U Minh Trinh Thám

Chương 518: Ngư ông đắc lợi (1)



- Uy lực của Cực Quang Tấn Lôi hiển nhiên cường đại, nhưng cũng không đến mức một kích trí mạng, đúng không? Nếu như hắn cũng bị Cực Quang Tấn Lôi đánh bắn trúng, như vậy cũng sẽ được nếm thử cảm giác tê dại giống như chúng ta.

Diệp Trọng có chút mơ hồ nói. Bởi thân thể hắn vẫn đang co quắp, cho nên hắn có vẻ nói không rõ lời.

- Trước đó tại sao ngươi không làm?

- Cơ hội trước đó không tốt, loại chiêu thức này sử dụng rất nhiều linh lực nên chỉ có thể dùng một lần, vì vậy phải tìm một cơ hội không thể thất bại.

Tần Khai đắc ý nói.

- Mặc dù lần trước có thể phản kích, nhưng hắn cũng rất có thể phản ứng lại trong nháy mắt, vậy thì cả hai chúng ta đều xong đời. Ta đã mất đi toàn bộ linh lực, đã không có sức chiến đấu gì nữa, chỉ dựa vào một mình ngươi căn bản không có cách nào đối kháng với hắn.

- Chỉ cần để ta bị Cực Quang Tấn Lôi đánh trúng. Cho dù tất cả linh lực của ngươi sử dụng hết cũng không có vấn đề gì. Bởi vì còn có hỗn đản này tồn tại, hắn có thể dễ dàng giết chết thân thể tê dại của ta.

Hội trưởng nằm trên mặt đất oán hận nói.

- Chẳng trách ta cứ cảm thấy ngươi không dốc hết toàn lực, thì ra vì có tính toán này.

- Hắc hắc, mặc dù cơ hội vừa rồi cũng không quá tốt, nhưng ta thật sự là không có cách nào.

Tần Khai nói tiếp.

- Dù sao đã không né được, vậy chi bằng liều mạng. Nếu hai chúng ta cùng bị bắn trúng thì cũng đều chết, liều mạng không chừng còn có một đường sống.

- Vậy sao?

Hội trưởng cười lạnh nói:

- Như vậy cũng chỉ cân bằng mà thôi. Hiện tại ba người chúng ta đều không thể động đậy, sinh tử còn chưa biết thế nào.

- Cái này thì chưa chắc.

Tần Khai vừa cười vừa nói.

- Mặc dù hiện tại ba người chúng ta đều bị tê dại, nhưng thời gian chúng ta bị bắn trúng vẫn sớm hơn ngươi một giây. Nói cách khác hai người chúng ta có thể khôi phục hành động sớm hơn ngươi. Mặc dù linh lực của ta đã tiêu hao hết, nhưng còn có Diệp Trọng. Ta nghĩ trong một giây muốn giết chết hội trưởng hiệp hội, đối với Diệp Trọng mà nói có lẽ không thành vấn đề.

- Yên tâm, ta sẽ không giống như nhân vật phản diện trong truyền hình, trước khi giết người còn nói một đống lời vô ích kéo dài thời gian.

Diệp Trọng nhếch miệng, lộ ra chiếc răng nanh bén nhọn.

- Một giây là đủ rồi.

Hội trưởng nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng co quắp, không nói gì.

Hiện tại hắn không có tâm tư đấu võ mồm với Tần Khai, hắn liều mạng muốn khống chế lại thân thể đang bị tê dại. Một giây đồng hồ rất ngắn ngủi, nhưng lại có thể khiến Diệp Trọng dễ dàng cướp đi tính mệnh của mình.

Hiện tại hắn chỉ có thể khẩn cầu bản thân có thể khôi phục sớm hơn Diệp Trọng, hoặc là khẩn cầu cứu tinh.

- Thật không ngờ, lão nhân lại lợi hại như vậy.

Trên đỉnh núi xa xăm, vốn là vị trí Tần Khai và Diệp Trọng đứng trước đó, xuất hiện một người thanh niên mặc tây phục đi giày da. Hắn nhìn ba người không thể nhúc nhích dưới vách núi, khinh miệt lắc đầu.

- Vốn tưởng rằng hai người các ngươi liên thủ, có thể dễ dàng giết chết lão nhân này, nhưng thật không ngờ lại chỉ có thể liều mạng lưỡng bại câu thương.

- Như vậy không phải rất tốt sao? Ngươi có thể giết chết hai người đáng ghét nhất trong vòng một ngày.

Từ phía sau hắn vang lên một giọng nữ nhân âm lãnh.

- Không những có thể giết chết hội trưởng, còn có thể trực tiếp giết chết Tần Khai. Chỉ cần Tần Khai vừa chết, đệ đệ Tần Lệ của hắn chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi, hủy diệt Tần gia dễ như trở bàn tay.

- Như vậy chỉ còn lại tiểu thiếu gia của Tần gia.

Trên mặt người thanh niên lộ ra nụ cười dữ tợn.

- Hắn cũng không thể dễ dàng chết như vậy được, ta muốn từ từ đùa bỡn hắn, cho đến khi lửa giận áp chế suốt mười năm qua của ta phát tiết hết mới thôi.

- Chuyện này tùy ngươi.

Giọng nữ có chút không nhịn được nói.

- Nếu như ngươi không nhanh chóng nhân cơ hội này giết chết ba người kia, thì mọi chuyện chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi

- Ngươi nói đúng.

Người thanh niên nhân gật đầu, vội vàng nhảy xuống sườn núi. Hắn đã chờ ngày hôm nay từ rất lâu rồi, đợi lâu đến mức tựa hồ không thể tiếp tục nhẫn nại.

Trong sơn cốc hoang vắng, cảnh tượng hoang vắng yên tĩnh trước đó sớm đã hoàn toàn thay đổi. Trên mặt đất đầy các loại vết tích chiến đấu, chứng minh chiến đấu trước đó kịch liệt cỡ nào.

- Hội trưởng, ngươi thế nào rồi?

Bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc, mặc dù thân thể không thể nhúc nhích, không thể quay đầu lại nhìn, thế nhưng hội trưởng nghe thấy thanh âm này lại vui mừng quá đỗi. Kỳ tích thực sự đã phát sinh. Đối với người này, hiện tại hắn chỉ hận không thể trực tiếp nhảy lên ôm một cái.

- Trần Lam, mau, mau giết Tần Khai và con hồ yêu kia.

Thanh âm của hội trưởng có chút trở nên run rẩy vì hưng phấn.

- Nhanh lên, bằng không một lát nữa hai người bọn chúng có thể động đậy, ngươi sẽ không phải là đối thủ của bọn hắn.

Không giống với hội trưởng, khi Diệp Trọng và Tần Khai nhìn thấy dáng vẻ người đến trong đống đá cách đó không xa, cảm giác lạnh tóc gáy. Lẽ nào vận khí của mình thực sự kém như vậy sao? Vào lúc này lại thất bại trong gang tấc. Tần Khai có cảm giác như muốn thổ huyết.

- Hội trưởng ngươi thế nào rồi?

Trần Lam vội vã đi tới, đỡ hội trưởng dậy.

- Có bị thương không?

- Không cần lo cho ta.

Hội trưởng cấp thiết nói.

- Hai người bọn chúng trúng Cực Quang Tấn Lôi của ta không thể động đậy, thừa dịp này mau chóng giết chết bọn chúng.

Thấy Trần Lam nhìn qua, trong lòng Diệp Trọng và Tần Khai tràn ngập không cam lòng và hối hận. Diệp Trọng liều mạng muốn động đậy cơ thể, thế nhưng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng là, nỗ lực của hắn chỉ phí công, toàn bộ cơ thể đều không thể tự do khống chế.

Đến lúc này mà lại chết trên tay gia hỏa này sao? Diệp Trọng thở dài một hơi.

Hắn có chút không cam lòng.

- Thật không? Bọn hắn không thể động đậy?

Trần Lam hưng phấn nói.

- Nói như vậy ta có thể dễ dàng giết chết Tần phó hội trưởng?

- Đúng, mau ra tay đi.

Hội trưởng vội vàng nói.

- Ngươi còn nhớ chuyện của phụ thân ngươi không? Tần Khai cũng có tham dự. Lúc đó hắn phái người phong tỏa đường lên núi, cô lập phụ thân ngươi. Mối thù của phụ thân ngươi, hắn cũng có phần.

- Vậy sao? Vậy ngươi thì sao?

Thanh âm của Trần Lam trở nên âm lãnh. Hắn ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt thâm độc nhìn hội trưởng, lạnh lùng nói.

- Ngươi cũng không động đậy được, đúng không? Cha ta chết, ngươi cũng tham dự đúng không?

- Trần Lam, ngươi đang nói gì vậy?

Hội trưởng cả kinh.

- Trước tiên đừng nói nhiều như vậy, lập tức giết chết bọn hắn, bằng không không lâu sau bọn chúng có thể tự do hoạt động.

- Ngươi nói đúng, thời gian không nhiều.

Trần Lam gật đầu. Hắn mở bàn tay, một luồng hỏa diễm trực tiếp bao trùm bàn tay phải của hắn. Hắn cúi đầu, nhìn về phía hội trưởng cười nói.

- Thống khổ chết đi, lão đầu, đây là hồi báo mười năm qua ngươi đã chiếu cố ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.