U Minh Trinh Thám

Chương 493: (c) Trở về sự thật



Một mùi vị hôi thối nồng đặc tràn ngập khắp nơi, An Thanh cơ hồ không nhịn được muốn nôn mửa. Mùi vị kia thật sự là quá khó ngửi, An Thanh cũng từng đi qua ký túc xá nam sinh, cũng từng ngửi qua mùi vị tất thối mấy tháng không tẩy giặt, nhưng mùi vị hiện tại còn thối hơn cả mười vạn tất thối cộng lại.

- Thối chết tôi, sao thứ này lại thối đến như vậy chứ!

An Thanh bịt mũi, bởi vì mùi vị kia thật sự quá khó chịu, nước mắt của nàng đã tràn ra ngoài.

- Vô nghĩa, khối Thái Tuế này chính là do vị hôi thối ngưng kết hình thành tinh hoa, thiêu cháy có thể không thối sao?

A Trạch bịt mũi mình nói:

- Đây cũng còn may, trước đó Tiểu Manh đã chuẩn bị khẩu trang cùng Tịnh Khí Phù bên trong, bằng không chỉ cần ngửi phải một hơi đã đủ làm thối ngất!

- Mùi vị này tuyệt đối có thể đem con Quỷ Yêu kia hấp dẫn lại đây!

Diệp Tiểu Manh cũng bịt mũi, cau mày nói:

- Kế tiếp có kịch hay để xem rồi!

- Sẽ lập tức cần trừ yêu sao? Chờ tôi chuẩn bị camera!

An Thanh vừa nghe lời này, bất chấp mùi hôi thối xông tới não, vội vàng lấy ra camera, bắt đầu chuẩn bị.

- Đồ điên, vì chút tin tức mà ngay cả mạng mình cũng không để ý!

A Trạch tức giận than thở một câu.

- Ha ha, mỗi người đều theo đuổi những mục tiêu không giống nhau mà thôi.

Diệp Tiểu Manh đứng một bên nói:

- Chính a Trạch cô mỗi khi nghe được ở đâu có sự kiện linh dị, chẳng phải đều có bộ dạng như vậy sao?

- Tôi làm gì có, tôi chỉ là…

A Trạch còn chưa nói hết lời, sắc mặt đại biến:

- Cẩn thận, nó đến đây!

- An Thanh, mau tới đây, nguy hiểm!

Diệp Tiểu Manh cũng cùng lúc cảm thấy được linh lực dao động kỳ dị và tà ác đang nhanh chóng lao tới chỗ ba nàng, vội vàng nhìn An Thanh hô to.

- Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?

An Thanh còn đang sửa soạn camera nghe được tiếng hô to của Diệp Tiểu Manh thoáng lặng người, nhưng chính vì một thoáng chần chờ này, ngay lập tức nàng cảm thấy được sau lưng truyền tới khí thế hung hãn làm người dựng đứng tóc gáy.

- An Thanh cẩn thận!

Diệp Tiểu Manh vội vã lao qua chỗ An Thanh đang đứng. Mặc dù nàng còn chưa nhìn thấy thực thể của con Quỷ Yêu kia, nhưng cỗ linh lực dao động tà ác tới cực điểm tuyệt đối sẽ không sai. Nó đang ở ngay phía sau người An Thanh!

Hiện tại An Thanh có nỗi khổ không nói nên lời. Nàng không phải không cảm giác được nguy hiểm, cũng không phải không muốn chạy tới bên cạnh a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh. Nhưng hiện tại nàng làm không được. Nàng cảm giác có một đôi tay lạnh như băng đang nắm chặt cổ chân của nàng, lực lượng đôi tay kia rất lớn, siết chặt cổ chân nàng đau điếng. Nàng cúi đầu nhìn xuống, lại chỉ nhìn thấy trên đôi tất trắng trống rỗng xuất hiện hai dấu ấn bàn tay, phảng phất như có một đôi bàn tay vô hình không thể nhìn thấy đang nắm ngay cổ chân khiến nàng không thể nhúc nhích.

Cảnh vật trước mắt đột nhiên xoay tròn thật nhanh, đại não của An Thanh còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, liền cảm giác được lưng mình đau đớn, tiếp theo liền bị ném xuống đất.

Có một cỗ lực lượng vô hình đem An Thanh trực tiếp ném lên trên không trung, lại quất sang một bên. Phần lưng của nàng đánh vào trên một thân cây khô, sau đó lại rơi xuống trên bãi cỏ.

- Đồ chết tiệt, tốc độ thật nhanh!

A Trạch mắng to một câu, ngón tay vung lên, vô số tiểu quang điểm màu trắng ngưng tụ trên lòng bàn tay phải của nàng, ngưng kết thành một thanh băng kiếm trong suốt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ lên quang mang lạnh lẽo chói mắt.

Quỷ Yêu đã đến, nó cảm nhận được khối Thái Tuế hấp dẫn mình đã bị di chuyển liền đi theo ba người Diệp Tiểu Manh tới khu rừng cây mà các nàng bày ra cạm bẫy. Nhưng tuy quái vật như Quỷ Yêu được nhân tạo tuy rằng đã bị tẩy trừ cảm xúc cùng hồn phách chính nghĩa của nhân loại, nhưng cũng không đại biểu nó là kẻ ngu xuẩn. Ngược lại Quỷ Yêu càng thêm giảo hoạt lại còn đa nghi. Tuy rằng chúng nó có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi, nhưng bởi vì bản thân còn có vật thể để bám vào, tuy rằng lực lượng rất mạnh nhưng bản thân vật thể lại vô cùng yếu ớt. Nếu như vật thể của nó bại lộ ra bên ngoài, một nhi đồng vài tuổi cũng đủ sức tiêu diệt được nó. Cho nên mặc dù ở cách vật thể ám ảnh của mình càng gần thì nó càng có thể phát huy được uy lực lớn hơn nữa, nhưng vì bảo đảm Quỷ Yêu luôn lựa chọn đem bản thể của mình ẩn giấu đi. Vì vậy a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh cũng không phát hiện được bản thể yếu ớt của Quỷ Yêu như sự tưởng tượng của họ, chỉ có thể nương theo linh cảm của mình cảm nhận được linh lực dao động tà ác, tìm kiếm vị trí cùng phương hướng phát động công kích của Quỷ Yêu.

Băng kiếm trong tay a Trạch không ngừng huy vũ, nhìn qua giống như đang cắt xé không khí, nhưng mỗi khi xé qua một địa phương, trên thân băng kiếm lại phát sáng ngân quang. A Trạch cũng không mong có thể lập tức đánh lui được công kích của Quỷ Yêu, mà chỉ vững vàng bảo vệ cho mình cùng Diệp Tiểu Manh bên cạnh. Nàng không thể để cho Diệp Tiểu Manh bị công kích, Diệp Tiểu Manh nhanh chóng lấy ra máy dò xét trong ba lô, bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm vị trí đặt bản thể của Quỷ Yêu.

Diệp Tiểu Manh chuyên tâm quan sát máy dò xét trong tay, căn bản không hề nhìn tới băng kiếm trong tay a Trạch đang ngăn cản công kích của Quỷ Yêu chút nào. Nàng tín nhiệm a Trạch, tin tưởng a Trạch có thể bảo vệ nàng trong lúc nàng tập trung tìm kiếm bản thể Quỷ Yêu kia. Lòng tín nhiệm này đến từ chính hữu tình giữa nàng cùng a Trạch, cũng đến từ cảm nhận của nàng trong nửa năm nay, nàng biết hiện tại a Trạch đã tiến bộ cực lớn!

- Hô hô hô…

Ba người trẻ tuổi đang chạy thật nhanh bên trong sân trường, vừa chạy vừa thở hổn hển.

Ở sau lưng ba người bọn họ, mười mấy sinh viên ăn mặc bình thường đang đuổi theo gắt gao. Chỉ có duy nhất không bình thường chính là biểu tình trên mặt mười mấy sinh viên kia thật dữ tợn, tựa hồ có thâm cừu đại hận với ba người đang chạy phía trước.

Nam sinh gầy yếu chạy sau cùng chợt vấp chân, mặc dù còn chưa ngã sấp xuống, nhưng lại lảo đảo vài bước, tốc độ rõ ràng liền giảm xuống. Mà đám người theo sát phía sau ba người bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, người chạy trước nhất chợt vươn tay bắt được quần áo của nam sinh kia.

Nam sinh gầy yếu dùng sức kéo mạnh, muốn giãy thoát khỏi tay người kia, lại thật không ngờ người kia nắm được thật chặt, quần áo bị xé rách mà hắn cũng không thể giãy thoát. Ngay trong lúc hắn còn đang giãy dụa, phía sau lại chạy tới một người gắt gao nắm chặt tay của hắn.

- Buông…buông ra…

Nam sinh gầy yếu dùng sức giãy dụa, nhưng lần này bị bắt chặt là cánh tay mà không phải quần áo nên không cách nào dựa vào khí lực để giãy thoát. Hơn nữa nhìn thấy thật rõ ràng, người nắm giữ hắn có lực lượng lớn hơn hắn rất nhiều, nam sinh gầy yếu căn bản không thể giãy thoát.

- Lão tứ!

Một nam một nữ chạy phía trước quay đầu lại, thấy được nam sinh gầy yếu bị người đuổi theo bắt lấy, nhịn không được hô lên.

- Cô chạy mau, tôi đi giúp lão tứ!

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.