- Tôi đang nói sự thật với anh, không phải đang nói trò chơi điện tử!
Anh Đào nhìn thấy dáng tươi cười của Trần Hạo, có chút tức giận nói:
- Hiện tại việc này thật sự phát sinh bên người chúng ta, chúng ta phải làm gì?
- Làm gì sao? Nếu như đang ở trong trò chơi, như vậy tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm trang bị, sau đó thật hưng phấn đi ra ngoài tìm mấy thây ma ăn thịt người đánh nổ tung đầu của nó, không cần quản tới nó là bạn học hay thầy cô giáo!
Trần Hạo nói:
- Chỉ đáng tiếc chúng ta cũng không thể tìm được súng đạn tự động gì đó, như vậy thì chỉ còn một cách…chạy trốn!
- Trốn? Trốn đi nơi nào?
Anh Đào sửng sốt.
- Vô nghĩa, đương nhiên là trốn khỏi trường học.
Trần Hạo mang giày vào, từ dưới gầm giường lấy ra cây gậy bóng chày bằng kim loại lớn. Thứ này hắn mua được từ trên mạng, vốn cảm thấy thật thỏa mãn, lấy ra cất chứa sưu tầm sẽ thật phong cách. Bất quá bây giờ nhìn lại, có đồ vật như vậy phòng thân cũng không tệ lắm.
- Đi theo sau lưng của tôi, ngàn vạn lần đừng tách ra!
Trần Hạo trịnh trọng nói với Anh Đào:
- Bình thường gặp loại tình huống này, bùng nổ thây ma triều đại quy mô sẽ cực nhanh, rất có thể ở trong thời gian ngắn cả sân trường đều biến thành loại quái vật ăn thịt người kia. Cho nên ngàn vạn lần không được buông lỏng phòng ngự. Nếu nhìn thấy người quen có hành vi cử chỉ thật quái dị, không cần do dự, nhất định phải cách xa bọn họ!
- Vậy tại sao lại cầm gậy tròn?
Anh Đào chỉ vào gậy bóng chày trong tay Trần Hạo hỏi:
- Phòng ngủ các anh không phải còn có dao trái cây sao? Nếu như muốn phòng thân dùng dao không phải càng thêm có lực sát thương lớn hơn sao?
- Tuy rằng tôi cũng rất muốn dùng phương thức trong trò chơi bình thường đến chậm rãi chém giết thây ma, nhưng thật đáng tiếc, ở trong thực tế thế giới loại đồ vật kia hoàn toàn vô ích.
Trần Hạo lắc đầu:
- Tuy rằng nhìn qua thật sắc bén, nhưng dù sao loại dao này quá ngắn, đối với thây ma mà nói giữ một khoảng cách với bọn hắn mới là trọng yếu nhất, bởi vì nếu ở quá gần, cô không thể đối kháng với thây ma có sức lực gấp mấy lần. Hơn nữa loại đồ vật kia chỉ tạo được thương tổn mà thôi, mà phương thức duy nhất có tác dụng đả kích đối với thây ma chính là đánh vỡ đầu của bọn hắn. Cho nên dưới tình huống như vậy, dùng vũ khí có khoảng cách xa so với dao nhỏ tác dụng hơn nhiều lắm!
- Ân, tôi đã biết!
Anh Đào gật đầu:
- Xem ra anh rất có kinh nghiệm!
- Đó là đương nhiên.
Trần Hạo nhíu mày:
- Tôi đã xem toàn bộ sinh hóa nguy cơ hệ liệt vô số lần, kể cả những phương thức đối kháng với chúng!
- Nè, hai người cô nam quả nữ ở trong phòng ngủ làm gì đây?
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị người đẩy ra, dọa hai người nhảy dựng. Trần Hạo nắm chặt gậy bóng chày trong tay nhìn ra, nguyên lai là lão tứ, lúc này Trần Hạo mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Làm gì vậy? Cầm thứ này đi tản bộ nơi nơi coi chừng bị lão sư nhìn thấy thì xong đời!
Lão tứ chỉ vào cây gậy bóng chày kim loại trong tay Trần Hạo kỳ quái nói, hắn nhìn nhìn Trần Hạo, lại nhìn qua Anh Đào, tiếp theo ánh mắt biến thành mờ tối:
- Nha, tôi biết rồi, là bởi vì đồ của cậu quá nhỏ sao?
- Cái gì quá nhỏ?
Anh Đào khó hiểu hỏi lại.
- Cút đi!
Trần Hạo tức giận mắng một câu. Chuyện của hắn và Anh Đào người trong phòng ngủ đều biết được, ngẫu nhiên vẫn đem ra trêu ghẹo nên hắn cũng không quá để ý. Nhưng bị lão tứ nói như vậy cũng khiến không khí khẩn trương giữa hai người thoáng buông lỏng xuống.
- Lão tứ, đã xảy ra chuyện!
Trần Hạo thật nghiêm trang nói với lão tứ:
- Bây giờ tôi không phải đang nói giỡn với cậu, cậu phải chuyên tâm nghe mỗi một câu nói của tôi!
- Chuyện gì mà biến thành nghiêm túc như vậy?
Lão tứ có chút kỳ quái hỏi. Tuy rằng nhập học còn chưa lâu, nhưng dù sao cũng là bạn cùng chung phòng ngủ, hiểu rõ nhau cũng không ít. Hắn biết một khi Trần Hạo bày ra bộ dáng này như vậy nhất định không phải đang nói đùa.
- Hiện tại chúng ta phải thật nhanh rời khỏi trường học đi ra ngoài, nếu không chậm trễ một chút nữa coi chừng không thoát ra được nữa!
Trần Hạo đem những chuyện Anh Đào đã nhìn thấy kể lại cho lão tứ nghe một lần.
- Cô…cô…cô xác định mình không phải đang nói đùa?
Sau khi lão tứ nghe xong trợn mắt há hốc mồm, nói chuyện cũng trở thành nói lắp:
- Điều này sao có thể, đây không phải trong thế giới trò chơi thây ma (Zombie) gì đó đi…
- Tuy rằng tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi tin tưởng Anh Đào sẽ không nói dối!
Trần Hạo nói:
- Dù lão sư trong phòng y tế không phải thây ma, nhưng cũng đã biến thành kẻ điên hoặc là sát nhân cuồng, hiện tại chúng ta tranh thủ chạy khỏi vườn trường ra ngoài báo cảnh sát vẫn an toàn hơn nhiều lắm!
- Cậu nói có đạo lý!
Lão tứ trầm ngâm thoáng chốc, gật đầu:
- Như vậy những người khác làm sao bây giờ?
- Nếu quả thật sẽ giống như trong trò chơi, sau khi bị cắn sẽ biến thành thây ma hoặc là bị siêu vi trùng truyền bá, cậu có thể xác định ai không bị lây nhiễm hay sao?
Trần Hạo nói tới đây, trong đầu chợt hiện ra một ý niệm. Siêu vi trùng? Chuyện này chẳng lẽ có liên hệ gì tới việc siêu vi trùng bệnh cảm cúm đại quy mô phát tác trong thành phố gần đây sao?
- Dù sao cũng phải báo qua với lão đại cùng lão nhị đi!
Lão tứ do dự một chút, nói:
- Dù sao đều là bạn cùng phòng, chúng ta cũng không nên chỉ lo riêng mình bỏ trốn mà thôi phải không?
- Cậu biết hai người họ hiện tại đang ở đâu sao?
Trần Hạo hỏi.
- Không biết!
Lão tứ lắc đầu:
- Sáng nay lúc thức dậy đã không thấy lão nhị. Lão đại cũng không thấy đi học, thật không biết đã trốn đi đâu chơi.
- Không kịp tìm bọn họ nữa!
Trần Hạo lắc lắc đầu nói:
- Chúng ta vừa đi vừa thử dùng điện thoại di động liên lạc với bọn họ là được.
- Ân, đây cũng là một biện pháp!
Lão tứ gật đầu:
- Vậy chúng ta đi thôi!
- Lão tứ, sao tôi có cảm giác gần đây nhìn anh có vẻ đen hơn hồi trước nhiều đi?
Ba người rời khỏi phòng ngủ, Anh Đào có chút kỳ quái nhìn lão tứ hỏi.
- Vậy sao? Không biết nữa!
Lão tứ sờ sờ mặt mình, cười nói:
- Có thể gần đây ánh mặt trời quá độc hại, tôi lại lang thang ở bên ngoài cả ngày trời, phơi nắng nhiều nên bị đen thôi!
Nghe nói như thế Anh Đào cũng không tiếp tục truy hỏi thêm, nàng theo sát phía sau Trần Hạo hướng cổng lớn trường học đi thật nhanh!
…
- …chính bởi vì như vậy nên người nhà của cô ấy bị bệnh rất nặng, cô ấy nhất định phải về nhà gấp…
Trần Hạo thử giải thích cùng người bảo vệ trẻ tuổi kia. Mà Anh Đào ở sau lưng Trần Hạo làm ra biểu tình cực kỳ bi thương, hi vọng có thể dùng kỹ xảo biểu diễn đánh động người bảo vệ gác cổng trường.
- Thật xin lỗi, không thể được!
Rất rõ ràng nước bọt của Trần Hạo cùng kỹ xảo biểu diễn của Anh Đào hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào, bảo vệ kia chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn bọn họ lại không tiếp tục để ý tới, chỉ lạnh lùng nói:
- Không có giấy chứng minh không ai được đi ra ngoài!
__________________