U Minh Trinh Thám

Chương 580: Bắt cóc (2)



Trần Lam xuất hiện tựa hồ cũng khiến cho mấy người này chú ý, ánh mắt của bọn họ thỉnh thoảng cũng đảo qua Trần Lam, nhưng tuyệt đối không có xảy ra ánh mắt giao nhau. Mấy người này hẳn là đã trải qua huấn luyện lâu năm, trong lòng Trần Lam có phán đoán.

Mở cửa xe, ngồi vào khoang lái, trái tim vẫn treo cao của Trần Lam mới coi như rơi xuống.

Mục tiêu của mấy người này tựa hồ không phải mình. Tuy rằng không biết những người này rốt cuộc là ai, đến tột cùng đang tìm kiếm cái gì, nhưng quan trọng là những người này cũng không liên quan tới hắn, cũng không phải tới phá hoại kế hoạch của hắn, cái này là đủ.

Ngồi vào khoang lái, đóng cửa xe, Trần Lam còn chưa đem cái chìa khóa xe cắm vào, khởi động, cổ họng lại truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

- Không được lên tiếng, lái xe.

Phía sau truyền đến thanh âm của một nữ nhân, hô hấp gấp gáp tựa hồ đang suy yếu cực độ.

- Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong xe của ta?

Trần Lam nhàn nhạt hỏi. Đối với tiểu đao đặt ở cổ, Trần Lam cũng không ngại, bất quá là một con dao gọt hoa quả không sắc mà thôi. Nữ nhân cầm con dao này tựa hồ còn đang bị thương, hắn có một trăm phương pháp có thể lông tóc vô thương đem người uy hiếp chế phục. Trần Lam hít mũi vài cái, mùi máu tươi hỗn loạn nhàn nhạt lẫn với một cổ yêu khí. Nữ nhân phía sau này không ngờ là Yêu tộc, điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.

- Ta sẽ không tổn thương ngươi.

Nữ nhân kia khẽ nói, khiến Trần Lam hầu như muốn cười ra tiếng.

- Dẫn ta rời khỏi, ta sẽ thả ngươi ra.

Khởi động chiếc xe, Trần Lam mở radio. Cùng với tiếng nói tuyệt vời của tiêu thư bản tin buổi sáng xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đỗ, rời khỏi tầm mắt của mấy kẻ lạ mặt kia.

Khi phát hiện mình đã rời khỏi tình cảnh nguy hiểm, nữ nhân ẩn thân phía sau xe như là mất đi toàn bộ khí lực. Con dao nhỏ trên tay rời khỏi cổ họng Trần Lam. Trần Lam từ kính chiếu hậu nhìn lại, con dao nhỏ rơi trên mặt đất, mà chính cô ta lại tê liệt ngã xuống ghế.

Không thể phủ nhận, đây là một mỹ nhân. Trần Lam vừa chậm rãi lái xe ra đường cái chạy về thủ đô, vừa đánh giá yêu nữ ẩn thân trong xe của mình, dùng phương thức uy hiếp đối với hắn không hề có lực uy hiếp, sau đó lại bày ra bộ dáng không hề phòng bị này.

Khuôn mặt tinh xảo, tươi mát, giữa trán cũng không ngừng tản mát ra khí tức quyến rũ. Trên người có vài vết máu, mái tóc bị mồ hôi dính trên mặt, có một cổ mỹ cảm khiến người ta yêu thương. Hẳn là một hồ yêu, trong lòng Trần Lam suy đoán.

- Những người đó là tới tìm ngươi sao?

Trần Lam dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi.

- Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi cũng không cần biết.

Nữ nhân cắn môi dưới, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ thật lớn.

- Đây cũng là tốt cho ngươi.

- Nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi thì sao?

Trần Lam cười cười:

- Phải biết rằng nếu không phải ta, ngươi e là rất khó từ chỗ đó trốn đi.

- Ta nhìn ra được ngươi tựa hồ có chút linh lực, thế nhưng những người đó không phải ngươi có thể đối phó được. Tin tưởng ta đi!

Nữ nhân kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Lam, mở miệng nói.

- Bất quá ngươi thực ra có thể giúp ta một phen.

- Mời nói.

Đối với thỉnh cầu của nữ nhân xinh đẹp, nam nhân đều không thể cự tuyệt, Trần Lam cũng không ngoại lệ.

- Ngươi là sống ở tiểu khu kia sao?

Nữ nhân kia hỏi.

- Đúng, sao vậy?

Trần Lam gật đầu.

- Ngươi biết một người tên là Trần Lam không?

- Có gặp qua, thế nhưng cũng chưa từng nói chuyện gì.

Trái tim Trần Lam mạnh mẽ đập một cái, thế nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.

Nữ nhân này muốn tìm người cư nhiên chính là mình. Điều này làm cho hắn có chút giật mình. Trước khi làm rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn nghĩ vẫn không thể tỏ rõ thân phận tốt hơn.

- Ngươi tìm hắn có sự tình quan trọng nào sao?

- Rất quan trọng, ta có một đồ vật rất quan trọng cần tự tay giao cho hắn.

Nữ nhân gật đầu:

- Có được địa chỉ của hắn, vốn định lặng lẽ đến nhà tìm hắn, lại không ngờ những tên kia nhanh như vậy đã có thể truy đúng đến đây.

- Những kẻ kia là ai? Vì sao muốn bắt ngươi?

Trần Lam làm ra bộ rất tùy ý mở miệng hỏi:

- Trông cũng không phải là hạng người lương thiện gì cả.

- Xác thực không phải là người lương thiện.

Nữ nhân lộ vẻ sầu thảm cười cười.

- Bằng không ta cũng sẽ không biến thành như vậy.

- Sự tình nguy hiểm như thế tựa hồ rất không thích hợp với loại thiếu nữ như ngươi.

Trần Lam vừa cười vừa nói:

- Ta có thể giúp ngươi cái gì không?

- Đi tới đó.

Nữ nhân từ ghế sau đưa tới một tờ giấy, bên trên viết một địa chỉ.

- Nơi này là...

Trần Lam nhìn địa chỉ quen thuộc kia càng phát ra cảm giác kỳ quái.

- Ngươi không nên biết quá nhiều, đây cũng là tốt cho ngươi.

Nữ nhân nói xong câu đó, liền nhắm mắt lại. Tựa hồ chống đỡ đến bây giờ, lại nói nhiều như thế hầu như đã hao hết khí lực của nàng.

Trần Lam nhún nhún vai, không có nhiều lời, hướng phía địa chỉ nàng đưa cho chạy tới. Tuy rằng trên mặt cũng không có biểu hiện gì nhiều, nhưng trong lòng hắn lại càng cảm thấy kỳ quái hơn. Địa chỉ nàng ta đưa cho hắn rõ ràng là một phân bộ của hiệp hội.

- Đến rồi, phía trước chính là địa phương mà ngươi nói.

Trần Lam cũng không có như bình thường đem xe trực tiếp đi vào bãi đỗ xe của phân bộ hiệp hội, mà là đứng ở đầu đường.

- Ta còn cần ngươi giúp ta một chuyện.

Nữ nhân kia mở miệng nói:

- Nếu ngươi gặp qua Trần Lam, như vậy ta nghĩ nhờ ngươi giúp ta đi vào tìm hắn đi ra gặp ta.

- Ngươi không biết người ngươi muốn tìm sao?

Trần Lam hỏi:

- Hay ta có thể đưa ngươi vào tìm hắn, đây là địa phương gì, ít nhiều ta cũng biết một chút. Ở đây, những kẻ đó không có khả năng bắt được ngươi.

- Ta chưa gặp qua hắn.

Nữ nhân kia lắc đầu:

- Hơn nữa ta cũng không thể đi vào tìm hắn. Bởi vì nơi này kỳ thực cũng không an toàn. Có kẻ ẩn giấu bên cạnh hắn, ta vừa xuất hiện e là cũng trực tiếp bị bắt lại.

- Người của bọn họ...

Ánh mắt của Trần Lam trở nên tối tăm. Nghe nữ nhân này nói, tựa hồ bên cạnh hắn xuất hiện người của thế lực khác, đã xâm nhập rất sâu, mà hắn vẫn chưa hề phát giác.

- Những kẻ kia rốt cuộc là ai?

- Ta nói rồi, ngươi không biết những chuyện này đối với ngươi là một chuyện tốt.

Nữ nhân hô hấp có chút gấp gáp, nhíu chặt mày lại, tựa hồ đang chịu thống khổ thật lớn.

- Xin nhanh một chút, ta sợ ta sắp không kiên trì được nữa...

Đã đến loại tình trạng này, Trần Lam nghĩ đã không thể giấu diếm thân phận được nữa.

Đột nhiên xuất hiện nữ nhân, kẻ truy trung, còn có theo như lời nữ nhân này bên cạnh mình có gian tế.

- Có thể đưa ta đồ vật kia, ta sẽ đưa cho hắn.

Trần Lam quyết định lại thử một chút:

- Như vậy không phải tốt hơn sao?

- Đồ vật đó nặng như vậy, sao ta có thể dễ dàng mang theo trên người.

Nữ nhân lắc đầu.

- Vậy được rồi, ta gặp hắn xem nên nói như thế nào?

Trần Lam gật đầu:

- Dù sao chúng ta cũng chỉ là hàng xóm mà thôi, cũng không quen biết, hắn có thể sẽ không tin tưởng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.