U Minh Trinh Thám

Chương 95: Tài hoa đột nhiên xuất hiện



Nữ nhân ngồi xuống, căn bản không để ý tới vẻ trợn mắt há hốc mồm của hai người.

- Lời của hai người tôi đã nghe được rồi, có lẽ tôi có thể giúp được hai người một chút đấy.

Nữ nhân chống cằm, thật hứng thú nhìn hai người.

- Cô…cô là ai vậy…

Dương Bội Gia ngây người nhìn nữ nhân xinh đẹp không mời mà đến này.

- Là ai…thật khó giải thích lắm!

Nữ nhân suy nghĩ một chút:

- Xem như là thương nhân đi.

Ánh mắt của Âu Phàm không hề nháy chút nào, sững sờ nhìn nữ nhân xinh đẹp không chút thực tế này, vô luận là khuôn mặt tinh xảo, vùng cổ trắng nõn, xương quai xanh mê người, còn có bộ ngực đầy đặn, không một nơi nào không làm người ta bị mê muội. Mặc dù sau khi ngồi xuống không nhìn thấy rõ đôi chân, nhưng vừa rồi thoáng nhìn vội vã cũng biết cặp chân thẳng tắp đã sớm ấn sâu trong đầu Âu Phàm.

- Thương nhân? Tìm chúng tôi có chuyện gì sao?

Dương Bội Gia nhìn thấy bộ dạng “trư ca” của bạn trai, hung hăng đá Âu Phàm một cước dưới gầm bàn, lúc này Âu Phàm mới phục hồi lại tinh thần, vội vã lau nước bọt trên miệng.

- Lòng chấp nhất đối với một ít đồ vật của hai người hấp dẫn tôi.

Nữ nhân nhìn kỹ mặt Dương Bội Gia một chút, lại nhìn Âu Phàm:

- Lòng chấp nhất của cô bé như cô còn nặng hơn bạn trai của cô một chút.

- Chẳng lẽ cô không biết nghe lén người khác nói chuyện là một việc rất không lễ phép sao?

Dương Bội Gia có chút tức giận.

- Ây da a, đừng nên tức giận nha!

Nữ nhân căn bản không để ý tới sự tức giận của Dương Bội Gia:

- Không bằng tôi cho hai người một chút bồi bổ lại là được.

Nữ nhân kia nhìn Âu Phàm một chút, vươn tay ra, trong bàn tay trắng như ngọc thạch không biết từ lúc nào hiện ra một miếng gẩy đàn.

- Vật này cho anh!

Nữ nhân đưa cho Âu Phàm:

- Xem như vật dùng thử, nếu như còn cần thì tới nơi này tìm tôi đi.

Hai người nhìn cây đàn không có gì lạ lẫm, có chút sững sờ. Đây bất quá chỉ là một cây đàn bình thường có thể mua được trong cửa hàng mà thôi. Đợi đến khi hai người hồi phục lại tinh thần, nữ nhân kia đã sớm không còn thấy tung tích.

- Nữ nhân kia là ai?

Dương Bội Gia quan sát chung quanh, cũng không nhìn thấy thân ảnh người phụ nữ kia, phảng phất như nàng chưa hề tồn tại bao giờ.

- Không biết!

Âu Phàm còn đang nhớ tới mùi thơm trên người nữ nhân:

- Có lẽ là nhà ảo thuật đi.

- Em xem thật giống như kẻ lường gạt thì có.

Dương Bội Gia có chút bĩu môi, đối với thái độ vừa rồi của bạn trai đối với nữ nhân kia có chút nổi ghen.

Âu Phàm bỏ mảnh gẩy đàn vào trong túi, vẻ xinh đẹp đầy ấn tượng của nữ nhân vừa rồi thật sự quá sâu, lưu lại chút đồ kỷ niệm cũng tốt.

Hai người uống một ly cà phê, đối với hai người mà nói đây đã là vô cùng xa xỉ.

Tiễn Dương Bội Gia trở về, Âu Phàm trở lại căn phòng hợp thuê với bạn bè, ôm lấy cây đàn ghi ta mà mình yêu mến. Cây đàn này hắn phải dành dụm nhiều năm mới mua được, cho nên vô cùng quý trọng.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây dàn, thanh âm nghe vào có chút không tới đâu.

- Anh lại muốn bắt đầu luyện tập sao?

Người bạn ở chung phòng nhìn Âu Phàm ôm đàn ghi ta, bắt đầu cười khổ:

- Hay là tôi ra ngoài trốn một lúc vậy!

- Muốn chạy, không có cửa đâu, tôi còn đang trông cậy anh chỉ đạo cho tôi đây!

Âu Phàm kéo bạn trở lại.

Âu Phàm học đàn ghi ta từ người bạn, có lẽ thiên phú không cao, hắn luyện tập thế nào cũng không đủ sức chơi ra được thanh âm làm người ta yêu thích.

- Có lẽ anh thật không thích hợp chơi đàn ghi ta đâu.

Người bạn cười khổ nhìn Âu Phàm:

- Luyện tập thời gian dài như vậy, lại chơi ra âm thanh không tới đâu, có lẽ anh thật không thích hợp con đường này.

- Tại sao cũng là một ca khúc giống nhau, tôi chơi lại không ra được thanh âm dễ nghe như anh?

Âu Phàm nhìn bạn hỏi:

- Có phải do tôi dùng miếng gẩy đàn của anh không?

- Sẽ không đâu.

Người bạn lắc đầu:

- Đem tay gẩy chai là kinh nghiệm của người chơi đàn ghi ta, ngón tay có thể gẩy ra âm sắc thật ấm áp, thích hợp biểu đạt tình cảm, mà tấm gẩy đàn chỉ dùng để gẩy ra tốc độ cùng âm sắc vang dội mới sử dụng mà thôi.

Người bạn rời khỏi phòng của Âu Phàm, chỉ lưu lại một mình Âu Phàm ngồi nơi đó nhìn ghi ta ngẩn người. Đối với việc luyện tập mà nói, Âu Phàm dùng thời gian cũng không ít hơn là bạn hắn, thậm chí còn nhiều hơn gấp hai, nhưng làm thế nào cũng không cách thay đổi kỹ thuật hỏng bét của chính mình.

- Có lẽ mình nên thử tấm gẩy xem sao.

Âu Phàm nhớ tới tấm gẩy nữ nhân xinh đẹp lưu lại trong quán cà phê, có chút động tâm:

- Có lẽ mình chơi đàn không tốt là do nguyên nhân tấm gẩy đó?

Lục ra tấm gẩy trong túi, Âu Phàm thậm chí còn ngửi được hương thơm ngào ngạt trên người nữ nhân kia, hương thơm kia thật sự làm người ta khó quên.

- Thử một chút xem sao!

Âu Phàm lại ôm lấy đàn ghi ta, dùng tay phải cầm tấm gẩy, ngón cái cùng ngón trỏ đỡ lấy tấm gẩy, nhẹ nhàng khảy dây đàn.

Thanh âm thanh thúy trên đàn ghi ta chảy qua trong không khí làm Âu Phàm có chút mê say.

- Quả nhiên dùng gẩy tấm tốt hơn dùng tay nhiều.

Trong lòng Âu Phàm nghĩ:

- Tên kia nói không chừng là vì sợ mình giỏi hơn hắn nên mới cố ý không nói cho mình biết thôi.

Ngón tay run rẩy, Âu Phàm khảy lên một khúc ca cũ xưa, thanh âm dễ nghe từ ghi ta quanh quẩn trong không khí, Âu Phàm có chút mê say, cũng có chút hưng phấn.

Chơi xong một khúc, Âu Phàm không khỏi nhảy lên, hắn hưng phấn nhìn hai tay của mình.

Hắn thậm chí không thể tin được thủ khúc vừa rồi chính do hắn dùng đôi tay này đánh ra tới.

Cánh cửa đột nhiên đẩy ra, người bạn mang theo vẻ mặt không tin nhìn Âu Phàm:

- Bài hát vừa rồi do anh chơi đó sao?

Âu Phàm lăng lăng gật đầu, nói thật hắn cũng có chút không dám xác định.

- Không thể nào, anh đột nhiên thông suốt rồi?

Người bạn cảm giác cằm của mình sắp rụng trên mặt đất, một người có thể trong vòng vài phút ngắn ngủi từ một tay mơ biến thành một đại sư, chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi.

- Uy, anh có phải là cố ý hay không, rõ ràng dùng gẩy tấm sẽ khảy đàn hay hơn nhưng anh cứ bắt tôi dùng tay khảy thôi?

Âu Phàm nhìn bạn nói.

- Vừa rồi là anh dùng tấm gẩy đánh ra sao? Anh có dùng sao?

Người bạn nhìn Âu Phàm có chút sững sờ.

Âu Phàm sửng sốt:

- Có gì mà không được? Tôi cảm giác đâu có gì khó dùng đâu?

- Anh chơi lại một bài cho tôi nghe xem.

Người bạn ngồi xuống:

- Bài gì cũng được.

Âu Phàm cầm lấy tấm gẩy cùng đàn ghi ta, suy nghĩ một chút, lại đánh ra một bài. Vốn trước kia luôn gặp khó khăn trúc trắc, nhưng không biết tại sao hiện tại lại trở nên hết sức lưu loát, âm nhạc dễ nghe rung động từ ngón tay Âu Phàm truyền ra, khiến người bạn nghe được cũng ngây ngẩn cả người.

Gảy xong một khúc, người bạn vẫn còn chưa thoát ra được nỗi khiếp sợ.

- Quá tuyệt vời, quả thực quá tuyệt vời!

Người bạn vỗ tay nhảy lên:

- Bài hát này cực kỳ khó khăn, đối với người mới học mà nói là khó khăn lớn, không nghĩ tới anh có thể chơi ra được như vậy.

- Anh không phải nói nếu tôi chơi được bài này xem như đã nhập môn rồi sao?

Âu Phàm có chút đắc ý:

- Bây giờ xem như tôi đã nhập môn đi.

- Đâu chỉ nhập môn, dù là thầy của tôi cũng không chơi tốt như vậy.

Người bạn thở dài nói:

- Quả thật là tài nghệ như một đại sư.

- Ha ha, quả nhiên tôi còn có thiên phú.

Âu Phàm có chút dương dương đắc ý nói:

- Còn có bài hát gì khó khăn nữa không?

- Thử bài này một chút đi.

Người bạn đề nghị nói:

- Thủ khúc này có thể biểu hiện được hoàn mỹ không bao nhiêu người, anh thử xem một chút.

Âu Phàm lấy bài hát, trong lòng cũng không nắm chắc. Thủ khúc này hắn chưa từng thử qua, ngay cả bài hát cũng không thuộc lắm.

Tấm gẩy nhẹ nhàng khảy lên dây đàn, Âu Phàm cảm giác thì ra bài hát này cũng không có bao nhiêu khó khăn, dù là chưa từng thử qua bao giờ, nhưng lại thật tự nhiên từ ngón tay bắn ra, giống như đã từng chơi qua mấy trăm lần, mấy ngàn lần, giống như khi hắn sinh ra vốn đã biết chơi bài này từ lâu.

Âu Phàm cũng không tiếp tục nhìn vào bài hát, nhắm mắt lại, chỉ bằng vào cảm giác hoạt động tấm gẩy trong tay, thanh âm dễ nghe rung động thật tự nhiên vang ra ngoài.

Người bạn đã sớm cả kinh không cách nào khép miệng lại được:

- Quá…quá mạnh mẽ…quả thực…quả thực là được…hoàn mỹ…

- Ha ha ha…

Âu Phàm nhìn bộ dạng kinh ngạc của bạn, dương dương đắc ý:

- Còn muốn nghe cái gì?

Suốt cả đêm, Âu Phàm chỉ đắm chìm trong âm nhạc của chính mình, không cách nào tự thoát ra được, một bài lại một bài, tay của hắn căn bản không muốn dừng lại.

- Đã sắp 12h rồi!

Người bạn nhìn đồng hồ:

- Đừng nên làm ầm ĩ hàng xóm nữa, ngày mai tiếp tục chơi đi.

- Được rồi, chơi xong bài này nữa thôi!

Âu Phàm suy nghĩ một chút, chơi một bài thật đơn giản nhưng rất có chiều sâu.

Ánh trăng sáng cao cao giắt ngoài bầu trời bao la, tản ra ánh sáng vắng lạnh, phối hợp với ca khúc tuyệt đẹp làm lòng người mê say.

- Keng!

Một tiếng vang giòn vang lên, hai người đang chìm trong âm nhạc cũng ngây ngẩn cả người.

Âu Phàm cúi đầu vừa nhìn, tấm gẩy nho nhỏ kia không biết tại sao lại gãy lìa thành vài miếng nhỏ, không thể tiếp tục sử dụng.

- Xong đời, gãy mất rồi!

Âu Phàm cảm giác có chút đau lòng, đây là do nữ nhân xinh đẹp lưu lại, rất có giá trị kỷ niệm.

- Đừng gấp gáp!

Người bạn an ủi:

- Tôi còn có không ít, đưa anh mấy tấm là được mà.

- Bài hát còn chưa chơi xong đâu.

Âu Phàm cảm giác không được tận hứng:

- Bây giờ đưa tôi đi, tôi muốn chơi xong bài hát kia.

- Đừng đi!

Người bạn lại nhìn đồng hồ:

- Đã hơn 12h rồi, sẽ có hàng xóm không vui.

- Nhanh đưa cho tôi đi, nếu không luôn cảm giác trong lòng trống rỗng.

Âu Phàm thúc giục:

- Chơi xong bài này rồi đi ngủ cũng được.

Người bạn thấy hắn kiên trì, chỉ đành quay về phòng mình tìm mấy tấm gẩy đưa cho Âu Phàm:

- Này, anh giữ lại dùng đi, dày mỏng đều có, tùy anh thích.

- Quản là dày hay mỏng!

Âu Phàm túm lấy tấm gảy trong tay bạn, tùy ý cầm một mảnh, tiếp tục ca khúc vừa rồi chưa hoàn thành.

- Chuyện gì xảy ra?

Âu Phàm ngẩn người, lại lần nữa cầm lấy đàn ghi ta, hắn phát hiện mình không còn chút cảm giác, ngay cả tấm gẩy trong tay cũng không được tự nhiên. Dùng tấm gẩy khảy dây đàn, thanh âm vẫn thanh thúy, cho dù không dễ nghe như vừa rồi.

- Thứ này không thuận tay, đổi lại thứ khác!

Âu Phàm ném tấm gẩy trong tay, cầm lên một miếng

khá mỏng.

Vẫn là thanh âm thanh thúy dễ nghe, nhưng Âu Phàm lại phát hiện mình không cách nào nhớ được bài hát.

- Rốt cục mình sao vậy?

Âu Phàm có chút không rõ ràng, hắn tìm bài hát, ôm đàn ghi ta bắt đầu chơi bài Ánh Trăng, nhưng tiếng đàn vang ra đừng nói là được như khi nãy, ngay cả khúc điệu cũng đã biến đổi dần dần.

- Uy, không thể nào, anh làm sao vậy?

Người bạn cũng có chút kỳ quái:

- Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?

- Tôi cũng không biết!

Âu Phàm cũng ngây ngẩn cả người:

- Không biết tại sao, tôi làm sao cũng không đánh ra được loại cảm giác như vừa rồi.

- Không thể nào…

Người bạn cảm thấy có chút giá lạnh:

- Không phải vừa rồi anh bị linh hồn Robert Johnson phụ thể đi…

Cảm giác của người bạn cùng vẻ ngây người của Âu Phàm làm hắn có chút bất an, hắn co rụt cổ rời khỏi phòng Âu Phàm.

Âu Phàm ôm đàn ghi ta, nhìn tấm gẩy vỡ ném trên giường, có chút không biết nên làm sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.