U Minh Trinh Thám

Chương 72: Thùng cơm không mời mà tới



Minh Diệu về tới nhà, vừa dùng chìa khóa mở cửa liền nhìn thấy Diệp Tiểu Manh mặt mày tối đăm đăm đang nhìn hắn chằm chằm.

- Chuyện gì?

Minh Diệu có chút khó hiểu.

- Chú mới có chuyện gì, bạn của chú làm sao vậy, đem toàn bộ thức ăn trong nhà người ta ăn hết tất cả, năm cân, đó là năm cân xương hầm nha, vốn người ta còn muốn đem tới cho a Trạch ăn nữa đây!

Diệp Tiểu Manh nghiến răng nghiến lợi lầm bầm.

- Bạn bè? Bạn bè gì?

Minh Diệu càng thêm hồ đồ, hắn đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Phạm Đồng đang ngồi cạnh bàn ăn ưỡn bụng ợ một tiếng, trên bàn ăn một mảnh hỗn độn, giống như vừa bị một đám quỷ đói càn quét qua.

- Hai, tiểu thiếu gia!

Nhìn thấy Minh Diệu đi vào, Phạm Đồng khoát tay xem như là chào hỏi.

- Ông tới làm gì? Có việc gì thế?

Minh Diệu nhướng mày, người đàn ông không mời mà đến này thật sự làm cho hắn có chút không hoan nghênh.

- Đừng nên lãnh đạm như vậy chứ!

Phạm Đồng quẩy người muốn đứng lên, nhưng bởi vì vừa ăn quá no nên không thuận tiện:

- Tôi sẽ ở lại thành thị này một thời gian ngắn, cho nên mới tới chào hỏi. Mọi người ra ngoài hỗn, phải giúp đỡ cho nhau thôi, anh nói có phải hay không, Tần gia tiểu thiếu gia!

- Tần gia tiểu thiếu gia? Là ai vậy?

Diệp Tiểu Manh vốn đang ở trong phòng bếp nấu cơm cho a Trạch, hai người nói chuyện nàng cũng nghe không được rõ ràng, câu nói cuối cùng của Phạm Đồng làm cho nàng đúng lúc đi ra cửa bếp nghe được, liền có chút mờ mịt.

- Không có chuyện gì đâu, hắn là người điên, đừng thèm để ý tới hắn.

Minh Diệu đuổi Diệp Tiểu Manh đi trở vào phòng bếp tiếp tục làm cơm, kéo ghế ngồi, đối diện Phạm Đồng:

- Tôi nói lại lần nữa, tôi tên là Minh Diệu, không phải là Tần gia tiểu thiếu gia gì, còn nữa, nhà của tôi không hoan nghênh ông, cho nên mời sau này đừng nên không mời mà tới.

- Ai nha ai nha, thật là xin lỗi, xem ra anh rất để ý tới chuyện này đi.

Mặc dù Phạm Đồng nói như vậy, nhưng trong giọng nói không hề có ý tứ muốn xin lỗi:

- Vậy cũng tốt, đã như vậy thì tôi đi trước, đây là số điện thoại của tôi, nếu có chuyện gì khó giải quyết thì có thể gọi điện thoại cho tôi. Lần này bởi vì chút nguyên nhân đặc thù làm chậm trễ chuyện chính sự, cho nên có chút xin lỗi, nếu có cơ hội tôi sẽ trả lại cho anh.

Nói xong Phạm Đồng lảo đảo đứng dậy, hướng ngoài cửa đi tới.

- Gặp lại sau, tiểu thiếu gia.

Phạm Đồng nheo mắt khoát tay mở cửa rời đi.

- Hô…

Minh Diệu đè lên hai huyệt Thái Dương, người này đúng là làm người ta nhức đầu, nếu như có thể lựa chọn lại thêm một lần hắn tình nguyện thà rằng mình không đi bế quan, mặc dù lần này thành công phá tan phách kết trói buộc, nhưng lại chọc phải một phiền toái lớn như vậy.

- Tôi phải đi đưa cơm cho a Trạch, một mình chú ăn đi!

Diệp Tiểu Manh cầm một hộp cơm từ trong phòng bếp đi ra, bắt đầu thay quần áo.

- Nè nè, bệnh viện cũng có thức ăn vậy, hơn nữa a Trạch kia còn có gia đình cha mẹ chiếu cố, tại sao cô còn phải cố ý nấu cơm đem tới chi chứ?

Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh đang chuẩn bị đi ra cửa hỏi.

- Ai nha, thức ăn trong bệnh viện sao có thể nuốt trôi đây, hơn nữa a Trạch là vì bảo vệ tôi nên mới bị thương, tôi dĩ nhiên phải chiếu cố nàng cẩn thận.

Diệp Tiểu Manh hồi đáp:

- Hơn nữa chúng tôi là bạn tốt.

- Đúng vậy, đúng vậy, người bạn này của cô, hi vọng sau chuyện lần có thể cho nàng chút giáo huấn, nhớ lâu được một chút.

Minh Diệu nhỏ giọng lầm bầm.

- Anh nói gì vậy?

Thanh âm của Minh Diệu khá nhỏ, Diệp Tiểu Manh không nghe thấy.

- Không có gì, cô đi sớm về sớm đi.

Nhìn Diệp Tiểu Manh hiện tại hoàn toàn không có vẻ như có chuyện gì, Minh Diệu tạm thời thả lỏng tâm thần, nếu quá mức khẩn trương làm Diệp Tiểu Manh nhìn ra điều gì, Minh Diệu sợ nàng sẽ nhớ tới chuyện đêm đó.

- Biết rồi, thật quá dài dòng!

Diệp Tiểu Manh cầm lấy hộp cơm lúc lắc mái tóc buộc đuôi ngựa đi ra ngoài.

- Hô…

Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại đột nhiên nhớ tới buổi cơm tối của hắn còn chưa có tin tức. Hắn vội vàng chạy vào phòng bếp, phát hiện toàn bộ xương hầm Diệp Tiểu Manh đã làm đều bị tên Phạm Đồng kia ăn sạch sẽ.

- Này, Tiểu Manh, tôi ăn cái gì đây?

Minh Diệu vội vàng gọi điện thoại cho Tiểu Manh.

- Tùy tiện thôi, ai bảo bạn của chú giống như thùng cơm đem toàn bộ thức ăn ăn sạch sẽ, những thứ khác thì tôi không kịp làm, tôi phải đưa cơm cho a Trạch, chú ăn mì tôm đi!

Diệp Tiểu Manh nói xong liền tắt điện thoại.

Nhìn một bàn xương cốt trước mắt, Minh Diệu có cảm giác muốn khóc:

- Trời ạ, mình đã ăn mì tôm suốt một tuần lễ rồi, thật vất vả nhịn tới cuối tuần mới có người nấu cơm cho ăn, kết quả lại vẫn phải ăn mì tôm!

Đi vào phòng bệnh, Diệp Tiểu Manh thấy a Trạch vẫn đang ngồi trên giường, đang lật xem quyển sách cổ mà nàng không hiểu.

- Chú cùng dì đâu?

Thấy a Trạch ở lại trong phòng bệnh một mình, Diệp Tiểu Manh có chút kỳ quái. Buổi sáng khi gọi điện thoại, a Trạch còn nhắc qua cha mẹ nàng đến thăm nàng.

- Đi rồi!

A Trạch thấy Diệp Tiểu Manh đi vào thì buông sách xuống:

- Đều bận rộn, thăm tôi thấy không có gì đáng ngại nên buổi trưa đã đi.

- A, tại sao có thể như vậy?

Diệp Tiểu Manh thấy cô bạn bị bỏ rơi liền cảm thấy thật bất công.

- Không có gì, tôi quen rồi!

A Trạch làm ra bộ dạng không sao cả:

- Thơm như vậy, mang theo vật ngon gì đó?

- Hì hì, là xương hầm đó!

Diệp Tiểu Manh mở nắp hộp cơm, một mùi thịt nhẹ nhàng phiêu ra ngoài:

- May là tôi cố ý để riêng ra, nếu không đã bị thùng cơm kia ăn sạch.

- Thùng cơm? Thùng cơm gì vậy? Minh Diệu sao?

A Trạch có chút không giải thích được.

- Không phải đâu, là một người mà tôi cũng không nhận ra, nói là bạn của Minh Diệu, kết quả vừa vào cửa làm như rất quen thuộc ngồi xuống đòi ăn, tôi trợn mắt nhìn hắn nhiều lần hắn vẫn không thèm để ý, lấy hết xương hầm tôi làm cho Minh Diệu ăn sạch sẽ. Năm cân, tận năm cân lận đó…

Nói tới đó Diệp Tiểu Manh lại tức giận, phồng má oán hận nói.

- Như vậy thật đúng là thùng cơm rồi.

A Trạch cười cười:

- Để tôi nếm thử tài nấu nướng của cô xem.

- Như thế nào như thế nào?

Vẻ mặt Diệp Tiểu Manh mong đợi nhìn a Trạch đem một miếng xương hầm bỏ vào trong miệng.

- Ân…

A Trạch nhắm mắt lại, cẩn thận thưởng thức:

- Rất ngon, xem ra cô rất có tiềm chất làm một bà chủ gia đình.

- Wow ha ha ha, không tệ không tệ…

Nhận được bạn tốt khẳng định, Diệp Tiểu Manh có chút đắc ý vênh váo:

- Tôi từ lúc trung học đệ nhất cấp đã bắt đầu đi học tập nấu cơm rồi. Nếu như không phải như vậy, chỉ sợ bây giờ tôi còn phải ăn cơm hộp mà Minh Diệu mua từ bên ngoài về, thật sự quá khó ăn đi. Vừa lúc xương sườn của cô bị thương, ăn xương hầm bổ vào, đây gọi là lấy thứ gì bổ thứ đó.

- Không trách được ngày ngày đều thấy cô uống sữa tươi.

A Trạch cười cười:

- Nằm mơ cũng mộng có ngực lớn.

- Cô còn cười tôi nữa, tôi sẽ nhéo rụng hai quả của cô, gắn lên người của tôi bây giờ!

Diệp Tiểu Manh bày ra thức mở đầu của Cầm Nhũ Long Trảo Thủ.

- Còn gắn lên người của cô? Chẳng lẽ quái thúc thúc trong nhà cô lại thích ngực lớn sao?

A Trạch căn bản không sợ bị Diệp Tiểu Manh uy hiếp.

- A, cắn chết cô, dám cười tôi!

Diệp Tiểu Manh làm bộ như sắp nhào lên.

- Uy uy, chú ý một chút, tôi đang là người bị thương đó.

A Trạch đẩy đầu của Diệp Tiểu Manh.

- A, quên mất!

Diệp Tiểu Manh le lưỡi:

- Bây giờ còn đau không?

- Đã hết đau rồi, tùy thời đều có thể xuất viện.

A Trạch lắc đầu:

- Mặc dù linh lực của tôi không mạnh, nhưng có được linh lực trợ giúp chút vết thương này cũng không có gì đáng khẩn trương đâu.

- Thật tốt!

Vẻ mặt Diệp Tiểu Manh hâm mộ:

- Tôi thật muốn được giống như cô.

- Sao vậy, Minh Diệu không chịu dạy cho cô sao?

A Trạch hỏi.

Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi:

- Hắn luôn nói phải suy nghĩ, phải suy nghĩ một chút, cuối cùng lại không có quyết định, người này vốn là như vậy, chuyện gì cũng kéo dây dưa, sau đó thì thôi rồi.

- Như vậy…

A Trạch có chút ấp úng:

- Minh Diệu có nói gì với cô không?

- Nói? Nói gì?

- Chính là chuyện lúc tối, còn có chuyện về tôi.

Lần trước khi Minh Diệu tới, thái độ làm a Trạch không thoải mái, nàng có chút sợ Minh Diệu sẽ nói bậy về nàng trước mặt a Trạch.

- Đâu có gì?

Diệp Tiểu Manh suy nghĩ một chút:

- Hắn nói khi hắn tới thì tôi đã té xỉu, cô cũng bị thương, sau đó hắn tiêu diệt con quái vật kia, về

phần cô…hắn chỉ nói là cô có chút…có chút…dũng cảm…

Diệp Tiểu Manh tận lực lựa chọn từ ngữ không quá khắc bạc.

- Hắn nói tôi lỗ mãng đi…

Trong lòng a Trạch có chút khó chịu, nhưng không biểu lộ ra.

- Đừng quản hắn, dù sao chuyện đã qua rồi.

Diệp Tiểu Manh cười hì hì nhìn a Trạch:

- Chờ sau khi cô khỏe lại, cô dạy tôi học chữ tiểu triện, tôi cũng muốn học một chút pháp thuật.

- Được!

A Trạch cười đáp ứng.

- Tôi nghe nói trong trường đại học Lý Công đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn giữ bí mật, Tiểu Manh nhà cậu không phải đang học tập trong trường đó sao? Không sao chứ?

Mới vạch ra nắp ly mì tôm, Từ Mẫn liền gọi điện thoại tới, Minh Diệu không thể làm gì khác hơn là thả chiếc đũa trong tay.

- Không có chuyện gì, bây giờ nàng còn rất vui vẻ.

Minh Diệu hồi đáp.

- Hơn nữa đêm hôm đó còn nhảy nhót liên tục nữa đây.

Minh Diệu nghĩ tiếp trong lòng nhưng không dám nói ra.

- Vậy thì tốt!

Bên phía Từ Mẫn có chút ồn ào, nghe ra trong cục cảnh sát tựa hồ bề bộn nhiều việc:

- Nghe được tin tức tôi có chút lo lắng, cho nên gọi điện thoại tới hỏi thăm.

- Yên tâm đi, không có chuyện gì!

Minh Diệu cảm giác bụng mình sôi trào, vừa ăn mì tôm vừa hàm hồ đáp.

- Như vậy thì không còn gì nữa, có rảnh rỗi tới nhà tôi chơi đi, Tiểu Quất vẫn ầm ĩ đòi tìm cậu chơi đó.

- Làm ơn đi, chị luôn không chịu ở nhà, một mình tôi thật không tiện đi tới nhà với mẹ chị bồi Tiểu Quất chơi đi?

- Vậy thì có gì chứ? Mẹ tôi thật rất thích cậu tới nhà chơi thôi.

Minh Diệu thở dài một hơi:

- Bác gái thật rất nhiệt tình, nhưng lại luôn dùng ánh mắt như nhìn con rể để nhìn tôi làm tôi thật sự không chịu được.

- Ha ha ha ha…

Đầu bên kia điện thoại truyền ra tiếng cười vui vẻ của Từ Mẫn:

- Vậy thì không có biện pháp, tôi nói với bà ấy nhiều lần tôi chỉ xem cậu như em trai, nhưng mẹ tôi lại không tin thì tôi cũng không có cách nào.

- Được rồi, nếu tôi rảnh tôi sẽ tới chơi với Tiểu Quất, tôi phải ăn cơm, tắt máy đây.

Nói xong Minh Diệu buông điện thoại xuống, vẻ mặt u sầu nhìn xương xóc đầy bàn cùng mì tôm lạnh ngắt.

- Trời ạ, tại sao mạng của mình lại khổ như vậy đây?

- Hắt xì…

Không để ý tới ánh mắt khác thường của người khác đang nhìn tới, kẻ cơ bắp đang ăn cơm trong tiệm ăn nhỏ lại ách xì thật lớn.

- Ân, xem ra đã có chút lạnh, ông chủ, nhờ ông mở điều hòa nhỏ một chút đi.

- Rỗi rảnh thì anh mặc áo vào đi, anh là đồ biến thái cuồng thích bạo lộ!

Bên trong quầy truyền ra thanh âm rống to của ông chủ:

- Cũng bởi vì tên biến thái ngươi, làm hại khách quen cũng không dám vào cửa luôn đó!

Kẻ cơ bắp phơi nửa thân trần chợt thở dài:

- Thời buổi ngày nay, thái độ ngành dịch vụ càng ngày thật càng kém rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.