U Minh Trinh Thám

Chương 445: Khổ Chiến (1)



AdsBó hoa sinh nhật

Hắn quay đầu nhìn về phía cỗ thi thể không đầu nằm rạp trên mặt đất, trong tay không biết từ khi nào đang cầm một cây trường thương cũ kỹ. Cây trường thương nhìn qua thật thô sơ, chỉ là giống một cây gậy gỗ dùng vải rách cột lấy một mảnh lá sắt mà thôi. Nhưng Minh Diệu lại thấy được trên tấm vải nhuộm máu tươi đỏ sẫm, đây không phải là vết máu khi đâm Minh Diệu bị thương lưu lại mà là vết máu đã có từ rất lâu. Trong lòng Minh Diệu chợt động, cây trường thương kia tuyệt đối không phải là vật phàm, bởi vì cây trường thương mang đến cho hắn cảm giác thậm chí còn mãnh liệt hơn cả Yêu Lân, hắn đột nhiên nhớ tới một loại vũ khí trong truyền thuyết…

- Không nghĩ tới ngươi thật sự đúng là con đỉa chuyển thế a!

Minh Diệu dùng tay ôm đầu vai nói:

- Hơn nữa trong tay ngươi còn có loại vũ khí cấm kỵ này. Đối với ngươi mà nói, thứ này không phải hẳn nên bị hủy diệt sao?

- Hủy diệt? Không không không, ngươi lầm rồi.

Thi thể không đầu bắt đầu nói chuyện, cảnh tượng này nhìn thật có chút quỷ dị. Minh Diệu cẩn thận lắng nghe, thanh âm kia tựa hồ vọng lại bên trong thi thể không đầu kia.

- Đối với sự tồn tại như vũ khí cấm kỵ này, phương pháp bảo đảm nhất chính là đem nó nắm trong tay của mình!

- Không cần giả thần lộn quỷ, từ bên trong xuất hiện đi.

Minh Diệu nói:

- Luôn nằm mãi trên mặt đất không thấy nóng sao? Hiện tại chính là mùa hè!

- Ha ha, nói cũng đúng!

Jackson cười lên, bàn tay cầm trường thương chợt nhấc lên, giơ trường thương trong tay chỉ vào chính mình. Cổ tay nhẹ nhàng chuyển động, trường thương sắc bén rạch lên thân thể một miệng vết thương thật sâu. Nhưng do trước đó đầu của thi thể đã bị Minh Diệu chém rụng, đã chảy ra thật nhiều máu cho nên lần này máu chảy ra cũng không nhiều.

Một đạo quang mang từ trong thi thể bắn ra, có chút chói mắt. Giống như loài côn trùng thoát xác, thi thể thoáng cong lên, vết thương kia dần dần vỡ ra, hào quang càng ngày càng sáng rực.

Làn da trở nên khô héo, nứt nẻ vỡ ra, huyết nhục màu đỏ bên dưới da giống như mất đi lực lượng bám chặt vào khung xương, bắt đầu bóc ra dần dần.

Quang mang chói mắt trong nháy mắt lấy đi thị lực của Minh Diệu, đâm vào mắt hắn đau nhói, qua thật lâu sau mới có thể chậm rãi thích ứng. Thi thể nằm giữa phòng hiện tại đã biến thành một vũng máu. Mà trong vũng máu một nam nhân toàn thân tản ra quang mang chói mắt cả người trần trụi đứng nơi đó, trong tay cầm thanh trường thương già cỗi kia.

Quang mang trên thân nam nhân phát ra sáng chói mắt khiến Minh Diệu cũng không thể nhìn thấy rõ bộ dạng của hắn, chỉ có thể từ theo thể hình mà phán đoán giới tính của hắn. Vóc dáng của nam nhân cũng không cao lắm, cơ thể thật vô cùng cân xứng, Minh Diệu thật sự nghĩ không ra làm sao miêu tả được nam nhân này, từ ngữ duy nhất có thể dùng chính là thật tiêu chuẩn.

Đúng vậy, tiêu chuẩn. Vô luận là thân cao, tỉ lệ, hay độ cường tráng, nam nhân này đều làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng tiêu chuẩn. Cho dù cho người có tính soi xét nhất thế giới đến quan sát, cũng không thể tìm ra được một chút tật xấu nào.

- Một lần nữa xin tự giới thiêu, ta gọi là Jackson, a, là tên hiện tại đang dùng.

Nam nhân kia mở miệng nói, thanh âm tràn ngập từ tính:

- Hoặc ngươi có thể gọi ta là Adam!

- Ngươi luôn luôn tự xưng là nhân loại, nhưng lại có lực lượng viễn siêu nhân loại, ta sớm nên đoán được.

Minh Diệu lắc nhẹ đầu:

- Trong thần thoại phương Tây, nam nhân đầu tiên được sáng tạo ra trên thế giới này, Adam. Ta rốt cục đã biết vì sao Lilith lại giúp ngươi đem ta lừa dối tới nơi đây!

- Ha ha, nàng có khỏe không?

Ada khẽ cười nói:

- Nhưng nhắc tới ta đúng là thật lâu chưa từng gặp qua nàng!

Hắn ngẩng đầu, như tự hỏi một lúc lâu:

- Ước chừng khoảng hai ngàn năm đi, hoặc là lâu hơn một chút!

- Làm một nhân loại còn chưa đủ thỏa mãn, rốt cục đã nhịn không được còn muốn trở thành thần linh sao?

Minh Diệu nói:

- Nếu như ngươi thật sự biến thành thần, cùng vị Thượng Đế chế tạo ra ngươi ngang vai ngang vế kia, không biết cha của ngươi có thể bị mất hứng hay không đây?

- Ha ha, loại chuyện này tựa hồ không phải loại người như ngươi cần lo lắng!

Ada khinh miệt phá lên cười:

- Tác dụng của ngươi chính là cống hiến ra thân thể của ngươi!

- Sau đó thì sao? Làm cho linh hồn của ngươi chui vào ở?

Minh Diệu cười lắc đầu:

- Thật xin lỗi, căn phòng đơn dành cho một người như ta thật sự không chứa được hai người, huống chi ngươi còn béo như vậy, ta đề nghị ngươi nên tự mình đi mua căn phòng khác đi!

- Tên tiểu tử ba hoa!

Ada vũ động trường thương trong tay:

- Đối mặt với tổ tiên của ngươi, lại dám không có lòng cung kính!

- A, vậy thật đúng là ngượng ngùng nha!

Minh Diệu dùng ngón tay ngoáy ngoáy vào lỗ tai mình:

- Tựa hồ người Trung Quốc chúng ta không phải quy về ngươi quản, bản thân ta luôn nguyện ý tin tưởng ta là tượng đất bùn do Nữ Oa nương nương của chúng ta tạo thành, cũng không cần thừa nhận là đời sau của loại đồ điên như ngươi!

Hắn giơ tay lên, dùng ngón cái cùng ngón trỏ ước lượng hạ bộ thân dưới của Adam, bĩu môi nói:

- Ngắn ngủn như vậy, có rảnh thì đi tới bệnh viện dành cho nam giới làm chỉnh hình một chút đi!

- Chờ ta chiếm cứ thân thể của ngươi, ta sẽ không hủy diệt linh hồn của ngươi!

Adam cũng không có vẻ tức giận, tựa hồ hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

- Ta sẽ lưu trữ nó, cũng cho ngươi luôn bảo trì trạng thái thanh tỉnh. Ta muốn cho ngươi thấy rõ ràng ta dùng thân thể của ngươi làm hết thảy, sau đó để cho ngươi ở trong góc tối mà sám hối sự vô lực của chính mình!

- Ha ha, muốn cơ thể của ta sao, tới đây lấy đi!

Minh Diệu đem Yêu Lân hoành ngang trước ngực:

- Bất quá ngươi phải hỏi thăm Yêu Lân trong tay của ta trước!

Đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm một chút, Minh Diệu hướng chỗ Adam lao tới. Hiện tại hắn cũng không cần sử dụng hư chiêu gì, ở trước mặt người có lực lượng viễn siêu chính mình, hết thảy quỷ kế đều trở nên vô lực. Bây giờ Minh Diệu chính là đang đổ bạc, hắn đổ Adam sẽ không dám tạo thành thương tổn gì lớn cho thân thể của chính mình. Dù sao mục đích của Adam chính là thân thể của hắn, mỗi một kiếm Minh Diệu đều đánh ra hết toàn lực, Yêu Lân tạo ra từng đạo gió kiếm rạch ngang trên sàn nhà từng vết khe sâu, không ngừng hướng Adam bay đi.

Một một chiêu tạo ra phong mang như cắt nát sắt đá, Adam chỉ chậm rãi đem trường thương chống ngay trước mặt của mình, ngón tay nhẹ nhàng chợt động, trường thương xoay tròn thật nhanh, phát ra gió xoáy đem phong mang của Yêu Lân thổi tan, trệch sang hướng khác, bay về những vị trí bất đồng, tạo ra từng dấu vết thật sâu quanh bốn bức tường.

- Uống!

Minh Diệu xông qua gió xoáy do trường thương tạo thành xông thẳng vào Adam, vô luận gió xoáy mãnh liệt bao nhiêu, tâm điểm vĩnh viễn đều là an toàn. Mũi kiếm sắc bén của Yêu Lân nhắm ngay ngón tay của Adam đang cầm trường thương đâm tới…

Bàn tay nắm chặt, Adam dừng lại trường thương, hắn nắm lấy phần dưới trường thương, nhẹ nhàng nhấc lên.

Nhìn động tác kia giống như không hề có chút tốn sức, trường thương lại chặn ngang tốc độ đâm tới của Yêu Lân, cũng đem Minh Diệu đánh bay ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.