Đêm đó, Kim Băng Vy mơ thấy mình bị một kiếm tiên áo trắng tóc đen mang gương mặt của quỷ đuổi theo giết tận giết cùng cô làm cô phải thức dậy đến hai ba lần.
Sáng tỉnh dậy, mang tâm tình hết sức khó chịu đi học, Kim Băng Vy ăn lấy ăn để bữa sáng của mình để xả giận.
Hôm nay không đến tiệm cà phê nữa!
Đến trường học, Kim Băng Vy quẹo hướng bước chân uyển chuyển đi đến thư viện của trường.
Tìm sách để học xong, Kim Băng Vy đeo tai phone vào, chăm chú chuyên tâm học.
........................
Bạch Liên Hoa tỉnh dậy. Vừa mới đứng dậy dọn giường thì cơn đau từ phía lưng mãnh liệt dồn tới, đồng thời bản thân nhìn thấy vết máu màu đỏ ở trên chiếc giường màu trắng của mình, Bạch Liên Hoa mặt tái mét cầm điện thoại chạy vào phòng vệ sinh.
Sau đó có hai người giúp việc vào phòng Bạch Liên Hoa. Lúc đi ra trên tay ôm Ga (drap giường) và mền màu trắng.
Ăn sáng cùng Bạch gia, sắc mặt Bạch Liên Hoa khá tệ.
Lên trường, sắc mặt cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Lúc đến thư viện để trả sách lại nhìn thấy Kim Băng Vy đang ngồi học, liền tiến thẳng tới ngồi đối diện Kim Băng Vy lấy sách vở ra học.
.......................
Tiếng kẽng vang lên báo hiệu đã vào lớp, Kim Băng Vy tháo phone ra thở dài một cái dọn sách vở đứng lên lại nhìn thấy Bạch Liên Hoa ngồi đối diện mình, mày thanh tú hơi cau lại cũng vừa thở dài vừa dọn sách vở, cùng lúc cả hai đều nhìn thấy hành động của đối phương.
-... -Kim Băng Vy.
-... -Bạch Liên Hoa.
Hai người đều không hẹn cùng lúc quay người đi trả sách về chỗ cũ.
- Đang khó chịu chuyện gì à? - Kim Băng Vy.
- Ừ! - Bạch Liên Hoa.
- Hôm nay đi cắt tóc được không? - Kim Băng Vy.
- Được! - Bạch Liên Hoa.
- Không vui chuyện gì? - Kim Băng Vy.
-..........Bà "dì" đến thăm! - Bạch Liên Hoa.
- Dì? - Kim Băng Vy xoay mặt lại ánh mắt khó hiểu nhìn Bạch Liên Hoa.
- Ừ! Bà "dì" đến rồi! - Bạch Liên Hoa thở dài nói.
Lặng lẽ đổ mồ hồi nhớ lại tình tiết của truyện.Kim Băng Vy không nhớ bên ngoại có bà dì nào cả....
......................
Trên đường về lớp, trong khi học sinh đã vào lớp hết rồi thì hai nữ nhi của Bạch gia vẫn thong dong đi.
- Tôi muốn cúp! - Bạch Liên Hoa đột nhiên dừng lại nắm áo Kim Băng Vy kéo lại và nói.
Kim Băng Vy xoay lại nhìn Bạch Liên Hoa.
Cô muốn cúp liên quan gì đến tôi? Mà cúp gì?
-...Cúp gì? - Kim Băng Vy hỏi lại.
- Cúp học! - Bạch Liên Hoa nói.
- Không đùa được đâu chị hai! - Kim Băng Vy gạt tay Bạch Liên Hoa ra. - Có cúp học thì cô đi một mình đi! -
Thế là mỗi người một ngã, Kim Băng Vy vào lớp, còn Bạch Liên Hoa lên sân thượng.
Trong giờ học, một tờ giấy được gấp thành hình máy bay bay đến bàn học Kim Băng Vy.
Nội dung: Bạch Liên Hoa đâu? Thấy hai người ngồi học chung ở thư viện mà?
Phía dưới là tên của Mặt Con Nít: Hoàng Chấn Bảo.
Kim Băng Vy viết gì đó, ném lại cho Mặt Con Nít.
Nội dung: Cúp học rồi!
Hoàng Chấn Bảo ngạc nhiên nhìn vào tờ giấy rồi lại nhìn Kim Băng Vy. Kim Băng Vy quyết định ngó lơ những tờ giấy Mặt Con Nít ném đến sau đó cho mình trong giờ học.
Đừng có làm phiền học sinh nghiêm túc học bài.
Kim Băng Vy ngây thơ quên mất tình tiết trong truyện vẫn đang phát sinh một cách nhanh chóng.
.............................
Trên sân thượng, Bạch Liên Hoa đang mang tâm trạng khó chịu ngồi chơi điện thoại. Bụng cô cứ đau nãy giờ khiến cô không thể tập trung làm gì. Bạch Liên Hoa ước gì mình là con trai, tháng nào cũng chịu đựng như thế này ai sống nổi?
"Cạch" Tiếng cửa mở, Bạch Liên Hoa nhìn về phía cửa ở sân thượng thì thấy có hai nữ nhân có vẻ đẹp thanh tú đứng đó.
- Nha, ở đây vậy mà thật sự có tiểu thư của Bạch gia! - Người có mái tóc màu nâu sáng, gương mặt mang theo vẻ non nớt, môi mỏng mắt to, nhìn như búp bê lên tiếng.
- Tớ đã bảo là Bạch Liên Hoa ở sân thượng mà, có học sinh nhìn thấy cô ta cúp học đó! - Người còn lại dáng người cao ráo, gương mặt rất đẹp nhưng lại trang điểm quá đậm, nói.
Bạch Liên Hoa nhìn hai nữ nhân đứng trước mặt mình, ánh mắt tối sầm lại nhưng biến mất ngay, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Có chuyện gì sao tiểu thư Chu gia? -
- Có đấy! - Chu Bảo Yến là người có nét đẹp của búp bê lấy ngón tay quấn quấn lọn tóc quăng của mình, lên tiếng.
- Chẳng phải đã cảnh cáo cô không được tiếp cận Đỗ Thiếu rồi hay sao? - Đứa con gái trang điểm đậm nói.
- Đỗ Thiếu với tôi là người yêu của nhau, tại sao lại không thể tiếp cận? Lại nói, người không nên tiếp cận phải là Chu tiểu thư mới đúng! - Bạch Liên Hoa cất điện thoại, đứng dậy phủi váy nói.
- Ha, tôi còn không rõ thủ đoạn của cô sao? Một mặt thì giả vờ như chung tình lắm, nhưng ai ngờ cô còn tiếp xúc quyến rũ với nhiều nam nhân hơn! Đã cảnh cáo cô cách xa Đỗ Thiếu ra rồi, vậy mà cô còn cố chấp như vậy, tôi đây không thể để người mình thương bị cắm sừng như vậy được. Chính là Chu gia với Bạch gia trước giờ luôn đối đầu nhau, tôi thì gai mắt cô lâu rồi. Thủ đoạn thôi mà, ai mà chẳng làm được! A Liên, lên đi! - Chu Bảo Yến ánh mắt nồng đậm hận thù nói.
Người con gái tên A Liên kia từ phía sau Chu Bảo Yến đi lên đạp một cái thật mạnh vào bụng Bạch Liên Hoa. Bụng cô nãy giờ vẫn đang đau, bây giờ bị đạp mạnh vậy có xúc cảm muốn nôn mửa, Bạch Liên Hoa ôm bụng co rúm người dưới đất, đau đến không thể nói. Như cảm thấy chưa đủ, người con gái kia còn đạp lên trên cánh tay lẫn chân Bạch Liên Hoa.
Sau đó, đứa con gái tên A Liên kia quay lại phía Chu Bảo Yến tát thật mạnh một cái vào mặt đối phương, rồi đưa tay lên đầu Chu Bảo Yến vò cho rối tung tóc lên. Chu Bảo Yến lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số, chờ đầu dây bên kia bắt máy liền nức nở nói:
- Anh Thiếu, cứu em....Á! - A Liên lại tát một phát thật mạnh vào má còn lại của Chu Bải Yến, Chu Bảo Yến thì ngã xuống đất, đồng thời tắt điện thoại đi. Lúc A Liên tát đương nhiên luôn cứng rắn tát dùng lực mà tát Chu Bảo Yến, một phần để cho chân thực như mong muốn của Chu Bảo Yến, một phần là tâm tư kín đáo.
Đột nhiên người tên A Liên kia không biết từ đâu lấy ra một con dao cắt giấy, rạch một vết nhỏ lên cánh tay trái của mình, khiến nó chảy máu. Rồi đi đến chỗ Bạch Liên Hoa còn đang ôm bụng dưới đất kia, xách lên, Bạch Liên Hoa còn đang không hiểu hai nữ nhân trước mặt đang làm gì thì trên tay đã xuất hiện con dao rạch giấy. Đồng thời cánh cửa sân thượng mạnh mẽ mở ra.
- Bảo Yến! -
Thấy Chu Bảo Yến nằm dưới đất, Đỗ Thiếu liền lập tức đỡ người dậy, ôm Chu Bảo Yến vào lòng, anh nhìn hoàn cảnh bây giờ, mày hơi nhíu lại nhìn Bạch Liên Hoa.
- Đỗ Thiếu, cô ta điên rồi! Tôi với Chu Bảo Yến lên đây ăn trưa thì gặp Bạch Liên Hoa, cô ta thấy Chu Bảo Yến liền nháo đòi đánh nói Bảo Yến là tiểu tam, còn đánh Bảo Yến thành ra như vậy. Cô ta còn phát điên lấy dao ra đâm tôi! Cũng may Bảo Yến nhanh mắt kéo tôi, chứ nếu không tôi không biết mình bây giờ như thế nào... - A Liên đứng bên cạnh Đỗ Thiếu, học theo bộ dạng ủy khuất đáng thương của Chu Bảo Yến hiện giờ, nói dối không chớp mắt.
- Im miệng! - Đỗ Thiếu ánh mắt có chút nén giận nói với A Liên, cô ta liền im lặng.
Đỗ Thiếu là học sinh năm cuối của trường, tính cách ôn hòa trầm ổn, thế lực gia đình rất lớn, hạnh kiểm và điểm số thiên tài, thể lực lẫn thể thao đều xuất sắc, là hội trưởng hội học sinh, đồng thời cũng là người yêu của Bạch Liên Hoa hiện tại. Đỗ Thiếu được Đỗ gia dạy bảo rất nghiêm khắc, làm việc gì cũng nhanh gọn lẹ, ví như vừa rồi Chu Bảo Yến gọi điện thoại, rất nhanh Đỗ Thiếu đã đi đến sân thượng, có thể nói là xem camera cũng không đi đến đây nhanh như vậy. Đỗ Thiếu làm việc chưa bao giờ để lộ ra cách làm việc của mình, tâm tình cũng có lúc bất định, từ thế lực chống lưng lẫn bản thân đều quá mức khinh người cho nên hầu như toàn bộ học sinh trong trường đều nể sợ con người này.
- Bạch Liên Hoa.... - Đỗ Thiếu không tin tưởng nhìn tình cảnh trước mắt. Dù sao anh vẫn luôn một lòng hướng về Bạch Liên Hoa, vả lại trước giờ Bạch Liên Hoa không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ, luôn là một người biết nghĩ, biết điều gì nên làm và không nên làm. Bạch Liên Hoa quá mức hiểu chuyện làm Đỗ Thiếu nhiều lúc cũng ước gì cô ngốc một chút sẽ đáng yêu hơn. Nghĩ tới điều này khiến cho Đỗ Thiếu muốn nghe Bạch Liên Hoa giải thích.
Nhưng Bạch Liên Hoa còn chưa kịp mở miệng, Chu Bảo Yến đã nói:
- Anh Đỗ Thiếu, lúc nãy em cũng có hơi thất thố khi nói Bạch Liên Hoa không chung tình với anh, cho nên cô ấy mới như vậy, anh và Bạch Liên Hoa là người yêu của nhau, chớ có cãi nhau. - Chu Bảo Yến nói xong không biết là vô tình hay cố ý, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Bạch Liên Hoa cười lạnh trong lòng. Nói như vậy, không khác nào cố ý chia rẽ cô và Đỗ Thiếu. Nhưng lời nói của Chu Bảo Yến thẳng thừng quá mức, khiến Đỗ Thiếu cũng sinh nghi ngờ cô ta có tâm tư.
Nghe đến đây Đỗ Thiếu cau mày lại, đỡ Chu Bảo Yến trước mặt dậy, hỏi:
- Không chung tình? Như thế nào là không chung tình? -
- Anh tự mình xem là biết thôi! - A Liên lấy từ trong áo khoác của mình ra một xấp ảnh đưa cho Đỗ thiếu.
Những bức ảnh đó có những cảnh Bạch Liên Hoa đi chơi cùng người nam nhân khác, chỉ là, Đỗ Thiếu không biết, những bức ảnh này được chụp từ hai tháng trước, cũng đồng thời hai tháng trước anh với Bạch Liên Hoa mới bắt đầu yêu nhau. Có thể nói, đây là chuyện trước kia rồi, không thể nói Bạch Liên Hoa không chung tình. Bạch Liên Hoa không xem hình, cho nên không thể biết được để giải thích.
Chu Bảo Yến là một người có dạng tư duy giống Bạch Liên Hoa, cô ta biết Đỗ Thiếu rất hay ghen, còn về phần lớn tới đâu thì hầu như học sinh trong trường đều biết. Bạn gái cũ của Đỗ Thiếu rất nhiều, nhưng những người ngu ngốc nghĩ qua mặt được Đỗ Thiếu đi chơi với nam nhân khác, anh luôn khiến người đó sống không bằng chết. Lại nói, thủ đoạn của Chu Bảo Yến có thể nói là thông minh, dựa vào việc Bạch Liên Hoa là một người rất có sĩ diện, việc không phải mình làm thì nhất định không chịu nhận. Nhưng Chu Bảo Yến là một người rất không liêm sĩ, ích kỉ chỉ muốn mọi thứ là của mình trái ngược hoàn toàn với Bạch Liên Hoa, cho nên đi theo ủng hộ cô ta cũng chỉ có A Liên, về phần người kia có tâm tư gì, không phải ai cũng không rõ.
- Bạch Liên Hoa, cô đã có Đỗ Thiếu rồi còn đi chơi với nam nhân khác, thật là đứa con gái lẳng lơ! - A Liên lên tiếng nói.
- Câm miệng! - Bạch Liên Hoa nổi nóng, cô ghét nhất là có người buộc tội mình, còn là buộc tội xấu vào người. - Tôi không quyến rũ ai cả! -
- Bạch Liên Hoa, bạn nói vậy là không phải rồi! Nếu không làm, vậy sao A Liên lại có những tấm hình này chứ! Vả lại, bọn mình cũng không nói là bạn quyến rũ ai...- Chu Bảo Yến sửa soạn lại đầu tóc, nói.
Bạch Liên Hoa cứng họng, cô còn chưa nhìn ảnh đâu, làm sao biết những tấm ảnh đó ở đâu ra! Chu Bảo Yến nói theo cách đó, chả khác nào nói cô nhột trong lòng nên mới phản ứng như vậy. Bạch Liên Hoa tức giận, liền quăng con dao xuống đất. Nhưng ma xui quỷ khiến lại văng ngược vào phía Chu Bảo Yến. Vào tình huống như thế này, nam phụ nào mà chả là người bảo vệ nữ phản diện? Đỗ Thiếu đưa tay hất con dao kia đi, ánh mắt phứt tạp nhìn Bạch Liên Hoa.
.......................................
Kim Băng Vy đã học xong, tháo tai phone của mình ra, đẩy bản mặt của Mặt Con Nít đang chặn trước mặt mình hỏi chuyện của Bạch Liên Hoa đi, đi xuống căn tin mua bánh mì gặm ăn.
Không thấy Bạch Liên Hoa đâu nhỉ? Rốt cuộc bà dì nào đến vậy chứ?
Kim Băng Vy đang tính đi tìm Bạch Liên Hoa thì nghe một cuộc đối thoại từ phía hai nữ sinh trước mặt:
- Nè, không ngờ Bạch Liên Hoa vậy mà cũng cúp học nha? Lúc nãy thấy cô ta đi lên sân thượng trong khi đã vào lớp rồi đó! - Một nữ sinh nói.
- Tin tức thật là chậm, lúc nãy Chu Bảo Yến với A Liên lớp C cũng lên nữa, sau đó còn có Đỗ Thiếu gấp gáp chạy lên trên sân thượng, chắc chắn có chuyện rồi! - Nữ sinh thứ hai nói.
- Ế! Vậy lên đó xem xem đi! - Nữ sinh ban đầu nói.
- Không được, không được! Trên đó toàn là những thành phần không nên đụng đến, cô muốn chết sao? Chẳng học sinh nào dám đi lên đó tìm phiền phức đâu, việc người khác không cần xía vào, huống chi còn là Bạch gia, Chu gia với Đỗ gia! - Nữ sinh thứ hai xua xua tay nói.
Kim Băng Vy đổ mồ hôi, chuyện này nghe có vẻ quen quen. Kim Băng Vy bây giờ mới nhớ ra tình tiết phát sinh tiếp theo trong truyện.
Vậy là bây giờ Bạch Liên Hoa đang gặp rắc rối. Kim Băng Vy kích động đến mức nhảy lên. Đây là cơ hội, cơ hội để cô tạo ấn tượng tốt với Bạch Liên Hoa, như vậy sau này sẽ sống an ổn hơn. Nghĩ vậy, Kim Băng Vy chạy đi lên sân thượng.
Vừa chạy được đến cửa của sân thượng, Kim Băng Vy đã nghe thấy một âm thanh thanh thúy vang lên: "Chát".
Cửa của sân thượng bằng sắc, bên trên còn có một ô cửa nhỏ trong suốt hình vuông để nhìn, Kim Băng Vy nhìn qua đó thì thấy Đỗ Thiếu vừa tát Bạch Liên Hoa một cái, mặt Bạch Liên Hoa hiện rõ lòng bàn tay của Đỗ Thiếu. Tay chân Kim Băng Vy bủn rủn.
Cô có đến quá muộn không? Tình tiết xảy ra quá nhanh, có lẽ Chu Bảo Yến đã nói gì đó khiến cho sự hiểu lầm của Đỗ Thiếu càng lớn hơn. Mà Đỗ Thiếu chắc chắn đang chờ Bạch Liên Hoa giải thích, nhưng Bạch Liên Hoa lại là cái dạng gì chứ? Nếu như Đỗ Thiếu không mở miệng hỏi rõ nguyên do trước, cô ta sẽ không hạ thấp bản thân mở miệng giải thích, càng không nói đến hiện tại Bạch Liên Hoa không muốn giải thích gì cả, chỉ muốn Đổ Thiếu tin tưởng bản thân mình mà thôi.
Đỗ Thiếu bề ngoài rất đẹp mắt, giống như một hoàng tử, tóc vàng mắt xanh, là một con lai thành công, nhưng bề ngoài như vậy bên trong lại trái ngược hoàn toàn tính cách. Bạch Liên Hoa lại như thiếu nữ vườn trường, thanh lịch ưu tú, xinh đẹp động lòng người nhưng tâm tư thì lại quá mức hiểu biết giống như một bà già mặc đồng phục học sinh. Hai người này đứng chung một chỗ, quả thật rất chói mắt, từ ngoại hình đến suy nghĩ bên trong cũng đều khá giống nhau như vậy, thành một đôi cũng không lạ.
Kim Băng Vy thở dài, nhưng tính cách của hai người này rất đối lập, hai người bọn họ rõ ràng khó có thể cùng một chỗ với nhau, một kẻ tâm cao khí ngạo, luôn coi mình là nhất, một người lại tự ái quá cao, không chịu hạ thấp bản thân. Nếu đã như vậy, Kim Băng Vy cô liền chia cắt sớm tốt hơn, vì vốn trong nguyên bản tình tiết xảy ra, Bạch Liên Hoa với Đỗ Thiếu sẽ còn dây dưa với nhau đến một năm nữa, một năm này tình tiết máu chó xảy ra rất nhiều, người bị họa lây không ít, sau khi chia tay cũng khiến không ít người chịu thiệt, cả hai đều giống nhau ở chỗ lấy đối tượng khác thế thân cho tình cũ, vì vậy mà Kim Băng Vy cũng thiệt thòi.
Kim Băng Vy quyết định, tách hai người đó ra càng sớm càng tốt!
"Cách" Kim Băng Vy mở cửa sân thượng ra, đi đến đẩy Đỗ Thiếu ra, rồi đưa tay đỡ Bạch liên Hoa đứng lên.
- Không sao chứ? -
Bạch Liên Hoa ngạc nhiên đứng dậy, ôm má trái bị đánh của mình, nước mắt như sắp trực trào ra.
- K..Kim Băng Vy? A, gần đây trong trường xuất hiện tin đồn nói hai người thường đi cùng nhau, không ngờ là thật. - A Liên ngạc nhiên nói.
Không chỉ A Liên, hai người còn lại cũng ngạc nhiên không kém khi người tới là Kim Băng Vy. Ai mà không biết hai chị em Bạch gia mỗi khắc gặp mặt đều có chuyện hay xảy ra chứ. Chuyện lần này quả thật rất hay, không ngờ lại có vẻ tỷ muội tình thâm như vậy.
- Cô đi được không? - Nhìn thấy dáng đứng của Bạch Liên Hoa có điểm lạ, Kim Băng Vy hỏi.
Mắt thấy Bạch Liên Hoa sẽ nói gì đó, Chu Bảo Yến vội vàng lên tiếng:
- C..Cái đó, có phải Bạch Liên Hoa bị Kim Băng Vy dụ dỗ làm điều sai phạm đúng không? Lúc trước tính cách tốt như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện cho Đỗ Thiếu đội nón xanh* được? -
( *Đội nón xanh: Dân ngôn chắc ai cũng biết rồi, cùng nghĩa với cắm sừng. Nhưng dùng từ đội nón xanh lại nặng hơn một chút, vì đây là từ dùng để nói người phụ nữ đã có chồng còn gian díu với tình nhân.)
Nghe đến đây Đỗ Thiếu nhìn qua Kim Băng Vy. Kim Băng Vy bị nhắc đến tên mình, cũng không có biểu hiện gì nhìn chằm chằm sắc mặt Bạch Liên Hoa, lại nhớ đến tình tiết trong truyện, trực tiếp cầm áo Bạch Liên Hoa dở lên.
Trên bụng Bạch Liên Hoa có chỗ bầm, cũng may A Liên đạp ở phần trên bụng khá cao ở chỗ xương nên vết bầm hiện khá rõ, Kim Băng Vy lại kéo tay áo Bạch Liên Hoa lên, trên đó cũng có chỗ bầm.
Kim Băng Vy xoay người lại nhìn Chu Bảo Yến, cười như không cười hỏi.
- Khi Bạch Liên Hoa đi học, trên người không có bị gì xây xát cả, bây giờ vì sao lại xuất hiện vết bầm trên người đây? Cả người kẻ xướng người họa nãy giờ cũng nhiều lắm, chắc chắn không muốn Bạch Liên Hoa nói ra điều gì đúng không? Lại nói Bạch Liên Hoa thông minh như vậy, cho dù ở cùng tôi thì có thể làm điều gì sai sao? Còn nữa, dựa vào đâu mà nói cô ấy cắm sừng Đỗ Thiếu? -
- Dựa vào mấy bức ảnh này là đủ rồi! - Chu Bảo Yến nhìn thần sắc của Đỗ Thiếu có vẻ thay đổi, bối rối đưa ảnh cho Kim Băng Vy.
Kim Băng Vy xem ảnh rồi lại nói:
- Mấy tấm ảnh này không có căn cứ! Thứ nhất có thể là ảnh ghép, thứ hai là không có thời gian xác định! Nếu ảnh này các người ghép, hoặc là chụp từ trước khi Bạch Liên Hoa với Đỗ Thiếu yêu nhau thì sao? Còn nữa, tôi không tin Bạch Liên Hoa có thể làm những hành động càn rỡ như vậy nơi công cộng! Vả lại cô nghe không hiểu tiếng người nói sao? Tôi hỏi: vì sao lại xuất hiện vết bầm trên người Bạch Liên Hoa? -
- Làm sao chúng tôi biết được! Có khi cô ta tự mình làm! - A Liên nhột trong lòng, lời nói mang theo chút run rẩy phát ra.
- Ừ, thôi được rồi, để tôi đi kiểm tra camera giám sát, rồi để Bạch gia mời luật sư vậy. Dù sao tôi cũng thắc mắc làm cách nào để...haha..tự đá vào bụng mình đây? - Kim Băng Vy che miệng cười khẩy.
- Hai người dở trò? - Lúc này Đỗ Thiếu mới bắt đầu lên tiếng, âm thanh hết sức rét lạnh. Tâm tình của anh bây giờ quả thực không tốt, vậy mà bản thân lại bị xoay người trong tay của Chu Bảo Yến.
Cả Chu Bảo Yến lẫn A Liên đều tái cả mặt, sợ hãi đứng không vững. Chuyện này mà điều tra, chắc chắn có nguy cơ vào đồn cảnh sát ngồi. Còn chọc giận đến Đỗ Thiếu rồi, hai người bọn họ sẽ không yên ổn. Lại nói Kim Băng Vy với Bạch Liên Hoa từ khi nào lại quan hệ tốt như vậy, Kim Băng Vy còn có thể sắc bén như thế nói ra những điểm phi lý kia. Quả thật rất...dọa người.
- Đi thôi, tôi dẫn cô lên phòng y tế! - Kim Băng Vy không quan tâm lắm, xoay người dẫn Bạch Liên Hoa đi.
- Liên Hoa, chờ đã! - Đỗ Thiếu nắm tay Bạch Liên Hoa kéo lại.
Kim Băng Vy lập tức hất tay Đỗ Thiếu ra, âm thanh cực kì không kiên nhẫn nói:
- Đỗ Thiếu, phiền anh tự trọng, anh nghĩ mình có đủ tư cách nắm tay Bạch Liên Hoa gọi thân mật như vậy sao? Yêu là phải tin tưởng lẫn nhau, còn không thì đừng tin tưởng người khác rồi làm khổ người mình yêu. Anh đáp lại hi vọng và tấm chân tình của Bạch Liên Hoa lại là cái tát vô tình như vậy, xin lỗi, cách thức đáp trả tình cảm như thế này đến người ngoài như tôi cũng không dám nhận. -
Đỗ Thiếu im lặng.
- Tình yêu giống như một tín ngưỡng, chỉ những ai tin tưởng thì mới có được. Chỉ là, anh đánh mất điều đó rồi Đỗ Thiếu! - Kim Băng Vy ánh mắt không hề có sự thiện cảm, rét lạnh nhìn Đỗ Thiếu nói. - Lại nói, niềm tin thì giống như một tờ giấy. Một khi đã nhàu nát, mặc cho anh có thể san bằng và cố gắng làm nó phẳng trở lại lần nữa. Nó cũng không bao giờ hoàn hảo một lần nữa! Không thể nữa đâu Đỗ Thiếu! -
Thấy Đỗ Thiếu không còn động tĩnh gì nữa, Kim Băng Vy liền kéo tay Bạch Liên Hoa đi. Gì chứ, cô hết ý để nói rồi, còn ở lại thì cô cũng chẳng giáo huấn gì được nữa đâu, đi sớm tốt hơn!
Đi ra khỏi sân thượng, nước mắt Bạch Liên Hoa cứ thi nhau rơi xuống. Đau khổ có, cảm động có, vui mừng có, nhiều hơn nữa là ấm áp.
..........
" Không ngờ, người tin tưởng tôi trong lúc lại là cô! "