Thanh xuân giận dỗi không giống lúc còn nhỏ chơi với tất cả mọi người. Hôm nay không chơi với cậu, ngày mai lại nắm tay cùng đi học.
Cái gọi là tuổi trẻ ngông cuồng, đại khái đều được mọi người lấy chiêu bài “tuổi nhỏ không hiểu chuyện” để lấp liếm, sau đó còn phát huy những hành động kì cục và sĩ diện cãi láo vô cùng nhuần nhuyễn.
Đến mức cho tới bây giờ Tô An Hi và Từ Úc vẫn chưa làm hòa.
Lần chiến tranh lạnh này là thế lực ngang nhau, nếu để đếm thời gian thì hình như đã kéo dài cả một mùa Thu Đông.
Ở trường học, dù sao hai người bọn họ cũng cách tầng khó gặp. Nếu ngẫu nhiên gặp ở sân trường, cũng chỉ xa cách liếc mắt khinh thường nhau, sau đó mỗi người mỗi đường.
Lúc một đám người trong đại viện tụ họp chơi đùa cùng nhau, hai người vẫn một mặt “anh thiếu tiền em” và “ông đây không có tâm trạng”.
Tóm lại, nhóm người chơi từ nhỏ đều biết, nếu nói về năng lực tác chiến thì Từ Úc và Tô An Hi nhất định là những người tài giỏi nhất.
Nhóm người bọn họ cũng trong tối ngoài sáng khuyên hai người, đáng tiếc là hiệu quả không được lớn, càng về sau càng không giải quyết được, mặc hai người muốn làm gì thì làm.
Nếu nói tới chân chính làm hòa thì phải quy công cho bạn ngồi cùng bạn của Tô An Hi là Liêu Chí Bình.
Liêu Chí Bình là học sinh chuyển tới vào học kì hai của lớp 10, đây cũng là một học bá, có điều chính là một học bá chuyên thị phi, người lại cực kỳ trắng, giống như đồ sứ vậy.
Bạn tốt Phùng Tiểu Dao của Tô An Hi luôn nói anh ta cực kỳ giống mấy vai thiếu nam thuần khiết, không nhiễm bụi trần trong phim Hồng Kông của thập niên 90.
Tô An Hi không biết Liêu Chí Bình có giống thiếu nam hay không, có điều cô biết Phùng Tiểu Dao thầm thích anh ta.
Mà cô và Liêu Chí Bình thuộc dạng bạn bè học thuật, có thể nói là mới gặp đã thân, chỉ hận quen nhau quá muộn.
Thế là lúc ấy ba người bọn họ tạo thành phiên bản hiện đại của Ba Kiếm Khách.
Việc này chủ yếu còn có một nguyên nhân khác, ba người họ luôn vững vàng tại ba hạng đầu tiên, khiến người khác ước ao mà ghen tị.
Về sau, Từ Úc nghe được tin giữa đường nhảy ra một nhân vật Trình Giảo Kim (1) mang tên Liêu Chí Bình, vì vậy đột nhiên anh có chút cảm giác nguy cơ.
(1) Trình Giảo Kim (589-665) tự Tri Tiết, là một công thần khai quốc của nhà Đường. Trình Giảo Kim là bạn thân của Tần Thúc Bảo từ thuở nhỏ. Khi ra trận ông sử dụng rìu làm vũ khí. Khi đánh nhau, 3 búa đầu thì rất mạnh nhưng đến búa thứ 4 thì không được như vậy nữa. Ông tham gia khởi nghĩa ở Ngõa Cương và làm vua ở đó 3 năm. Khi Lý Mật lên làm vua một thời gian thì ông không phục nên cùng với Tần Thúc Bảo, La Thành sang Lạc Dương cùng Vương Thế Sung và Đan Hùng Tín (vốn là tướng cũ Ngõa Cương đã bỏ đi trước đó). Từ Mậu Công sau khi hàng Đường đã giã dạng sang Lạc Dương chiêu hàng 3 người, Giảo Kim và Thúc Bảo theo về còn La Thành thì đang bệnh nên không đi được bất đắc dĩ phải hàng Vương Thế Sung. Ông theo Lý Thế Dân đánh dẹp các phản vương khác. Khi về triều được phong làm chức Tổng binh.
Ngày đó Từ Úc đang chơi trong sân bóng rổ, vừa xoay người đã thấy Tô An Hi đi cùng một nam sinh trắng nõn, hơn nữa còn cười nói với nhau như lũ ngốc. Cơn tức giận trong anh đột ngột vọt tới tận cổ.
Anh không hề nghĩ ngợi mà ném quả bóng rổ qua.
Liêu Chí Bình thình lình bị bóng rổ ném chảy máu mũi, bị dọa tới mức ngất xỉu tại chỗ.
Từ Úc ném bóng chỉ thoải mái nhất thời, không ngờ lại ném người ta tới chảy máu không ngừng. Sau đó thấy Tô An Hi quắc mắt lườm mình thì ánh mắt đắc ý của anh trong nháy mắt lại trở thành không biết phải làm sao.
Lần này thật quá đáng, xem chừng Tô An Hi cũng rất tức giận.
Từ Úc tranh thủ thời gian chạy tới, không nói hai lời đã cõng Liêu Chí Bình tới phòng y tế. Sau khi kiểm tra, mũi Liêu Chí Bình bị thương dẫn tới việc các mao mạch bị vỡ.
Nhìn thì khiến người khác sợ hãi, nhưng thật ra không có vấn đề gì lớn.
Tô An Hi đứng với Từ Úc bên ngoài phòng y tế, hai người nhìn học sinh đến học sinh đi nhưng không ai nói chuyện.
Nửa ngày sau, Từ Úc mới mở miệng: “Hôm nay coi như anh sai, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Tô An Hi cười lạnh: “Anh luôn tự cho mình là đúng. Trái đất này không phải chỉ xoay quanh một mình anh.”
“Em còn không biết xấu hổ mà nói anh.” Nửa năm không cãi nhau, Từ Úc cực kỳ hăng hái: “Em cho rằng em là Đấng cứu thế, luôn cười nói với tất cả mọi người?”
“Em cùng mọi người là giao lưu học tập. Không giống anh, anh là giao lưu tình cảm, đặc biệt là với hoa khôi giảng đường đúng không?”
Tô An Hi hành động kì lạ: “Cũng đúng, hoa khôi người ta nói chuyện ê ê a a, nam sinh mấy anh đều thích đi?”
“Cái gì mà hoa khôi giảng đường ê ê a a…”
“Giả vờ, anh cứ tiếp tục giả vờ mất trí nhớ đi…”
Từ Úc vừa nghe xong, đột nhiên không giận được nữa. Lúc trước giận nhau lâu như thế không nói rõ được do ai, thì ra là bởi hoa khôi giảng đường sao?
Có điều anh rất buồn bực, anh và hoa khôi giảng đường không có gì mà!
“Thật ra anh và…”
Từ Úc đang chuẩn bị giải thích, Phùng Tiểu Dao đã gọi Tô An Hi tiến vào.
Liêu Chí Bình tỉnh lại trên giường bệnh, nhìn hai người đứng bên cạnh giường thì cho là mình đã chết rồi.
“Tôi không phải trời cao đố kị anh tài, hồng nhan bạc mệnh đã lên thiên đường đó chứ?”
Phùng Tiểu Dao tát anh ta một cái, vành mắt còn hồng lườm Liêu Chí Bình: “Tai họa lưu lại ngàn năm, dù có chết cậu cũng sẽ xuống địa ngục.”
Liêu Chí Bình suýt xoa vì cái mũi đau, nhưng vẫn nhíu mày cười ha ha, hỏi: “Phùng Tiểu Dao, sao mắt cậu đỏ như con thỏ vậy.”
Một tay Tô An Hi nắm bả vai Phùng Tiểu Dao, liếc xéo Liêu Chí Bình một cái: “Này, không sai biệt lắm đâu!”
“Tô An Hi, tôi lại gây tội gì với cậu hả?” Liêu Chí Bình liếc Tô An Hi một cái.
Từ Úc đứng ở cửa thấy rõ một màn này thì lập tức hiểu ra, hai người kia hợp lại mới là một đôi?
Anh đi tới, cúi đầu nhìn Liêu Chí Bình trên giường, thành khẩn xin lỗi: “Ngại quá, vừa rồi lỡ tay nên ném bóng vào đầu cậu.”
Liêu Chí Bình nhìn bức tường cao đứng bên cạnh giường mình này, nhìn nhìn một chút, đồng tử của anh ta bỗng nhiên giãn ra, chỉ vào Từ Úc rồi hỏi: “Anh là Từ Úc của lớp 11-8?”
“Đúng vậy.” Từ Úc gật đầu nhẹ.
“Ai, chào anh chào anh.” Liêu Chí Bình ngồi dậy, hai tay nắm lấy tay Từ Úc ra sức lắc lắc: “Về sau xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Được!” Từ Úc tự biết mình đuối lý nên đồng ý rất thoải mái.
Tô An Hi nhìn cảnh tượng thu nạp đệ tử này thì dở óc dở cười, đầu óc bị đập hỏng luôn rồi sao?
Mãi tới về sau, Liêu Chí Bình mới giải thích với Tô An Hi: “Từ Úc đó! Nhất Trung – Du Giang không ai dám đắc tội, vừa đẹp trai vừa khốc liệt, có anh ấy bao bọc thì cuộc sống cấp ba sẽ bình bình an an.”
Lúc ấy Tô An Hi vừa viết bài thi vừa cười lạnh: “Người ta học lớp 11, cậu học lớp 10, đầu óc cậu có lẽ bị đập hỏng thật rồi.”
…
Sau tiết tự học buổi tối hôm đó, Tô An Hi ngồi xe buýt thì “ngẫu nhiên gặp được” Từ Úc. Trước đó xe đạp của cô lâu không đi nên bị hỏng, vẫn chưa mua lại. Vì vậy cô đi học bằng xe buýt, mấy người Từ Úc và Hoắc Nham Tông thường vẫn đi xe đạp, không ngờ hôm nay anh thế mà lại không đi xe.
Giữa hai người là mấy nữ sinh ồn ào, bọn họ cười cười nói nói, còn nhỏ giọng nói thầm, thường xuyên nhìn lén Từ Úc.
Tô An Hi lườm nguýt trong màn đêm, xe đã tới rồi.
Cô liếc nhìn mấy nữ sinh không vội lên xe bên cạnh Từ Úc, sau đó sải bước chân dài lên xe, ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới lên bên cạnh cửa sổ.
Ha, còn bị người ta chấm mút bên cạnh cửa xe nữa!
Cuối cùng Từ Úc cũng lên xe, anh đi qua chỗ ngồi của Tô An Hi thì nhìn cô một cái, kết quả người ta mặt không biểu cảm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe bắt đầu chạy vào màn đêm mờ mịt, hai bên đường là hàng cây xấu hổ, đèn đường lờ mờ khiến người ta mệt mỏi.
Lúc đó Du Giang không giống như hiện tại, cả đêm đèn đuốc sáng trưng, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Lúc ấy ngoại trừ đường lớn, những nơi khác đều quạnh quẽ, không chút ánh sáng.
Xe buýt không đi thẳng tới điểm đích như xe taxi, vốn có thể ngồi thẳng một chặng là đến, nhưng lại đổi sang cảnh giới 18 ngã rẽ các chặng.
Chưa tới một lát, Tô An Hi đã ngủ mất.
Đây là thói quen từ nhỏ tới lớn của cô, vừa lên xe đã ngủ.
Ngủ ngủ một lát, đột nhiên lại bị bàn tay to từ phía sau kéo đuôi tóc tới tỉnh. Cô ngồi dậy, xoa xoa cổ rồi xoay người trừng mắt thiếu niên ở phía sau.
Thông báo tới bến vang lên, Tô An Hi đứng dậy xoa cổ, vừa đi còn vừa xoa xoa cả đầu theo bản năng.
Kỳ lạ là nơi đó vậy mà lại không đau.
Xe phanh gấp, Tô An Hi ngã người ra phía trước thì được một lực lớn kéo trở về. Cô tinh mắt liếc thấy bàn tay nắm trên vai mình kia, lòng bàn tay hồng hồng, giống như vết tích bị vật gì đè lên.
Kết hợp với việc mình không bị đau đầu, cô gái nhỏ thông minh hoài nghi xoay người, ngẩng đầu nhìn Từ Úc rồi hỏi: “Tay anh bị sao vậy?”
Từ Úc nhún vai như không có gì, đẩy Tô An Hi ra phía trước: “Xuống xe.”
Cửa xe đóng lại rồi lái đi từ phía sau bọn họ. Tô An Hi cầm tay áo bên phải của Từ Úc lên, nương theo ánh đèn mờ nhạt rồi ngẩng đầu đối mắt với đôi mắt đen của anh. Lòng bàn tay màu hồng kia vẫn chưa tan đi.
Trong lòng cô hiểu rõ, nhưng vẫn muốn hỏi tới cùng: “Em đè lên?”
“Ngủ như heo ấy, anh muốn cử động mà không được!” Từ Úc để mặc Tô An Hi nắm tay áo mình, giọng điệu mang vẻ oán trách.
Tô An Hi nghe xong, lại biết rõ thói ngủ của bản thân có chút không thành thật nên ngữ khí hòa hoãn đi rất nhiều, không hề lạnh băng cứng rắn hay châm chọc trào phúng nữa.
“Ngại quá!”
“Bỏ đi, hòa nhau.” Từ Úc kéo tay áo của mình xuống, xoay người đi về phía đại viện, vừa đi vừa nói: “Bệnh vừa lên xe đã ngủ của em phải sửa chút đi.”
Tô An Hi nhìn theo bóng lưng phóng khoáng của thiếu niên, biết anh nói hòa nhau là ý gì thì cười một tiếng rồi đi theo.
“Sao không đi xe đạp?” Âm thanh trong trẻo của thiếu nữ vang lên trong màn đêm.
“Hỏng rồi.” Tinh thần thiếu niên phấn chấn, giọng nói mang tia lười nhác mà tùy ý.
Âm thanh của thiếu nam và thiếu nữ càng ngày càng xa dần.
“Về sau đừng lấy bóng ném người khác, dù sao cũng thuộc đội bóng của trường, anh có mất mặt không hả.”
“Ngộ thương, hiểu không?”
“Từ Úc, anh ngụy biện như thế có vui không?”
“Tô An Hi.”
“Làm sao?”
“Làm hòa đi!”
“Được thôi!”
“Vậy em nói chuyện em và đội trưởng đội bóng rổ đại học Du anh nghe một chút.”
“Nếu không anh nói chuyện của anh và hoa khôi giảng đường trước đi.”
“…”
…
Cảnh trước đó trên xe buýt.
Từ Úc ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn tóc đuôi ngựa của Tô An Hi đung đưa phía trước, đung đưa tới mức lòng anh cũng loạn. Ánh mắt khi anh vừa lên xe đó là thế nào?
Xe bỗng nhiên phanh gấp, Từ Úc nhanh tay lẹ mắt nắm lấy quai cặp sách của Tô An Hi, sau đó nhìn xem người phía trước, vẫn còn ngủ ngon cơ đấy?
Mắt thấy đầu Tô An Hi sắp đụng vào cửa kính xe, anh tranh thủ thời gian đưa tay phải ra ngăn ở giữa. Sợi tóc mềm mại mang hương thơm nhàn nhạt của cô gái nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay anh, giống như chó nhỏ dụi dụi vậy.
Từ Úc thầm cong môi, tay vốn đau nhức nhưng tim lại mềm nhũn.