Quên nó đi, dù sao đi nữa Mạc Duẫn Sâm anh ta cũng không còn quá trẻ, chuyện này chắc cũng phải hiểu chứ?
Nghĩ tới đây, đột nhiên gương mặt Đường Dĩ Phi nóng lên, nhưng vẫn nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mạc Duẫn Sâm.
Chẳng qua là mới mấy phút, Mạc Duẫn Sâm đã mua xong, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh nữ, vừa nghĩ thầm rằng anh nên tự mình hay nhờ người khác đem vào.
"Học đệ Mạc?" Bỗng nhiên một giọng nói lạ lùng đầy nghi hoặc vang lên sau lưng, Mạc Duẫn Sâm hồ nghi xoay người, nhưng khi ánh mắt vừa chạm mặt người đó lập tức trở nên cảnh giác!
Hóa ra là anh ta!
Long Thiếu Tôn!
Có lẽ là do ánh đèn quá chói mắt, vào khoảnh khắc đó, Mạc Duẫn Sâm xuất hiện ảo giác về những năm qua!
Long Thiếu Tôn thấy anh quay mặt sang, càng chắc chắn là mình không nhận lầm người, ánh mắt nhìn vào thứ gì đó đang trong tay anh, bỗng nhiên cười tà mị.
"Nhiều năm không gặp, học đệ Mạc vẫn luôn để ý đến chuyện của phụ nữ như trước."
Khóe miệng anh cười tao nhã, khom lưng tháo khuy tay áo, chậm rãi soi gương rửa tay.
Rốt cuộc Mạc Duẫn Sâm không chịu được nữa tức sôi máu, chẳng qua là lễ phép chào anh ta, liền đi sang bên, tìm một nhân viên tạp vụ nữ dặn cô ta đem mấy thứ này cho người ở bên trong.
Long Thiếu Tôn rửa tay xong, lại dùng khăn tay lau chùi sạch sẽ, nhìn Mạc Duẫn Sâm cười cười rồi rời đi.
Sau khi Đường Dĩ Phi xong xuôi liền đi ra với vẻ mặt bực tức, bỗng nhiên nhìn thấy Mạc Duẫn Sâm dựa vào bồn rửa tay hút thuốc.
Khói trắng lấp đầy khuôn mặt anh, cho dù là ở toilet nữ hành động này đều có thể thu hút sự chú ý của nhiều người.
Đúng là Nhị Thế Tổ*, lại bắt đầu chảnh chọe!
*thế hệ con thứ 2, chỉ những đứa con giàu có được hưởng lợi từ cha mẹ.
Không nói nhiều lời, cô giật lấy điếu thuốc từ trong miệng anh nhét vào trong gạt tàn thuốc, Đường Dĩ Phi trừng mắt nhìn anh: "Mạc Duẫn Sâm, em đã nói với anh bao nhiêu lần, không được hút thuốc trước mặt em!"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn tươi tắn như cũ, lo lắng trong lòng Mạc Duẫn Sâm cuối cùng cũng tan biến, bỗng nhiên anh cong môi, phả khói từ trong miệng bay ra bao quanh mặt cô, nhìn cô luống cuống tay chân che mặt mình, không nhịn được cười.
Cô vẫn là của anh, thật tốt.
"Này, sao nhiều năm không gặp, anh còn chưa bỏ cái tật này nữa?"
Đường Dĩ Phi tức giận, vừa đi về phía trước, vừa nhỏ giọng trách móc.
Mạc Duẫn Sâm chỉ cười nhưng không nói, đi sau lưng cô.
Cửa phòng 306 đang hé mở, tiếng phụ nữ vui đùa ầm ĩ truyền vào, bỗng nhiên Long Thiếu Tôn thay đổi sắc mặt, gần như đi ra ngoài theo bản năng.
Trên hành lang đầy khách tới lui, nhưng vẫn không có bóng dáng quen thuộc kia.
Long Thiếu Tôn lắc đầu, nghĩ thầm chắc là mình nghe lầm, đúng lúc này Tôn tổng cũng vừa tới, vẻ mặt áy náy: "Thật sự xin lỗi, hôm nay xe đột nhiên bị hỏng, đã để Long tiên sinh đợi lâu!"
"Tôn tổng nói quá lời, Thiếu Tôn cũng chỉ vừa đến."
Long Thiếu Tôn gạt bỏ nơi nào đó trong đáy lòng đang kêu gào, híp con mắt đàm phán cùng Tôn tổng.
***
Bóng đêm dần bao phủ, một chiếc xe thương vụ chậm rãi lái vào nhà trọ Ngự Cảnh, thân thể tuấn tú của người đàn ông từ trong xe bước ra, lắc lắc đầu đã hơi say, xoải bước vào.
Đêm nay, anh thật sự là rất nhớ người kia, thế cho nên từ quán cà phê đi ra cũng không còn cách nào để kiềm chế nơi nào đó đang rung động dưới đáy lòng, bảo trợ lí về trước, rồi để La Sâm lái xe chở anh đến đây.
Nơi đây vẫn như cũ, cho dù đã năm năm nhưng vẫn không có gì thay đổi, cây anh tự tay trồng trước sân, không ngờ bây giờ cành lá đã xum xuê, tạo nên một bóng mát giữa trời.