U Minh Trinh Thám

Chương 613: Trong thân thể mỗi ma vương đều có một trái tim tự ngược



- Trên lý luận chính là như thế.

Alie gật đầu:

- Nhưng máu của La Sát không hữu dụng, hút máu của bọn hắn chẳng những không thể bổ sung lực lượng, còn có thể phá hủy cơ năng thân thể của Huyết tộc chúng ta!

- Như vậy thỉnh ngài dùng máu của tôi đến bổ sung lực lượng cho ngài đi!

Người Italy mở cúc áo sơ mi của mình.

- Máu của ngươi?

- Phải!

Người Italy kiên định gật đầu:

- Nếu như tiếp tục đi như vậy, chúng ta căn bản không thể thoát khỏi đàn La Sát này mà rời khỏi rừng rậm. Dù sao kết cục cuối cùng đều phải cùng nhau trở về vòng tay của Thượng Đế, vậy bản thân tôi thà tình nguyện vì chính đồng đội của mình gia tăng thêm cơ hội sinh tồn!

- Ngươi...

Alie cảm thấy trái tim đã sớm không còn nhịp đập của mình lại bị lời nói của nhân loại hèn mọn trước mặt mình làm nhảy mạnh!

- Anh hùng, cần có cách chết của một anh hùng!

Người Italy nhắm mắt lại:

- Khiến cho tôi có được một cái chết của anh hùng thật sự đi!

- Nhân loại, ta không thể không thừa nhận ngươi làm cho ta cảm thấy ngươi vĩ đại!

Gương mặt Alie không chút thay đổi nói:

- Có chuyện ta phải nói cho rõ ràng, trong truyền thuyết nhân loại bị Huyết tộc hút máu mà chết, linh hồn của họ sẽ không trở lại được vòng tay Thượng Đế của các ngươi, rất có thể sẽ bị rơi nhập vào vực sâu địa ngục!

- Địa ngục vực sâu sao?

Người Italy nở nụ cười:

- Nghe không tồi, hẳn là càng tốt hơn dạ dày của bọn La Sát kia đi!

Ada há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được ra miệng mình. Nàng biết những lời của người kia cũng đều là sự thật, mà lựa chọn của hắn cũng là cách thực hiện tốt nhất.

Tuy rằng trong lòng tràn ngập áy náy lẫn bất nhẫn, nhưng hiện tại điều duy nhất mà Ada có thể làm chính là quay đầu sang nơi khác, đem bản thân mình xem như chưa từng nhìn thấy một màn như vậy.

- Nhân loại, tên của ngươi!

Alie đi tới trước mặt người kia, một đôi răng nanh bén nhọn lộ ra khỏi miệng.

- Giulio, Giulio Di Cappio!

Người kia nhô lên đồi ngực kiêu ngạo của mình.

- Giulio, ngươi là một quý tộc chân chính, một chiến sĩ chân chính!

Răng nanh của Alie đâm vào cổ người kia:

- Ta thừa nhận ngươi là chiến hữu của ta!

...

- Anh làm dơ bẩn người tôi a, lau sạch sẽ cho tôi!

Hoài Tố không ngừng cằn nhằn than thở trong đầu Minh Diệu, làm Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu.

- Làm ơn đi chị cả, bây giờ cô là vũ khí của tôi đó!

Minh Diệu vung tay, đem máu dính trên thân kiếm giũ văng lên tường.

- Chẳng lẽ để cho tôi dùng tay không đánh nhau với người khác sao? Phải đánh nhau đương nhiên khó tránh việc dính máu có được không?

- Máu này dơ bẩn quá, tôi không cần!

Hoài Tố tiếp tục dỗi hờn trêu chọc, kỳ thật nàng không phải thích oán hận, mà là nàng đem việc đối chọi với Minh Diệu biến thành niềm vui của chính mình.

Trên mặt đất tràn đầy thi thể không trọn vẹn của các thiên sứ. Minh Diệu cảm thấy những thiên sứ này càng cường đại hơn những thiên sứ mình đã từng gặp, tựa hồ càng đi sâu xuống bên dưới Địa Bảo, lực lượng của địch nhân lại càng thêm cường đại. Nếu không phải có Hoài Tố hỗ trợ, chỉ sợ hắn cũng bị làm luống cuống cả tay chân.

- Tốt lắm, tiếp tục đi tới đi!

Lau vết máu màu lam trên ngón tay, Mị mở miệng nói. Càng xâm nhập sâu hơn, Mị cũng càng cảm thấy thật áp lực. Mấy thiên sứ này cũng khó đối phó, nếu không phải nàng có năng lực xuyên toa trong ảnh tử, hơn nữa một mình Minh Diệu cũng đã giải quyết đại bộ phận địch nhân, chỉ sợ hiện tại nàng cũng đã bị thương.

- Vì sao mỗi ma vương đều ngu xuẩn như vậy? Nếu không phải bọn hắn cứ cố chấp phái đại lượng thủ hạ đi ra cho dũng giả giết chết để thăng cấp, dũng giả nhất cấp làm sao có cơ hội đem ma vương đẩy ngã đây?

Minh Diệu hướng máy giám thị trên đỉnh đầu đưa ra ngón giữa:

- Cho nên ta mới nói, kỳ thật mỗi ma vương đều có một trái tim tự ngược a!

- Tựa hồ là cần từ nơi này đi xuyên qua mới được!

Minh Diệu nhìn bản đồ trong tay cùng cánh cửa trước mặt, quay đầu nhìn Mị nói. Bản đồ trên tay là do Minh Diệu tươi cười “hòa ái” cùng ngón tay băng sương huyết tinh của Mị cưỡng bức, đội trưởng đội an ninh kia mới bất đắc dĩ vẽ lại. Sau khi lấy được bản đồ, Minh Diệu cũng rất giảng chữ tín không giết chết hắn mà chỉ đánh gãy chân tay hắn.

Nhìn vào bản đồ trên tay, Minh Diệu không thể không thừa nhận người kia đích thật là một nhân tài. Có thể dùng bút bi vẽ ra một bản đồ đủ so sánh với bản đồ quân dụng tinh tế tỉ mỉ, điều này cũng cần có thiên phú. Thậm chí Minh Diệu còn muốn đem người kia trực tiếp trói trở về, để cho hắn phụ trách vẽ linh phù cho mình mỗi ngày. Tuy rằng hiện tại Minh Diệu đã không cần dựa vào phù chú sử dụng đại bộ phận thuật pháp, nhưng có chút thuật pháp công năng đặc thù vẫn cần dùng phù chú mới xong, mà thường thường loại phù chú kia lại thật phức tạp. Những chuyện này trước kia thường xuyên giao cho Hoài Tố đi làm, Minh Diệu cảm thấy được người kia có lẽ có thể chia sẻ một ít công tác giúp Hoài Tố.

Đương nhiên loại sự tình này chỉ ngẫm nghĩ lại xem như là tiêu khiển. Mục đích chủ yếu lần này tới đây là vì cứu ra Tiểu Manh, mà nhiệm vụ kế tiếp là xử lý Eva. Trước khi hai sự tình này làm xong, ngoài ra những việc khác cũng chẳng cần quan tâm.

Dựa theo trên bản đồ miêu tả, nơi này hẳn là một đại sảnh thực nghiệm dùng để quan sát tình huống sức chiến đấu của thiên sứ thành phẩm. Theo lời của đội trưởng đội an ninh kia nói ra tin tức, bên trong thân thể của thiên sứ thành phẩm vẫn có sai biệt nhau tương đối lớn, chủ yếu là do sự thích ứng với hạch năng. Đối với hạch năng bị mạnh mẽ nhổ trồng vào trong thân thể, có một vài thiên sứ nhiều nhất chỉ phát huy được một thành lực lượng, bọn người kia đều bị đưa ra Địa Bảo đảm đương người thủ vệ bên ngoài. Mà thiên sứ có thể phát huy được ba thành lực lượng được xưng là thiên sứ trưởng, dùng phụ trách công tác an toàn bên trong Địa Bảo.

Mà những tên có thể đem hạch năng phát huy ra năm thành lực lượng, được xưng là đại thiên sứ, xem như là tồn tại cường đại nhất. Nhưng nghe nói loại thiên sứ này chỉ thành công được ba tên.

- Hoan nghênh đi vào Địa Bảo!

Mở ra cánh cửa trước mặt, một thanh âm nữ nhân cất lên có vẻ uy nghiêm.

Minh Diệu theo thanh âm nhìn tới, một người mặc áo trắng sau lưng có cánh trắng đang đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.

Mái tóc dài màu đỏ buông xuôi tới tận hông, trên trán mang theo một dây xích vàng nhấp nháy.

Trường bào màu trắng tuyết, tay trái đặt trước ngực cầm một thánh giá màu đỏ thật lớn, tay phải buông xuôi theo người, trong tay cầm một thanh trường kiếm sắc bén. Gương mặt xinh đẹp không thể soi xét, thậm chí cũng không thể rõ ràng phân biệt được giới tính.

- Nam nhân? Nữ nhân?

Minh Diệu chợt vỗ trán:

- Ngượng ngùng, ta quên thứ đồ vật như các ngươi căn bản không có giới tính!

- Ta vốn là đại thiên sứ Michael, thiên sứ từ bi, thiên sứ chính nghĩa, hoàng tử của thần!

Người nọ đối với câu chế nhạo của Minh Diệu cũng không thèm để ý.

- Ta tức là chính nghĩa, ta tức là pháp luật. Đến nơi đây, phải nhận ta thẩm phán. Nếu là có tội, như vậy hãy bắt đầu cầu nguyện đi. Ta sẽ tẩy rửa sạch sẽ tội lỗi của các ngươi, để các ngươi quay về vòng tay của Chúa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.