U Minh Trinh Thám

Chương 320: (a) Hẻm nhỏ



- Bên hồ sơ của nữ phó tên Helen, có tìm được địa phương nào khả nghi hay không?

Minh Diệu tùy tiện ném xấp hồ sơ lên bàn, rút ra điếu thuốc châm lửa.

- Không có, thật sạch sẽ!

Ada lắc lắc đầu. Nàng còn đang cẩn thận quan sát hồ sơ của Helen, hi vọng từ bên trong tìm được chút dấu vết lưu lại.

- Hai mươi bốn tuổi, người Anh, ông nội là người Ba Lan, là con gái duy nhất. Nghề nghiệp của cha mẹ là thầy giáo trung học cùng chủ quản thuế vụ, giai cấp tư sản. Học giỏi, sau khi tốt nghiệp lại vào trang viện công tác.

Ada thở dài một hơi, khép lại hồ sơ.

- Thật sạch sẽ, không có địa phương nào đáng hoài nghi!

- Bên này cũng giống như vậy.

Minh Diệu có chút bất đắc dĩ nói:

- Sạch sẽ giống như nhi đồng mới được sinh ra, ngay cả hóa đơn phạt vì nhổ bậy hay đỗ xe trái quy định cũng không có. Loại thiếu nữ này lại là một nữ vu sao? Tôi không cho rằng như vậy.

- Sau cuộc đại giết hại thời Trung Cổ Châu Âu, nữ vu luôn mang theo quan niệm lánh đời, tuyệt đối sẽ không dùng gương mặt thật sống trong xã hội, để tránh bị giáo đồ Cơ Đốc phát hiện, rước lấy họa sát thân!

Ada nói.

- Các nàng che giấu rất sâu, không thể dựa vào hồ sơ để tìm ra sơ hở của bọn họ là chuyện nằm trong dự liệu mà thôi!

- Tôi có một nghi vấn!

Minh Diệu nhìn Ada nói:

- Nữ vu, trong sự lý giải của tôi chính là ý tứ vu sư nữ tính. Mà cô cũng là nữ tính, cũng có được lực lượng sử dụng pháp thuật, như vậy giới hạn giữa đôi bên làm sao phân chia?

- Tôi không phải vu sư, tôi chỉ bất quá là một Thông Linh giả đơn thuần mà thôi!

Ada cười nói:

- Tuy rằng tôi cũng biết một ít về bói toán hoặc chế tạo ma dược lực lượng, nhưng chỉ biết chút da lông bên ngoài. Bản lĩnh chế tạo ma dược của tôi là từ chỗ lão sư của tôi học được.

- Vậy có gì khác nhau đâu?

Minh Diệu bị lời giải thích của nàng làm hồ đồ.

- Có khác nhau!

Ada giải thích:

- So với Hecate, Diana, Briged Kidd, Apollo…thông thường tu hành chính là luyện chế ma dược, chiêm tinh thuật cùng chú thuật, nhưng tuyệt đối cấm hắc ma pháp. Họ tuân theo chuẩn tắc, cũng chính là “ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì ngươi muốn làm, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm tới bất luận kẻ nào, hoặc là sinh vật hay tự nhiên.” Cho nên hiện tại tuyệt đối sẽ không làm ra việc sử dụng vu độc thuật đả thương người, thậm chí vu độc thuật tà ác ở trong hội cũng đã sớm thất truyền, lưu lại để tu luyện chỉ còn là thuật pháp hữu ích mà thôi!

- Thật quá phức tạp, tôi chẳng muốn nghe thêm.

Minh Diệu duỗi lưng mệt mỏi.

- Xem ra tối nay chẳng có thu hoạch gì, tôi quyết định đi ngủ một giấc, cô thì sao?

- Anh mệt nhọc thì đi ngủ trước đi!

Ada cười cười.

- Tôi nghĩ phải xem kỹ hai phần hồ sơ này thêm một lần, nhìn xem còn bỏ sót gì hay không.

- Vậy được rồi, tùy cô thôi!

Minh Diệu nhún nhún vai.

- Nhưng theo tôi xem, hai cô gái này là người vô tội.

- Có lẽ!

Ada cũng không phản bác suy đoán của Minh Diệu.

- Nhưng dù sao cũng phải có một người là hung thủ có đúng không?

- Hung thủ vẫn còn ở trong trang viên này, không chạy thoát được đâu!

Minh Diệu cười nói:

- Đã được xác nhận qua, những người đang làm việc bên trong trang viện hiện tại sẽ không có một người nào từ chức hoặc rời khỏi nơi đây. Vậy hung thủ vẫn nhất định còn ở bên trong trang viện!

- Tôi mệt quá, cô cứ tiếp tục phấn đấu cho sự tự do của chính mình đi thôi!

Minh Diệu khoát khoát tay, chậm rãi đi về phòng mình chuẩn bị đi ngủ.

- Vì tự do của tôi sao?

Ada cười như tự giễu:

- Có lẽ vậy!

Minh Diệu không mở đèn, hắn trực tiếp khép lại cửa phòng, ngã phịch xuống giường không còn muốn đứng dậy. Thậm chí hắn lười cởi cả quần áo vì không còn chút khí lực nào. Liên tục mấy ngày nay hắn đều là như thế, bởi vì máu huyết của Alie làm ảnh hưởng, Minh Diệu trở nên rất thích ngủ. Nếu như không có bất luận người nào đến quấy rầy, hắn cảm giác bản thân mình có thể ngủ suốt ba ngày ba đêm cũng không thể tỉnh lại.

Bức màn trong phòng cũng không kéo lại, ánh trăng mờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào. Một vầng trăng non treo cao trên bầu trời, biểu thị một đêm tối bắt đầu. Minh Diệu vẫn chìm sâu vào giấc ngủ say, không hề phát giác được ở một góc đầu giường, nguyên bản tấm ra giường vốn xếp thật chỉnh tề lại có một tia nếp gấp không chút thích hợp.

- Theo bồi tôi ra ngoài đi dạo đi!

Ada mặc một bộ quần áo màu đen thấp cổ, cười híp mắt nhìn Minh Diệu nói:

- Tôi đã thật lâu không về Châu Âu, lần này thật muốn đi dạo thỏa thích một phen!

- Cô có thể buông tha cho tôi không đây?

Minh Diệu bày ra vẻ mặt đau khổ:

- Mỗi lần cùng cô đi dạo phố, tôi đều có loại cảm giác mình rã rời, phảng phất như nửa người dưới đều mất hẳn tri giác!

- Không muốn đi thì thôi, dù sao hiện tại anh xem như đã có vợ, đương nhiên không có lý do gì tiếp tục ở chung một chỗ với tôi!

Ada đột nhiên nổi giận, nàng hất bàn tay Minh Diệu đang định ngăn cản nàng, bước nhanh qua góc đường.

- Cô định làm gì đây?

Tuy rằng Minh Diệu cảm giác có chút kỳ quái, nhưng vẫn bước nhanh truy theo sau. Ngày hôm nay Ada thật có chút gì đó không ổn, bình thường Minh Diệu vẫn nói chuyện như thế để trêu chọc nàng một chút mà thôi, nhưng phản ứng của Ada hôm nay tựa hồ đặc biệt khó chịu. Hắn chạy theo sau nàng, vừa chuyển qua ngã rẽ, trước mắt lại mất đi bóng lưng của Ada.

- Kỳ quái, đã chạy đi đâu?

Minh Diệu nhìn quanh khắp bốn phía, nơi nơi đều không thấy thân ảnh của Ada. London lúc sáng sớm tràn ngập sương mù trắng xóa, cơn gió mùa thu giá lạnh lướt ngang qua người Minh Diệu, sương mù bao phủ khắp không gian, làm cho không người nào nhìn thấy rõ phong cảnh xung quanh hay là ảo ảnh xinh đẹp.

Bên ngoài cũng không có bao nhiêu người đi đường, Minh Diệu vẫn một mình đi trên con đường vắng vẻ. Có lẽ do người sống tại London quá lười biếng đi, Minh Diệu tự suy đoán trong lòng, sớm như vậy nên người ta vẫn còn chui trong chăn mền ấm áp đúng không?

Nếu như nói bản thân mình còn đang muốn nằm ngủ nướng, như vậy tại sao hiện tại mình lại chạy ra đây muốn mua đồ đây? Minh Diệu đột nhiên cảm giác có điều gì đó không đúng. Hắn dọc theo con đường đầy sương mù đi tới, những cửa hàng hai bên đường đều đóng chặt cửa, chỉ có những manocanh không nhúc nhích đứng yên trong tủ kính, nhìn ra Minh Diệu đang đi bên ngoài, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười khô khan. Không biết tại sao Minh Diệu luôn cảm thấy nụ cười trên mặt những người mẫu cứng ngắc kia có chút quỷ dị.

- Kỳ quái, Ada lại chạy đi đâu rồi?

Minh Diệu vừa than thở vừa hô to:

- Mau ra đây đi, tôi thừa nhận mình sai lầm rồi không được sao? Thật xin lỗi đi, cô đừng tức giận, mau nhanh xuất hiện đi!

Thân ảnh Minh Diệu đi lướt ngang qua tủ kính cửa hàng, ánh mắt người mẫu cứng ngắc đột nhiên giật giật, di động theo sau bóng lưng Minh Diệu.

Một trận gió lạnh thổi qua, Minh Diệu không khỏi rùng mình. Hắn kéo cao cổ áo khoác, rụt rụt vai. Sương mù London vào lúc sáng sớm vẫn cực lạnh, Minh Diệu chợt nhớ tới vừa rồi Ada chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh lộ liễu, chẳng lẽ nàng không cảm thấy lạnh lẽo hay sao? À, nàng lớn lên ở nơi này, đối với thời tiết của London tự nhiên là quen thuộc hơn hắn rất nhiều, Minh Diệu cũng không nghĩ dù nàng ở Trung Quốc thời gian dài như vậy nhưng lại không còn quen thuộc với hoàn cảnh cố hương. Phụ nữ đều là sinh vật đặc biệt, Minh Diệu đem hết thảy chuyện này quy tội cho việc vì thích làm đẹp mà phụ nữ luôn bỏ quên sức khỏe của chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.