U Minh Trinh Thám

Chương 97: Tiếng trời



- Tình yêu? Có ý tứ gì?

Âu Phàm có chút không giải thích được.

- Chính là ý tứ theo đúng mặt chữ!

Lillies ngẩng đầu, khóe miệng mang theo tia mỉm cười mê người, nhìn Âu Phàm:

- Nói cách khác, sau này anh sẽ không yêu bất cứ người nào nữa.

- Tôi có chút ít không rõ.

Âu Phàm trầm mặc một lúc mới mở miệng nói:

- Ý của cô muốn nói sau này tôi vĩnh viễn cũng không thể nói yêu thương nữa rồi?

- Không, không, không, anh không hiểu ý của tôi!

Lillies nhẹ nhàng đung đưa ngón tay:

- Tôi muốn chẳng qua là tình yêu của anh, anh nói yêu thương, kết hôn, sanh con, những thứ này không liên quan tới tôi. Chẳng qua anh sẽ không yêu ai nữa, không chân chính yêu được ai, tựa như loại cảm tình hiện tại của anh và cô bạn gái kia, sẽ không còn nữa.

- Cô muốn lấy tình yêu làm gì?

Âu Phàm có chút hồ đồ, nếu như nói tuổi thọ thì còn tương đối dễ hiểu, nhưng nói tới tình yêu, thật sự là loại đồ vật càng thêm trừu tượng so với tuổi thọ.

- Tôi thích!

Lillies nhẹ nhàng nhướng mày:

- Đây không phải là chuyện anh cần quan tâm, anh chỉ cần tiếp nhận, nhận được thứ anh muốn hoặc không chấp nhận, rời khỏi gian phòng này.

Âu Phàm lâm vào trầm tư, loại đồ vật như tình yêu là vật nhìn không thấy sờ không được, hoặc là nói loại đồ vật hư ảo, đối với những loại đồ vật về mặt tinh thần này Âu Phàm có chút không chắc.

- Anh còn đang do dự sao?

Lillies tựa hồ có chút không nhịn được:

- Tôi đã làm ra nhượng bộ rất lớn rồi. Tình yêu, bất quá chỉ là từ ngụy trang mà thôi. Chỉ cần anh cùng người kia ở chung một chỗ vui vẻ không phải là được rồi sao? Cần gì đi để ý những thứ hư vô mờ ảo đó?

Thấy Âu Phàm còn đang do dự, Lillies nhíu mày:

- Tình yêu chỉ dùng ở giai đoạn mới bước vào cửa yêu đương, khẩn cầu người mình yêu giao ra một chút hoặc toàn bộ gì đó, cũng hi vọng vĩnh viễn giữ mãi tư tưởng hạnh phúc. Sự hiện hữu của nó hoặc có giao ra cũng chưa nhất định đạt được điều gì hồi báo. Mất đi tình yêu đối với anh mà nói cũng không có bao nhiêu tổn thất, anh vẫn là anh, nếu như anh nguyện ý vẫn có thể tiếp tục ở chung một chỗ với cô bạn nhỏ của anh. Có lẽ anh không cần tiếp tục giao ra thứ gì, nhưng anh vẫn có thể tiếp tục nhận được hồi báo.

Lillies thở dài một hơi:

- Nếu như anh cảm thấy không hài lòng, tùy lúc có thể đi ra ngoài, không có ai ngăn trở anh đâu. Phải biết rằng tôi cũng không nhất định phải hoàn thành cho được cuộc giao dịch này, ngày đó chẳng qua là vì tôi nhất thời cao hứng nên mới cho anh tấm gẩy kia, bây giờ tôi thật sự đã có chút hối hận.

Sau khi nói xong, Lillies khoanh tay ngồi dựa sô pha, không nói thêm gì nữa, chỉ nhàn nhạc nhìn Âu Phàm lâm vào trầm tư.

Qua hồi lâu, Âu Phàm dùng sức vỗ bàn đứng dậy.

- Tốt, tôi đồng ý!

Âu Phàm rốt cục hạ quyết tâm, dùng mười năm tuổi thọ đổi lấy thiên phú âm nhạc, điều này đối với hắn cũng không đáng là gì, về phần tình yêu, trời mới biết loại đồ vật này có thể tồn tại được bao lâu.

- Rất tốt, anh rốt cục nghĩ thông suốt!

Lillies mỉm cười, trong tay giống như vừa ảo thuật hiện ra một trang giấy, bên trên chi chít chữ:

- Nhìn xem một chút, nếu như không có vấn đề gì thì ký tên bên dưới hiệp ước đi!

Âu Phàm cầm hiệp ước, cẩn thận nhìn, mỗi một chữ cũng xem vô cùng cẩn thận, sau khi xác định không có vấn đề thì ký tên mình bên dưới góc phải hiệp ước.

Lilles nhận lấy hiệp ước, cười cười:

- Đưa tay trái của anh cho tôi!

Mặc dù Âu Phàm không biết tại sao, nhưng vẫn nghe lời đưa tay trái tới.

Lillies dùng bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng cầm tay trái của Âu Phàm, nhẹ nhàng đem ngón giữa bỏ vào trong miệng.

Nhìn ngón tay mình bị đưa vào trong đôi môi đỏ tiên diễm, tim Âu Phàm bắt đầu đập rộn lên.

Đầu ngón tay truyền tới không phải xúc cảm mềm mại khi chạm chiếc lưỡi kia, lại là một cảm giác đau đớn thấu tim, Âu Phàm không khỏi hét lên, muốn rút tay lại nhưng bàn tay nhỏ yếu của Lillies lại giống như rất có khí lực, gắt gao nắm chặt tay trái của hắn không cho hắn nhúc nhích.

- Đừng ầm ĩ, rất nhanh là được rồi!

Lillies đem ngón giữa của Âu Phàm rút ra khỏi miệng, trên đầu ngón tay hiện đầy máu tươi, nàng cầm ngón tay dùng sức nhấn lên chỗ chữ ký hiệp ước, sau đó mới thả tay Âu Phàm ra.

Âu Phàm nhìn ngón tay đang chảy máu của mình, trên ngón tay có một vết thương rất sâu, không giống như dùng hàm răng cắn ra mà giống như bị một châm nhọn đâm trúng.

- Tốt lắm, như vậy hiệp ước đã hoàn thành. Anh cũng sẽ nhận được đồ vật mà anh muốn!

Lillies vung tay lên, hiệp ước có chữ ký cùng máu tươi của Âu Phàm biến mất trên chiếc bàn trống rỗng.

- Bây giờ, chúng ta có thể tới giao dịch.

Lillies đứng dậy đi về hướng Âu Phàm.

- Tôi…bây giờ tôi phải làm gì?

Nữ nhân xinh đẹp trước mắt là một ác ma, điều này làm Âu Phàm có chút khẩn trương.

- Chuyện gì cũng không cần làm!

Lillies lộ ra dáng mỉm cười mê người, chẳng qua khóe miệng còn dính chút máu tươi của Âu Phàm làm gương mặt nàng có chút quỷ dị:

- Nhắm mắt lại là được rồi!

Âu Phàm còn muốn nói thêm lời gì, nhưng lại không tự chủ được liền mất đi tri giác.

Lillies nhìn Âu Phàm đã ngất xỉu, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo vẻ cười lạnh:

- Ta cũng không phải muốn mạng sống của ngươi, ta chỉ muốn tìm một chiêu bài sống mà thôi!

- Tiên sinh, tiên sinh…

Bên trong sương mù mờ mịt Âu Phàm cảm giác như có người đang đẩy hắn.

- Tiên sinh, xin tỉnh lại, chúng tôi phải đóng cửa rồi!

Âu Phàm mờ mịt mở mắt, là người phục vụ vừa lên tiếng.

Âu Phàm đột nhiên thanh tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía, trong căn phòng trống rỗng chỉ có hắn cùng người phục vụ, làm gì còn thân ảnh của Lillies.

Âu Phàm khẩn trương nắm lấy tay áo người phục vụ:

- Nữ nhân vừa ở trong phòng đã đi đâu rồi? Đi rồi sao? Đi khi nào vậy?

- Tiên sinh, anh không sao chứ?

Vẻ mặt người phục vụ như dở khóc dở cười:

- Nơi này chỉ có một mình anh thôi, làm gì có ai khác nữa.

- Không, không, không, anh không hiểu ý của tôi!

Âu Phàm tỉnh táo hơn một chút, buông tay áo người phục vụ:

- Lúc trước khi tôi tới trong phòng này còn một nữ nhân, là nàng hẹn tôi tới, anh có thấy nàng không?

- Thật xin lỗi tiên sinh, tôi nghĩ là anh đã lầm rồi phải không?

Người phục vụ mang theo bộ dạng khó hiểu:

- Phòng này chúng tôi vừa mới sửa chữa xong, còn chưa mở ra, tôi không biết anh vào bằng cách nào, nhưng nơi này đúng là chưa từng có người khác tới qua.

Âu Phàm lắc lắc đầu, làm cho mình thanh tỉnh hơn một chút. Đúng rồi, đi tìm người phục vụ đã dẫn hắn vào đây hỏi thăm một chút sẽ rõ, Âu Phàm nhanh chóng đứng dậy:

- Người phục vụ mang tôi đi vào đây còn bên ngoài không? Hắn nên biết chuyện này.

Người phục vụ mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Xin ngài đi theo tôi!

Người phục vụ mang theo Âu Phàm đi tới phòng nghỉ ngơi của công nhân viên:

- Xin anh nhìn xem một chút, bên trong có người anh muốn tìm không?

Âu Phàm đánh giá mọi người thật cẩn thận, lắc đầu, nơi này vốn không có người phục vụ dẫn hắn đi vào căn phòng kia.

- Vậy xin lỗi tiên sinh, tôi không giúp được anh, toàn bộ người phục vụ đều đang ở đây, tôi nghĩ có lẽ anh đã nhớ lầm rồi!

Người phục vụ liếc mắt nhìn Âu Phàm, có chút mất kiên nhẫn.

Âu Phàm cảm giác mình có chút phát mộng, mịt mờ đi ra khỏi quán cà phê sắp đóng cửa.

- Một người tự nhiên xông vào phòng đang sửa chữa ngủ thiếp đi, còn xịt nước hoa, thật là người quái dị!

Người phục vụ nhìn Âu Phàm rời đi, ở phía sau lẩm bẩm:

- Nhưng mùi thơm kia thật đúng là dễ ngửi, không biết là loại nước hoa gì, hẳn nên hỏi hắn một chút, nói không chừng khách nhân sẽ thích.

Nhớ lại hương thơm ngào ngạt bên trong gian phòng, người phục vụ không khỏi có cảm giác say mê.

Lúc này trời đã rạng sáng, bên ngoài có rất ít người đi đường, một mình Âu Phàm mờ mịt bước đi trên đường lớn, đến bây giờ hắn còn không dám xác định những gì xảy ra trước đó rốt cục có phải là chân thật hay không, hay chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nhìn vào ngón tay vẫn bóng loáng không chút vết thương, Âu Phàm có chút mê mang.

Cách đó không xa có một dãy ánh đèn hấp dẫn lực chú ý của Âu Phàm, đó là một cửa hàng bán nhạc khí, không biết tại sao vẫn còn chưa đóng cửa, Âu Phàm đẩy cửa đi vào.

- Thật xin lỗi tiên sinh, chúng tôi phải đóng cửa rồi!

Ông chủ cửa hàng thấy Âu Phàm đi vào liền nói.

- Hôm nay có bạn bè ở đây thử chơi đàn, cho nên bây giờ còn chưa đóng cửa thôi, nhưng hiện tại chúng tôi đã nghỉ bán.

- Có thể cho tôi xem một chút không, thời gian không lâu đâu.

Âu Phàm nói.

Nhìn Âu Phàm, ông chủ suy nghĩ một chút, khe khẽ gật đầu.

Cách đó không xa có một người trung niên đang điều chỉnh một cây đàn ghi ta, Âu Phàm đi tới.

- Tôi có thể thử một chút không?

Âu Phàm mở miệng hỏi người trung niên đang điều chỉnh đàn ghi ta, nhìn cây đàn trong tay hắn, Âu Phàm cảm giác có một cỗ xúc động.

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn vào mặt Âu Phàm, lại nhìn tay của hắn, lạnh lùng cười cười:

- Ngay cả vết chai cũng không có, còn đòi chơi đàn ghi ta sao?

- Có một chút, nhưng không thành thục lắm.

Âu Phàm cũng không để ý tới thái độ của người trung niên, toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt trên cây đàn ghi ta trong tay người kia. Hắn cảm giác trong lồng ngực có một cỗ cảm giác hồi hộp, có chút khó chịu, rất muốn được phát tiết.

- Có thể cho tôi thử xem một lần không?

Âu Phàm vẫn dùng giọng hỏi thật bình thản.

Có lẽ thái độ của Âu Phàm làm người trung niên cũng thấy ngượng vì thái độ cười nhạo vừa rồi của mình, bèn ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt Âu Phàm:

- Cậu thật có thể chơi được sao?

- Tôi thật sự rất muốn chơi thử!

Âu Phàm gật đầu.

Cảm giác ôm cây đàn ghi ta trong ngực làm Âu Phàm có chút an tâm, người đàn ông đưa qua một tấm gẩy:

- Cho cậu, xem ngón tay cậu non như vậy, tôi nghĩ cậu dùng thứ này thử xem một chút đi.

Âu Phàm lắc đầu:

- Tôi muốn dùng ngón tay chơi trực tiếp xem sao.

Người trung niên cùng ông chủ cửa hàng cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi xuống.

Trong lòng ôm cây đàn ghi ta, Âu Phàm giống như thay đổi thành một người khác, thân thể tựa hồ như phát ra cỗ ánh sáng nhu hòa, ánh sáng làm lòng người thật yên tĩnh.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây dàn, mang tới một mảnh âm thanh thật dễ nghe. Ông chủ cửa hàng cùng người trung niên cảm giác như có ngón tay đang lay động trong lòng mình, Âu Phàm gảy đàn không chỉ đơn giản là gảy cây đàn ghi ta trong lòng, mà là đang khuấy động tiếng lòng của bọn họ.

Trong lòng Âu Phàm hoàn toàn bình tĩnh, hắn cũng không biết mình đang chơi nhạc khúc gì, chẳng qua hắn chỉ gảy ngón tay theo bản năng, tiếng đàn chẳng khác gì âm thanh tiếng trời cứ như thế tự nhiên chảy ra từng những ngón tay.

Người đàn ông trung niên cùng ông chủ cửa hàng nhạc khí ngồi yên tại chỗ, đắm chìm trong tiếng đàn tuyệt đẹp, đợi khi hai người bọn họ phục hồi lại tinh thần, không biết Âu Phàm đã rời đi từ lúc nào, chỉ để lại cây đàn ghi ta an tĩnh nằm ngay địa phương mà hắn đã ngồi qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.