U Minh Trinh Thám

Chương 334: (b) Sơ hở



- Được, tôi đã biết!

Lời khuyên bảo đầy thiện ý của May làm cho Ada có chút dở khóc dở cười. Nếu Minh Diệu thật sự có ý đồ gì bất lương đã sớm động thủ tại Trung Quốc, cần gì phải chạy tới London làm phiền toái như vậy. Huống chi người luôn luôn có ý đồ bất lương mới chính là bản thân Ada.

- Cô trở về nói với hắn, tôi lập tức tới ngay!

Năm phút sau Ada vẫn mặc nguyên áo ngủ đi tới phòng của Minh Diệu. Chiếc áo ngủ màu đỏ đem dáng người tràn ngập lực hấp dẫn của nàng phụ trợ nổi bật càng thêm khiến người cảm thấy mơ màng. Nàng nhìn thấy Minh Diệu đang ngồi cạnh cửa sổ liền mỉm cười đi tới.

- Làm sao vậy, lại để cho tôi lén lút chạy tới tìm anh đây?

Ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ ánh lên xương quai xanh, đem làn da trắng nõn bao phủ một tầng bạch sắc quang mang chiếu rọi lên vẻ đẹp chẳng khác gì thiên sứ rơi phàm trần.

- Tôi đột nhiên nghĩ ra một chút sự tình, muốn tìm cô thương lượng một chút.

Không biết như thế nào, Minh Diệu lại có cảm giác muốn dùng tay đẩy vị thiên sứ thuần khiết trước mặt áp xuống bên dưới thân thể mình.

- Ha…

Ada thoáng cúi người, đôi mắt như mơ màng, cổ áo trễ thấp xuống lộ ra làn da trắng nõn, thậm chí Minh Diệu còn nhìn thấy được điểm đỏ bừng chợt lóe.

- Anh thích ở loại địa phương này chơi trò yêu đương vụng trộm hay sao?

- Ân, trò chơi yêu đương vụng trộm đích thật là không sai…phi phi, không phải, tôi có chuyện đứng đắn muốn nói với cô!

Minh Diệu liền tranh thủ cắt bỏ ý niệm không thỏa đáng trong đầu, bày ra bộ dạng đứng đắn. Cô gái này mà là thiên sứ sao? Đừng đùa! Minh Diệu đối với ý tưởng vừa lóe lên trong đầu mình cảm thấy không sao tưởng tượng nổi. Cô gái này rõ ràng chính là nữ ác ma mang theo mặt nạ của thiên sứ, Minh Diệu thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy sau lưng nàng đang đong đưa cái đuôi hình tam giác.

- Chuyện đứng đắn?

Ada mê hoặc nhìn Minh Diệu.

- Chuyện của H không phải đã giải quyết xong rồi sao? Còn có chuyện gì đứng đắn?

- Lana bị dẫn tới ủy viên hội, việc thẩm vấn nàng khi nào mới chấm dứt?

Minh Diệu không đáp lời nàng mà lại đặt câu hỏi khác.

- Đại khái cũng cần có vài ngày thời gian đi, làm sao vậy?

Ada ngồi xuống, đem diễn cảm trêu đùa trên mặt thu liễm lại:

- Có điều gì không thích hợp hay sao?

- Không thích hợp, thật vô cùng không thích hợp.

Minh Diệu cau chặt đôi mày:

- Cô còn nhớ không? Túi vu độc phát hiện bên trong phòng của tôi, đã không còn thấy nữa!

- Không thấy?

Ada sửng sốt.

- Hay là bị nữ phó lúc quét tước đã ném bỏ rồi?

- Tôi có hỏi qua, May nói khi quét dọn không nhìn thấy nó.

Minh Diệu nói:

- Hơn nữa phụ trách dọn dẹp căn phòng này chỉ là một người, cho nên tuyệt đối không phải do nàng ném bỏ.

- Vậy thì thật kỳ quái!

Ada dùng ngón tay gõ nhẹ lên cằm của mình:

- Vậy là do ai lấy nó đi đây?

- Là hung thủ!

Minh Diệu mở miệng nói:

- Là hung thủ thực sự!

- Hung thủ thực sự?

Ada có chút kinh ngạc nhìn Minh Diệu:

- Ý của anh muốn nói, Lana không phải hung thủ? Chính cô ta đã thừa nhận rồi a?

- Không, chúng ta đều lầm, ngay cả Lana cũng nghĩ lầm!

Minh Diệu lắc đầu:

- Hung thủ thực sự không phải Lana, mà là một người khác hoàn toàn. Về phần Lana, nàng đích xác có làm chú pháp với H, nhưng tuyệt đối không phải nguyên nhân làm H nổi điên!

- Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên khi chúng ta nhìn thấy H, tôi đã từng kiểm tra ba hồn bảy vía của hắn. Trong cơ thể hắn có hai loại lực lượng bất đồng, một loại lực lượng khiến cho hắn nổi điên, một loại khác lại đang bảo hộ hắn. Mà Lana thi triển chính là lực lượng khiến cho H yêu nàng mà thôi, cũng không phải nguyền rủa làm cho hắn nổi điên. Mà Lana lại nghĩ lầm bởi vì mình không giỏi thi triển chú thuật nên mới làm cho H bị phát điên. Nhưng tôi hoài nghi chú thuật của Lana chính là lực lượng bảo hộ nằm trong cơ thể của H!

- Nhưng chính anh cũng không thể xác định chú thuật trên người H bị thi triển là chú thuật nào!

Ada truy vấn.

- Như vậy anh làm sao có thể xác định hung thủ là một người khác hoàn toàn?

- Thời gian!

- Thời gian?

Trong mắt Ada xuất hiện một tia mê mang, tiếp theo liền tỉnh ngộ:

- Ý của anh muốn nói, trước khi chúng ta đến Lana đã vì chuyện sẩy thai mà vào bệnh viện, cho nên nàng không khả năng bỏ túi vu độc vào trong phòng ngủ của anh?

- Đúng!

Minh Diệu gật đầu:

- Trừ phi Lana có thể biết trước được tương lai, biết chúng ta sẽ đến, hơn nữa còn biết được tôi nhất định sẽ vào ở trong căn phòng này, trước tiên đặt túi vu độc dưới giường. Nếu không hung thủ trong vụ án này nhất định phải là một người khác hoàn toàn!

- Nói không sai!

Ada gật đầu:

- Chúng ta đều xem nhẹ một việc. Tuy rằng chiêm bặc sư cùng vu độc sư bởi vì trên người đều có ấn ký đặc thù, cho nên mới bị liệt vào cùng loại là nữ vu, nhưng chiêm bặc sư sử dụng là văn chương, ma pháp trận cùng chú thuật, mà các nàng lại không biết sử dụng vu độc thuật hại người!

- Cô có nhớ tôi từng cho cô xem qua phù chú thăm dò linh lực dao động hay không?

Minh Diệu nói tiếp:

- Cô cảm thấy được một cô gái có linh lực cao hơn người bình thường một chút, nhưng lại không cao được bao nhiêu có thể có năng lực thi triển ra vu độc thuật cao minh đến như vậy hay sao?

- Hung thủ vẫn còn trốn trong một nơi bí mật nào đó. Vẫn còn ở bên trong trang viên này!

Ada gật đầu:

- Khi chúng ta đi tới đây, hắn sợ chúng ta sẽ điều tra ra chân tướng, cho nên bỏ túi vu độc trên đầu nằm của anh. Mà bây giờ bởi nguyên nhân có việc làm của Lana, chúng ta ngộ nhận nàng chính là hung thủ, mà hung thủ thật sự cũng không biết chúng ta đã phát hiện ra túi vu độc kia, cho nên vì không muốn lưu lại nhược điểm mà trộm đem túi vu độc ra khỏi phòng!

- Cho nên kế tiếp hắn cần phải làm chính là giải trừ nguyền rủa, làm cho tội danh của Lana thành lập, đợi sau khi chúng ta nghĩ hết thảy mọi chuyện đều đã kết thúc, rời khỏi trang viện này, hắn mới tiếp tục làm…

Minh Diệu làm ra động tác như cắt cổ.

- Lại tiếp tục thi triển nguyền rủa, mà lần này H đã không còn được chú thuật bảo hộ với không được chúng ta giúp đỡ, hắn có thể dễ dàng giết chết H!

Ada cảm giác sợ hãi, nếu không phải Minh Diệu đúng lúc phát hiện ra được sơ hở bên trong, như vậy sinh mạng của H nắm giữ trong tay hung thủ kia, chỉ cần họ vừa đi hung thủ muốn giết H chỉ là chuyện dễ dàng.

- Nhưng cũng thật sự may mắn hung thủ kia còn chưa biết chúng ta đã phát hiện ra sơ hở của hắn!

Minh Diệu gật đầu:

- Mà chúng ta phải lợi dụng chuyện này bắt cho được hắn từ trong bóng tối…

- Mệt chết người mệt chết người…

Bên trong phòng Minh Diệu, May ngã dài xuống sô pha, hiện tại ngay cả đầu ngón tay nàng cũng không muốn động đậy huống chi là đi đường.

- Không đến mức như vậy đi…

Minh Diệu nhìn bộ dáng của nàng, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu:

- Trước kia khi thấy cô làm vệ sinh phòng cũng chưa nghe cô kêu mệt đến như vậy…

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.