U Minh Trinh Thám

Chương 358



Tiểu Trương nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế, lại nhìn qua vẻ mặt phẫn nộ của Từ Mẫn. Từ Mẫn cũng không nói gì với hắn nên hắn thật sự không hiểu rõ nam nhân này rốt cục đã chọc giận Từ Mẫn chuyện gì, hắn đã thật lâu không thấy qua Từ Mẫn nổi nóng tới như vậy.

Trở lại văn phòng, Từ Mẫn đem hồ sơ đập mạnh lên bàn. Miệng của nam nhân kia thật cứng, không chịu nói ra chuyện gì. Từ Mẫn lại không có chứng cớ chính xác, nàng căn bản không có lý do ngăn cản luật sư của nam nhân kia bảo lãnh hắn ra ngoài.

Nhớ tới khuôn mặt trào phúng của nam nhân kia trước khi đi, còn có câu nói của luật sư hăm dọa sẽ tố cáo nàng lạm dụng chức quyền, điều này làm cho lửa giận trong lòng Từ Mẫn chợt bùng nổ.

Chẳng lẽ thật sự không có điểm yếu nào để đem nam nhân kia bắt giữ lại hay sao? Từ Mẫn cắn môi mở ra hồ sơ trong tay, muốn tìm kiếm chút dấu vết lưu lại bên trong.

- Đại tỷ!

Tiểu Trương gõ gõ cửa, đi vào thật cẩn thận nói:

- Có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không…

- Có chuyện nói mau, tôi bề bộn nhiều việc!

Từ Mẫn cũng không ngẩng đầu, tức giận hồi đáp.

- Là chuyện về tổng thanh tra công ty đĩa nhạc…

Tiểu Trương nghĩ nghĩ, mở miệng nói:

- Tôi cảm thấy có phải chúng ta làm việc có chút quá…

- Quá mức? Quá mức thế nào?

Từ Mẫn ngẩng đầu lớn tiếng quát:

- Đám khốn kiếp kia khi làm ra chuyện thương thiên hại lý tại sao bọn hắn không nghĩ tới mình đã làm quá mức đây?

- Tôi biết, chỉ là…

Tiểu Trương cắn răng nói:

- Tôi cảm thấy được trong chuyện này cô xử lý có chút thái quá mất rồi…

- Các anh không hiểu, tất cả các anh đều không hiểu…

Từ Mẫn hổn hển nói:

- Cút ra ngoài, để cho tôi yên lặng một chút!

- Đại tỷ, rốt cục cô bị làm sao vậy, trước kia cô vốn không phải như thế. Có phải cô đang gặp phải chuyện gì hay không?

Tiểu Trương cũng có chút tức giận nói:

- Nếu cô cứ như vậy sẽ chọc rất nhiều phiền toái tới cho chính mình!

- Cút ra ngoài cho tôi!

Từ Mẫn đứng bật lên nhìn Tiểu Trương quát lớn.

Nhìn thấy Tiểu Trương tức giận rời khỏi văn phòng, Từ Mẫn dùng sức đem đồ đạc trên bàn lùa văng tung tóe. Nàng ngồi phịch xuống ghế dùng ngón cái xoa xoa huyệt thái dương.

Đầu rất đau, trong lòng nàng cũng rất uất ức. Nàng cũng không biết hai ngày nay rốt cục mình bị làm sao, trong lồng ngực luôn có một ngọn lửa thiêu đốt nhưng làm sao cũng không thể phát tiết.

Không biết tại sao khi nhìn thấy tổng thanh tra công ty đĩa nhạc kia, Từ Mẫn đã không nhịn được một bụng lửa giận, nàng hận không thể bất chấp tất cả trực tiếp rút súng ra bắn chết hắn. Chẳng qua lý trí của nàng vẫn chưa hoàn toàn đánh mất, nàng muốn tìm ra chứng cớ phạm tội của bọn hắn, pháp luật sẽ xử trí đám người kia.

- Tiểu Manh, có chuyện này chị phải giúp em!

Tiểu Quất đứng phía sau kéo áo Diệp Tiểu Manh nói:

- Rất trọng yếu!

- Chuyện gì vậy?

Diệp Tiểu Manh kỳ quái nhìn Tiểu Quất hỏi.

- Gần đây mẹ em có điểm gì là lạ!

Tiểu Quất quyệt mồm nói:

- Cả tuần nay mẹ không chơi đùa với em rồi!

- Là do chị Từ Mẫn bận rộn công tác quá thôi mà!

Diệp Tiểu Manh ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Tiểu Quất:

- Em cần phải thông cảm cho mẹ em một chút chứ!

- Chị không được sờ đầu em, bệnh ngây thơ sẽ lây nhiễm đó!

Tiểu Quất lắc đầu đẩy tay Diệp Tiểu Manh:

- Không phải đâu, em cứ cảm thấy đoạn thời gian này mẹ có vẻ không thích hợp. Đoạn thời gian gần đây tính tình của mẹ rất kém cỏi, thường xuyên bởi vì chút chuyện nhỏ mà rống lớn tiếng với bà ngoại và nổi giận với em!

- Có lẽ là do công tác bực dọc đi?

Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:

- Hay là do vấn đề sức khỏe…

- Không phải, tuyệt đối không phải do vấn đề này!

Tiểu Quyết nói chắc chắn như đinh chém sắt:

- Em vẫn luôn có cảm giác mẹ giống như thay đổi thành người khác vậy, cả người đều thay đổi, từ sau đêm hôm đó đi ra ngoài với chị trở về đã bị biến thành hình dạng như vậy!

- Bắt đầu từ đêm hôm đó sao?

Diệp Tiểu Manh sửng sốt. Nàng đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó a Trạch cũng có nói một câu không đầu không đuôi, Từ Mẫn giống như có điểm gì là lạ, nhưng nàng cũng không để trong lòng. Nhưng bây giờ nghe Tiểu Quất nhắc tới, nàng đột nhiên nhớ lại câu nói của a Trạch đêm hôm đó. Tiểu Quất cũng không phải là một đứa bé thích làm nũng như những đứa bé bình thường, điểm này Diệp Tiểu Manh hiểu rất rõ ràng. Nếu quả thật so sánh mà nói, chỉ sợ Tiểu Quất còn thành thục hơn chính bản thân Diệp Tiểu Manh. Hơn nữa đêm hôm đó Từ Mẫn vốn cùng nàng đi thăm dò tin tức của một vụ án quỷ dị nên mới tới quán bar thần bí kia, cho nên hiện tại nếu Tiểu Quất cảm giác được sự tình có điểm gì kỳ lạ, như vậy bên trong đó nhất định phải có vấn đề gì.

- Tiểu Quất, em đem những hành vi cử chỉ của mẹ em trong mấy ngày nay kể lại chi tiết cho chị nghe đi!

Diệp Tiểu Manh lo lắng nói.

Nghe xong mọi chuyện, Diệp Tiểu Manh liền gọi điện thoại cho a Trạch, dặn a Trạch lập tức đến nhà nàng, có chuyện trọng yếu cần thương lượng với a Trạch. Tuy rằng bên trong điện thoại Diệp Tiểu Manh nói chuyện cũng không rõ ràng, nhưng a Trạch vẫn tranh thủ chạy tới nhà Diệp Tiểu Manh chỉ trong vòng nửa tiếng.

- Vội vã tìm tôi như vậy có chuyện gì không?

A Trạch có chút kỳ quái hỏi.

- A Trạch, cô có nhờ một tuần trước chúng ta gặp mặt tại quán bar kia không?

Diệp Tiểu Manh nói:

- Khi cô trở về có nói với tôi một câu, cô nói chị Từ Mẫn có chút kỳ lạ đó?

- Phải a, làm sao vậy?

A Trạch gật gật đầu.

- Có thể nói rõ chi tiết với tôi một chút, rốt cục chị ấy kỳ lạ ở chỗ nào?

Diệp Tiểu Manh nói.

- Kỳ lạ ở chỗ nào tôi thật sự rất khó giải thích.

A Trạch nghĩ nghĩ nói:

- Kỳ thật nếu như cô dụng tâm đi cảm giác, có thể sẽ cảm giác được đi!

- Tôi? Cảm giác?

Diệp Tiểu Manh sửng sốt.

- Phải đó!

A Trạch gật đầu:

- Linh cảm của cô mạnh mẽ hơn tôi, cô có thể cảm giác được trên người chị Từ Mẫn có một cỗ linh lực dao động thật kỳ quái đó thôi!

- Chuyện này sao, tôi thật sự không cảm giác đến!

Diệp Tiểu Manh cau mày nói. Nói thật lòng, từ sau khi ở trấn nhỏ trở về, Diệp Tiểu Manh trở nên kén ăn, hơn nữa thường xuyên sẽ cảm thấy máu huyết trong cơ thể bị xao động, không cách nào tĩnh tâm như trước kia. Hơn nữa linh cảm cũng không quá mẫn tuệ như trước, cho nên Diệp Tiểu Manh cũng không cảm giác được bên trong cơ thể Từ Mẫn có linh lực dao động gì kỳ quái.

- Dù sao cũng chỉ là một chút thôi, cũng không phải quá rõ ràng!

A Trạch có chút tự đắc nói tiếp.

Từ sau khi nàng bắt đầu tu luyện quyển luyện khí thuật mà Minh Diệu giao cho nàng, a Trạch có thể rõ ràng cảm giác ra được sự tiến bộ của chính mình. Mà lúc này linh cảm của nàng lại còn mẫn tuệ hơn cả Diệp Tiểu Manh, điều này làm cho nàng rất hưng phấn.

- Cô nói có phải chị ấy bị quỷ nhập vào người hay không?

Diệp Tiểu Manh đem mục đích mà Từ Mẫn cùng nàng đến quán bar thần bí điều tra vụ án kỳ quặc kia nói cho a Trạch nghe qua, sau đó lại nhỏ giọng hỏi:

- Có đồ vật dơ bẩn gì đó bám lên người chị Từ Mẫn sao?

- Không thể nào đâu!

A Trạch suy nghĩ một lát lắc lắc đầu:

- Thứ kia vốn không đạt được tới trình độ đó…Loại linh lực dao động kia giống như một con lươn bên trong dòng sông lớn, nhấc không nổi sóng gió gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.