Không ai nói gì thêm, không khí có chút lạnh xuống. Ada phải đi về Anh quốc, sau này sẽ không quay lại nữa. Tin tức này làm cho Diệp Tiểu Manh có chút mất mát. Diệp Tiểu Manh cùng Ada chơi với nhau rất thân, quan hệ cũng rất tốt. Đối với nàng mà nói Ada thật giống như một người chị cả, luôn ở lúc nàng cảm thấy ưu sầu mà an ủi nàng, đặc biệt khi xử lý quan hệ giữa nàng cùng Minh Diệu công lao của Ada cũng không nhỏ.
Minh Diệu cau mày, sau đó lại giãn ra. Chuyện gia tộc Ada hắn cũng biết đến, làm gia tộc Thông Linh giả nổi danh Châu Âu, đối với người thường mà nói gia tộc Wiln thật cổ xưa và thần bí. Mà làm người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc Wiln, Ada tự nhiên không thể ở mãi tại Trung Quốc, một ngày nào đó phải quay trở về tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Không cần uể oải như vậy.
Minh Diệu mỉm cười đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt.
- Hiện tại giao thông phát đạt như thế, từ Anh quốc đến Trung Quốc bất quá chỉ mười mấy giờ mà thôi, đợi khi nào Ada có rảnh có thể trở về chơi đùa với chúng ta. Hơn nữa chờ khi có cơ hội chúng ta cũng có thể bay qua Anh quốc thăm Ada.
- Ân, nói cũng đúng.
Diệp Tiểu Manh gật gật đầu:
- Chị Ada, nhớ rõ nếu có rảnh về thăm chúng tôi nga, lúc nào nhàn rỗi gọi điện thoại nói chuyện với mọi người.
- Chị nhớ!
Ada mỉm cười gật đầu.
Diệp Tiểu Manh còn muốn nói gì, lại đột nhiên biến sắc che miệng vọt vào trong nhà vệ sinh. Từ trong nhà vệ sinh truyền ra thanh âm tiếng nôn mửa của Diệp Tiểu Manh, tựa hồ rất không thoải mái.
- Tiểu Manh bị làm sao vậy?
Ada có chút khó hiểu hỏi:
- Ăn phải đồ gì không tốt sao?
- Còn cần hỏi sao?
Tiểu Quất lắc lắc đầu âm dương quái khí nói:
- Cùng một quái thúc thúc sinh hoạt chung một chỗ thời gian dài như vậy, có loại chuyện này là thật bình thường thôi.
- Uy, tiểu quỷ, đem lời nói cho rõ ràng.
Trên đầu Minh Diệu toát ra một đống mồ hôi lạnh:
- Nói không rõ ràng sẽ làm người ta hiểu lầm.
- Cắt, có cái gì mà hiểu lầm.
Tiểu Quất hướng Minh Diệu làm ra một động tác như khinh bỉ, tiến đến bên tai Ada nhỏ giọng nói:
- Em nghe được đêm hôm đó chị Tiểu Manh một mình ở trong nhà vệ sinh nôn mửa, còn loáng thoáng nghe lén nàng một mình nhỏ giọng nói thầm cái gì mà đêm hôm đó, cái gì nhất định là có linh tinh gì đó.
Nghe được lời nói của Tiểu Quất, Ada dùng một loại ánh mắt lộ vẻ thật kỳ quái nhìn Minh Diệu từ trên xuống dưới.
Đổ mồ hôi…Minh Diệu cảm giác mình nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, hiện tại việc hắn muốn làm nhất là bắt lấy tiểu quỷ không biết giữ mồm giữ miệng này xé nát miệng của nàng ra.
Diệp Tiểu Manh từ trong nhà vệ sinh đi ra, lại nhìn thấy Ada cùng Tiểu Quất đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá nàng cùng Minh Diệu, nhìn đến nỗi trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi.
- Hai người làm sao vậy…
Diệp Tiểu Manh bị nhìn đến cả người không được tự nhiên.
- Có gì mà nhìn…
- Tiểu Manh, thành thật nói với chị, có phải người này làm chuyện gì không tốt đối với em hay không?
Ada bày ra biểu tình thật nghiêm túc hỏi:
- Không phải sợ, chị Ada giúp em làm chủ.
- Không…không có gì…
Diệp Tiểu Manh có chút chột dạ nói:
- Không có chuyện gì a…
- Sao gọi là không có chuyện gì.
Ada thở phì phì nói:
- Tiểu Quất nói em mấy ngày nay luôn bị buồn nôn, còn không muốn ăn cơm, nhất định là có sự tình gì, thành thật nói ra đi.
- Em nghĩ…có thể là…
Diệp Tiểu Manh cúi đầu, vò vò góc áo, đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Có thể em có…
- Cái gì!!!
Nghe được mấy chữ này, thanh âm tiếng hét của ba người còn lại đủ đem trần nhà đánh bay.
- Không nên trách Minh Diệu, không liên quan tới ảnh.
Diệp Tiểu Manh vội vàng giải thích:
- Đều là em không tốt, đêm hôm đó là em chủ động!
- Oan uổng a, tuyết rơi rồi, tuyết rơi tháng sáu rồi!
Minh Diệu đưa hai tay ôm đầu, quỳ trên sàn nhà gào khan:
- Không phải đâu, cô nói như vậy tôi còn oan uổng hơn cả Đậu Nga nha. Tiểu Manh, bình thường tôi đối đãi cô không tệ, tôi cung cho cô ăn, cung cho cô mặc còn cung cho cô đến trường, dù không có công lao cũng có khổ lao đi, cô không thể oan uổng tôi như vậy a. Tôi…
- Câm miệng!
Ada hét lớn một tiếng cắt đứt tiếng gào khan của Minh Diệu. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Diệp Tiểu Manh, làm cho Diệp Tiểu Manh thả lỏng.
- Không phải sợ, đem toàn bộ sự tình nói với chị Ada, chị thay em làm chủ!
- Thật sự, chuyện này không liên quan gì tới Minh Diệu.
Diệp Tiểu Manh có chút ấp úng ngập ngừng:
- Lần đó ở hai tháng trước, hai người chúng tôi giải quyết xong chuyện của nữ quỷ kia. Đêm hôm đó đã muộn, cả con đường cũng chỉ có em với Minh Diệu đang đi. Đêm hôm đó sau khi em nghe xong chuyện xưa của nữ quỷ, cũng có chút xúc động, liền thừa dịp Minh Diệu không có chú ý hôn môi Minh Diệu…
Lời còn chưa nói hết, thanh âm của Diệp Tiểu Manh đã giống như tiếng muỗi kêu.
- Kế tiếp thì sao, kế tiếp thì sao?
Tiểu Quất ở một bên vẻ mặt hưng phấn hỏi:
- Chuyện kế tiếp, nói chi tiết một chút, em muốn nghe.
- Tiểu quỷ đừng ồn, con nít không được nghe, tránh sang một bên!
Ada phất phất tay, đẩy Tiểu Quất sang một bên, tiếp theo nhìn Diệp Tiểu Manh hỏi:
- Tiếp theo thì sao? Có phải tên trung niên biến thái đại thúc theo cột bò lên trên, đẩy em luôn không? Tội không thể tha, quả thực là tội ác tày trời. Phải biết rằng đẩy ngã cô gái vị thành niên là phạm pháp…A, không đúng, em trưởng thành rồi…Bất kể nói như thế nào, đối với một cô gái ngây thơ như em làm ra loại chuyện cực kỳ tàn ác này, loại quái đại thúc như vậy là phải bị lăng trì xử tử…
- Kế tiếp? Đâu có gì a? Em có chút ngượng ngùng nên chạy về nhà ngủ thôi?
Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu, dùng ánh mắt hoang mang nhìn Ada:
- Chị Ada nói cái gì đẩy cái gì bức a, sao em nghe không hiểu gì hết vậy? Vì sao phải đẩy ngã em, nếu như vậy không phải sẽ bị ngã trên mặt đất đó sao?
- Em muốn nói…em…hôn Minh Diệu xong…tiếp theo…không gì nữa?
Biểu tình của Ada cùng Tiểu Quất muốn có bao nhiêu phấn khích thì có bấy nhiêu phấn khích.
- Phải a, còn sẽ có cái gì?
Diệp Tiểu Manh bụm mặt nhỏ giọng nói:
- Nhất định là bởi vì ăn trúng nước bọt của Minh Diệu nên có bảo bảo!
Tĩnh…Cả phòng vô cùng im lặng, yên tĩnh tới mức có chút quỷ dị. Minh Diệu vẫn duy trì tư thế che đầu thở dài, vẫn không nhúc nhích, miệng há hốc thật lớn. Mà mặt của Ada cùng Tiểu Quất đều in rõ một chữ “quýnh” thật rõ ràng.
- Mọi người…làm sao vậy…vì sao lại có diễn cảm như vậy chứ?
Cả phòng đột nhiên im lặng làm cho Diệp Tiểu Manh có chút khó hiểu, nàng ngẩng đầu dùng ánh mắt vô tội nhìn ba người còn lại.
Ada thở dài một hơi, bộ dạng như muốn nói chuyện lại thôi. Minh Diệu lại dường như không có việc gì ngồi trên ghế, chỉ lo ăn cơm, tựa hồ muốn đem cả bàn thức ăn đều ăn hết.
- Giáo dục thời kỳ trưởng thành, công ở xã tắc, lợi ở thiên thu a.
Tiểu Quất đi tới, vỗ vỗ lên bả vai Diệp Tiểu Manh, bộ dạng đầy thấm thía nói:
- Chị Tiểu Manh, ở trong quan niệm của chị, hôn môi liền sẽ mang thai sao?
- Di? Chẳng lẽ là không đúng sao?
Thần tình Diệp Tiểu Manh mê mang nói:
- Xem trong ti vi đều là diễn như vậy đi, một nam một nữ nói thương yêu, sau đó hôn môi, qua mấy tháng sau cô gái kia liền mang thai a.
- Hình như chị bỏ bớt khá nhiều đoạn giữa đi…hơn nữa còn là bước trọng yếu nhất…
Tiểu Quất bụm mặt, bất đắc dĩ nói:
- Chị thật sự là người trưởng thành sao?
- Em là con nít mà dám nói chuyện với người lớn như vậy sao!
Nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Quất nhìn mình khinh thường, Diệp Tiểu Manh khó chịu nói:
- Chuyện chị không biết chẳng lẽ em biết sao?