Úc Của Tôi Trở Về

Chương 3: Tôi và Từ Úc không có quan hệ gì hết



Biên tập: Bột


Vui đùa qua đi, không khí bỗng như đọng lại, mọi người như đang mong chờ ai đó tới hóa giải câu đố ngàn năm này.

Ánh mắt, phong thái, vẻ mặt và biểu cảm của bọn họ đều trong tư thế hóng chuyện, trong lòng các vị ở đây đều biết rõ đó có phải nhiễu khẩu lệnh thật hay không.

Nhưng vì khí tức mạnh mẽ của đồng chí thiếu tá, không có ai dám nổ phát súng đầu tiên này.

“Từ đội (1), quen sao?” Âm thanh sang sảng của Hạ Tuấn Nam phá vỡ không khí quỷ dị lúc này.

(1) Từ đội = Đội trưởng Từ

Mọi người đồng loạt nhìn về phía đồng chí cảnh sát vũ trang (2) vừa lên tiếng, chàng trai có khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ toét miệng cười lộ hàm răng trắng bóc, trên mặt là vẻ tò mò và ám chỉ dễ thấy.

(2) Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Nhân dân Trung Quốc (PAP): ở Trung Quốc hay gọi tắt thành Vũ cảnh. Đây là lực lượng cảnh sát quân sự chủ yếu chịu trách nhiệm bảo vệ dân sự và cứu hỏa tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, cũng như cung cấp hỗ trợ cho quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc trong thời chiến. Lực lượng Vũ cảnh chịu sự lãnh đạo của Quốc vụ viện và Ủy ban Quân sự Trung Ương.

Hạ Tuấn Nam là người túc trí đa mưu trong đội, tinh ranh như một chú khỉ, chỉ cần nhìn một cái đã biết xảy ra chuyện gì. Có điều người đông thế mạnh, cứ hỏi trắng ra thì không hay lắm nên anh ta uyển chuyển dùng hai từ ‘quen sao’ để thăm dò.

Lúc bình thường trở lại, Tô An Hi mới phát hiện mình hơi xúc động. Đối mặt với Từ Úc, sự tỉnh táo trước sau của cô lại nhỏ bé tới không đáng kể.

Trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế.

Nhưng cô làm sao lường trước được người xúc động đâu chỉ có một mình cô.

Cô nhìn anh chưa đầy một giây đã không tự chủ rời mắt đi, cô có thể cảm nhận được dây thần kinh ở cổ mình đang nảy lên thình thịch.

Tô An Hi lại càng cảm nhận được trong nháy mắt này, hai mạch Nhâm – Đốc (3) của mình như được đả thông, máu toàn thân xôn xao nhộn nhạo, hoàn toàn không khống chế được.

(3) Mạch Nhâm – Đốc: Mạch Nhâm thuộc Âm (thuộc phía trước thân ngực, bụng của chúng ta). Mạch Đốc thuộc Dương (thuộc phía sau lưng, chạy qua đỉnh đầu chúng ta). Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trong cơ thể con người.

Còn căng thẳng hơn cả lúc cứu người trước kia.

Nhanh như chớp, ý cười lưu manh trong mắt anh biến mất không còn tăm hơi. Gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, đôi đồng tử đạm mạc đảo qua mặt Tô An Hi, quả táo dễ thấy ở cổ họng lên xuống, giọng nói trầm thấp cũng vang lên.

Anh cực kỳ tùy ý nhả ra hai chữ: “Đồng hương.”

Hai chữ cực kỳ đơn giản vốn khiến người ta cảm thấy thân thiết này lại khiến lòng Tô An Hi rét lạnh trong nháy mắt.

Đúng vậy, quan hệ của cô và anh không phải chỉ gói gọn trong hai chữ “đồng hương” đơn giản thôi sao…

“Người Du Giang?” Hạ Tuấn Nam vừa nghe, ánh mắt sáng lên trong nháy mắt, anh ta vội vàng nhìn về phía bảng tên trước ngực Tô An Hi: “Tôi cũng vậy, cô là Tô… Ơ kìa Từ đội… Này này này…”

Hạ Tuấn Nam còn chưa dứt lời đã bị Từ Úc xách cổ áo đem đi, từng câu chữ mang theo khiển trách càng lúc càng đi xa: “Kiểm kê quân số, làm quen bừa cái con khỉ, thân quen với cậu sao?”

“…”

Đội trưởng phát lệnh, không thể cãi lời, anh ta ngậm miệng nhanh chân đi bận việc.

Người đàn ông đi ở cuối chậm lại bước chân, như đang suy nghĩ một chút rồi xoay người. Khổ người của sĩ quan này rất lớn, làn da ngăm đen, anh ta cười ngượng ngùng với Tô An Hi, nói giọng Đông Bắc.

“Xin lỗi, Từ đội của chúng tôi nói chuyện như cây kem đóng băng vậy, rất xa cách!”

Tô An Hi hơi gật đầu: “Mấy anh là người của chi đội Phương Tuyền?”

Trương Trung gật đầu: “Còn không phải sao, vừa đóng quân xong thì nhận được tin nên tiện đường tới tiếp ứng cho đội trị liệu mấy cô!”

Thì ra là thế, trước đây Tô An Hi từng thấy phù hiệu của bọn họ, đội đặc chiến. Theo lẽ thường thì sẽ không phái đội đặc chiến tới đón người, hơn nữa toàn bộ trung đội đặc chiến đều tới tiếp ứng bọn họ. Thì ra chỉ là tiện đường mà thôi.

“Vậy các cô nghỉ ngơi trước đi, xử lý xong sẽ tới gọi các cô.” Trương Trung gãi gãi gáy, không biết phải nói gì tiếp.

Tô An Hi gật đầu: “Cảm ơn.”

Trương Trung thật thà cười rồi gật đầu một cái. Xoay người rời đi, anh ta cảm thấy vị nữ quân y này đúng là rất xinh đẹp, nhưng lại đem tới cho người ta cảm giác lạnh lùng, hơi khó yên lòng.

“Bác sĩ Tô, cô và vị thiếu tá vừa rồi là có chuyện gì vậy?” Rốt cuộc một y tá nhỏ không nhịn được hưng phấn, nghiêng đầu đặt câu hỏi.

Tô An Hi chuyển tầm mắt, phát hiện tất cả những người đang ngồi ở đó đều nhìn về phía mình, tò mò chờ đợi đáp án từ cô.

Cô đứng dậy, kín đáo ho khan một tiếng, nói: “Không phải đã nói rồi sao? Đồng hương.”

“Không thể, lời nói kia của hai người không thể đơn giản là đồng hương được, lại còn không mặc áo, không mặc quần nữa chứ.”

Y tá Tiểu Vương thường chọc cười Tô An Hi mang khuôn mặt mập mờ đi tới bên cạnh cô, cười hì hì nói toạc ra: “Là bạn trai cũ hả?”

Tất cả mọi người đều chớp mắt nhìn Tô An Hi chằm chằm, chỉ hận không thể chụp X-Quang từ trong ra ngoài, sau lại chụp cắt lớp, nếu thực sự không được thì thử chụp cộng hưởng từ (4). Tóm lại là muốn nhìn thấu toàn bộ, đào cho ra chân tướng.

(4) Chụp X-Quang: X quang là một loại bức xạ năng lượng cao. Một máy chụp X quang phát ra các chùm tia X. Các tia X xuyên qua các mô mềm và thành phần dịch (chất lỏng) trong cơ thể một cách dễ dàng;

Chụp cắt lớp:Chụp cắt lớp vi tính hay còn gọi là chụp cắt lớp, đây là một phương pháp chụp hình X quang. Máy CT chạy vòng quanh thân thể bệnh nhân, phát sóng X- Quang và đo độ dội lại của các tia X-Quang trên các tế bào;

Chụp cộng hưởng từ:là một phương pháp thu hình ảnh của các cơ quan trong cơ thể sống và quan sát lượng nước bên trong các cấu trúc của các cơ quan. Ảnh cộng hưởng từ hạt nhân dựa trên một hiện tượng vật lý là hiện tượng cộng hưởng từ hạt nhân.

Tô An Hi liếc Tiểu Vương một cái, trịnh trọng nói với mọi người: “Mọi người đủ rồi đó, không đi làm paparazzi thật đáng tiếc. Tôi và vị đồng chí thiếu tá kia ở cùng một viện, lời vui đùa khi còn nhỏ đừng coi là thật, tôi và anh ấy thật sự không thân.”

Nói xong, Tô An Hi mau chóng trốn khỏi hiện trường bát quái. Có lẽ ngày thường đối xử quá thân thiện với mấy cô ấy, nếu còn hỏi nữa thật sự có thể khiến người ta cứng miệng.

“Chuyện đó, tôi… Tôi… Này này…”

Người đàn ông bị gạt sang một bên kia muốn chen lời nhưng không được. Nhìn bóng lưng yểu điệu thẳng tắp rời đi, anh ta âm thầm tiếc nuối, đau buồn không thôi.



“Tô An Hi, Tô An Hi…” Liêu Chí Bình không biết nhảy ra từ đâu, lôi Tô An Hi sang một bên, dáng vẻ thần thần bí bí: “Cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai?”

Tô An Hi giật túi bánh quy trong tay Liêu Chí Bình, lấy ra một miếng bánh cho vào miệng, tùy ý nhâm nhi bánh quy vị soda rồi giương mắt lên nhìn Liêu Chí Bình: “Từ Úc.”

Liêu Chí Bình trợn mắt thật to, chỉ vào Tô An Hi: “Gặp rồi? Đúng là người yêu cũ, mới bao lâu mà hai người đã nhìn ra nhau.”

“Liêu Chí Bình, tôi cảnh cáo cậu, tôi và Từ Úc không có quan hệ gì hết. Còn nói nữa tôi đánh cậu.”

Liêu Chí Bình nhìn Tô An Hi rồi âm thầm lắc đầu.

Không quan hệ? Bọn họ đều biết Từ Úc vì Tô An Hi nên mới học lại một năm, cái này gọi là không quan hệ?



Nhất Trung là trường trung học trọng điểm có danh tiếng nhất thành phố Du Giang, mà năm đó Tô An Hi là học thần đứng đầu, tiếng tăm lừng lẫy của Nhất Trung. Một vị học thần khác là học muội nhỏ hơn cô hai khóa, tên là Từ Lai.

Từ Lai có người anh trai lớn hơn Tô An Hi một tuổi, cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Nhất Trung – Du Giang. Người này cái gì cũng tốt, chỉ học không giỏi, đó chính là Từ Úc.

Nếu theo lẽ thường, thành tích của Từ Úc không thể thi đỗ trường trung học phổ thông Nhất Trung. Có điều người ta học thẳng từ cấp hai lên, thi cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Lúc Tô An Hi thi vào đã náo động toàn trường, tên của cô và thành tích cao ngất treo trên bảng thông báo nhanh chóng nhận được chú ý.

Vốn tưởng đây sẽ là con một sách mang cặp kính dày cộp, ai ngờ lại là một thiếu nữ xinh đẹp.

Mọi người đều thích đóa hoa đẳng cấp này, trừ trai đẹp Từ Úc.

Lâu ngày, đám học sinh trung học lan truyền một bí mật công khai: Trai đẹp và học thần không thích nhau, đường ai nấy đi.

Không ai biết bọn họ lớn lên cùng nhau, không ai biết bọn họ lớn lên trong cùng một viện, cũng không ai biết thật ra bọn họ là thanh mai trúc mã.

Mọi người chỉ biết anh Úc không để tâm tới ai, đặc biệt là Tô học thần.

Mọi người cũng chỉ biết Tô học thần thân thiện với tất cả mọi người, trừ trai đẹp Từ.

Cho tới một ngày nào đó, trai đẹp Từ đột nhiên hăng hái học tập, rõ ràng đã thi đỗ trường đại học hạng hai nhưng lại chọn học lại, hơn nữa còn chuyển tới lớp 12-1 của Tô An Hi.

Tới lúc Từ Úc đeo ba lô đi ngược sáng, đẹp trai bức người đứng ở cửa lớp 12-1, hơi nghiêng đầu cong khóe miệng cười với học thần một tiếng…

Khoảnh khắc đó, mọi người mới hiểu rõ tất cả những hành động không thể tưởng tượng của trai đẹp đều liên quan tới Tô học thần.

Cũng vào lúc đó, bạn cùng bàn kiêm bạn tốt Liêu Chí Bình của Tô An Hi phát hiện ra manh mối: Từ Úc học lại vì bạn cùng bàn của anh ta, hơn nữa còn cố ý chuyển tới lớp bọn họ!

Nhưng rốt cuộc bọn họ có ở bên nhau không thì không ai biết…



Tất cả vật tư điều trị đều được chuyển tới xe cảnh sát vũ trang, đội ngũ điều trị đã thu dọn xong, từng người tới nơi đối diện chỗ sạt lở rồi lên xe.

Tô An Hi đi ở cuối cùng, mặt không biểu cảm, tâm sự nặng nề.

Lúc cô chuẩn bị lên xe theo Liêu Chí Bình, thì cửa xe đóng sầm lại trước mắt. Cô chuyển tầm mắt về phía người đóng cửa xe là Trương Trung, chưa kịp lên tiếng, đối phương đã cướp lời trước.

“Bác sĩ Tô, xe này đầy người rồi, cô tới chiếc xe màu đen phía trước đi!” Trương Trung thật thà, chính trực khiến người ta không chút phòng bị hay phản cảm.

Vừa nói xong, anh ta nói to với Hạ Tuấn Nam ở phía trước: “Lão Hạ, bác sĩ Tô đi cùng xe với mấy cậu.”

“Được.” Hạ Tuấn Nam gật đầu, mở cửa xe chờ Tô An Hi.

Tô An Hi đi tới, thấy Hạ Tuấn Nam cười ha hả mời cô lên xe. Cô nói tiếng cảm ơn rồi ngồi lên xe. Sau đó Hạ Tuấn Nam cũng lên xe, đóng cửa xe “rầm” một tiếng.

“Chào cô, chính thức giới thiệu một chút: Tôi là Hạ Tuấn Nam, cũng là người Du Giang.” Hạ Tuấn Nam nói xong còn đặc biệt trang trọng muốn bắt tay.

“Tô An Hi.” Tô An Hi đưa tay ra, đáp lại theo lễ nghĩa.

Vào lúc này, cửa ghế phó lái bị mở ra từ bên ngoài, Từ Úc lưu loát nhảy lên xe. Tay anh mới chạm tới chốt định đóng cửa, nhưng vừa chuyển mắt đã thấy đôi tay đang nắm lấy của hai người. Động tác trên tay anh dừng lại một lát, ngay sau đó lại dùng sức đóng cửa xe, cả xe rung nhẹ một chút.

“Lái xe.” Là âm thanh lạnh lẽo như núi băng của Từ Úc.

Tô An Hi cũng không ngờ sẽ ngồi cùng xe với Từ Úc, cô lập tức thu tay về, ngồi yên lặng.

Từ vị trí của cô, tầm mắt có thể thấy tư thế ngồi nghiêm chỉnh và đường cong gò má lưu loát, rắn rỏi của người đàn ông ngồi cạnh ghế lái.

Đột nhiên nghĩ tới lúc còn đi học, anh luôn lười biếng dựa vào ghế, hai chân dài đạp vào ghế cô, nếu đem ra so sánh với bây giờ thì như hai người khác nhau.

Xe chạy trên quốc lộ, không khí trong xe càng ngày càng lúng túng.

Hạ Tuấn Nam muốn hòa hoãn không khí một chút, cũng vì các chiến hữu đã giao phó nhiệm vụ tìm hiểu chuyện giữa Từ đội và bác sĩ Tô.

Nghĩ như vậy, anh ta ho khan một tiếng, sau đó mở miệng cười nói: “Trùng hợp thật, xe chúng ta đều là đồng hương này, chắc bác sĩ Tô thân quen với Từ đội của chúng tôi lắm nhỉ?”

Tô An Hi vừa nghe, ánh mắt lại vừa vặn đụng phải ánh mắt ai đó trong gương. Cô hốt hoảng rũ mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.

Bên tai nhanh chóng vang lên giọng của người đàn ông trên ghế phó lái: “Hạ Tuấn Nam, trở về chạy 5km việt dã trang bị vũ trang, chạy không xong đừng ăn cơm.”

“Từ đội.” Hạ Tuấn Nam vừa nghe mặt đã cứng lại, ấp úng nói: “Không phải nói không phạt sao?”

“10km.” Giọng Từ Úc nghe không ra chút phập phồng nào, nói xong đã đưa tay kéo vành mũ xuống, hai tay khoanh trước ngực, không nói thêm lời nào.

Hạ Tuấn Nam liếc nhìn Tô An Hi, người ta còn đang ngắm phong cảnh ngoài cửa kìa?

Vì thế, anh ta ha ha một tiếng, thử thương lượng: “Báo cáo Từ đội, hay là cứ… 5km đi ạ!”

Yên tĩnh… Không gian trong xe vẫn yên tĩnh, không có tiếng trả lời.



Hậu trường: Lúc Trương Trung bảo Tô An Hi lên xe của Từ đội, anh ta vừa nhìn cô đi lên vừa giơ ngón tay cái về phía Hạ Tuấn Nam đứng cạnh cửa xe. Hạ Tuấn Nam hiểu ý gật đầu, làm động tác “xem tôi đây”.

Hết chương 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.