Úc Của Tôi Trở Về

Chương 73: Nếu không được thật thì kiếm cháu ngoại về cho mẹ vợ tương lai thôi



Biên tập: Bột
Tô An Hi càng ngày càng siết chặt vòng tay ôm cổ Từ Úc, lòng bàn tay và đầu ngón tay vốn hơi lạnh của cô lại vì từng nhịp tim phập phồng lên xuống của hai người mà tăng thêm nhiệt lượng, hoặc do càng dùng sức mà chỉ thấy toàn thân bủn rủn không thôi.

Cô bị anh kéo từ nhu tình tới kích tình, từ nấn ná tới sâu tới vô cùng, nhưng dường như nhiêu đó vẫn còn chưa đủ mà chỉ hận không thể như thế bên nhau tới già.

Cảm giác muốn dung nhập lẫn nhau vào cốt tủy ấy quá nồng đậm, nhưng anh lại lo cho vết thương của cô nên chỉ có thể dùng cách thức như thế để diễn tả.

Gió lớn đêm khuya quạnh quẽ vẫn tàn phá như trước, ngoài cửa là từng bông tuyết bay loạn. Tuyết tuy không lớn nhưng từng bông từng bông rơi xuống lại hóa thành nước mưa. Tuy hiện giờ đang là mùa lạnh buốt thấu xương nhưng lại khiến trái tim đôi nam nữ cách cánh cửa sổ lạnh lẽo này nóng dần lên.

Tô An Hi dần nới lỏng tay ra rồi rời khỏi đôi môi ướt át của người đàn ông để lấy hơi một chút, sau đó cả hai đối mũi với nhau để cùng hòa hoãn lại.

Từ Úc mở mắt ra nhìn cô gái trước mắt thì thấy cô cũng đang chậm rãi mở hai mắt ra, trong đôi mắt kia là những lấp lánh như thể hoa tuyết ngoài cửa sổ kia đều hóa thành nước mà dung nhập vào đôi đồng tử của cô, chúng thậm chí còn xinh đẹp tới mức khiến người ta cảm thấy như không chạm tới được.

Tô An Hi bị hôn tới hơi mệt, cộng thêm gió nhẹ luồn vào phòng bệnh khiến thời khắc này cô càng dịu dàng và ngoan ngoãn như một chú mèo con. Cô khẽ nghiêng đầu tựa vào vai Từ Úc, hơi thở ấm áp cũng phả vào dưới tai anh.

“Từ Úc.” Cô thở ra một hơi rồi mềm mại lên tiếng.

“Ừm?” Từ Úc dùng một tay đỡ lấy cơ thể mềm mại không xương của cô, một tay khác nhẹ nhàng vuốt tóc cô từng chút từng chút một.

Cô đột nhiên cười lên: “Không có gì, gọi chơi thôi.”

Từ Úc cũng thấp giọng cười theo: “Chơi trò trả thù đúng không?”

Tô An Hi đưa tay kéo khóa áo đặc chiến của anh xuống một chút, sau đó đầu ngón tay của cô hơi chạm vào yết hầu của anh. Khi thấy nơi hơi nhô ra ấy bất giác nhấp nhô lên xuống thì Tô An Hi thầm cười một tiếng, tiếp đó cả người cô đã hướng lên phía trước rồi áp đôi môi non mềm lên.

Đôi tay vuốt vuốt tóc Tô An Hi bỗng dừng lại, bởi cũng giống như anh biết rõ nơi mẫn cảm của cô thì cô cũng biết nơi mẫn cảm của anh.

Đầu lưỡi trơn trượt kia còn liếm nhẹ lên nơi nhô ra ấy, lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt sâu u ám của người đàn ông.

“Đây mới là trả thù.” Giọng cô như dòng suối nhu hòa nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ giảo hoạt.

Từ Úc bật cười rồi dừng tay đang vuốt vuốt đỉnh đầu cô lại, anh bất giác dùng lưỡi đâm vào quai hàm rồi nói với vẻ lưu manh: “Biết anh không thế nào với em được nên chọc anh đúng không?”

Tô An Hi gật đầu nhẹ rồi thừa nhận: “Chứ sao.”

“Khó nói lắm.” Tay Từ Úc trượt đến nắm lấy cằm của Tô An Hi, lòng bàn tay lại vuốt ve phần viền mặt của cô.

“Anh muốn thế nào?” Tô An Hi mỉm cười hỏi anh, lúc này cô vẫn gối lên bả vai của Từ Úc, lại vì anh đang nắm cằm mà hơi hếch mặt lên.

Từ Úc rũ mắt rồi hơi dùng sức nâng cằm cô cao lên chút nữa, để rồi hai người chói mũi đối chóp mũi, mắt đối mắt.

Màu mắt của Từ Úc chợt sâu thêm, mà anh vừa quay đầu sang đã nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô, sau đó còn nói mấy từ khó nghe được khi môi lưỡi giao hòa: “Anh muốn tiếp tục.”



Khoảnh khắc tay nắm cửa phòng bệnh bị vặn mở, Từ Úc đã nhanh chóng buông lỏng Tô An Hi ra rồi đỡ cô dựa vào gối đầu, tiếp đó còn không quên lau nước đọng trên khóe môi giúp cô.

Anh vừa xoay người lại thì đã đối mặt với ánh mắt của người tới: “Bác Tô, dì Lâm.”

Tô An Hi còn đang không hiểu tại sao Từ Úc lại dừng lại đột ngột, thì khi nghe được câu chào cung kính này, cô có đang thở mạnh cũng phải nén lại rồi giương mắt nhìn thử.

“Bố, mẹ, sao hai người lại đến đây?” Cô cố gắng bình ổn lại tiếng thở gấp của mình.

Vẻ mặt của Lâm Thanh Thanh dành cho Từ Úc không tốt chút nào, mà bà cũng chẳng đáp lại anh. Bà đi vòng qua Từ Úc rồi tới trước mặt Tô An Hi: “Con hỏi bố mẹ đến đây làm gì à? Xảy ra chuyện lớn như thế, bố mẹ không đến được chắc?”

Tô Chấp Lương thầm gật đầu với Từ Úc một cái, sau đó cũng đi theo tới bên cạnh Lâm Thanh Thanh mà đánh giá vết thương của Tô An Hi.

Tô An Hi thoáng trông thấy Hàn Phóng đi đến bên cạnh Từ Úc qua dư quang thì biết là ai đi báo tin rồi.

“Không phải con vẫn ổn à?” Tô An Hi tặng bố mẹ mình nụ cười khiến người ta an lòng.

Lâm Thanh Thanh liếc Tô An Hi rồi dạy dỗ: “Con còn không biết xẩu hổ mà nói vẫn ổn. Con có biết lúc mẹ với bố biết tin con bị bắt cóc thì hoảng đến thế nào không?”

Thật ra Tô An Hi cũng biết không giấu được việc này, chỉ là đêm hôm khuya khoắt lại gió tuyết như vậy mà bố mẹ cô chạy từ Du Giang tới đây, chỉ cần nhìn dáng vẻ đường xa mệt mỏi của họ mà lòng cô cũng thấy áy náy không thôi.

Cô ngồi dậy rồi dùng một tay kéo Lâm Thanh Thanh, một tay kéo Tô Chấp Lương mà nói xin lỗi: “Con xin lỗi, để bố mẹ lo lắng rồi.”

Tô Chấp Lương vỗ vỗ tay con gái: “Không sao là tốt rồi.”

“Đêm hôm khuya khoắt mà sao Từ Úc lại ở đây?” Lâm Thanh Thanh nhìn Tô An Hi, nhưng ý trong lời nói thì tất cả đều rõ mười mươi.

“Mẹ.”

Tô An Hi ngoan ngoãn gọi một tiếng rồi liếc nhìn Từ Úc, sau đó lại thu mắt nhìn Lâm Thanh Thanh. Cô biết mẹ mình rất có thành kiến với Từ Úc, vì thế sau khi quay lại với anh, cô cũng chưa nói cho người nhà. Tô An Hi định cứ mưa dầm thấm để bà không bài xích Từ Úc nữa rồi mới nói rõ tình huống hiện tại.

Ai ngờ lại có một màn thế này thì dù có mù lòa cũng nhìn ra chuyện, chứ nói gì đến bà mẹ sắc sảo nhà cô.

Đã như vậy, cô cũng không giấu giếm nữa mà nói thẳng: “Con và Từ Úc ở bên nhau rồi.”

Quả nhiên, Lâm Thanh Thanh vừa nghe xong thì hất tay Tô An Hi ra, giọng nói cũng lạnh đi mấy độ: “Ở bên nhau?”

Tô An Hi gật đầu, cô cũng không quanh co mà nhìn bà với vẻ chắc chắn: “Đánh báo cáo yêu đương luôn rồi.”

“Tiền trảm hậu tấu?” Lâm Thanh Thanh nghe xong thì giọng nói cũng lớn lên, còn mang theo vẻ tức giận.

“Không phải ý đó ạ.” Tô An Hi hạ giọng rồi nhìn Lâm Thanh Thanh, cô còn muốn nói nữa nhưng đã bị giọng nói nghiêm khắc kia cắt lời.

“Dù có đánh báo cáo yêu đương xong rồi thì cũng vô dụng.” Lâm Thanh Thanh cười lạnh, bà nói từng chữ từng chữ kiên định và cứng rắn như đâm thẳng vào tim can: “Mẹ không đồng ý.”

“Mẹ.”

“Dì Lâm.”

Tô An Hi và Từ Úc cùng đồng thanh gọi một tiếng. Đôi mắt tức giận của Lâm Thanh Thanh lập tức chuyển từ Tô An Hi sang Từ Úc, sau đó bà chợt tươi cười: “Vừa hay có mọi người ở đây, tối nay tôi sẽ nói rõ luôn. Từ Úc, là cha mẹ, tôi không đồng ý chuyện của cậu và con gái tôi.”

Bà dừng một chút rồi nói tiếp: “Dù có bố cậu ở đây thì tôi vẫn nói thế. Chuyện này không phải bàn thêm nữa.”

“Dì Lâm, cháu biết từ trước đến nay dì đều có thành kiến với cháu, đương nhiên cháu cũng không phủ nhận tất cả những thành kiến đó. Bởi trên thực tế đúng là cháu nợ Tô An Hi, cũng là cháu có lỗi với cô ấy.” Từ Úc nhìn Lâm Thanh Thanh thêm chăm chú: “Nhưng cháu yêu Tô An Hi, dù là trước đây hay hiện tại, tình cảm của cháu với cô ấy vẫn chưa từng thay đổi.”

“Cậu yêu Tô An Hi?” Lâm Thanh Thanh cười lạnh rồi lắc đầu: “Cậu không có tư cách đó.”

“Mẹ.” Tô An Hi nghe Từ Úc và Lâm Thanh Thanh nói xong thì chỉ thấy yết hầu khô rang và hơi đau: “Lời này của mẹ hơi quá rồi.”

“Con im miệng cho mẹ.” Lâm Thanh Thanh đã nổi giận thật rồi, bà quay đầu lại cảnh cáo Tô An Hi.

“Được rồi, được rồi.” Tô Chấp Lương thấy tình hình không ổn nên ra hiệu cho Tô An Hi bớt nói đi một câu. Ông cũng mau chóng nhìn Từ Úc rồi nói: “Từ Úc, bác và dì Lâm của cháu đã đến đây rồi, cháu về trước đi, chuyện này về sau lại nói.”

Từ Úc gật đầu rồi vẫn cung kính và lễ độ như trước. Trước khi đi, anh còn nhìn Tô An Hi ý bảo cô đừng làm loạn. Sau khi nhận được ánh mắt đảm bảo của Tô An Hi rồi, anh mới lên tiếng: “Vậy cháu đi trước đây ạ. Hẹn gặp lại dì Lâm, bác Tô.”

Lâm Thanh Thanh không thèm liếc mắt nhìn Từ Úc, bà xoay người lại và chỉ để lại cho anh bóng lưng mà thôi.

Tô Chấp Lương gật đầu ra hiệu với Từ Úc: “Đi đường cẩn thận chút, nhớ gọi điện báo bình an cho bố cháu.”

“Cảm ơn bác Tô đã nhắc nhở.”

“Lão Tô, chúng ta không cần lo chuyện của người ngoài.” Lâm Thanh Thành ngồi xuống ghế, lời nói ra vẫn lạnh lùng như thế.

Tô Chấp Lương cũng rất bất đắc dĩ với bà vợ nhà mình, nhưng ai bảo độ thiện cảm của thằng nhóc Từ Úc trước mặt bà đã là số âm rồi, coi như bỏ qua chuyện trước đây đi, nhưng đến giờ đến vụ bắt cóc này cũng có liên quan đến anh nữa.

Ông nhìn chằm chằm bóng lưng cao ráo và thẳng tắp của Từ Úc mà chỉ biết bất đắc dĩ!

Hàn Phóng làm người ngoài cuộc thì thấy hơi xấu hổ, vì thế anh ấy cũng không dám lên tiếng từ lúc tình huống không ổn. Bây giờ Từ Úc bị đuổi đi rồi, Hàn Phóng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim rồi chỉ có thể bước lên nói lời hòa hoãn cho bầu không khí quỷ dị này.

“Đúng rồi, Tô An Hi, ngày mai cảnh sát sẽ tới lấy lời khai của cậu. Đêm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Ừm.” Bây giờ trong lòng Tô An Hi chỉ tràn ngập ý nghĩ làm thế nào để thuyết phục Lâm Thanh Thanh mà thôi.

Hàn Phóng cũng không tự chuốc thêm ê mặt làm gì, mà có lẽ Từ Úc cũng đang chờ bên ngoài để tính sổ rồi, vì thế anh ấy cười cười với cả nhà họ: “Thế cháu đi trước đây ạ.”

Đối mặt với Hàn Phóng thì Lâm Thanh Thanh lại trở thành bậc bề trên hiền lành và hòa ái: “Phiền cháu rồi, Hàn Phóng, đi đường cẩn thận nhé.”

Tô Chấp Lương nghe xong thì thực sự không phân tích nổi hai lưỡng cực thái độ này của vợ mình.

Tô An Hi nghe xong cũng đưa mắt nhìn bố mình, sau đó lại không thể làm gì khác mà chỉ biết bĩu môi.

Hàn Phóng nghe xong thì khóe miệng cũng hơi giật giật, sau đó anh ấy thầm nghĩ may mà Từ Úc không có ở đây, nếu không có lẽ mẹ vợ tương lai này của Từ Úc sẽ hủy hoại tình anh em của họ mất.



Hàn Phóng vừa ra khỏi cửa bệnh viện thì đã thấy Từ Úc đứng hút thuốc dưới tàng cây, đúng lúc này anh ấy cũng cúp điện thoại rồi cất vào trong túi quần.

Hàn Phóng gãi gãi chóp mũi rồi đi tới.

Từ Úc cắn thuốc lá rồi tiện tay quăng bao thuốc lá ra. Hàn Phóng thuận theo mà bắt được rồi cũng lấy một điếu ngậm lên miệng. Lúc nhận bao thuốc lá cũng đã lấy cả bật lửa nên Hàn Phóng nhanh tay châm thuốc và phun ra vài hơi khói.

Tuyết rơi dày đặc trên con phố không người, mà nơi đó cũng chỉ có hai người đàn ông cao lớn với khuôn mặt xuất chúng đang đứng hút thuốc bên vỉa hè, cả hai họ cùng để mặc tuyết rơi xuống người mình mà mau chóng tan đi.

“Chuyện này là em xử lý không tốt.” Hàn Phóng phun ra một hơi khói trắng rồi liếc nhìn Từ Úc thì thấy anh đang nhàn nhạt nhìn màn tuyết bay bay.

“Cậu cũng biết cậu xử lý không tốt?” Lời này của Từ Úc nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Hàn Phóng cười khổ rồi gảy tàn thuốc, sau đó mới nói: “Anh và Tô An Hi phách lối như thế, em tưởng bố mẹ cậu ấy cũng biết.”

Từ Úc chậm rãi phun ra vài hơi thuốc rồi ngậm thuốc trên miệng mà đưa tay ra đón tuyết. Bông tuyết trắng vừa rơi xuống lòng bàn tay lớn của anh đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là tan thành từng giọt nước nho nhỏ.

“Sớm muộn gì cũng phải qua cửa này, có điều hôm nay không đúng lúc lắm.”

“Cửa này hơi khó qua.” Hàn Phóng cũng hiểu rõ Lâm Thanh Thanh. Đừng thấy bà mang khuôn mặt hòa nhã, vô hại là thế, trên thực tế lại cực kỳ cố chấp. Chính Tô An Hi cũng giống mẹ mình ở điểm này, đôi lúc cứng đầu muốn chết.

Từ Úc rít mạnh đoạn thuốc cuối rồi ném xuống đất và dùng chân di lên, khi phun ra hơi thuốc cuối anh lại bật cười: “Nếu không được thật thì kiếm cháu ngoại về cho mẹ vợ tương lai thôi.”

Hàn Phóng cũng phì cười: “Anh Úc, anh không làm được việc vô sỉ thế đâu.”

“Đi thôi.” Từ Úc nhìn Hàn Phóng rồi dẫn đầu đi trước.

“Đi đâu?” Hàn Phóng cũng dập thuốc rồi vừa đuổi theo vừa hỏi.

“Ra xe lấy chìa khóa nhà tôi.”

“Làm gì?”

“Tôi đưa địa chỉ cho cậu, lát nữa cậu đưa bác Tô và dì Lâm về đó nghỉ. Đừng nói là nhà tôi.”

“Anh nghĩ họ sẽ tin à?”

“Thế thì chỉ biết trách cậu vô dụng.”

Hàn Phóng cười cười nhưng cũng không ép buộc, chuyện này xem như nhận lỗi đi vậy, dù anh ấy cũng chẳng biết mình có lỗi gì…

Hết chương 73.
Lời của tác giả:

Lão Lộ: Úc ca, không thu phục được mẹ vợ tương lai rồi, tình huống không ổn!

Úc ca: Vợ tương lai, bố vợ tương lai đều ở phe tôi, 3 đấu 1 ai hơn ai?

Lão Lộ: Nhưng mẹ vợ quyết tuyệt lắm!

Úc ca: Không nói được nữa thì làm ra cháu ngoại thôi.

An Hi: Lầu trên, đã được em đồng ý chưa đấy?

Úc ca: Chuyện này thảo luận trên giường.

Sau đó chưa nói lời nào đã vác An Hi đi, đến đây thì không tả được nữa…

Mọi người thích bố Tô không, dù là thủ trưởng nhưng lại sợ vợ. Dùng từ của người Tứ Xuyên bọn tôi thì là “nghe vợ răm rắp”, rất đáng yêu~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.