“Ngày đó ta bị trúng độc, cũng là do Lạc Diệp hạ độc, hắn thấy ta nhất định đã yêu ngươi mất rồi, không mang Thiên Long bí tịch về là vì ta yêu ngươi, hắn không hề biết, ta tìm không thấy, hắn chấp nhận để ta chết cũng không muốn thấy ta phản bội hắn, cảm giác bị người thân nhất phản bội chắc chắn khiến hắn mất hết lý trí, đi nghe lời xằng bậy của người khác, không tin ta nữa.”
Dương Phi Long trong lòng thầm trả lời câu hỏi của Tiểu Chiêu, đúng, hắn rất hối hận, hắn thừa nhận mình đã yêu một tiểu quan dùng 12 vạn lượng để mua về.
“Khi độc trên người ta được giải hết, ta rất ngạc nhiên, loại kịch độc như vậy mà cũng có người giải được, ta nghĩ nhất định là Lạc Diệp không nỡ nhìn thấy ta chết, nên kêu người cầm giải dược đến cứu ta. Ngươi đã ngược đãi ca ca, đến mức ca ca phải huỷ đi dung mạo mình, nhưng khi biết hắn là người giải độc cho ta, ta lại nghĩ Lạc Diệp cũng giống ngươi, dùng ca ca để làm thế thân cho ta. Ta nghĩ hắn biết Lạc Diệp đối xử với ta rất tốt, nên giành được tín nhiệm của Lạc Diệp, thay ta đến đây tìm Thiên Long bí tịch.”
Dương Phi Long cảm thấy sợ hãi, Tiểu Chiêu bây giờ không còn là Tiểu Chiêu hoạt bát vui vẻ của ngày xưa nữa, ngược lại là người mưu mô độc ác, một góc khuất của Tiểu Chiêu, thật mờ mịt.
“Vì Lạc Diệp, vì một người không yêu mình, vì một người không tin tưởng mình, ta lại lừa gạt biết bao nhiêu người. Trước kia, ta không biết hắn là anh ta, ta chỉ nghĩ hắn là một tiểu quan thấp hèn chờ người khác đến thượng, ta liền nổi lên đố kỵ đối với ca. Từ trong mắt ngươi, ta nhìn thấu được tình cảm của ngươi, ta cũng nhìn thấy tình cảm này trong mắt Thương Vũ, như thế khiến ta càng buồn, càng hận. Người ta yêu không hề yêu ta, còn đem ta ném đi chỗ khác, ngẫu nhiên trong lòng liền đem bản thân ra so sánh với hắn, ta liền cảm thấy hận, cảm thấy bất bình, ta thật rất giận.”
Tiểu Chiêu nghẹn ngào nói, Dương Phi Long cảm thấy mọi tức giận trong lòng đều tiêu tan rồi, Tiểu Chiêu cũng là người rất đáng thương, nhưng mà không thể chỉ vì tức giận nhất thời mà đối với Nhiễm Trần quá mức tàn bạo như vậy.
“Thực xin lỗi, Dương Phi Long, do ta, do ta đã làm hại mấy người. Tất cả đều do ta, đều do ta đã hại ca ca thảm đến mức này. Nhưng, nhưng mà tại sao, tại sao ca lại như vậy, tại sao chứ? Ca biết rõ ta là đệ đệ của hắn, rõ ràng hắn biết ta là đệ đệ hắn, nhưng tại sao vẫn cố chịu ngược đãi đến mức này, bị ta hãm hại sao không nói một tiếng nào, tại sao vậy? Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu” Tiểu Chiêu cuối cùng cũng khóc oà lên.
“Ta, ta đã sỉ nhục ca như thế, ta còn nói khích Thương Vũ tìm nhiều người làm nhục hắn, ta, ta còn đánh, còn mắng hắn, còn lấy dây xích dùng kiếm đâm xuyên xương tỳ bà của hắn, tại sao không nói với ta, tại sao không tức giận với ta? Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao còn quay lại cứu sống ta, tại sao ngay một lời giải thích cũng không chịu nói với ta là saooooo? Trời ơi là trời, ông trời ơi, tôi đã làm gì với người ca ca duy nhất của mình vậy trời, đó là ca ca của ta mà, là ca ca của ta mà, sao ông trời không nói cho ta biết, đó là ca ca của ta sớm một chút? AAAAAAAAAAAAA” Tiểu Chiêu bắt đầu nắm rơm ném đi tứ tung.
Dương Phi Long để mặc cho Tiểu Chiêu khóc, cũng không khuyên giải gì, nhưng trong lòng có một cái gì đó xuất hiện, rất đau, rất đau. Thẳng đến khi âm thanh xung quanh dần mất đi, hắn mới cười khổ, hai hàng nước mắt cũng rơi trên mặt “Vì… hắn hi vọng chúng ta có thể sống hạnh phúc. Hắn chính là người như vậy, nhu thuận, hiền lành, dịu ngoan, hắn không đành lòng nhìn người khác tổn thương, huống chi đó là đệ đệ thân thích duy nhất của mình…”