U Sầu Ám Hận: Si Nam Oán Nữ Phong Nguyệt Trái Nan Thường

Chương 40: 13.5



Nghe mẹ mắng mà tôi chỉ thấy nhói lòng.

Đúng vậy, tôi là chị gái.

Cho nên khi còn nhỏ mẹ đã dạy tôi phải tốt bụng, phải bảo vệ em gái, mọi thứ đều phải nhường nó.

Tô Vũ khóc, tôi là kẻ làm nó khóc, và bà ấy sẽ mắng tôi.

Tô Vũ thích đồ gì của tôi, tôi đều phải đưa cho nó, nếu không tôi không đủ tư cách làm chị gái.

Điểm số của Tô Vũ không tốt là vì người làm chị gái này không quan tâm nó, không hướng dẫn nó làm bài tập.

Nhưng tôi chỉ lớn hơn Tô Vũ hai tuổi...

Khi Tô Vũ gặp bạn quen trên mạng, bà ấy cũng mắng tôi, nói tôi không quan tâm em gái, không biết gì về cuộc sống của nó, biết nó đi gặp bạn quen trên mạng cũng không ngăn cản.

Tô Vũ mất tích, tôi ăn cơm, bà ấy mắng tôi em gái mất tích mà tôi còn ăn được.

Khi đó tôi học cấp ba, tìm kiếm hơn mười ngày vẫn không có tin tức nên tôi muốn quay về trường tiếp tục đi học.

Bà ấy liền mắng tôi, nói em gái mất tích, tôi chỉ nghĩ đến kỳ thi đại học của mình, tôi không phải con người!

Bà ấy còn gọi điện mắng giáo viên của tôi, trực tiếp đến trường gây chuyện, buộc tôi phải thôi học!

Tôi theo bà đi tìm, phát tờ rơi khắp nơi, nhưng bà ấy mắng tôi cẩu thả, lúc phát tờ rơi cho người ta cũng không hỏi thăm mấy câu.

Lúc làm lá bùa này, không chỉ bắt bố khoét tim, bà cũng mở lời với tôi.

Tôi không đồng ý, bà ấy liền mắng tôi chị em máu mủ ruột rà, em gái đang chịu khổ, chẳng qua chỉ bắt tôi moi thịt, tự sát rồi dùng linh hồn của mình làm lá bùa hộ mệnh cứu con bé thôi mà tôi cũng không chịu.

Khi đó bà ấy như một người điên, không ngừng mắng tôi.

Tôi mặc kệ bà ấy, bà ấy liền xông tới, cào cấu tôi.

Mỗi lần đều nhờ có bố kéo bà ra.

Sau đó tự bà làm bùa hộ mệnh, nhảy lầu...

Lúc ấy tôi không quá buồn, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng mẹ tôi chết rồi vẫn không chịu tha cho tôi, đầu tiên là ám ảnh bố tôi, sau đó âm hồn quấn lấy tôi, bảo tôi nhất định phải tìm được Tô Vũ.

Nếu không cứu được Tô Vũ, tôi cũng đừng hòng sống tiếp!

Hiện tại tôi đã tìm thấy Tô Vũ, chỉ cần tôi thoát khỏi nơi này, báo cảnh sát, tôi có thể cứu con bé.

Nhưng mẹ tôi đang làm gì đây?

Tôi nhìn chằm chằm bà ấy, quyết định mặc kệ, chạy đi.

Nhưng bà ấy như bóng ma đột nhiên hét lên, lao về phía tôi.

Tôi bị cào đến đau cả mặt, nhưng vẫn một mực bỏ chạy: "Mẹ lợi hại như vậy sao không đi cứu Tô Vũ, mẹ cứu con bé đi! Mẹ mới là mẹ của nó mà! Mẹ cứu nó đi!"

Tôi vừa chạy vừa hất tay.

Từ nhỏ tôi đã nghĩ tại sao khi mua đồ không mua hai phần, tôi và Tô Vũ mỗi người một phần.

Như vậy tôi đã không phải đợi Tô Vũ ăn xong mới được ăn cơm thừa canh cặn, chờ con bé chơi chán món đồ chơi mới lén nhặt chơi một chút.

Ngay cả đồ dùng học tập cũng thế, đồ mới con bé lấy, còn đồ không cần thì cho tôi.

Rõ ràng bà ấy không đủ tư cách làm một người mẹ, có thể bà ấy muốn tiết kiệm tiền, hoặc không đủ điều kiện kinh tế, nhưng hết lần này tới lần khác bà ấy đều bắt tôi phải nhường nhịn.

Bà ấy sinh ra tôi và Tô Vũ, chẳng lẽ bà ấy muốn chị em chúng tôi trở thành kẻ thù của nhau sao?

"Vì bọn mày ngay cả mạng tao cũng không cần. Tao chết rồi, người làm chị như mày dù không muốn sống nữa cũng phải bảo vệ em gái! Sao mày có thể bỏ chạy một mình? Mau đi đưa Tô Vũ cùng đi, nếu không mày cũng đừng hòng sống!" Bà ấy càng ngày càng điên cuồng.

Hết nắm lấy mặt tôi, rồi giật tóc tôi...

Tôi đã không còn sức lực, không thể bỏ chạy vì sự dây dưa của bà ấy.

Mặc bà ấy nổi điên, tôi lạnh lùng quát: "Con đã tìm được Tô Vũ rồi, có cứu được nó hay không thì phải xem mẹ đấy!"

Dứt lời, tôi giật lá bùa hộ mệnh ra, ném vào ao cá.

Hai năm qua tôi đã tìm hiểu, tim rồi máu trong lá bùa này thật ra là để nuôi dưỡng linh hồn.

Nếu lá bùa bị mất, sẽ cần khá nhiều thời gian để linh hồn của quỷ tìm đường trở về.

Cho nên vừa thấy hành động của tôi, linh hồn của mẹ lập tức theo lá bùa lao xuống bể cá.

Không còn bị bà ấy cản trở, tôi lập tức bỏ chạy mà không hề ngoảnh đầu.

Mắt thấy sắp đến gần chiếc xe, tôi bỗng có cảm giác tay mình dính dính.

Không biết từ khi nào bố và anh trai của Chu Gia Hào đã xuất hiện trên bờ đê, anh trai hắn nắm lấy tay tôi, đẩy mạnh xuống.

Nếu không phải đụng trúng cọc bê tông gần đó thì tôi đã ngã thẳng xuống bể cá.

Còn chưa kịp đứng dậy, họ đã đi tới.

Tôi giật mình, vội lăn một vòng dưới đất, chống tay giả bộ đứng dậy, lén lấy lọ thuốc mê trong túi, cẩn thận mở nắp ra.

Anh trai Chu Gia Hào đi tới, vừa đi vừa cười: "Tô Vân, sao cô không biết cái gì là tốt xấu hả? Người cô cho mượn thân thể là ốc tổ, cô sẽ trở thành tổ tiên của chúng tôi, sao còn trốn hr?"

Đánh giá từ tình hình của Tô Vũ và những gì tôi chứng kiến, nghi thức kỳ lạ của họ có lẽ là cướp lấy thân thể.

Có thể do tuổi thọ hoặc vì loài lươn như họ chuyển đổi giới tính, họ cần dùng thân xác của thiếu nữ để sinh thế hệ sau cho họ.

"Chờ cô trở thành ốc tổ, chúng tôi sẽ hầu hạ cô." Anh trai của Chu Gia Hào cười gian tà.

Nhìn anh ta thế này hoàn toàn không thể nhìn ra trước đây anh ta từng là phụ nữ.

Đây rõ ràng là một tên đàn ông khốn nạn tục tĩu!

Tôi muốn vùng dậy bỏ chạy, nhưng không biết từ lúc nào đám lươn trong thùng gỗ đã trườn lên, tôi vừa đưa tay liền chạm vào chúng, sợ đến mức lập tức lùi lại.

Bố của Chu Gia Hào không nói gì, vẫn lặng lẽ bước tới, giẫm lên người tôi, lúc này mới nói: "Ốc tổ sắp tới rồi, mau tẩy rửa thân xác cô ta rồi chuyển linh hồn đi."

Tôi nhìn bàn chân đang giẫm lên ngực mình, thở hổn hển.

Anh trai của Chu Gia Hào sờ soạng mặt tôi, thậm chí còn thuận tay nhặt một con lươn lên xoa xoa mặt tôi: "Đừng sợ, tất cả những thứ này đều do em gái của cô Tô Vũ sinh, tính ra chúng là cháu của cô, có quan hệ huyết thống với cô đấy..."

Không biết vì sao nghe đến bốn chữ "quan hệ huyết thống", tôi lại cảm thấy quen thuộc.

Nhưng thân hình ướt sũng nhớp nháp của lươn trượt ngang qua má khiến tôi giật bắn mình.

Anh trai Chu Gia Hào lại cười to, cầm con lươn đưa đến bên miệng tôi: "Cô sẽ trở thành ốc tổ, sau này chắc chắn sẽ sinh rất nhiều con, chúng tôi sẽ giúp cô, cô sẽ thích cảm giác đó!"

Lúc nói, con lươn trên lưng anh ta đang vặn vẹo.

Tôi sợ đến tái cả mặt.

Thừa lúc hai người không tập trung, tôi trực tiếp rút ống thuốc mê ra, c ắm vào chân họ.

Mẹ tôi ngày đêm quấy rầy tôi, tôi căn bản không có cách nào học hành đàng hoàng, bà ấy không cho tôi học, cứ bắt tôi đi tìm Tô Vũ.

Nhưng tôi còn phải tự nuôi chính mình, vì vậy tôi đã tìm làm thêm ở một bệnh viện thú cưng, thuốc mê này là lấy từ đó.

Nếu đã biết việc Tô Vũ mất tích rất phức tạp, tôi sao có thể không chuẩn bị trước?

Tác dụng của thuốc mê này vừa mạnh vừa nhanh.

Vừa tiêm vài, chân hai người bọn họ lập tức run lên bần bật, ngã xuống bể cá.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, cố gắng trèo lên.

Nhưng lúc quay người thì lại thấy Chu Gia Hào đang đứng trên đoạn đường dốc, hắn nhìn tôi, lắc đầu: "Dù em không cứu Tô Vũ, ốc tổ tốn nhiều công sức để đưa em tới đây như vậy, em không trốn được đâu, về đi."

"Anh tình nguyện làm một thứ lai giống sao? Anh không muốn thoát khỏi bể cá này, ra biển nhìn ngắm thế giới rộng lớn hả?" Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Gia Hào, "Anh có còn nhớ cơ thể này của anh làm sao đến đây không? Hay là ngay từ đầu anh đã là một con lươn?"

Hai năm qua người nói chuyện với tôi là Chu Gia Hào.

Hắn dụ tôi bằng một nhân cách khác, tôi đến với hắn cũng vì mục đích riêng, cho nên tôi cũng thuận theo tán gẫu.

Thật ra hắn cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Cũng giống như tôi, đôi khi rất ghét Tô Vũ, rất hận mẹ, nhưng vì cái gọi là "quan hệ huyết thống", tôi không thể không nhẫn nhịn với em gái mình. Mẹ tôi bảo tôi làm gì, tôi đều làm cái đó.

Chu Gia Hào và những người kia rốt cuộc là gì tôi không biết, nhưng sau khi đưa tôi đến nơi này, từ việc hắn né tránh tôi cùng thái độ mệt mỏi của "ba hắn", có thể thấy bọn họ không hoàn toàn muốn thế này.

Chu Gia Hào muốn ra ngoài đại dương thay vì ở đây nuôi giun bằng xác chết rồi đút cho cá ăn.

"Em không trốn thoát đâu." Chu Gia Hào vẫn lắc đầu, nhẹ giọng, "Lúc thoát khỏi bể tăm chắc em cũng thấy bài vị của tổ ốc rồi. Bộ tộc của chúng tôi là loài cộng sinh với ốc. Câu chuyện về ốc tổ tôi từng kể em nghe rồi. Thật ra ốc tổ vốn là một con lươn ký sinh trong vỏ ốc, bà ấy lợi dụng ốc cái để trở về nguyên trạng, thành công nghịch chuyển giới tính, chỉ cần tu hành thì có thể đắc đạo. Chuyện sau đó em cũng biết rồi, khi bà ấy hóa thành hình người, bất cẩn để lộ tung tích, vỏ ốc ký sinh bị bắt, bà ấy bị nhốt trong bể nước... Ha ha ha!"

Chu Gia Hào cười châm chọc.

Hắn lạnh giọng: "Bản thân tên đó không có ý chí tiến thủ mà vẫn khăng khăng nói mình cần cù chăm chỉ, bản thân hắn không có thu nhập thì sao dám gọi là siêng năm làm việc? Tên đó bắt ốc tổ giặt đồ, làm ấm giường cho mình. Nhưng ốc tổ là một con lươn, có khi sinh ra lươn, có khi sinh ra con gái. Tên đó bắt ốc tổ nuôi lươn lớn rồi đem đi bán, nhờ cách làm giàu đó mà có cuộc sống sung túc. Nhưng ốc lươn sẽ thay đổi giới tính, tuy rằng ốc tổ rất muốn tiếp tục như vậy nhưng sau mấy lần sinh, bà lại biến thành giống đực, không thể sinh tiếp nữ. Tên đó không có lươn bán nên đã xoay sang chuyển hướng về những cô gái, còn muốn bán thứ kỳ lạ như ốc tổ với giá cao. Rồi em cũng thấy đấy, ốc tổ ném tên đó vào bế, dùng xác nuôi lươn. Chúng tôi là con gái của ốc tổ và tên đó, qua sinh sản lại biến thành đàn ông. Ốc tổ không muốn chết, vì thế đã tìm đến cách dùng quan hệ huyết thống đổi linh hồn, bắt chúng tôi tái sinh trong hết cơ thể này sang cơ thể khác, tiếp tục sinh ra những thế hệ sau. Mà để tẩm bổ hồn phách, chúng tôi phải ăn những con lươn có quan hệ máu mủ với mình, chỉ có thể ở vùng núi hẻo lánh này nuôi giun, nuôi lươn, nuôi cá."

Hắn nhìn tôi: "Cơ thể của Tô Vũ hợp để luân hồi và dung hợp. Em gái tôi theo dõi cô ấy, phát hiện điều này. Hai năm qua cô ấy sinh hết lứa này tới lứa khác nhưng vẫn chưa biến thành giống đực. Cho nên ngay từ đầu ốc tổ đã chọn em."

Bởi vậy, Chu Gia Giai thật sự là em gái hắn!

Đám lươn trong cái thùng đó dùng để gột rửa cơ thể, khiến cơ thể con người trở nên giống lươn sao?

Tôi nghe mà đầu óc quay cuồng, nhưng hắn có thể kể với tôi nhiều như vậy, khẳng định không có suy nghĩ đó.

Lúc này dưới chân có đám lươn đu bám, tôi quay đầu nhìn, muốn xác định Chu Gia Giai có đuổi theo hay không.

Nhưng không có bóng dáng nào cả, những con giun đất lại bắt đầu bò ra, nhưng lần này chúng không bò về phía tôi mà đi vào bể cá bên cạnh.

Theo đám giun nước, mặt nước lần nữa xao động.

Sắc mặt Chu Gia Hào lập tức thay đổi, trực tiếp nhảy xuống.

Tôi nhìn con cá lóc màu đen đang uốn quanh cơ thể của bố và anh trai của Chu Gia Hào đang hôn mê, vui mừng khôn xiết.

Đám giun đang giúp tôi, chúng nhảy vào bể cá, dụ cá đến ăn, thật ra là nhân tiện ăn luôn bố và anh trai của Chu Gia Hào.

Trên người họ có mùi lươn, với cá lóc mà nói họ cũng là lươn!

Mắt thấy Chu Gia Hào nhảy xuống, tôi xoay người, muốn chạy đi.

Chu Gia Hào quay đầu nhìn tôi một cái rồi nhảy xuống bể cá cứu người.

Không biết vì sao khoảnh khắc nhìn ánh mắt của hắn, tôi có cảm giác hắn cố ý thả tôi đi.

Cứu người chẳng qua là lý do của hắn mà thôi.

Chu Gia Giai vẫn chưa tới nhất định vì có chuyện khác.

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, tôi lập tức bật người nhảy lên đoạn đường dốc.

Nhưng lần này khi leo lên, tôi nhìn thấy tên phương sĩ bảo mẹ tôi làm lá bùa hộ mệnh đang dựa vào xe tải, cười xót xa: "Đã tìm được em gái, sao cô không cứu cô ấy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.