U Minh Trinh Thám

Chương 34: Sợi lông màu vàng



- Có đầu mối gì không?

Từ Mẫn hỏi Minh Diệu.

- Tôi còn muốn xem lại thi thể của Vương Đại Trụ!

Minh Diệu len lén đem sợi lông màu vàng giấu vào trong túi:

- Chỉ có thi thể của hắn không giống như những người khác, tôi nghĩ đầu mối đột phá phải nằm trên người hắn.

Hai người đi ra khỏi gian phòng, rời khỏi tòa nhà cũ nát, lại chưa từng phát hiện trong một gian phòng ngay góc hành lang có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người.

- Bọn họ đi rồi, người thanh niên kia nói muốn đi nhìn xem thi thể của người chết hôm qua, phải nghĩ biện pháp!

Bóng đen bấm điện thoại:

- Đồ đáng chết, là ai đem nó thả ra!

- Linh linh linh…

Điện thoại di động của Từ Mẫn vang lên:

- Cái gì, anh xác định? Được, lập tức đưa địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đi ngay bây giờ!

Sau khi Từ Mẫn nghe xong hưng phấn tắt điện thoại:

- Đã có thể xác định mấy vụ án này có liên hệ rồi, nhớ được trong túi xách màu đỏ ghi tên cô bé tên Tạ Nhiên không? Đã xác nhận cô bé Tạ Nhiên kia là một trong những người đã chết trong án kiện này, học lớp hai tiểu học.

- Vụ án trước phát sinh ở nơi nào?

- Đi thôi!

Từ Mẫn nhìn tin ngắn phát tới trên điện thoại di động:

- Bây giờ chúng ta đi xem có thể tìm được đầu mối gì hay không!

Hai người dựa theo địa chỉ mà đồng nghiệp Từ Mẫn gởi qua, đi tới hiện trường phát hiện vụ án trước đó. Bởi vì thời gian đã qua gần một tháng, hơn nữa cảnh sát cũng không tìm được bất cứ dấu vết gì tại hiện trường, cho nên nơi này cũng không còn kéo cảnh giới tuyến.

Minh Diệu cùng Từ Mẫn đi lên lầu sáu, một người thanh niên mặc sơ mi trắng nhìn qua giống như người làm công đang nói chuyện với ba thanh niên khác.

- Anh nhìn xem, căn hộ hai phòng có giá tiền như vậy đã rất rẻ rồi đó. Các anh hẳn cũng đã xem qua không ít phòng ốc, có tiền thuê nhà nào rẻ như vậy sao? Nếu không phải chủ nhà muốn cho thuê, không thể nào có giá tiền rẻ như vậy. Không cần suy nghĩ nữa đâu, nếu như các anh không đặt cọc rất nhanh sẽ có người khác đến thuê, đến lúc đó các anh sẽ không tìm được căn hộ nào có giá thuê rẻ như thế. Chỉ cần đưa trước tiền đặt cọc, tôi lập tức gọi điện thoại cho chủ nhà, trực tiếp đến văn phòng chúng tôi ký hợp đồng. Các anh thuê được căn hộ giá rẻ, tôi lại kiếm được hoa hồng, vẹn toàn đôi bên a!

Người thanh niên hẳn làm việc trong văn phòng môi giới địa ốc, đang nỗ lực khuyến khích mấy người thanh niên đến từ bên ngoài lập tức đưa tiền đặt cọc thuê nhà.

- Giá thuê đúng là rất rẻ…Nhưng anh đòi tiền hoa hồng quá nhiều đi…Chúng tôi cũng chỉ là người đi làm công kiếm cơm ăn, tiền hoa hồng có thể giảm một chút không…

Một thanh niên nhìn qua giống như người dẫn đầu nói.

- A nha, vậy cũng không được đâu, công ty của chúng tôi đã có quy định, tiền hoa hồng không thể giảm bớt. Hay là như vậy đi, chúng ta đi ký hợp đồng trước, sau đó tôi hỏi lại lãnh đạo có được không?

Người thanh niên văn phòng môi giới địa ốc nhìn ra được mấy thanh niên kia hẳn đã động tâm, cũng không kiên quyết từ chối.

- Ân…Được rồi!

Người thanh niên dẫn đầu có chút động tâm.

- Không được, căn hộ này không thể thuê mướn, nơi này vừa mới chết người đó!

- A, vừa chết người sao, chúng tôi không thuê nữa đâu!

Mấy thanh niên đi thuê nhà vừa nghe lời này liền vội vàng rời đi, bỏ mặc người kia đứng ngây ngốc tại chỗ còn chưa kịp phản ứng.

- Uy, anh làm gì vậy, chuyện mua bán tới tay người ta bị câu nói đầu tiên của anh phá nát rồi, nhà nào mà không có người chết chứ, chẳng lẽ cả quốc gia nhiều năm như vậy còn không có địa phương nào không có người chết hay sao?

Người thanh niên đánh giá hai người:

- Các người không phải đối thủ cạnh tranh của chúng tôi tới quấy rối đi, các người đang cạnh tranh bất chính!

Minh Diệu nhìn thấy gân xanh trên cổ người thanh niên cũng xuất hiện.

- Chúng tôi là cảnh sát, anh là người đại lý hẳn phải có số điện thoại của chủ nhà đi, đem số điện thoại của chủ nhà đưa cho chúng tôi, chúng tôi cần ông ấy tới hiệp trợ điều tra.

Từ Mẫn đưa ra giấy chứng nhận.

- Nga nga, được được…

Người đại lý nhìn thấy giấy chứng nhận của Từ Mẫn chợt sửng sốt, thật lâu còn không kịp phản ứng. Minh Diệu thật sự hoài nghi hắn ngây ngốc như vậy không hiểu sao có thể làm được công việc môi giới này.

Người đại lý đem số điện thoại của chủ nhà đưa cho Từ Mẫn, Từ Mẫn liền gọi điện thoại cho chủ nhà.

- Không có chuyện gì thì tôi có thể đi rồi chứ?

Người thanh niên thật cẩn thận hỏi thăm một câu.

- Anh đi đi!

Nghe được câu trả lời của Từ Mẫn, người thanh niên vội vàng rời khỏi nhà, ngay cả cửa phòng cũng không đóng lại.

Minh Diệu nhìn theo bóng lưng hắn rời đi nhẹ nhàng lắc đầu:

- Dễ dàng bỏ mặc người xa lạ ở trong phòng được ủy thác môi giới, cũng không đợi chủ nhà tới, sau này tôi thật sự không dám tới chỗ văn phòng môi giới của bọn hắn thuê nhà đâu.

Từ Mẫn cùng Minh Diệu đi quanh căn hộ một vòng, căn phòng hoàn toàn trống rỗng không có vật gì, ngay cả vách tường cũng vừa mới quét vôi qua.

- Được rồi, lần này xem như đến không công vô ích, động tác của chủ nhà này cũng thật nhanh, chỉ mới mấy ngày đã thu dọn đồ đạc sạch sẽ.

Từ Mẫn không khỏi thở dài.

- Cẩn thận một chút, nói không chừng còn có thể phát hiện được chút gì đó!

Minh Diệu cẩn thận quan sát chung quanh.

- Cậu đang làm gì vậy chứ?

Từ Mẫn thấy Minh Diệu nhắm hai mắt lại, bèn nói:

- Không phải cậu đang muốn quan sát đó sao, nhắm mắt lại quan sát, đàng hoàng một chút có được hay không đây?

- Hư! Đừng làm ầm ĩ.

Minh Diệu nhắm mắt lại, dụng tâm cảm giác cả căn nhà. Một tia cảm giác không hài hòa mặc dù rất yếu ớt, nhưng vẫn bị Minh Diệu cảm thấy. Minh Diệu đi theo cảm giác tới trước một mặt tường:

- Tới đây hỗ trợ một chút, tìm xem trên vách tường này có đồ vật gì kỳ quái hay không?

Từ Mẫn lầm bầm một câu:

- Giả thần giả quỷ!

Mặc dù không chút tình nguyện, nhưng nàng vẫn nghe lời Minh Diệu cùng nhau tìm tòi thật cẩn thận trên vách tường.

- Ở đây có cọng tóc nè!

Từ Mẫn phát hiện có cọng tóc dính nước sơn quét trên vách tường:

- Là vật này sao?

- Ân…không sai…mùi vị giống nhau…

Trong lòng Minh Diệu thầm nghĩ.

Minh Diệu quay đầu nở nụ cười si ngốc với Từ Mẫn:

- Không có chuyện gì, có thể do tôi cảm giác sai lầm rồi, vách tường này không có gì kỳ quái… Ai nha!

Từ Mẫn lại hung hăng gõ mạnh lên đầu Minh Diệu lần nữa:

- Đùa giỡn tôi sao, chết tiểu tử, bây giờ tôi đang nhờ cậu giúp tôi tra án, thật tình một chút đi!

Một người đàn ông mập mạp xuất hiện ngay cửa nhà:

- Xin hỏi, các vị là cảnh sát vừa gọi điện cho tôi sao?

- Ân, là chúng tôi, đây là giấy chứng nhận của tôi, chúng tôi muốn gặp ông tìm hiểu chút ít tình huống.

Từ Mẫn đi về phía người mập mạp, Minh Diệu thấy Từ Mẫn xoay người không chú ý, len lén đem cọng tóc từ trên tường kéo xuống.

- Lúc trước có phải có ba người đã chết trong căn nhà này của ông phải không?

Từ Mẫn mở miệng gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào chính đề.

- Đúng vậy đúng vậy!

Người mập mạp lau mồ hôi, bộ dạng như đấm ngực giậm chân:

- Chết ở đâu không tốt, chết ở trong nhà của tôi, thật là xui!

- Có thể nói rõ tình huống của mấy người kia không?

- Tôi cũng không biết rõ ràng.

Người mập mạp suy nghĩ một chút:

- Tôi chỉ biết có ba người, hai người đàn ông một đứa trẻ con, hai người đàn ông đi làm trong thành phố, trong đó có một người mang theo đứa con, cô bé kia đang học tiểu học.

Những chuyện khác tôi hoàn toàn không biết, tôi cũng chỉ nửa năm thu tiền thuê nhà một lần, những chuyện khác đều do công ty môi giới địa ốc xử lý.

- Ông không biết rõ khách thuê lại dám đem nhà cho họ thuê sao?

Từ Mẫn trợn mắt nhìn người đàn ông mập mạp:

- Ông không sợ gặp phải người xấu à?

- Ai nha, là người nào tôi cũng không để ý, căn nhà này là mẹ tôi lưu lại cho tôi, tôi muốn bán chị tôi lại không chịu, tôi đành phải cho thuê kiếm chút tiền, dù sao bọn họ cũng không thể trộm đi căn nhà này, chỉ cần đúng hạn giao tiền thuê nhà quản chi bọn họ là người nào chứ!

- Ông không biết chủ nhà đem nhà cho khách thuê nếu nguy hại tới sức khỏe con người, tồn tại tai họa ngầm trọng đại liên quan tới an toàn, uy hiếp an toàn công cộng, cùng hành động kinh doanh phá hư hoàn cảnh tài nguyên, chủ nhà cũng phải bị trách nhiệm liên đới hay sao?

Câu hỏi của Từ Mẫn làm người mập mạp liền lau mồ hôi vừa xông ra:

- Không thể nào, chuyện không liên quan tới tôi, các vị ngàn vạn lần không được oan uổng tôi. Tôi vốn không biết gì về những người kia, bọn họ có chết hay không đâu liên quan gì tới tôi đâu.

Minh Diệu thừa dịp Từ Mẫn cùng người mập mạp kia đang nói chuyện, cẩn thận nhìn sợi tóc trong tay mình. Hắn vuốt sạch nước sơn bên ngoài, sợi lông màu vàng lại xuất hiện ngay trước mắt Minh Diệu:

- Là sợi hóa học, không phải tóc của con người…cũng giống như phát hiện vừa rồi!

- Ông quét vôi căn nhà lúc nào vậy?

Minh Diệu đi tới hỏi người mập mạp.

- Ngày hôm qua thôi, tôi thấy không có việc gì, mà nhà tôi một ngày bỏ trống lại tổn thất một ngày, không bằng sớm cho thuê một chút, ngày hôm qua tôi tới văn phòng giới thiệu việc làm kiếm dân công tới thu thập phòng ốc sạch sẽ, quét sơn mới muốn xả xui thôi.

Vẻ mặt người mập mạp mờ mịt trả lời.

- Vậy những đồ đạc trong nhà đâu rồi?

Từ Mẫn vội vàng hỏi.

- Đều ném hết, tôi không biết các vị sẽ tới hỏi lại chuyện này, đồ của người chết tôi ngại xui xẻo nên bảo công nhân tới thu dọn ném bỏ hết, tối hôm qua xe rác đều đã chở đi.

Người mập mạp khẩn trương nói:

- Chuyện này thật sự không liên quan tới tôi đâu.

- Từ Mẫn tỷ, có hình của Vương Đại Trụ không?

Minh Diệu hỏi Từ Mẫn.

- Có, ông nhìn thử xem có biết người này không?

Từ Mẫn lấy tấm hình của Vương Đại Trụ đưa ra.

- A, biết, đây là dân công hôm qua vừa làm việc dọn dẹp căn nhà cho tôi thôi.

Người kia thấy hình của Vương Đại Trụ hoảng sợ hết hồn:

- Không phải người này là tội phạm truy nã giết người gì đi, ngày hôm qua tôi còn thuê hắn làm việc cho tôi, hắn sẽ không tới giết tôi đó chứ, cảnh sát các vị phải bảo vệ cho tôi đó!

- Không có chuyện gì, không có gì đâu, chúng tôi chỉ tới tìm hiểu chút tình huống theo trình tự mà thôi.

Từ Mẫn có chút không chịu được người mập mạp kia, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình trấn an:

- Chúng tôi đi trước, cảm ơn ông đã hợp tác.

- Linh linh linh…

Điện thoại di động của Từ Mẫn lại vang lên:

- Cái gì? Tôi lập tức trở về!

Từ Mẫn quay đầu nhìn Minh Diệu nói:

- Lập tức trở về cục cảnh sát.

- Xảy ra chuyện gì sao?

Minh Diệu thấy sắc mặt Từ Mẫn không đúng.

- Không còn nhìn thấy thi thể của Vương Đại Trụ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.