- Được.
Người đàn ông kia gật gật đầu, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn. Hắn hời hợt dùng tay nhấc bốn người kia lên, xoay người đi vào bên trọng. Nhìn giống như ở trên tay hắn không phải là bốn người trưởng thành mà chỉ là bốn cọng tóc mà thôi.
- Ta chán ghét phải ăn loại thức ăn này.
Cô gái kia thở dài, trong giọng nói mang theo một cỗ u oán khiến cho người ta động tâm. Nàng ngồi xổm xuống, cầm lấy cánh tay của người dân đang không biết sinh tử kia. Kéo một cái nhìn như lơ đãng, cánh tay của ngươi kia liền bị xé rách ra, lộ ra cơ thể đỏ tươi bên trong và xương cốt màu trắng, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra. Cô gái kia cũng không thèm để ý bẻ gãy cánh tay kia ra. Trực tiếp cầm nửa cánh tay lên đưa tới miệng. Dùng sức cắn rồi xé ra một miếng, chậm rãi nuốt xuống. Máu dính đầy miệng cô gái kia, còn rơi xuống ướt sũng ở trước ngực áo, nhưng nàng lại không thèm để ý chút nào. Vẫn dùng tư thế tao nhã chậm rãi thưởng thức cánh tay gãy như cũ. Giống như nàng ăn vào trong miệng không phải là thịt người sống mà là miếng thịt bò nướng tràn ngập nước vậy.
- Vốn nghĩ hôm nay có thể ăn thứ gì đó mới mẻ, đáng tiếc lại để cho bọn họ chạy mất.
- Ác.
Một tiếng hô đinh tai nhức óc từ bên trong tòa nhà truyền ra. Đây rốt cuộc là thứ gì, thanh âm đáng sợ sư thế khiến cho Minh Diệu cũng có chút giật mình.
- Kêu la cái gì, không phải là đang dọn cơm sao?
Cô gái tức giận hô lên một câu, dùng một tay nắm cổ người dân bị thiếu một cánh tay kia, từ từ đi vào bên trong.
Bóng dáng của hai người biến mất ở cánh cửa, sau đó cánh cửa tòa nhà lại chậm rãi đóng lại.
- Xem ra đã chọc phải một thứ gì đó tương đối đáng sợ rồi.
Minh Diệu vẫn còn sợ hãi đối với tiếng kêu vừa rồi.
- Một nam một nữ kia nhìn qua đã đủ quái vật rồi, không nghĩ tới bên trong lại có thứ gì đó càng quái vật hơn.
Quái vật cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là quái vật có suy nghĩ. Một nam một nữ vừa rồi kia, rất rõ ràng là chỉ số thông minh cao hơn nhiều so với đám người bạo lực ở bên ngoài kia. Tối thiểu cũng tương đương với người bình thường. Minh Diệu cảm giác có chút khó giải quyết.
Đi vào? Hay là nhanh chóng rời khỏi nơi này?
Minh Diệu trốn ở trong bụi cây, suy tính thiệt hơn. Tuy rằng đã xác định được bên trong có thứ gì đó rất đáng sợ, nhưng mà đã đi tới nơi này. Huống chi bây giờ bọn hắn cũng không có phương pháp để rời khỏi thị trấn này. Dựa theo lời nói của người đàn bà kia thì con quái vật đó quả nhiên đã nhìn trúng đoàn người bọn họ. Cho dù là trở về, chẳng qua cũng chỉ là chờ chết mà thôi. Còn quái vật đó người đông thế mạnh, cho dù là trốn đi cũng nhất định sẽ bị nó bắt lại. Minh Diệu quyết định vẫn là tiến vào một cái thì tốt hơn. So với việc ngồi chờ chết thì không bằng cứ xông vào xem một lần. Thử xem có thể tìm được một con đường sống hay không!
Dựa theo phong cách của Lưu Nhân, nghênh ngang đi tới của lớn, hô to một tiếng cảnh sát đây đừng nhúc nhích, giơ tay lên. Minh Diệu không phải là người ngu. Không cần nói đến những cái khác, ngay cả một nam một nữ vừa đi ra, hắn cũng không nắm chắc có thể đối phó được, huống chi bên trong còn có một con quái vật chỉ cần kêu lên một tiếng là có thể kiến hắn kinh hồn táng đảm.
Minh Diệu men theo góc tưởng, đi xung quanh một vòng, rốt cuộc cũng tìm được một cái cửa sổ có khóa, theo cái cửa sổ này nhảy vào.
Nói này hẳn là một cái văn phòng viên chức bình thường. Trên mặt đất có bàn ghế cùng các loại văn kiện được vứt ngổn ngang. Điều này đã nói nên dưới tình huống mọi người ở đây còn chưa kịp chuẩn bị liền bị người nào hoặc là thứ gì đso xông vào mạnh mẽ mang đi. Mặc dù không có vết máu, nhưng mà trong phòng vẫn còn có mùi huyết tinh phiêu tán. Dường như là từ ngoài cửa truyền vào bên trong.
Trên cánh cửa ban công cũng không có thủy tinh, cho nên Minh Diệu cũng không nhìn thấy tình hình bên ngoài. Cố gắng để không gây ra tiếng động, Minh Diệu tìm kiếm một vòng quanh phòng làm việc, cũng không tìm được một tấm bản đồ thị trấn nào.
Điện thoại di động vẫn không có tín hiệu. Minh Diệu cầm lấy chiếc điện thoại cố định rơi ở dưới đấy lên, trong ống nghe không hề có một chút âm thanh nào. Xem ra toàn bộ đường dây điện thoại trong thị trấn đều đã bị cắt đứt. Muốn dùng điện thoại để xin sự giúp đỡ xem ra là không thể thực hiện được.
- Thật là khiến cho người ta đau đầu, cần phải tìm một biện phá khác để liên hệ với bên ngoài.
Minh Diệu lau trán tự nhủ.
- Xem ra phải đi ra chỗ khác thử xem.
Cột tín hiệu di động nằm ở bên trên mái nhà, tới gần hơn một ít, có lẽ còn có thể tìm được một chút tín hiệu di động. Minh Diệu quyết định đi lên mái nhà xem thử.
Nhưng mà muốn đi lên mái nhà, dù là đi bằng cầu thang bộ hay thang máy thì cũng đều phải đi qua đại sảnh của căn nhà. Như vậy sẽ rất phiền toái. Từ tiếng kêu khủng bố vừa rồi và mùi tinh huyết thỉnh thoảng truyền đến, Minh Diệu hiểu được bên ngoài tuyệt đối không phải là đội ngũ tiếp khách mang theo cờ màu tranh ảnh và chữ viết, viết rằng hoan nghênh Minh Diệu đến thị sát công tác. Chỉ sợ Minh Diệu vừa bước ra bên ngoài, sẽ biến thành bữa trưa mới mẻ của cái thứ đáng sợ kia. Minh Diệu quyết định thử thời vận. Đám người dân có chỉ số thông minh không cao kia vì sao phải canh giữ ở bên ngoài? Là vì bọn hắn đề phòng…Không cho thứ gì đó từ bên ngoài tiến vào. Hẳn là không quản chuyện ở bên trong tòa nhà này. Nếu mà theo bờ tường bên ngoài trực tiếp trèo lên mái nhà, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Minh Diệu lục cái túi áo khoác. Cám ơn trời đất, may mà vẫn mang theo Thần Hành Phù ở trên người. Minh Diệu quyết định, sau này chỉ cần không phải là tình huống đặc thù, nhất định phải mang theo chu sa, giấy chế bùa và bút lông theo người. Đề phòng gặp phải tình huống đặc thù gì mà trên người không mang theo phù chú để dùng thì có thể trực tiếp chế tạo ở hiện trường. Ồ đúng rồi còn phải mang theo Hoài Tố nữa. Nếu mà có nàng bên cạnh, cho dù có phù chú gì không biết viết cũng không sao cả.
Dán Thần Hành Phù ở trong lòng bàn chân, Minh Diệu thử hướng lên tường bước vài bước. Hoàn hảo, cái thị trấn này không còn người nào cả, cũng không sợ có ai nhìn thấy hắn. Minh Diệu yên tâm nhảy ra bờ tường bên ngoài, đi dọc theo bờ tường lên trên mái nhà.
Vẫn không có chút tín hiệu nào như cũ, Minh Diệu thất vọng cất điện thoại đi. Xem ra muốn dùng công cụ hiện đại để truyền tin ra bên ngoài là không được rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Diệu cũng hết đường xoay sở.
Ngay trong lúc Minh Diệu đang hao tổn tâm trí, hắn chợt thấy có mười người dân, chậm rãi hướng về toàn nhà này đi tới.
Dựa theo biểu tình và động tác của mười người dân kia, bọn họ tuyệt đói không thuộc về loại dân du đã chỉ biết ăn mọi thứ, mà là thuộc về loại hình có đầu óc tỉnh táo. Mười người này sắp xếp thành đội ngũ không tính là chỉnh tề lắm từ từ đi lại đây. Ở trong mắt Minh Diệu, mười người này có chút kỳ quái, dường như là có thêm một thứ gì đó.