Úc Của Tôi Trở Về

Chương 54: Bây giờ coi như em bù đắp lại những năm tháng anh gặp thương tổn mà không có em ở bên



Biên tập: Bột
Gió mát nổi lên bốn phía trong phòng, cơn gió nhẹ nhàng thổi tới khiến phong cảnh trên giường cũng như bồng bềnh hơn. Dưới lớp chăn lộ ra hai bắp chân thon dài cân xứng, mà trên chiếc đùi trắng nõn lại lộ ra từng đóa hoa nhỏ màu đỏ sậm, này không cần đoán cũng biết là kiệt tác của vị cầm thú nào đó.

Từ Úc bật điều hòa ấm cho cả phòng, vì thế không khí trong phòng cũng ấm áp như xuân về.

Anh mặc quần tứ giác rồi chậm rãi trở về giường, sau đó đưa tay kéo kéo lớp chăn che kín cả mặt Tô An Hi.

Thấy cô không động đậy, anh duỗi thẳng hai tay đè sang hai bên, rồi nửa người chống trên người cô, sau đó cúi đầu hôn xuống đôi mắt đang nhắm nghiền của Tô An Hi. Anh thấy hàng lông mi đang khép của cô hơi động thì mới nhẹ nhàng nói thầm: “Đi tắm nào.”

Cả người Tô An Hi đều dinh dính nhơn nhớt, đặc biệt là phần chân càng khó chịu. Không biết thế nào mà cô bị Từ Poodle (1) làm cho cả người không có sức, chân tay không rệu rã, đến giờ cũng chỉ muốn nhắm mắt mà nằm thẳng cẳng thế thôi.

(1) Poodle nổi tiếng là một trong những loài chó động dục mạnh mẽ.

“Mệt lắm.”

Lúc mới bắt đầu Tô An Hi còn to giọng không biết xấu hổ mà ngang tài ngang sức với Từ Úc. Nhưng sau khi bị anh liên tục trước sau hai lần thì cũng phải thành thật, lúc đó trong đầu cô chỉ có đầy ý nghĩ không thể trêu vào đàn ông làm lính, mà lại càng không thể trêu vào đàn ông làm lính chưa từng ăn thịt.

Cuối cùng bây giờ cô cũng thấu hiểu tâm sự liên quan đến chuyện sinh hoạt vợ chồng mà một quân tẩu từng kể cho mình.

Trong đó cô ấy có kể mỗi lần chồng mình được nghỉ phép trở về, trừ việc đi thăm bố mẹ hai bên ra thì thời gian còn lại cơ bản đều lăn lộn trên giường. Sức chiến đấu bừa một đêm thôi cũng dùng hết một hộp “áo mưa”.

Lúc đó rảnh rỗi nên cô cũng nghe tai này ra tai kia, sau đó thấy nói thế cũng hơi quá nên chỉ nhún vai cười trừ, không nghe tiếp nữa mà rời đi.

Bây giờ cô từ từ mở to mắt đã trông thấy người đàn ông tinh thần sáng láng trước mắt này thì nghĩ đúng là không nói quá, không nói quá chút nào.

Từ Úc dào dạt ý cười ôm cả chăn lẫn Tô An Hi lên, anh vuốt lại mấy sợi tóc dài bị mồ hôi thấm ướt dính lên mặt, khóe môi và trán của cô, sau đó còn tiện tay phác lên chóp mũi cô: “Thể trạng này của em còn phải luyện nhiều.”

Lúc này Tô An Hi rất ngoan ngoãn, cô duỗi cánh tay trần ra ôm chặt lấy cổ Từ Úc, đầu cũng đặt ở gáy của anh rồi đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người anh. Sau đó cô mới nhẹ nhàng nói: “Không phải thể trạng của em có được hay không, mà là anh…”

“Oán trách anh, hả?” Giọng Từ Úc trầm thấp mà nhu hòa, nhưng câu hỏi lại mang thêm vài phần trêu chọc khó thấy.

“Không dám.” Tô An Hi cười nhẹ một tiếng, lúc này cũng không cần so tài nên cô chịu thua: “Rất thích.”

Quả nhiên, sau đó cô đã nhận được nhận câu “ừm” từ Từ Úc. Anh lại đưa bàn tay to lên vuốt ve cánh tay bóng loáng của cô, giọng vang lên cũng đầy nuông chiều: “Ngoan, anh dọn dẹp một chút, em đi tắm đi, nhé?”

“Ừ.” Tô An Hi buông cánh tay ra rồi ngước mắt nhìn Từ Úc, sau đó cô gật đầu rồi đứng dậy xuống giường.

Nhưng lúc thân thể để trần trắng nõn của cô đưa lưng về phía Từ Úc thì ánh mắt của người đàn ông lại dần nhen lên ngọn lửa.

Lúc Tô An Hi đứng lên còn vuốt lại mái tóc đen lộn xộn, mà thân tóc như thác nước che khuất phần xương bướm của cô, đuôi tóc còn lướt qua da thịt tạo ra một ranh giới thật rõ rệt. Vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển của cô vẫn còn dấu tay như ẩn như hiện, bờ mông vểnh cao cũng có vết tích, mà đôi chân thon dài cất bước vào nhà vệ sinh cũng hơi tốn sức.

Từ Úc nhìn chằm chằm theo tới lúc cửa nhà vệ sinh đóng lại. Lúc này anh cũng khép đôi mắt tĩnh mịch lại mà đè nén ngọn lửa vô danh trong lồng ngực.  Sau đó anh bỗng cúi đầu thầm chửi một câu, vật trong quần lót tứ giác lại có phản ứng rồi.

Đèn phòng vệ sinh rất êm ái, lại có tiếng nhạc rót vào tai khiến người ta thật dễ chịu.

Đúng là sau khi được nước ấm xối lên người thì mệt mỏi toàn thân của Tô An Hi đã tan đi đôi chút, mà chân cô cũng không còn run lên như trước nữa. Cô tựa vào tường rồi cúi đầu cọ rửa hai chân thì bỗng muốn khóc.

Trên người cô lúc này là từng hàng dâu tây nông sâu kéo dài, sau đó cô chợt đỏ mặt khi nhớ đến cảnh thân thể cường tráng rắn rỏi nào đó cày cấy trên người mình. Tô An Hi giẫm lên bọt nước rồi ngửa đầu dưới vòi hoa sen để thấm ướt tóc và rửa mặt, sau đó cô lấy dầu gội đầu rồi xoa lên tóc.

Cô nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thư giãn toàn thân mà mùi hương dầu gội đầu mang đến, tiếng nhạc sống động bên tai khiến cô bất giác ngâm nga theo.

Đột nhiên giữa chừng có thêm hai cánh tay đưa lên gãi tóc giúp khiến cô giật mình, lúc đang muốn quay lại thì bị một lực lớn ấn đầu, sau đó là giọng trầm thấp của người đàn ông hòa cùng với tiếng nước: “Đừng nhúc nhích.”

Tô An Hi không dám động đậy, sợ lại chọc tới anh rồi bị ăn sạch sành sanh.

Cô đưa tay hứng nước rửa bọt xà phòng rồi híp mắt, sau đó thận trọng hỏi: “Anh vào làm gì?”

“Vào nhà tắm thì còn làm gì nữa?” Từ Úc gãi đầu nhè nhẹ cho Tô An Hi, giọng cũng mang ý cười đương nhiên: “Đương nhiên là vào tắm.”

“Anh đợi em tắm xong rồi hẵng vào chứ! Vào góp vui cái gì…”

Từ Úc đưa tay cầm vòi hoa xen xịt lên tóc Tô An Hi, ngón tay luồn qua sợi tóc của cô cũng vô cùng dịu dàng và cẩn thận.

“Tiết kiệm nước.”

Tô An Hi chỉ biết dở khóc dở cười với một câu nói hươu nói vượn này của Từ Úc. Mà giờ cũng như miếng thịt trên thớt gỗ rồi, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm thôi.

Sau khi tắm sạch toàn thân rồi, lúc này Tô An Hi mới xoay người. Từ Úc cũng cài lại vòi hoa sen rồi cầm khăn mặt lau mặt cho cô.

Phòng tắm tràn ngập hơi nóng lại như lọt vào trốn tiên cảnh, mà hai người đang đối diện nhau bằng dáng vẻ nguyên thủy khiến cô nghĩ đến hai người.

Adam và Eva.

Cô nhìn bức tường người trước mắt, hơi sương trắng mờ mịt và hơi nóng lúc này lại khiến mặt mày cứng rắn và lạnh lẽo của anh nhu hòa thêm một chút.

Mũi anh thẳng tắp, đôi môi khá mỏng, màu môi tuy nhạt nhưng hình môi lại như được nhà danh họa đưa nét bút thưa thớt phác lên, để rồi đôi môi ấy nhếch lên độ cong vừa phải và hoàn mỹ tới dị thường.

Thuở thiếu thời cô luôn thích khuôn mặt anh tuấn ấy, bây giờ cũng chính khuôn mặt ấy lại được cô khóa chặt trong lòng.

Sau đó Tô An Hi lại thấy vết sẹo dài mạnh mẽ trên ngực kia của anh.

Cô giơ tay lên khiến giọt nước treo trên lòng bàn tay trượt lên ngực anh. Từ Úc cũng dừng động tác xoa tóc cho cô, yết hầu anh hơi lăn lên xuống rồi thầm ho khan một tiếng, vì thế mà lồng ngực được ngón tay cô chạm vào cũng rung lên theo.

“Còn sờ lung tung nữa anh không khách khí đâu đấy.” Anh trầm giọng cảnh cáo.

“Anh bảo cho em nhìn mà.” Ngón tay Tô An Hi lại vẽ vài vòng trên ngực Từ Úc, rõ ràng là đang gại lên da thịt nhưng thứ ngứa ngáy lại là tâm can.

Từ Úc không cách nào khác là cười một tiếng, sau đó anh nhìn Tô An Hi chằm chằm rồi nói: “Được, cả người đều là của em, còn sợ em nhìn chắc.”

Tô An Hi cong môi cười một tiếng rồi chăm chú nhìn tiếp, ngoài vết sẹo trên ngực ra thì trên tám múi cơ bụng màu sô-cô-la cũng có rất nhiều vết thương cũ.

“Xoay người.” Lúc làm trước đó, cô cũng sờ được trên lưng có không ít dấu vết.

Từ Úc nghe giọng bác sĩ nghiêm túc kiểm tra cơ thể của cô gái trước mắt thì rất muốn nhắc cô rằng bây giờ bọn họ đang trần chuồng mà đối diện với nhau.

Thôi bỏ đi, có lúc nào anh có nguyên tắc được trước mắt cô đâu, chẳng phải vẫn luôn cô nói gì thì là đó hay sao?

Sau khi anh xoay người xong, Tô An Hi cũng không biết bị hơi nóng trong này hun đến mắt dần nóng lên, hay là do phần lưng chằng chịt vết thương nông sâu khác nhau của anh làm mắt nóng lên nữa. Tóm lại là mắt cũng nóng lên rồi.

Cô đưa tay chạm vào lưng anh, nơi bả vai có một vết thương do đạn bắn trở thành sẹo, mà đường cong trôi chảy ấy lại lõm sâu và giao với mấy vết dao chém dài ở cột sống. Tuy màu sắc của chúng đã nhạt đi nhiều nhưng vẫn nhìn ra được nguyên nhân là do đâu.

“Đây là lúc nằm vùng để lại.” Lời Tô An Hi nói ra không phải hỏi mà là khẳng định.

Từ Úc gật đầu, lông mày cũng hơi nhăn lại rồi “ừm” một tiếng.

Anh bị tay Tô An Hi lần sờ tới run rẩy cả người. Mẹ nó, đúng là tự chuốc lấy cực khổ mà.

Ngay sau đó, sống lưng Từ Úc đã cứng đờ. Bởi môi lưỡi mềm mại mà ấm áp kia đang đáp trên lưng anh như hàng vạn hàng vạn con kiến đang gặm cắn cơ thể.

Tô An Hi hôn lên mỗi vết sẹo cũ trên cánh tay, trên eo và khắp lưng anh. Từ Úc thầm liếm răng, sau đó chợt phát hiện cô gái này chính là yêu tinh, mà còn là loại yêu mê hoặc lòng người nhất kìa.

“Tô An Hi, đủ rồi đấy!” Anh trầm giọng quay người lại cảnh cáo.

“Không đủ.”

Ánh mắt Tô An Hi nhìn Từ Úc chợt lóe lên vẻ cố chấp. Cô tiến tới hôn lên vết sẹo kia, cả người cũng như tiến vào trong lòng anh: “Bây giờ coi như em bù đắp lại những năm tháng anh gặp thương tổn mà không có em ở bên.”

Từ Úc bất đắt dĩ cười một tiếng, sau đó anh đưa tay vuốt mái tóc còn ướt của Tô An Hi: “Từ nay về sau, em trông coi anh, anh cũng bảo vệ em, nhé?”

“Nói lời nhớ giữ lời.” Tô An Hi ngẩng đầu nói thật nghiêm túc, thế nhưng một giây sau cô đã khiến cho Từ Úc hận đến nghiến răng: “Đội trưởng Từ, hình như anh lại… cương lên rồi…”

“Tô An Hi, em muốn chết đúng không?” Từ Úc nghiến răng nghiến lợi.

Tô An Hi kiễng chân lên hướng tới môi Từ Úc, sau đó là âm thanh câu hồn đoạt phách: “Nếu không lại làm một lần, nhưng đừng lâu quá.”

Lúc đầu Từ Úc cũng không nỡ cô nên định tự giải quyết, không ngờ tâm can bảo bối này lại thông cảm cho anh như thế. Vì thế anh dùng một tay nhấn Tô An Hi lên tường, vòi hoa sen cũng xối xuống người bọn họ róc rách như dòng nước chảy xuôi.

Từ Úc đảo khách thành chủ rồi liên tiếp gặm cắn môi Tô An Hi, sau đó anh khàn giọng nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Tô An Hi ôm cổ anh rồi cười nhạo: “Được lợi còn khoe mẽ.”

Âm nhạc trong phòng tắm bỗng chốc thay đổi, mà chất giọng giàu từ tính của nữ thần trời Âu lại như loại thuốc gợi tình hoàn mỹ vẩn vít trong hơi khói mờ ảo không xa.

“I miss you when the lights go out”

It illuminates all of my doubts

Pull me in, hold me tight

Don’t let go, baby give me light

I miss you when the lights go out

It illuminates all of my doubts

Pull me in, hold me tight

Don’t let go, baby give me light”  

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.