U Minh Trinh Thám

Chương 499: Vật ám ảnh (2)



Thật ra dùng linh lực ngưng kết ra băng kiếm tuy rằng sắc bén hơn nữa càng chắc chắn, nhưng loại vũ khí như kiếm dù sao cũng dùng để công kích, mà không phải là lựa chọn tốt nhất để dùng khi phòng thủ. Mà điểm đáng ghét nhất của Quỷ Yêu chính là nó có thể dùng lực lượng vô hình công kích trong hư không để công kích hai người A Trạch mà A Trạch lại không thể chuẩn xác phản kích được nó. Vì vậy dù trong tay có được vũ khí cường đại, A Trạch cũng có lòng tin xử lý được Quỷ Yêu, nhưng trước khi tìm được bản thể của Quỷ Yêu nàng cũng chỉ có thể buồn bực chuyên tâm lo phòng thủ.

Cây kim trong máy dò xét không ngừng nhảy lên, dần dần tiếp cận khu vực màu đỏ. Diệp Tiểu Manh biết phương hướng các nàng tìm kiếm sẽ không sai, bản thể của Quỷ Yêu tuyệt đối đang giấu ở gần bên cạnh. Nhiệm vụ hiện tại của nàng là tìm kiếm ra địa phương bản thể ẩn núp, mà sau lưng của nàng thì hoàn toàn giao lại cho A Trạch.

- Nhanh lên, phải tìm được lập tức...

Tuy rằng trong lòng Diệp Tiểu Manh vô cùng sốt ruột, nhưng nàng cũng không dám có chút khinh thường. Sự thật đã chứng minh Quỷ Yêu chẳng những tà ác hơn nữa còn thật giảo hoạt, cây kim trong máy dò xét đang không ngừng đong đưa ở khu vực màu đỏ, bản thể của Quỷ Yêu tuyệt đối đang nằm ở địa phương nàng sắp đụng tay đến.

- Không xong!

Ngay khi Diệp Tiểu Manh vừa ngẩng đầu sắp tìm kiếm được địa phương mà Quỷ Yêu đang che giấu bản thể, máy dò xét đột nhiên vang lên tiếng kêu tít tít không ngừng. Nàng cúi đầu nhìn, cây kim đang từ từ rơi xuống, bản thể Quỷ Yêu đã bắt đầu di chuyển. Diệp Tiểu Manh theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, hai nàng chỉ lo ngăn cản Quỷ Yêu công kích cùng tìm kiếm bản thể của nó, lại xem nhẹ sự tồn tại của một kẻ khác.

- An Thanh cẩn thận!

Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhớ tới trong ba người còn có An Thanh yếu ớt trói gà không chặt. Nàng vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện mình và A Trạch đã rời xa địa phương ban đầu, mà An Thanh vẫn còn một mình đứng nguyên chỗ cũ sững sờ.

- Đinh linh...

Một thanh âm tiếng chuông như chấn động lòng người vang lên bên tai An Thanh. Nàng cảm giác được sau lưng có chút rét run. Một bàn tay tái nhợt nhẹ nhàng nắm lên cổ của nàng, động tác nhìn qua như không có chút sức lực lại lưu dấu tay thật sâu trên cổ An Thanh. An Thanh cảm giác mình giống như bị một sợi dây thừng quấn quanh cổ, thân thể chậm rãi bị kéo lên.

- Buông nàng ra!

A Trạch hét lớn một tiếng.

- Đừng lại đây!

Một thanh âm nữ nhân thê lệ vang lên, một nữ nhân mặc váy ngủ màu trắng xuất hiện sau lưng An Thanh. Bàn tay cô ta đang bóp chặt cổ An Thanh, nhấc nàng lên cao. Trên gương mặt cũng không xinh đẹp hiện tại đã tràn đầy tức giận, hung tợn nhìn A Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đang đứng cách xa khoảng mười thước phía trước. Ở nơi cổ chân nàng ta đeo một sợi dây chuyền màu bạc, bên trên treo một linh tỏa.

- Không thể giết người đã làm cho ta rất bực tức, các ngươi còn trộm đi thực vật duy nhất của ta, hiện tại ta thật tức giận!

Trong lòng Diệp Tiểu Manh thầm hối hận. Bên trong ghi chép của Minh Diệu đã từng nói qua, Quỷ Yêu vô cùng giảo hoạt, nếu không phải vạn bất đắc dĩ nó tuyệt đối sẽ không để cho người khác phát hiện ra bản thể của nó. Bởi vì bản thể của nó thật quá yếu ớt, sau khi tìm được vật để ám ảnh chỉ cần một nhi đồng không có chút linh lực nào cũng có thể dễ dàng tiêu diệt nó. Vừa rồi khi máy dò xét phát hiện được linh lực dao động chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối, chính là Quỷ Yêu muốn đem nàng cùng A Trạch dẫn dụ rời xa An Thanh mà thôi. Xưa nay ai cũng thích tìm quả hồng mềm mà nắm bắt, điều này rốt cục ai cũng hiểu được, mà An Thanh cũng chính là quả hồng mềm trong ba người. Ngay từ đầu mục tiêu của Quỷ Yêu tập trung vào An Thanh, vì thế người đầu tiên bị công kích cũng chính là nàng, sau đó Quỷ Yêu mới công kích A Trạch cùng Diệp Tiểu Manh, chẳng qua chỉ là quỷ kế đem mục tiêu phân tán ra mà thôi.

- Không muốn bằng hữu của các ngươi hiện tại phải chết, vậy ngoan ngoãn nghe lời!

Thanh âm Quỷ Yêu bén nhọn chói tai:

- Nhiều ngày như vậy mỗi đêm ta phải đi xuyên qua bên người những học sinh kia, lại bởi vì mệnh lệnh mà không thể ra tay giết bọn hắn, tâm tình buồn bực này đã làm cho ta muốn nổi điên. Bất quá hiện tại xem ra, có lẽ các ngươi có thể mang đến cho ta được chút niềm vui!

- Ngươi muốn làm gì?

Băng kiếm trong tay A Trạch chỉ thẳng vào Quỷ Yêu nói:

- Thả nàng ra, ta cấp cho ngươi một thống khoái!

- Hắc hắc, nhưng ta lại không muốn cho các ngươi được thống khoái!

Quỷ Yêu nở nụ cười hăng hắc nói:

- Để cho ta suy nghĩ cần tra tấn các ngươi như thế nào đây? Ba người các ngươi đều là nữ nhân, chết tựa hồ cũng không có gì nghiêm trọng đi. Dù sao khả năng thức tỉnh của nữ nhân thật sự là quá thấp!

Diệp Tiểu Manh cùng A Trạch liếc mắt nhìn nhau. Trên người Quỷ Yêu tựa hồ có không ít bí ẩn, nếu như muốn tìm hiểu tất cả thật rõ ràng, chỉ sợ phải tốn không ít khí lực. Nhưng hiện tại An Thanh đang nằm trong tay của nó, hơn nữa nhìn gương mặt hiện tại của An Thanh, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị ngạt thở mà chết.

- Vì sao ngươi lại đi tới ngôi trường này, là ai phái ngươi tới?

Diệp Tiểu Manh trấn định lại tinh thần nói:

- Ta biết ngươi bị người khống chế, nếu như ngươi nói ra, có lẽ chúng ta có thể giúp cho ngươi thoát khỏi sự khống chế kia!

- Ha ha ha ha, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu ngốc sao?

Quỷ Yêu hoàn toàn không đem lời của Diệp Tiểu Manh để trong lòng:

- Muốn gạt ta nói ra bí mật, hay muốn kéo dài thời gian sao? Vô ích thôi! Các ngươi muốn đứng nguyên tại chỗ từ từ xem bằng hữu của các ngươi bị ngạt thở mà chết, hoặc xông lên để nhìn thấy nàng bị ta bẻ gãy cổ. Hai điều này các ngươi chọn một đi!

Quái vật này thật thông minh, hơn nữa còn thật ác độc. Diệp Tiểu Manh cắn môi, căn bản không thể lấy được manh mối gì trên người Quỷ Yêu, tuy rằng chuyện này còn thật nhiều bí ẩn, nhưng hiện tại An Thanh đang ở trong tay của nó, hơn nữa còn đang nguy hiểm. Diệp Tiểu Manh đã nhìn thấy hai mắt An Thanh đã trợn trắng, tựa hồ đã sắp duy trì không được, hai nàng cũng không còn nhiều thời gian để tiếp tục truy hỏi, hiện tại quan trọng nhất chính là làm sao cứu lại An Thanh thoát khỏi tay quái vật kia.

- A Trạch, có biện pháp nào không?

Diệp Tiểu Manh nói khẽ với A Trạch:

- Chúng ta phải cứu ra An Thanh trước tiên từ trong tay nó!

- Mặc dù bát quái bà kia bình thường thật chán ghét, nhưng tôi cũng không muốn nàng chết đâu.

A Trạch nói:

- Nhưng dù cho tôi có xông lên trước, cũng không cách nào đem nàng cứu ra. Bắt lấy An Thanh hiện tại bất quá chỉ là một đống linh lực tạo ra hình ảnh mà thôi, cũng không phải vật ám ảnh của Quỷ Yêu. Hơn nữa chỉ sợ tôi còn chưa kịp vọt tới trước mặt nó, cổ họng An Thanh cũng đã bị vặn gãy, hiện tại tôi cũng không có biện pháp gì!

- Vật mà bản thể ám ảnh sao?

Diệp Tiểu Manh cau mày:

- Rốt cục đang ở nơi nào...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.