Trời mưa cả đường từ thành phố Phương Tuyền tới biên thùy, nghe nói trời mưa thế này đã hai ngày rồi.
Cần gạt nước trên kính chắn gió làm việc hết công suất, gạt ra từng đường nước. Có điều mọi thứ chỉ rõ ràng được một lúc, sau đó lại bị từng giọt nước mưa nhỏ bé trong suốt trẻ con bám chặt lấy.
Nhóm nhân viên y tế ngồi trong xe buýt không xốc nổi tinh thần, đường núi quanh co, dốc đứng này khiến từng người bọn họ bị giày vò như quả cà bị sương giá tạt vào vậy.
Mỗi người đều không hẹn mà cùng yên lặng cầu nguyện trong lòng: Mau đến đi, đừng tiếp tục quanh co nữa.
Giữa lúc đó, một tiếng vang cực lớn cắt ngang bầu trời, đất đai rung lên đánh thức tất cả những tinh thần uể oải, suy sụp trong xe.
Xe phanh gấp khiến mọi người không kịp trở tay.
Tô An Hi nhào người ra phía trước theo quán tính, trán đập vào ghế khiến cô đau tới nhe răng trợn mắt, nhắm mắt suýt xoa.
Đợi tới khi cô bình phục lại mới vừa đỡ cổ ngồi dậy, vừa nghe tiếng người la lớn bên tai: “Xảy ra chuyện rồi, nhanh xuống xe cứu người.”
Cảnh tượng sau khi xuống xe khiến người ta phải sợ hãi.
Quãng đường phía trước đã bị một tảng đá lớn và đá vụn lẫn bùn đất chắn ngang. Mà một chiếc xe bị đá vụn và bùn đất chôn vùi hơn nửa, may mắn thay đã có người qua đó xử lý, dường như không có thương vong lớn.
Nhưng nhìn sang một bên khác, ở đó có thể nói là mười phần nguy hiểm.
Chắc hẳn vì tránh lún và đường xá trơn trượt mà trong cơn kinh hoảng, chiếc xe việt dã trên vách núi kia không thể khống chế phương hướng nên đã lao ra khỏi đường.
Giờ phút này, gần nửa thân xe treo trên vách núi, lung lay như sắp rơi. Trong xe truyền ra tiếng gào khóc kêu cứu không ngớt.
“Mẹ kiếp.”
Tô An Hi thầm líu ríu một câu, đôi mắt to trừng lớn như quả chuông đồng nhanh chóng nhìn lướt qua. Cảnh tượng này mười phần nguy hiểm, chỉ cần có chút sai lầm, trăm phần trăm sẽ rơi thẳng xuống dưới.
Cô dùng mu bàn tay lau nước mưa trên mặt, sau đó nhanh chóng chạy tới đứng ở phía trước, nghiêm túc quan sát tình hình chiếc xe.
Đầu xe dường như đã cắm thẳng xuống vách núi, may rằng thân xe phía sau vẫn mắc kẹt trong đống đá vụn. Chiếc xe còn đâm gãy vài chiếc cây nhỏ, vừa vặn giúp xe mượn lực nên mới chưa rơi thẳng xuống vách núi.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Người trong xe không dám động đậy, ngay cả âm thanh kêu cứu cũng run rẩy, mang theo nghẹn ngào: “Tôi không muốn chết, cầu mấy người cứu chúng tôi…”
“Đã báo với cảnh sát.” Y tá Tiểu Vương chạy tới nói với mọi người.
Tô An Hi nhìn về phía người đàn ông trên 50 tuổi nhưng thần thái vẫn sáng láng, cô nói với ông ấy: “Viện phó Trương, tôi sợ chiếc xe này không chống đỡ nổi tới khi cứu viện đến.”
Viện phó Trương không nói chuyện, nhưng vẫn yên lặng gật nhẹ.
“Vậy mấy người chúng ta, gọi thêm mấy đồng chí nam khác trợ lực cùng kéo xe lên.” Bác sĩ Liêu Chí Bình bên cạnh viện phó Trương đề nghị, những người khác bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
“Không được.” Viện phó Trương và Tô An Hi cùng đồng thanh.
Liêu Chí Bình không rõ nguyên do, những người khác cũng vậy, tất cả đều quay ra nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Liêu Chí Bình hỏi: “Vì sao? Với tình huống bây giờ của bọn họ, chỉ cần người bên trong cử động thì nhất định sẽ rơi xuống, tới lúc đó xe nát người chết!”
Viện phó Trương lắc đầu: “Chúng ta tay không thì không kéo xe lên được, dù muốn ổn định xe cũng khó. Chỉ sợ tới lúc đó không cẩn thận, thương vong sẽ còn lớn hơn.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Có người nhìn về mấy người nam nữ đang mặc quân trang là bọn họ, tiếp tục nói: “Mấy người là quân nhân, không thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Tô An Hi nghe xong, buồn cười nhìn về mấy vị quần chúng nhân dân này, mãi lúc sau mới đáp lại một câu: “Chúng tôi là quân nhân, không phải thánh nhân.”
Người đàn ông nghe được lời đáp trả lạnh lùng của vị nữ quân nhân dù hơi chật vật nhưng vẫn đẹp chói mắt này, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác không thể nhận thua, anh ta gào to với mấy người anh em khác.
“Mấy người là quân nhân mà không cứu, bọn tôi cứu.” Nói xong đã vén tay áo tiến lên, thể hiện khí khái đàn ông của mình.
Có điều người này còn chưa đụng được vào xe đã bị viện phó Trương lớn tiếng quát dừng lại: “Chàng trai, đừng lộn xộn, mấy người các cậu sẽ hại chết họ đấy.”
Vừa dứt lời, chiếc xe kẹt ở vách đá kia xê dịch một chút, khiến người trong xe kêu cha gọi mẹ. Đồng thời, cảnh này cũng dọa tới người đàn ông và mấy người bạn muốn động tay động chân của anh ta.
“Vậy làm sao bây giờ? Chờ thế nào được?” Người đàn ông hết lần này tới lần khác vẫn nhìn Tô An Hi chằm chằm.
Nhưng một ánh mắt Tô An Hi cũng không cho đối phương, mặt cô hướng tới phía viện phó Trương, nói với ông ấy: “Tôi vừa mới nhìn một lượt, chắc chắn không chờ được cứu viện, nếu không để tôi thử một chút.”
“Mạng người là quan trọng, cô có nắm chắc không?” Viện phó Trương định thần nhìn Tô An Hi, hỏi bằng giọng rất trịnh trọng.
Tô An Hi lắc đầu, hơi nhếch môi đáp lại: “Nói thật, tôi cũng không quá chắc chắn.”
Một câu không nắm quá chắc này khiến tất cả mọi người ở đây nghẹn họng trân trối, hai mắt nhìn nhau.
Sau đó, chất giọng trong trẻo của vị nữ quân nhân xinh đẹp tiếp tục vang lên: “Nếu cứu bây giờ, có thể có nửa cơ hội sống sót. Đợi đội cứu viện tới sẽ mất khoảng nửa tiếng, nếu may mắn thì có 10 phần trăm sống sót tới khi họ đến.”
Vừa dứt lời, một gốc cây nhỏ bị đè gãy bắn ra xa, xe lại trượt xuống một chút. Tiếng hét chói tai của người bên trong xe vang bốn phía, thê lương hơn tất thảy.
“Cứu chúng tôi, cứu chúng tôi!” Dù người bên trong không nhìn thấy người ngoài xe, nhưng bọn họ vẫn nghe được phương án cứu người kia. Dù sao lâm vào tình cảnh này cũng là chờ chết, không bằng đánh cược một lần: “Chúng tôi nghe cô, cô nói thế nào chúng tôi sẽ làm thế đó. Tôi không muốn chết!”
Vài người khác trong xe cũng nhất trí nói với người bên ngoài như vậy.
Tô An Hi không nói mà nhìn về phía phó viện trưởng Trương như đang xin ý kiến của ông.
Không còn biện pháp nào khác, phó viện trưởng Trương gật đầu với Tô An Hi, nói: “Theo sức mà làm.”
Tô An Hi nhìn về phía những người khác: “Nếu mọi người không có biện pháp tốt hơn, tôi sẽ thử theo cách của mình một lần, hi vọng mọi người có thể phối hợp.”
Những người khác yên lặng gật đầu.
Bọn họ nghĩ rất đơn giản, những người chờ được cứu đều tin cô, những người kia chỉ là kẻ qua đường, không lý gì lại được phát biểu ý kiến. Nếu xảy ra chuyện gì thật thì cũng có những quân nhân này ở đây. Cứu người là nghĩa vụ của quân nhân, bọn họ thực hiện còn quần chúng phụ trách phối hợp với họ là được.
Tô An Hi thấy mọi người không có ý kiến, vì thế bắt đầu hành động cứu viện.
“Ai ở trong xe có dây thừng?” Cô hỏi.
“Tôi có.” Có người giơ tay.
“Mau lấy ra.”
Tô An Hi lại hỏi: “Có giấy và bút không?”
“Tôi có đây.” Một cô gái lấy giấy và bút trong ba lô ra.
Tô An Hi nhận lấy bắt đầu tính toán trên giấy. Cô lập tức đi đến nơi an toàn, có khoảng cách gần nhất từ vách núi tới xe, sau đó hỏi người bên trong: “Tuyệt đối đừng cử động lộn xộn, nói cho tôi vị trí ngồi của mọi người, chiều cao cân nặng…”
Người trong xe nói xong, Tô An Hi nhanh chóng tính toán trên giấy. Không bao lâu sau, cô thở ra một hơi, nhìn về phía mấy người đàn ông bên cạnh rồi nói: “Lát nữa nghe khẩu lệnh của tôi, các anh hợp lực, cố gắng ổn định đuôi xe. Bác sĩ Liêu, cậu qua kéo dây thừng với tôi.”
Liêu Chí Bình nghe xong thì hoảng sợ, chỉ vào chính mình nhưng nửa ngày vẫn không thốt ra lời.
Tô An Hi đặt giấy và bút lên mặt đất, nhận dây thừng rồi đưa cho Liêu Chí Bình. Cô bỗng cười, nói: “Bác sĩ Liêu, đây là lúc thể hiện bản lĩnh anh hùng của cậu đấy.”