Ừ Thì, Tao Thích Mày!

Chương 29



Tôi quay lại thủ đô trước ngày vào học hai hôm. Sau khi đánh một giấc dài vì mệt mỏi do đi xe, tôi quyết định đến nhà Khánh. Chỉ còn hôm nay tôi rảnh, một khi đã vào học thì chẳng còn thời gian đâu mà đi.

Lo Khánh sẽ ngại, tôi đi một mình.

Buổi chiều, Khánh ở nhà với mẹ. Thấy tôi đến Khánh ngạc nhiên và có chút bối rối, mẹ Khánh trông cũng bất ngờ. Bà nhìn tôi, vui vẻ hỏi:

- Con là bạn của Khánh à?

- Dạ, con học chung lớp với Khánh.

- Sao con biết nhà Khánh?

Tôi nói dối:

- Con xem trong hồ sơ của lớp ạ.

- Ồ, thế con tìm Khánh có việc gì không?

- Dạ con có vài việc ở lớp cần trao đổi với Khánh trước khi vào học ạ.

Khánh đem cho tôi cốc nước, thấy mẹ cậu và tôi đang trò chuyện nên không tiện xen vào.

Bà dừng hẳn cái áo đang may dở, qua bàn hỏi chuyện tôi.

- Quê con ở đâu?

- Dạ ở *** *** ạ.

- Ở *** ***? Thế con ở thành phố hay huyện?

- Dạ con ở thành phố.

Bác gái nghe thế chợt thay đổi từ vui vẻ sang trầm ngâm. Khánh thấy vậy vội tiếp chuyện:

- Ở lớp có việc gì à?

- Ừ, có vài bài tập qua Tết phải nộp ngay. Khánh lấy sách đi, tôi đánh dấu cho.

Tôi ở chơi một lúc rồi về vì cuộc nói chuyện với bác gái chẳng còn tự nhiên nữa. Lúc tạm biệt, bác vẫn cười với tôi, nhưng là nụ cười khá ngượng. Linh cảm cho tôi biết gia đình Khánh có gì đó không ổn, và tôi có nhiệm vụ phải điều tra.

***

Hôm nay lớp tôi tổ chức đi biển, vừa đi chơi vừa tìm hiểu cuộc sống của dân chài.

Buổi tối bọn tôi đốt lửa trại ở bãi biển,  hát ca vang trời.

Chợt nhớ bỏ quên một số đồ, tôi một mình về trại lấy. Đến nản cái tật đãng trí, có cái máy chụp ảnh tôi cũng quên mang ra.

Tôi gấp gáp bước vào trại. Chợt một tiếng động vang lên. Một tên lạ mặt đang lục lọi ba lô chúng tôi. Tôi hét toáng lên, hắn vội chạy đến bịt miệng tôi. Tôi biết tên này, hắn là sinh viên năm hai. Thì ra hắn là trộm.

Có lẽ hắn cũng biết tôi, nên doạ nếu tôi la hắn sẽ đánh tôi đến chết. Nhưng tôi vẫn cứng đầu chống cự. Bên ngoài im ắng. Mọi người tập trung đốt lửa trại hết cả rồi.

Chợt có tiếng chân chạy vào.

Là Khánh.

Thấy có người vào, lại là một chàng trai cao lớn, tên trộm vội bỏ chạy. Khánh cho hắn được vài đấm thì hắn đã chạy mất dép.

Khánh quay trở vào, ngồi xuống trước mặt tôi, lo lắng hỏi:

- Yến có sao không?

- Tôi không sao, cảm ơn Khánh vào kịp lúc.

- Không có gì, may là tôi vào lấy vài món đồ nên nghe tiếng Yến...

Bỗng Khánh nhắm mắt, tay ôm lấy đầu, vẻ mặt đau đớn.

- Hắn, hắn đánh Khánh à?

- Không... không... chỉ là... tự dưng tôi đau đầu quá...

- Khánh sao vậy?

- Tự dưng tôi thấy quen... Cảm giác kì lạ lắm! Tôi... tôi lại nhớ thứ gì rồi...

Tôi đỡ Khánh nằm xuống, Khánh từ từ mở mắt ra. Cậu ấy nhìn tôi, chính xác là nhìn thẳng vào mắt tôi. Hồi lâu, cậu ấy lại nhắm mắt lại.

Nhìn Khánh nhăn nhó lòng tôi cũng đau, cứ như Khánh là Thiên.

Khánh nhắm mắt, cất tiếng nói nhỏ:

- Tôi đã trải qua một cái gì đó... giống vừa rồi.

- Khánh nói gì tôi không hiểu?

- Tôi đã quên rất nhiều thứ, nhưng có một vài chuyện tôi không thể quên mãi được.

- Khánh?

Khánh ngồi bật dậy, lãng tránh cái nhìn của tôi, giục:

- Thôi ra ngoài để mọi người chờ.

Tôi đi sau lưng Khánh. Nhìn cái dáng cao nhưng hơi gầy, mái tóc nâu một phần vì tự nhiên một phần vì cháy nắng, bước đi đều và nhanh nhẹn, tôi cứ tưởng Khánh là Thiên. Lại thêm thái độ kì lạ vừa rồi, tôi càng nghi ngờ Khánh.

Tôi tìm ngay thầy tôi, báo cáo riêng về việc vừa rồi để tránh làm mọi người mất vui. Tên sinh viên gian trá ấy bị đuổi học là chắc, mà có lẽ người hắn thù nhất là tôi. Mặc, định mệnh rồi, tôi phải làm điều đúng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.