Biên tập: BộtNăm rưỡi chiều, ánh nắng xinh đẹp đã tắt dần, ánh chiều tà cuối cùng hắt lên cửa sổ thủy tinh và chiết xạ lên mặt bàn. Một tia nắng còn trùng hợp rơi trên mu bàn tay trắng nõn của Tô An Hi mà tỏa sáng tới rạng rỡ.
Chiếc thìa màu vàng kim trong tay cô chậm rãi khuấy nhẹ nhưng lại không chạm tới cà phê. Trên mặt Tô An Hi là nụ cười giả của bệnh nghề nghiệp, thỉnh thoảng cô sẽ hơi ngước lên xem người đàn ông trước mắt khoe khoang, sau đó lại ngẫu nhiên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay với vẻ hơi lười biếng và thêm chút không kiên nhẫn khó thấy.
Người đàn ông xem mặt này có ngũ quan rõ ràng, mặt mày anh tuấn và rất lễ độ, cử chỉ cũng hào phóng.
Có điều trong quá trình trò chuyện, anh này lại lộ ra bản chất thuần túy của bản thân. Đúng là người tài trong giới tài chính thật, là tổng giám đốc điều hành thật nhưng lại khoe khoang vô số về trình độ học vấn, gia thế và cả tài sản của mình.
Người đàn ông như anh ta đúng là mục tiêu theo đuổi và hướng đến của đại bộ phận những cô gái hiện nay. Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô đều không mắc bẫy, đừng quên cô thế mà đã lớn lên với người làm kinh doanh lớn như tổng giám đốc Hoắc – Hoắc Nham Tông. Mỗi người bạn từ thuở nhỏ của cô đều là tinh anh và vô cùng nổi bật trong lĩnh vực của mình.
Nếu nói một câu khó nghe thì đẳng cấp của vị trước mắt này thật là… Ha ha…
Có điều anh ta vẫn luôn thao thao bất tuyệt, cô không thể chen vào câu nào cũng thật là đáng thương.
“Cô Tô?” Người đàn ông thấy Tô An Hi hơi thần người ra thì cũng gọi cô một tiếng.
Tô An Hi nghe tai trái ra tai phải, lúc được điểm danh thì mới nhìn về phía người đàn ông trước mắt: “Nói xong rồi à?”
Người đàn ông kia dừng lại, khi bị nhìn như thế thì mặt anh ta hơi đỏ lên.
Anh ta cũng thường gặp những người có địa vị nổi bật. Với điều kiện của anh ta, trước đây chỉ có phụ nữ theo đuổi anh ta mà thôi, việc như hôm nay thật ra cũng là lần đầu tiên.
Lúc đầu đi xem mặt là để trấn an người nhà, coi như đi cho xong chuyện. Dù sao mẹ anh ta cũng nói nhà đối phương thuộc quân khu, không nên làm mất mặt người ta. Mà quan trọng hơn nhà gái thuộc quân khu là nhà anh ta lại theo nghiệp buôn bán, nếu có thể thành được thì cũng là thêm hoa thêm gấm, vì vậy dù có thế nào cũng muốn anh ta đi gặp thử xem.
Khi một người đạt được tới địa vị nào đó rồi, thì dục vọng tức khắc cũng mãnh liệt như thế. Hơn nữa bên người cũng đâu thiếu những cô gái xinh đẹp, vì thế anh ta chỉ định kết thúc việc xem mặt này trong êm đẹp. Anh ta còn định cả việc sẽ cự tuyệt đối phương thế nào rồi, nhưng ai ngờ anh ta mới là người bị cuốn vào.
Khi trông thấy Tô An Hi tiến vào từ cửa, anh ta đã bị hấp dẫn ngay lập tức. Lúc cô đi đến trước mặt và hỏi thăm tên, lòng anh ta cũng vui theo, vì thế mà những dự định cự tuyệt trước đó cũng rơi hẳn vào quên lãng.
Không sai, anh ta biết rõ, anh ta vừa gặp đã yêu cô gái trước mắt này.
“À…” Anh ta đột nhiên lại bị nắm mũi dắt đi nên được hỏi gì đáp nấy: “Nói xong rồi.”
Tô An Hi buông nhẹ tay khiến thìa cà phê rơi vào trong cốc phát ra tiếng vang thanh thúy. Cô lập tức ngước mắt nhìn vào hai mắt người đàn ông: “Vậy tôi nói một chút nhé.”
Người đàn ông xem mặt bày ra nụ cười anh ta cho là khiến bốn phương tám hướng mê mẩn: “Cô Tô nói đi.”
Tô An Hi cũng không lòng vòng, cô nhìn ra ánh mắt nhiệt tình của người đàn ông kia nhưng chỉ nói nhẹ nhàng: “Nói thật với anh, tôi với anh không khác nhau là bao, đều không tình nguyện mà tới xem mặt. Thế nên dừng lại ở đây đi!”
“Không, cô Tô.” Người đàn ông xem mặt nhanh chóng nói: “Tôi có ấn tượng rất tốt với cô, tôi nghĩ chúng ta nên thử xem.”
“Thật ra anh cũng không thiếu phụ nữ, không cần phải nói chuyện thử này làm gì.” Lời của Tô An Hi như có ý.
“Không có đâu.” Người đàn ông xem mặt nghe xong thì bắt đầu luống cuống, anh ta nói bằng giọng nghiêm túc: “Tôi thật sự không có phụ nữ, tôi giữ mình cực kỳ trong sạch.”
Tô An Hi gật đầu rồi lại cười như không cười: “Nhưng tôi có đàn ông rồi.”
Tô An Hi thấy người đàn ông xem mặt trố mắt nhìn thì lấy tiền trong túi ra đặt lên bàn, sau đó đứng dậy. Cô đột nhiên thấy mình như vậy hơi có lỗi với người ta, cộng thêm trong lòng cũng có tính toán nên lại bồi thêm một câu.
“Tôi có học đôi chút về Đông y, tôi thấy chức năng gan của anh không tốt lắm. Đây coi như khám bệnh miễn phí cho anh, anh đừng túng dục quá độ.”
“Cô…” Người đàn ông trong mắt Tô An Hi đã có tật xấu lúc này trông càng khó coi hơn.
Tô An Hi lạnh nhạt cười một tiếng: “Cũng không có gì, chỉ hi vọng anh nói với người giới thiệu rằng anh không ưng tôi là được.”
Cô nói xong thì lễ phép gật đầu rồi cầm áo khoác và túi xoay người rời đi mà không ngoảnh lại.
Người đàn ông xem mặt trợn tròn mắt nhìn bóng lưng Tô An Hi rời đi với vẻ kinh ngạc và hơi không cam lòng.
Vốn tưởng đây là một cô gái đẹp làm cảnh, kiệm lời ít nói lại hay cười, chắc hẳn là người dễ theo đuổi. Ai ngờ lại là một nhân vật ghê gớm mà thản nhiên, mở lời còn cố ý dùng xưng hô xa cách để kéo dài khoảng cách với anh ta. Xem ra có cho anh ta người phụ nữ như vậy, có lẽ anh ta cũng không khống chế được.
Bỏ đi, anh ta tự nhủ trời đất bao la, nơi nào chẳng có cỏ thơm, xinh đẹp đâu chỉ có một người này.
…
Sau khi Tô An Hi lên xe đã nghe thấy lời phàn nàn của người đàn ông ngồi trên ghế lái: “Xem mặt gì mà xem lâu thế?”
“Chưa đến nửa tiếng mà.” Tô An Hi buồn cười chỉ chỉ giờ trên đồng hồ rồi cười bất đắc dĩ.
“Nói như có lý lắm đấy?” Từ Úc tự lẩm bẩm.
Tô An Hi thấy Từ Úc còn buồn bực thì bất giác bật cười: “Này, anh đưa em đi xem mặt đấy, bây giờ còn ghen cho ai xem?”
Từ Úc nghe xong thì ung dung nhìn về phía Tô An Hi: “Chiến lược của anh là cùng hạ gục đối phương, tại em không đồng ý đấy chứ.”
“Cấp độ quá thấp, không cần đội trưởng Từ đích thân ra trận.” Tô An Hi nhướng mày với vẻ đắc ý: “Mình em là đủ đối phó rồi.”
“Được, em cũng vì mặt mũi của mẹ mình, anh không so đo với em.” Từ Úc nắm cằm Tô An Hi rồi lắc qua lắc lại mà cảnh cáo: “Có điều đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, về sau không được nữa.”
“Em đã nói đây là lần thứ ba trong tháng chưa nhỉ?” Tô An Hi cố ý hỏi vặn lại.
Từ Úc nghe được thì vốn mới buông cằm cô ra lại nắm lại, anh bình tĩnh nhìn cô rồi nói không rõ: “Ồ, đã là lần thứ ba rồi, em giỏi đấy nhỉ, Tô An Hi.”
“Haiz.” Tô An Hi kéo tay Từ Úc xuống rồi chậm rãi vẽ nhè nhẹ lên lòng bàn tay của anh, sau đó còn chớp mắt nhìn anh: “Hai lần trước em bị mẹ lừa đi theo, không trách em được.”
“Lần này thì sao?”
“Lần này là hôm qua đồng ý đi để đối phó với mẹ em. Anh cũng biết đang là thời kì nhạy cảm, bớt chọc giận bà ấy được lúc nào thì bớt lúc đó.”
Từ Úc nhìn dáng vẻ của Tô An Hi thì thầm thở dài. Nói cho cùng thì nếu không phải vì anh, sao cô gái này phải oan uổng mà làm việc mình không muốn đây.
Anh nâng tay Tô An Hi lên rồi dịu dàng hôn xuống mu bàn tay của cô. Sau đó Từ Úc mau chóng buông tay Tô An Hi ra rồi nghiêng người cài dây an toàn cho cô.
Tiếp đó anh cũng tự cài dây an toàn của mình rồi khởi động xe mà lái ra khỏi bãi đỗ, sau đó là dần dần hòa vào dòng xe cộ.
Tô An Hi lại hơi bồn chồn khi thấy Từ Úc đột nhiên không nói lời nào, vì thế cô hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Thừa thắng xông lên.” Từ Úc liếc mắt nhìn Tô An Hi rồi tiếp tục lái xe vững vàng, sau đó anh bình tĩnh nói nốt nửa câu còn lại: “Về đại viện gặp bố mẹ em.”
Tô An Hi nghe xong thì mở to mắt: “Anh đùa đấy à?”
Từ Úc cong môi cười rồi nhìn thẳng: “Em thấy anh có giống đang đùa không?”
“Thế hôm nay em chạy đi xem mặt làm gì?”
Vì Từ Úc về mà cô định không đi xem mặt, ai ngờ Từ Úc biết được cũng không nói gì, lại còn thoải mái nói cô đã đồng ý rồi thì anh đi gặp cùng, không giải quyết được còn có anh ở đó.
Tô An Hi lại nghĩ đã đồng ý rồi mà không đi thì Lâm Thanh Thanh sẽ sinh nghi. Mà nếu để bà mẹ thông minh của cô bắt được manh mối gì thì lúc sau lại đổ hết lên đầu Từ Úc cho xem.
Ai ngờ tình hình bây giờ lại thành chẳng những không cần yểm hộ, mà tù binh này còn định tự động xông vào doanh trại địch. Thế mà còn làm cô mất nửa ngày, chẳng phải là phí phạm à!
Từ Úc nghe Tô An Hi nói thầm thì đưa một tay nhéo nhéo gáy cô rồi mỉm cười: “Đã nói mục đích trở về lần này với em rồi còn gì, là em vẫn luôn lo lắng đấy chứ.”
Anh nói xong cũng buông gáy cô ra rồi lại đặt tay lên vô lăng và lái xe tiếp.
Hôm nay anh vốn không có ý định này, lúc trước nghĩ sẽ về nói chuyện với bố mình trước, sau đó mới đến thăm hỏi bố mẹ Tô An Hi.
Thế nhưng nghe cô nói trong một tháng anh không có ở bên này đã có tới ba lần đi xem mặt rồi. Từ Úc nghe xong thì chợt không vui, dì Lâm này đúng là dốc hết tâm sức đẩy con gái mình đi mà.
Dù anh cực kỳ tin tưởng Tô An Hi, nhưng nói cho cùng thì anh cũng là đàn ông.
“Nghĩ kĩ rồi à?” Lúc này đang là giờ cao điểm nên xe cộ trên đường chật như nêm, Tô An Hi nghiêng người nhìn Từ Úc rồi hỏi.
Từ Úc quay sang nhìn cô và gật đầu, con ngươi sáng của anh mang vẻ không chùn bước: “Đã nghĩ kĩ từ lâu rồi.”
Tô An Hi mím môi rồi đưa tay kéo tay Từ Úc, cô chậm rãi đan năm ngón tay mình vào giữa các kẽ hở của bàn tay anh mà nắm chặt, sau đó đặt lên đùi mình. Cô ngước mắt lên lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt sáng đượm vẻ mềm mại và ấm áp thấm thêm một tầng kiên nghị.
“Được, em cùng anh đi tranh thủ tương lai của chúng ta.”
Lúc này Từ Úc nhìn Tô An Hi với vẻ bình tĩnh, trong tươi cười lại thấm thêm dịu dàng bậc nhất và muôn vàn nhu tình.
“Anh muốn…” Giọng anh trầm thấp như tiếng trống chiều chuông sớm chạm vào trái tim cô: “Anh cùng em đi tạo nên tương lai của chúng ta.”