U Minh Trinh Thám

Chương 367: Chuyện ngoài ý liệu



- Vậy sao? Loại chuyện này hãy giao cho chị đi điều tra đi!

Từ Mẫn nói:

- Nếu như đã biết là thứ gì đang tác quái, như vậy chỉ cần tìm ra nó đem giết chết là được. Dù sao loại chuyện này cũng không cần đem ra xin trình tự tư pháp, chỉ cần cam đoan ngày sau sẽ không còn người nào vì chuyện này mà chết nữa là tốt nhất.

- Chị Từ Mẫn, chị không nên vọng động!

Diệp Tiểu Manh ở bên kia điện thoại vội vàng nói:

- Theo tư liệu mà xem, loại quỷ quái như thủy hầu tử ở trong nước rất là đáng sợ. Nếu tất cả những chuyện này đều do Bối Lạp làm, như vậy nói rõ cô ta nhất định có loại phương pháp phục tùng loại quỷ quái này, chị bất quá chỉ là một cảnh sát bình thường mà thôi, đi một mình sẽ vô cùng nguy hiểm!

- Yên tâm đi, trong lòng chị biết rõ.

Từ Mẫn nói xong cúp điện thoại.

Đích xác a Trạch tra được tư liệu về thủy hầu tử gì đó vô luận là theo tập tính hay manh mối lưu lại trên thi thể đều trùng hợp với những vụ án đã xảy ra. Tuy rằng vụ án của Đường Tranh cũng không thấy lưu lại dấu vết bàn tay màu đỏ, nhưng ít nhất có thể xác định cái chết của Đường Tranh tuyệt đối có quan hệ trực tiếp với Bối Lạp, điểm này thật không cần hoài nghi.

Nếu Bối Lạp có thể dùng loại cốc tai màu lam kỳ quái đến khống chế tư tưởng cùng hành vi của người khác, như vậy có thể sai khiến được loại quỷ quái kia đi giết người cũng không có gì đáng kỳ quái. Từ Mẫn suy nghĩ, có lẽ không thể dùng pháp luật đến trừng phạt Bối Lạp, nhưng nàng vẫn có thể ngăn cản Bối Lạp tiếp tục giết người.

Bối Lạp có thể sai khiến được thủy hầu tử đi giết người, như vậy nhất định đang chăn nuôi một con quỷ quái như thế. Mà loại địa phương dùng để chăn nuôi quỷ quái rất có thể ở ngay bên cạnh quán bar kia. Chỉ cần giết chết con quỷ quái kia, như vậy ngày sau Bối Lạp cũng không thể tiếp tục giết người.

Từ Mẫn lấy cây súng bên hông ra, mở hộp đạn nhìn nhìn, sau đó lại gắn trở về. Vô luận là loại quỷ quái gì, đều phải có nhược điểm. Căn cứ theo Diệp Tiểu Manh miêu tả, loại quỷ quái này nếu ở trong nước cơ hồ là vô địch, nhưng một khi rời khỏi mặt nước, sẽ mất đi lực lượng, Từ Mẫn tuyệt đối nắm chắc có thể một phát bắn chết nó.

Về phần làm sao dẫn dụ con quỷ kia rời khỏi nước, Từ Mẫn quyết định trước tiên đi tìm địa phương mà Bối Lạp chăn nuôi con quỷ đó tìm hiểu rõ tình huống rồi tính sau.

Từ Mẫn nhắn vài lời với đồng sự trong cục cảnh sát, nói là trong nhà có chút việc, sau đó rời khỏi cục cảnh sát. Nàng nổ máy xe chạy thẳng tới quán bar gần bờ biển.

Hiện tại vẫn còn là ban ngày, quán bar hẳn chưa buôn bán. Từ Mẫn xuống xe, thấy cửa quán bar đóng chặt. Căn cứ tình huống mà đồng sự cung cấp, hai mẹ con Bối Lạp cùng Khả Khả kinh doanh quán bar này đơn độc, hơn nữa bình thường dù chưa mở cửa kinh doanh cũng vẫn ở trong này, cho nên Từ Mẫn phỏng đoán địa phương mà Bối Lạp chăn nuôi con quỷ kia cũng phải ở nơi này, vì vậy nàng quyết định bắt đầu tìm kiếm ở ngay đây.

Nếu đã định bí mật hành động, vậy thì không thể đả thảo kinh xà. Từ Mẫn không đi gõ cửa quán rượu mà đi vòng ra phía sau, tìm kiếm con đường đi vào bên trong quán.

Dưới chân Từ Mẫn giẫm lên một mảnh vũng nước, nàng cúi đầu dùng tay xác định một chút. Đã thật nhiều ngày không có trời mưa, vũng nước này không khả năng do mưa lưu lại, nàng đưa ngón tay lên miệng thử xem một chút. Có chút mặn mặn, đây chính là nước biển. Xem ra loại địa phương Bối Lạp dùng thuần dưỡng con thủy hầu tử nhất định là ở trong này.

Nước từ ống thoát mặt sau quán bar chảy ra, Từ Mẫn cẩn thận quan sát, ống thoát này hẳn là từ bên dưới quán bar tuôn ra, tựa hồ dùng sử dụng đổi nước hàng ngày.

- Thứ đồ vật kia hẳn đang ở trong hầm ngầm của quán bar!

Phía sau lưng nàng đột nhiên truyền ra thanh âm lạnh băng băng của một cô gái, hù dọa Từ Mẫn nhảy dựng lên. Nàng quay phắt đầu lại liền nhìn thấy a Trạch đang ngồi xổm sau lưng nàng, cẩn thận đánh giá ống thoát nước. Mà cô gái buộc tóc đuôi ngựa thắt bím, vẻ mặt tươi cười đứng bên cạnh còn không phải là Diệp Tiểu Manh thì là ai?

- Sao hai em lại đến đây?

Từ Mẫn cau mày nói.

- Em vừa nói chuyện điện thoại với chị xong, liền đoán được chị nhất định sẽ một mình tự chạy tới đây điều tra vụ án!

Diệp Tiểu Manh có chút đắc ý nói:

- Cho nên em lập tức gọi điện thoại cho a Trạch, cùng nhau chạy tới giúp cho chị!

- Không được! Nếu thứ quỷ quái kia lợi hại đúng như lời em nói, chị tuyệt đối không thể để cho hai em cùng đi!

Thần tình Từ Mẫn thật nghiêm túc nói:

- Mau trở về đi, những địa phương nguy hiểm này không phải là nơi cho những đứa bé như hai em tới đây!

- Loại vụ án thế này hẳn cũng không do những người thường như chị đến tra án!

A Trạch đứng lên nói:

- Em ít nhất còn biết được chút ít pháp thuật, tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề. Mà Tiểu Manh chị càng không cần lo lắng cho cô ấy. Cô ấy tuyệt đối mạnh mẽ cường đại hơn chị tưởng tượng rất nhiều. Cho nên nếu như không có hai chúng tôi tới giúp đỡ chị, thì đừng nói chị có thể điều tra ra được chân tướng, ngay cả tính mạng của chị cũng khó tránh khỏi nguy hiểm. Dù sao loại đồ vật này cứ giao cho những người như chúng tôi đến xử lý thì tốt hơn, có lẽ súng đạn đối với nó sẽ không có tác dụng gì đâu.

- Chị Từ Mẫn, thứ này cho chị!

Diệp Tiểu Manh từ trong túi lấy ra hai dây lưng màu kim hoàng sắc đưa cho Từ Mẫn.

- Vật này em tìm được trong phòng của Minh Diệu, a Trạch có thể hiểu được phù văn ở trên đây, hẳn là một loại phù hộ mệnh trừ tà. Chị đem vật này cột vào cổ chân, nói không chừng có thể ngăn cản được một chút loài quỷ quái kia đánh lén!

- Đường ống thoát nước này hẳn là dùng đổi nước cho một chỗ chứa nước cỡ lớn!

A Trạch phân tích nói:

- Đường ống này thông tới hầm ngầm quán bar, cho nên hẳn dùng để nước chảy vào. Nếu như phân tích của em không sai, hẳn là còn có một đường ống dẫn khác dùng thoát nước, có thể sẽ lớn hơn ống này, như vậy chúng ta có thể trộm lẻn vào trong nhìn xem rốt cục dưới hầm ngầm quán bar đang giấu diếm thứ gì đáng sợ!

- Nơi này dựa vào bờ biển gần như vậy, có thể nào là trực tiếp đổi nước từ biển hay không?

Diệp Tiểu Manh đứng một bên nói:

- Ống thoát nước kia có khi nào nằm ở ngay vị trí cạnh bờ biển?

- Cũng có khả năng này!

A Trạch gật đầu nói:

- Chúng ta qua bên kia tìm thử xem, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó.

- Ha ha, đầu của tôi cũng thật thông minh.

Diệp Tiểu Manh dương dương tự đắc nói:

- Minh Diệu luôn chê bai tôi ngu ngốc, căn bản chỉ là oan uổng tôi thôi!

- Cô không ngu ngốc, chỉ là có điểm ngây ngô mà thôi!

A Trạch vừa đi vừa nói.

- Uy, hai người các em…

Nhìn hai thiếu nữ càng chạy càng xa về hướng bờ biển, Từ Mẫn thật bất đắc dĩ lắc đầu:

- Nếu bị Minh Diệu trở về biết được mình mang theo Diệp Tiểu Manh đến điều tra vụ án nguy hiểm như vậy, hắn nhất định sẽ cắn chết tươi mình mất thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.