Thiên trở về lớp học với cái tên Trương Hoàng Khánh, vẫn làm cậu sinh viên hiền hậu đáng yêu. Duy chỉ có tôi mới hiểu hắn điên đến mức nào.
Tôi và hắn không công khai yêu nhau, nhưng mỗi ngày hai đứa cùng đi cùng về, làm gì cũng có nhau, ai cũng biết giữa chúng tôi có tình cảm.
Có lần Hân còn hỏi nhỏ tôi:
- Yến thích Khánh à?
Tôi cười cười, Hân lại tiếp:
- Hân thấy Khánh cũng mến Yến lắm đấy, được thì hai người đến với nhau đi. Đẹp đôi lắm cơ!
Tôi kể hắn nghe, hắn cười:
- Tao mà mến mày á?
Tôi gườm, hắn nhanh miệng:
- Tao yêu mày cơ!
Tôi cười hề hề, tựa đầu vào ngực hắn. Chúng tôi ngồi im như thế, ngắm nhìn xe cộ chạy ngược xuôi. Ngày trước chúng tôi vẫn hay vào công viên cùng nhau, nhưng đây là lần đầu chúng tôi ngồi bên nhau ở công viên của thủ đô - của nơi xứ lạ quê người.
- Yến, hình như tao và mày kiếp trước nợ nhau nhiều lắm!
- Ừ. Đi một vòng, cuối cùng hai đứa vẫn học chung lớp, chung trường.
- Sau này về chung nhà... - Thiên nhanh nhẩu.
Tôi nguýt:
- Ai nói đồng ý về chung nhà với mày đâu!
- Không đồng ý thì tao bắt cóc.
Thiên trêu, nhưng tôi không giận, tôi chỉ thấy vui. Cảm giác được ở gần hắn sau bao năm nhung nhớ, thật không thể nào diễn tả được nó tuyệt vời thế nào! Có lẽ hắn cũng đang đắm chìm trong con suối kem ngọt lịm, nên tim đập nhanh đến mức tôi phải bật cười khi áp mặt lên ngực hắn. Ờ, hắn cao hơn tôi nhiều đến mức khi ngồi bình thường đầu tôi chỉ tới ngực hắn!?
Ngày nào Thiên cũng đưa tôi về phòng trọ rồi mới yên tâm về nhà mình. Hắn đi xe đạp, nhưng vì tôi hắn vẫn đồng ý chạy một vòng lớn để đảm bảo tôi về nhà an toàn. Có lần tôi đề nghị:
- Hay sáng tao lấy xe tao qua rước mày?
- Thôi, như vậy lúc chiều tối mày phải đưa tao về, sau đó một mình về phòng trọ à? Như vậy tao không yên tâm.
Nài nỉ thế nào hắn cũng nhất quyết không chịu. Đáng ghét đến chết được!
Nhiều lúc ở trường thấy vài cô hay lén nhìn hắn, thú thật tôi có chút khó chịu, nhưng nhìn cái cách hắn bối rối khi phát hiện những “ra - đa” ấy, tôi không nhịn được cười. Ngày xưa mỗi lần như thế là chàng ta nghênh mặt lên, giờ lại giở trò ngại ngùng. Hắn bảo:
- Ngày xưa còn bé, chưa hiểu chuyện. Giờ hiểu rồi nên thấy khó chịu, giống như bị người khác săm soi.
Hắn nói thế, nhưng tôi hiểu lí do thật sự chính là môi trường và hoàn cảnh sống. Ngày trước hắn là thiếu gia, thiếu gia thì phải oai phong. Bây giờ hắn chỉ là một thằng con trai bình thường, thậm chí là nghèo, chỉ được “chút” nhan sắc nên sống có phần khép kín hơn. Dù vậy, ở hắn vẫn toát ra một khí chất đĩnh đạc cực kì cuốn hút.
***
Hè, tôi, hắn và Nhi quay về thành phố. Hắn ở tạm nhà tôi, cũng chỉ gia đình tôi biết hắn đã về. Tôi cũng chính thức “mang” hắn ra mắt ba mẹ với tư cách bạn trai tôi. Dĩ nhiên là ba mẹ rất vui, nhưng cũng bảo chúng tôi đừng lơ là chuyện học.
Hắn chỉ kể cho gia đình tôi nghe chuyện của hắn, còn bạn bè thì giấu hết. Hắn lo ba mẹ, tức những người đã hại hắn mất trí nhớ, sẽ biết chuyện và lại làm hại đến mọi người xung quanh. Họ đã đinh ninh hắn không thể vượt qua cơn nguy kịch năm ấy, nhưng bằng nghị lực phi thường và theo Thiên thì còn nhờ cả tình cảm hắn dành cho tôi, hắn đã làm nên kỳ tích.
Suốt những ngày ở thành phố, Thiên tối ngủ với anh Hai, ban ngày thì qua phòng tôi làm con mèo lười. Hắn đúng là con mèo! Tôi làm gì hắn cũng kè kè theo, cốt chỉ để phá. Tôi dọn phòng, hắn cũng giúp, nhưng mỗi lần tìm được những bức ảnh cũ của tôi hắn lại phá ra cười ngặt nghẽo, hay cố tình đọc thật to những bài văn viết thời tôi còn “thơ trẻ“. Tôi nấu ăn thì hắn canh me ăn vụng. Tôi đọc sách thì hắn nằm bên cạnh đọc ké, thỉnh thoảng lại chê tôi đọc chậm, hối tôi mở sang trang kế để hắn đọc tiếp. Tôi mở laptop lên Facebook, hắn ngồi bên cạnh nhưng khi tôi có tin nhắn thì ngoan ngoãn nhìn sang hướng khác. Tôi nhéo mũi hắn:
- Giữa tao và mày chả có gì bí mật cả. Muốn xem thì xem đi này.
Không ngờ đó là một tuyên bố sai lầm. Hắn được cho phép thì ngay lập tức lục lọi inbox của tôi. Thấy đứa con trai nào là vào xem hết tin nhắn từ đầu đến cuối. Mỗi lần bắt gặp vài tin nhắn hơi “mùi mẫn”, hắn lại giở giọng hờn dỗi:
- Ngọt ngào ghê!
Tôi đá thẳng chân:
- Ngọt này!
Hắn nhe răng:
- Đùa thôi, tao tin tưởng mày tuyệt đối. Trả này!
Thiên, chỉ có thể nói vừa đáng yêu vừa đáng ghét!
Một ngày chẳng biết hai đứa tôi chơi trò mèo vờn chuột bao nhiêu lần. Hễ tôi có gì ăn, hay có gì vui cầm trên tay là hắn giựt bất chấp. Chẳng khi nào tôi chạy lại hắn. Tức quá, tôi mắng:
- Cái đồ chạy nhanh như chuột cống!!!!
- Xời, chứ không nhờ hôm đó ở trường thấy tao chạy tốc độ ánh sáng mày mới nghi ngờ, lại hỏi chuyện mẹ tao rồi biết tao là Thiên à?
Ờ, hôm ấy hắn đi học trễ. Nhác thấy dáng chạy quen thuộc tự dưng trong lòng tôi dấy lên một niềm hi vọng và niềm tin mãnh liệt.
Chiều ấy tôi quyết định đến nhà hỏi chuyện mẹ hắn. Thoạt đầu bác gái còn giấu, nhưng sau khi nghe tôi kể chuyện tình của tôi và hắn, bác đành nói ra sự thật.
Cũng ngay buổi chiều ấy tôi manh động “lôi” hắn về từ cơn mê dài ở giữa sân trường.