U Minh Trinh Thám

Chương 26: Triệu Quang Diệu đã điên



- Thật xin lỗi tiên sinh, ngài không thể đi vào.

Nhân viên bảo an ngăn cản Minh Diệu.

- Tôi có chút chuyện muốn tìm Triệu tiên sinh bàn việc.

Minh Diệu cảm thấy có một số việc nên tự mình đến hỏi thăm sẽ tốt hơn.

- Thật xin lỗi, Triệu lão tiên sinh đã dặn dò, không cho ai đến quấy rầy Triệu tiên sinh tĩnh dưỡng, mời anh rời đi.

Mặc dù nhân viên bảo an nói chuyện tương đối khách khí, nhưng Minh Diệu cũng nhìn ra được bọn họ tựa hồ có chút không nhịn được muốn mạnh mẽ đuổi người.

- Không có biện pháp, đành phải dùng cách khác thôi.

Minh Diệu xoay người rời khỏi cổng trại an dưỡng.

Người đàn ông tên Triệu Quang Diệu chính là người nối nghiệp tập đoàn Triệu thị, cũng chính là người thanh niên bỏ trốn cùng con gái của Trương nữ sĩ là Vạn Linh. Minh Diệu có hỏi thăm y tá của trại an dưỡng, tựa hồ từ sau khi Triệu Quang Diệu trở về nhà tinh thần vẫn không tốt lắm, thường xuyên nằm thấy ác mộng, có đôi khi còn một mình nhìn vào vách tường lẩm bẩm tự nói chuyện, người trong nhà không có biện pháp đành đem hắn đưa tới trại an dưỡng trị liệu.

Trên danh nghĩa là trại an dưỡng, thật ra nơi này chính là bệnh viện tâm thần, hơn nữa còn là loại bệnh viện tâm thần có tiền mới được vào. Những người có tiền vì sĩ diện, cho nên bệnh viện tâm thần đều mang danh nghĩa trại an dưỡng để mời khách đến trị liệu.

Minh Diệu bị cự tuyệt ngoài cửa nhưng cũng không hề tức giận, đối với hắn mà nói chuyện này đã bình thường như ăn cơm hàng ngày, ai bảo bề ngoài của hắn luôn đầu tóc rối bời, còn đeo kính đen thật quê mùa, một chiếc áo khoác màu xám tro giống như chưa từng giặt tẩy qua bao giờ, luôn chạy loạn khắp nơi, nhìn qua bộ dạng của hắn chỉ hơi sạch sẽ hơn tên ăn mày chút ít mà thôi.

- Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, giúp tôi qua bên kia tường thăm dò một chút đi.

Minh Diệu vỗ vỗ chiếc nhẫn ngọc trước ngực, Hoài Tố bất đắc dĩ từ trong chui ra, thân thể từ từ xuyên qua vách tường:

- Không có chuyện gì, nơi này là rừng cây, không có ai tuần tra cũng không có chó, anh có thể đi vào rồi.

Từ bên kia vách tường truyền qua thanh âm của Hoài Tố.

- Thật sự mình rất thích hợp đi làm kẻ trộm a!

Minh Diệu vừa lầm bầm làu bàu vừa lấy ra một trương phù màu vàng dán lên trán:

- Xuyên!

Minh Diệu cũng xuyên qua vách tường như Hoài Tố khi nãy.

- Uy, Tiểu Ngọc, nếu như chúng ta đi ăn trộm, khẳng định sẽ phát tài.

Xuyên qua tường rào là một mảnh rừng cây, Minh Diệp núp trong bụi cây đánh giá tình huống chung quanh vừa nói với Hoài Tố.

- Anh ngu ngốc sao, còn chưa xem phim về Lao Sơn đạo sĩ à, thử trộm đi coi anh có bị đụng cho sưng đầu hay không.

Hoài Tố xuy một tiếng khinh thường Minh Diệu.

- Thật là, người phát minh ra loại phù này ngay cả đường tài lộ cũng không chịu lưu lại cho chúng ta, chỉ cần có chút tạp niệm tư tâm là tốt rồi!

Minh Diệu thấy bốn phía không có ai, liền chui ra khỏi bụi cây.

- Wow, hoàn cảnh tốt như vậy, có thể ở lại nơi này tôi cũng muốn bị bệnh tâm thần.

Minh Diệu than thở liền rước lấy vẻ xem thường của Hoài Tố:

- Tôi nghĩ anh đúng là bệnh tâm thần thì có, anh có tiền tới ở sao? Ở lại nơi này một ngày bằng anh làm công một năm đó.

Vừa rồi Minh Diệu cũng đã hỏi được phòng bệnh của Triệu Quang Diệu từ chỗ y tá, sau khi dán lên Ẩn Hình Phù liền lén lút hướng phòng bệnh đi tới.

Đi qua mấy cánh cửa sắt tới ngay phòng bệnh của Triệu Quang Diệu, buổi chiều mùa thu làm người ta rất buồn ngủ, cho nên phòng bệnh này chỉ có một y tác cùng một tiểu hộ sĩ đang ngáp dài trực ban.

- Cẩn thận một chút, mỗi phòng bệnh đều có ghi hình, nếu bị nhìn thấy thì chúng ta phiền toái lớn.

Hoài Tố nhỏ giọng nhắc nhở.

- Vậy làm sao bây giờ đây, Xuyên Tường Phù cùng Ẩn Thân Phù phải dán lên trán mới có hiệu nghiệm, tôi lại không có được hai cái trán.

Nhìn vào cửa sắt phòng bệnh Minh Diệu cũng không có biện pháp.

- Xem ra chỉ đành nhờ cô ra tay thôi!

- Tôi? Không được, nhìn qua đã thấy Triệu Quang Diệu không có linh lực gì, làm sao nghe được câu hỏi của tôi chứ?

Hoài Tố có chút không giải thích được.

- Đầu heo, ngu ngốc quá, tôi muốn cô đến phòng trực ban lặng lẽ mở cửa thả cho tôi đi vào, phòng trực ban cách phòng bệnh không xa, khoảng cách hẳn là đã đủ, cô đi phòng trực bàn ấn nút mở cửa, sau khi tôi tiến vào thì cô buông tay, tôi có thể dùng nhẫn ngọc gọi cô trở về.

- Nha…

Hoài Tố bay về hướng phòng trực ban nhẹ nhàng đè xuống nút điện mở cửa phòng bệnh, Minh Diệu lắc mình tiến vào phòng liền dùng nhẫn ngọc gọi Hoài Tố trở về, cửa chỉ mở ra tích tắc liền đóng lại.

Minh Diệu vừa tiến vào phòng bệnh, cảm giác đầu tiên chính là – nơi này đúng thật là “phòng dành cho tổng thống”, người có tiền đúng là đặc biệt hơn người.

- Đừng xem, nhanh đi làm chính sự, trương phù của anh sắp hết thời gian.

Hoài Tố nhắc nhở.

Một người thanh niên mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm đang nằm trên giường lớn, người này hẳn chính là Triệu Quang Diệu, Minh Diệu thấy Triệu Quang Diệu tựa hồ như đang nằm mơ.

- Như vậy thật giảm bớt công sức rồi.

Tránh khỏi camera, Minh Diệu lấy ra một trương Nhập Mộng Phù thiêu hủy, dùng nước uống vào, sau đó dùng hai tay đè lên huyệt Thái Dương của người thanh niên.

Chỉ chốc lát sau Minh Diệu mở mắt:

- Chúng ta đi thôi.

- Anh đã hỏi được gì trong mộng của hắn?

Mặc dù Hoài Tố là nữ quỷ, nhưng vẫn mang nguyên vẹn lòng hiếu kỳ của phụ nữ.

- Tôi vừa mới nhắc tới tung tích của Vạn Linh, hắn lập tức ngậm miệng không nói, tôi hoài nghi hắn thật ra đã biết Vạn Linh ở đâu, nhưng không chịu nói.

Minh Diệu cùng Hoài Tố rời khỏi trại an dưỡng, ngồi bên ven đường hồi tưởng lại câu hỏi trong mộng vừa rồi.

- Đây không phải là đến vô ích sao?

Hoài Tố có chút nhụt chí.

- Chuyện thật kỳ quái, Triệu Quang Diệu thật ra không bị điên, trên người hắn có một cỗ oán khí vẫn quanh quẩn không tiêu tan. Hơn nữa vừa rồi tôi đã hỏi hắn nằm thấy ác mộng gì, hắn nói cho tôi biết có một con nữ quỷ muốn giết hắn.

- Nữ quỷ? Giết hắn? Gạt người sao, tại sao tôi không hề cảm giác được chung quanh hắn có đồ vật gì không sạch sẽ chứ?

Hoài Tố có chút không tin.

- Người trong mộng chắc là không biết nói dối, hắn nói có một con nữ quỷ có mái tóc rất dài trong mộng, từ sau khi hắn trở về mỗi ngày đều quấn quýt hắn trong mộng, làm hắn sợ tới mức không dám ngủ, cho nên tinh thần tan rã, có chút dị thường.

- Hừ, không làm việc trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, tôi xem phú gia công tử ca này nhất định từng làm ra chuyện gì có lỗi với nữ giới, cho nên nữ quỷ kia mới quấn lấy hắn mỗi ngày.

- Nhưng tôi cảm giác chung quanh hắn lại không hề có hiện tượng bị quỷ hồn dây dưa, chuyện này rất kỳ quái. Còn có cỗ oán khí, nhàn nhạt nhưng lại theo hắn không buông tha.

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Hoài Tố vốn không muốn dùng đầu óc nghĩ vấn đề phức tạp như vậy, theo nàng nghĩ những chuyện nhức đầu có Minh Diệu đi suy nghĩ là đủ rồi.

- Chúng ta tới thôn xóm mà Vạn Linh mất tích xem thử một chút.

- Ở đâu vậy?

- Cách làng du lịch suối nước nóng không xa, xong việc nói không chừng còn có thể làm Tiểu Manh vui mừng, đột nhiên xuất hiện hù dọa cho nàng giật mình chơi!

- Anh là trẻ con sao, chơi trò chơi ngây thơ như vậy…

Hoài Tố rốt cục tìm được cơ hội cười nhạo Minh Diệu trả thù hắn mắng nàng ngu ngốc.

Minh Diệu ngồi xe taxi đi tới thôn xóm theo lời Triệu Quang Diệu, chỉ trả tiền xe taxi đã hơn hai trăm đồng, Minh Diệu quyết định hoàn thành xong công việc lần này nhất định phải mua một chiếc xe thay chân.

Có mấy người già ngồi ngay cửa thôn tán gẫu, đang lúc thu hoạch vụ mùa, cho nên trong thôn không thấy được bao nhiêu người.

- Đại gia, xin phép hỏi thăm chút chuyện.

Minh Diệu đưa qua gói thuốc:

- Tôi muốn hỏi thăm hai năm trước có phải có một đôi thanh niên nam nữ từ trong thành phố tới chỗ này ở qua một thời gian ngắn hay không?

- Hai năm trước, để tôi suy nghĩ xem.

Một người già nhìn qua trí nhớ có vẻ không tốt lắm.

- Đúng đúng, từng có, tôi nhớ được.

Một người trung niên chợt nói:

- Tôi nhớ rõ ràng, cô gái kia thật đẹp, mắt to, làn da lại trắng, có một mái tóc thật dài.

- Là cô gái này sao?

Minh Diệu đưa hình Vạn Linh cho người kia xem.

- Đúng, chính là cô gái này. Đi cùng nàng còn có một người thanh niên, nhưng hai người họ ở lại đây có bốn năm tháng thì không còn gặp nữa, có thể quay về thành phố rồi.

- Không phải đâu, tôi nghe người ta nói đã xảy ra chuyện, cô gái kia không biết vì sao lại biến mất, chàng thanh niên kia đã tìm kiếm khắp mấy ngày, không tìm được nên rời đi, bọn họ đều nói bị Hoàng đại tiên bắt mất rồi.

Một ông lão tiếp câu chuyện:

- Vốn hai người họ còn thuê mướn vài thanh niên cường tráng trong thôn chúng tôi giúp họ xây nhà, còn nghĩ họ sẽ ở lại đây, nhưng thật không nghĩ tới phòng ốc còn chưa xây xong thì đã đi rồi.

- Thuê người trong thôn các vị xây nhà sao?

- Nhà cửa trong thôn chúng tôi đều là do chúng tôi tự mình xây cất, hai thanh niên nam nữ kia vừa nhìn đã biết là người chưa từng làm việc nặng bao giờ, vì thế lúc xây nhà cũng đang trong ngày mùa, còn có người nào rỗi rảnh giúp họ xây cất đây, vì thế người thanh niên kia liền bỏ tiền thuê ba đầu gấu trong thôn hỗ trợ. Ba người kia bình thường tham ăn lười làm, là vì thấy thanh niên trả nhiều tiền mới chịu qua làm đó thôi.

- Vậy mấy người được hắn thuê còn ở trong thôn không?

- Không có, Nhị Thuận Tử và Thượng Hỷ vào mùa hè năm ngoái uống rượu say bị xe đụng chết rồi, hai người không ai chạy được, tôi có nhìn thấy, chết thật thảm, đụng vào sau lưng xe tải chở thép, bị thép xuyên qua người, hai người bị đâm xuyên không còn nguyên hình dáng. Sau khi chuyện này xảy ra Vương Cửu cũng không biết đi đâu, nghe nói là đi ra vùng ngoài.

- Vậy căn nhà kia thì sao? Tôi muốn đi qua xem thử một chút.

Minh Diệu cảm thấy câu chuyện có chút kỳ quặc.

- À, căn nhà nằm giữa hai khối ruộng hoang, không biết tại sao hai mảnh ruộng rất tốt từ sau khi họ bỏ đi không trồng được thứ gì, toàn bộ bỏ hoang. Chàng thanh niên, tôi khuyên cậu đừng đi, chỗ kia bây giờ rất u ám, gần đây còn thường xuyên nổi sương mù, chỗ khác đều nắng chang chang, chỉ có nơi đó là đầy sương mù che kín, cậu nói có tà môn hay không đây, nghe nói buổi tối còn có người nghe được có tiếng người kêu gọi bên kia, gọi thật thê thảm, ngay cả người có lá gan lớn nhất trong thôn chúng tôi còn không dám đi qua.

Ông cụ hảo tâm khuyến cáo Minh Diệu.

- Không có chuyện gì đâu, tôi đủ can đảm.

Minh Diệu quyết định đến căn nhà quỷ dị kia xem thử một chút.

- Tôi thích nhất là loại địa phương tà môn như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.