U Minh Trinh Thám

Chương 315: Nhân Loại Bị Bệnh Kỳ Quái



Khi quay về đến trang viện, Ada không ngừng tò mò muốn tìm hiểu xem Minh Diệu định làm gì nhưng cũng không có kết quả.

- Bây giờ chúng ta phải làm gì?

Nhìn Minh Diệu vẫn im lặng suy nghĩ, dọc theo đường đi thấy Minh Diệu tựa hồ như đã có chủ ý nhưng mặc cho Ada truy hỏi thế nào hắn vẫn không chịu nói, điều này làm cho nàng hận đến nghiến răng.

- Trước tiên đi ngủ, ngủ dậy rồi nói sau!

Minh Diệu không chút hình tượng duỗi lưng, đột nhiên nhớ ra điều gì, nhìn quản gia hỏi:

- Nga, đúng rồi, thiếu gia của ông hiện tại thế nào?

- Vẫn cứ như trước!

Quản gia nói:

- Không có gì thay đổi với lúc trước, vẫn giữ nguyên bộ dạng đần độn.

- Vậy là tốt rồi!

Minh Diệu gật gật đầu.

- Ngủ thôi, buồn ngủ quá!

Nhìn theo Minh Diệu như không có việc gì đi theo người giúp việc quay về phòng của mình, quản gia có chút bất đắc dĩ nhìn theo.

- Không cần lo lắng!

Ada cho hắn một nụ cười an tâm.

- Tuy rằng tôi biết người này nhìn qua như không thể tin tưởng, nhưng những việc hắn làm chưa từng làm cho tôi thất vọng qua bao giờ, cứ dựa theo lời hắn nói mà làm là được!

- Được!

Quản gia thấy nàng cũng nói như vậy, gật gật đầu:

- Wiln tiểu thư, còn có việc gì cần tôi làm không?

- Phiền ông nói một tiếng với phòng bếp làm chút gì cho tôi ăn đi!

Ada cười khổ nhu nhu bụng, nói:

- Loại địa phương kia thật sự không có thứ gì để ăn cả, tôi đói bụng cả đêm!

Đợi đến khi Minh Diệu lại mở mắt, đã hơn bốn giờ chiều. Minh Diệu lắc lắc đầu, vẫn còn có chút nặng nề choáng váng, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh lại. Ngủ ban ngày cùng ngủ ban đêm cảm giác đích xác kém hơn rất nhiều, luôn có một loại cảm giác thật mệt nhọc. Hơn nữa Minh Diệu cũng không phải tự mình tỉnh giấc, mà là bị người khác đánh thức, mà đầu sỏ gây nên chính là Alie.

- Uy, uy, anh đang làm gì vậy?

Thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu Minh Diệu, làm Minh Diệu bừng tỉnh trong giấc ngủ mơ.

- Theo tâm sự với tôi một chút đi, tôi không ngủ được.

- Cô…cô…cô đang ở đâu?

Minh Diệu nhìn chung quanh, đúng vậy, đây là gian phòng của mình, hơn nữa cũng không thấy Alie ở trong phòng. Mà hiện tại lại giữa ban ngày ban mặt, Minh Diệu cũng không thừa nhận quỷ hút máu có thể đi lang thang giữa ban ngày mà không bị phơi nắng biến thành một đống tro tàn.

- Còn ở nơi nào đây, đương nhiên là ở chỗ Lilith điện hạ.

Thanh âm của Alie vọng lên trong đầu Minh Diệu.

- Tôi luôn bị lạ giường, nằm xuống tới trời sáng mà không sao ngủ được, cho nên muốn tìm anh tâm sự một chút.

- Làm sao cô làm được?

Minh Diệu phát hiện Alie chẳng qua đang dùng ý thức nói chuyện với hắn mà thôi, mà hắn cũng có thể thông qua ý thức để đem lời mình muốn nói nhắn cho nàng.

- Cô có thể xâm nhập vào ý thức của tôi sao?

- Anh là kẻ ngu ngốc sao!

Alie nói:

- Anh với tôi đã tiến hành nghi thức Huyết Hôn, tôi đương nhiên có thể cùng anh thông qua ý thức nói chuyện phiếm. Dùng lời giải thích của nhân loại, tôi và anh đã là vợ chồng, đã là một lòng một thể.

- Tôi đối với loại trao đổi tinh thần này của Huyết tộc các vị thật không chút thói quen!

Minh Diệu bất đắc dĩ nói:

- Nói đi, tìm tôi để làm gì?

- Để làm gì, để làm gì, để làm gì, đã nói tôi không ngủ được muốn tìm anh nói chuyện phiếm, còn nói để làm gì!

Ngữ khí của Alie có chút mất hứng:

- Anh đó a, sau khi được tiện nghi có phải muốn đổi ý hay không đây. Anh đúng là bạc tình lang, là tên bội tình bạc nghĩa!

- Uy, cô thật sự hiểu được chữ bội tình bạc nghĩa là có ý gì không đây?

Minh Diệu cảm thấy thật không biết nên nói gì.

- Tôi vừa bị đánh thức còn chưa tỉnh ngủ, đã bị cô làm ồn ào, đầu óc còn chưa kịp thanh tỉnh đâu!

- Di, chẳng lẽ anh vì muốn phối hợp với thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi của tôi, lại đặc biệt đổi thời gian ngủ nghỉ ban ngày sao?

Alie cao hứng nói:

- Thật sự làm cho tôi cảm động!

- Đừng làm bộ làm tịch!

Minh Diệu dùng sức nhu nhu huyệt thái dương.

- Đêm qua tôi ở chỗ câu lạc bộ Huyết tộc của cô đợi cả đêm, lỗ tai bị nhanh chấn điếc, mãi cho tới hừng đông mới trở về!

- Tìm được tên một mình phát triển hậu duệ rồi sao?

Alie hỏi.

- Không có, không thu hoạch được gì.

Minh Diệu bất đắc dĩ hồi đáp:

- Không phải người của bọn họ làm, cô còn có ý kiến gì tốt hơn không?

- Không có!

Alie nói:

- Tên Sheen đó sẽ không nói dối đâu. Mặc dù Hi Thái tộc có một vài sự tình xử lý có chút quá phận, nhưng còn chưa đến mức không dám thừa nhận chuyện mình từng làm qua.

- Cho nên tôi thật hoài nghi là ngay từ đầu chúng tôi đã tìm sai đối tượng.

Minh Diệu nói tiếp:

- Tôi luôn cảm thấy được chuyện này vốn không phải người trong Huyết tộc đã làm!

- Anh không phải nói vị hôn phu của Ada bị bệnh khát máu sao?

Alie kỳ quái hỏi.

- Bệnh thật tương tự, nhưng chúng tôi cũng không dám xác định.

Minh Diệu lại nói:

- Cô có nghe nói lý luận về hồn phách của người phương Đông không?

- Không hiểu!

Alie lại nói:

- Loại đồ vật này quá phức tạp, tôi chẳng muốn đi hiểu biết.

- Có một cỗ lực lượng đang bảo hộ H đó thôi.

Minh Diệu lại nói:

- Nói cách khác, cá nhân tôi cho rằng có hai nhóm người tham gia vào việc này. Một bên muốn làm cho hắn chết, một bên muốn giúp hắn sống sót!

- Nếu là Huyết tộc khẳng định sẽ không cho hắn sống sót!

Alie lại nói:

- Phương pháp duy nhất của chúng ta chính là đem hắn cũng trở thành Huyết tộc, vậy cũng không được xem như vẫn còn sống!

- Ở trong ấn tượng của cô, có loại bệnh gì tương tự như bệnh khát máu hay không?

Minh Diệu hỏi tiếp, Alie đã sống cả năm trăm năm, hẳn sẽ biết một ít chuyện mà Minh Diệu không biết.

- Chuyện này sao…để tôi suy nghĩ lại xem!

Alie như nghĩ nghĩ, nói:

- Bệnh trạng giống bệnh khát máu tựa hồ không có. Nhưng có chút chứng bệnh thật có thể nhìn qua mặt ngoài giả tạo giống bộ dạng của bệnh khát máu!

- Nga? Nói nghe thử một chút!

Minh Diệu cảm giác hai mắt tỏa sáng.

- Tôi nhớ được ở hậu kỳ trong cuộc chiến hắc ám, từng phát sinh qua một việc.

Alie nói:

- Khi đó chúng tôi cùng Lang nhân đánh nhau kịch liệt không phân thắng bại, lực lượng song phương đều không sai biệt nhau, cho nên phương nào có thêm người gia nhập thì cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn một chút. Vì thế Huyết tộc cùng Lang nhân vì muốn gia tăng thêm càng nhiều sinh lực, liền bắt đầu tìm kiếm người thích hợp bên trong nhân loại để phát triển hậu duệ của mình. Đoạn thời kỳ này được gọi là trung kỳ hắc ám chiến tranh, là thời kỳ hắc ám nhất của nhân loại. Hàng ngàn nhân loại đã bị chuyển hóa thành Huyết tộc hoặc Lang nhân, sau đó chết đi trong cuộc chiến!

- Chiến tranh giữa các ngươi, nhưng cuối cùng phải chết lại là nhân loại!

Chân mày Minh Diệu cau chặt lại:

- Thực vật biến thành vật hi sinh, sinh mệnh đối với các vị đúng là không chút đáng giá!

- Hãy nghe tôi nói xong đã!

Bị Minh Diệu cắt đứt Alie có chút bất mãn.

- Cuộc chiến giữa Huyết tộc cùng Lang nhân càng phát ra thảm thiết, tuy rằng song phương đều liều mạng phát triển thế lực của chính mình, nhưng lực lượng trung kiên nguyên lai vẫn bị tiêu hao rất lớn.

- Anh cũng biết Huyết tộc cùng nhân loại bất đồng, một Huyết tộc mới sinh ra là cần nghi thức thật phức tạp rườm rà, có thể phải tốn hao vài chục năm hoặc mấy trăm năm mới có thể trưởng thành, mà nhân loại sinh sản chỉ cần ngắn ngủi một năm thời gian mà thôi. Nếu đem so sánh lực lượng của Huyết tộc cùng Lang nhân liền trở nên càng ngày càng yếu, mà nhân loại lại dựa vào ưu thế sinh sản mà chậm rãi mạnh mẽ lên, luôn luôn phát triển đến mức có đủ lực lượng có thể ngăn chặn được Huyết tộc. Cứ như vậy cuộc chiến tranh hắc ám giữa Huyết tộc cùng Lang nhân bởi vì lực lượng song phương cùng suy yếu mà lực lượng nhân loại lại chậm rãi tăng cường, bị nhân loại can thiệp, chiến tranh hắc ám cứ như vậy dùng một loại kết cục thật đáng châm chọc mà kết thúc. Huyết tộc cùng Lang nhân đã không còn phản kháng được sự thống trị của nhân loại, chỉ có thể chịu khuất phục!

- Tôi đối với trận chiến hắc ám của các vị không có bao nhiêu hứng thú!

Minh Diệu thật sự không nhẫn nhịn nổi, ngắt lời nói:

- Cô có thể nói tới điểm tựa hay không đây!

- Kiên nhẫn một chút, sắp đến rồi!

Alie tựa hồ đã phát nghiện kể chuyện xưa:

- Huyết tộc cùng Lang nhân bị khuất phục dưới sự quản lý của ủy viên hội tối cao Châu Âu, nhận ủy viên hội của nhân loại quản lý trấn áp. Chẳng những hành động đã bị ước thúc, đối với việc phát triển hậu duệ cũng phải trải qua ủy viên hội xét duyệt tầng tầng mới có thể thông qua. Nhưng sau khi cuộc chiến hắc ám chấm dứt không lâu, lại đột nhiên có một loại nhân loại xuất hiện loại bệnh vô cùng kỳ quái, bệnh trạng của bọn họ tựa hồ giống như mắc chứng khát máu, nhưng lại có chút khác biệt là cũng có chút tương tự như Lang nhân cùng nhân loại kết hợp. Ủy viên hội tối cao cũng phát hiện ra loại tình huống này, hoài nghi là do Huyết tộc hoặc Lang nhân có người lén lút ra ngoài phát triển hậu duệ của mình. Nhưng bởi vì không có chứng cớ nên cũng không cách nào truy cứu được trách nhiệm!

- Vậy về sau thế nào?

Minh Diệu hỏi.

- Cao tầng Huyết tộc cùng cao tầng Lang nhân đều không thừa nhận do chính mình làm, chuyện này cuối cùng bị bỏ mặc.

Alie nói.

- Những nhân loại kia thì sao?

Minh Diệu hỏi tiếp:

- Những nhân loại bị mắc bệnh kỳ quái kia thế nào?

- Đã chết, toàn bộ đều đã chết, bị tập thể giết chết!

Khi nói ra lời này, trong giọng nói của Alie lại mang theo cảm giác như thật nhẹ nhàng khoái trá:

- Không nên hiểu lầm, bọn họ là bị chính ủy viên hội tối cao của nhân loại gạt bỏ!

- Như thế nào lại làm thế?

Minh Diệu cau chặt đôi mày:

- Bọn họ chính là nhân loại a, vì sao lại bị ủy viên hội của nhân loại hạ lệnh giết chết?

- Đây chính là điều mà nhân loại các người gọi là quyết sách chính trị!

Alie cười lạnh:

- Vì sự đoàn kết của mỗi chủng tộc, tiêu diệt sạch những nhân tố không hài hòa, nhân loại các người thường xuyên thích làm loại chuyện này, không đúng sao?

Minh Diệu không nói gì, hắn không thể trả lời. Đích xác tận sâu trong lịch sử của nhân loại, đích xác đã trải qua rất nhiều chuyện ám muội đen tối như thế.

- Cho nên lời đề nghị của tôi chính là, vô luận điều tra như thế nào, anh nên tăng nhanh thêm tiến độ đi!

Alie lại nói:

- Tôi nghĩ nếu loại chuyện này bị ủy viên hội phát hiện, như vậy kết cục của kẻ đáng thương kia…

Làm một người quản gia, công việc của Burrell thật sự rất nhiều. Có chút khách nhân trọng yếu ẩm thực sinh hoạt hàng ngày đều phải do hắn tự mình đến sắp xếp, không thể trực tiếp giao cho nữ phó, như vậy mới có thể biểu hiện ra việc xem trọng khách nhân đó.

Tay của Burrell vừa mới giơ lên, cửa đã mở, Minh Diệu từ bên trong đi ra.

- Minh Diệu tiên sinh, nguyên lai ngài đã thức dậy!

Burrell cúi người thi lễ nói:

- Wiln tiểu thư cho tôi tới xem ngài đã rời giường hay chưa, nếu đã rời giường, nàng ở phòng khách chờ ngài!

- Được, tôi đã biết!

Minh Diệu gật gật đầu.

- Tôi nghĩ muốn lấy một phần lộ trình biểu trước khi H thiếu gia phát bệnh, phiền ông tận lực ghi chép thật chi tiết, có thể sẽ có chỗ hữu dụng!

- Lãn trùng, anh thật đúng là có thể ngủ a!

Nhìn thấy Minh Diệu đi xuống thang lầu, Ada liền nói:

- Ước chừng anh đã ngủ suốt mười hai giờ!

- Nếu không phải bị người đánh thức, tôi còn có thể ngủ tiếp thêm mười hai giờ!

Minh Diệu ngáp dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Hai ngày nay đặc biệt thèm ngủ, làm sao cũng không thấy ngủ được đủ giấc.

- Là tôi cho người đánh thức anh, miễn cho anh ngủ tới chết mà không biết.

Ada liếc mắt nhìn Minh Diệu:

- Như thế nào, anh có ý kiến khi tôi cho người gọi anh rời giường hay sao?

- Không ý kiến!

Minh Diệu khoát khoát tay:

- Tôi cũng không có nói là bị cô đánh thức!

Ada nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Minh Diệu.

- Là tiểu la lỵ Alie, tự bản thân cô ta ngủ không được, liền chạy tới tìm tôi đòi nói chuyện phiếm!

Minh Diệu thở dài đáp.

- Nguyên lai là Alie!

Ada che miệng cười trộm, vui sướng khi người gặp họa:

- Bên trong quy tắc của Huyết tộc, hiện tại anh chính là bạn lữ trên tinh thần của Alie. Làm bạn lữ, chính là có nghĩa vụ giải quyết tâm sự cho một nửa khác của chính mình, anh cũng không cách nào đẩy đưa từ chối được nữa.

- Nha đầu kia thật đáng ghét, còn phiền hơn tiểu la lỵ trong nhà tôi gấp hai lần!

Minh Diệu gãi gãi đầu nói:

- Nhưng từ chỗ của nàng lại có được một tin tức xem như có hữu dụng!

Minh Diệu đem những lời của Alie kể lại một lần. Nghe xong lời kể của Minh Diệu, Ada cũng không nói gì, lâm vào trong trầm tư.

- Cho nên nói, nếu chúng ta muốn độc lập giải quyết chuyện này, phải làm càng nhanh càng tốt!

Minh Diệu châm một điếu thuốc, chậm rãi nói:

- Tôi đã cho quản gia đi sửa sang lại lộ trình của H trước khi phát bệnh. Hi vọng chúng ta có thể tìm được manh mối từ bên trong đó!

Qua không bao lâu, Burrell đem lộ trình biểu của H trước khi phát bệnh cầm tới. Minh Diệu cùng Ada thật cẩn thận cầm lên bút ký quan sát, chân mày đều cau chặt lại.

- Dù cho chúng ta có dọc theo lộ trình này đem những địa phương ghi chép trong đây đi qua hết một lần, tôi cảm thấy được hi vọng cũng không lớn.

Ada đầy vẻ lo lắng nói:

- Quán bar, trường đua, câu lạc bộ đêm, nhà của phụ nữ nào đó, khách sạn, về nhà. Người kia mỗi ngày đều ở mỗi địa phương bất đồng sống phóng túng, căn bản không thể xác định hắn ở nơi nào bị công kích!

- Không bằng chúng ta đi ở địa phương nào gần nhất bắt đầu tìm kiếm thử xem sao.

Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:

- Địa phương cách chúng ta gần nhất!

- Anh muốn nói…

Ada nhìn Minh Diệu khó hiểu hỏi:

- Nơi này?

- Đúng!

Minh Diệu gật gật đầu:

- Tuy rằng mỗi ngày hắn đều ở bên ngoài sống phóng túng, nhưng mỗi đêm đều đi về nhà ngủ. Cho nên không bằng chúng ta trước tiên bắt tay từ trong trang viên này, đi tới phòng của hắn nhìn xem trước đã!

- Ý anh muốn nói…

Ada nhìn Minh Diệu ngạc nhiên:

- H có thể bị công kích ngay trong nhà của mình? Điều này sao có thể?

- Không có chuyện gì là không khả năng!

Minh Diệu nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ai nói trong nhà an tĩnh nhất sẽ là chỗ an toàn nhất đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.