Đầu dây bên kia La Sâm bị giọng nói này làm cho giật mình, lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: "Xin chào, xin hãy chuyển lời với Đường Dĩ Phi, đơn từ chức của cô ấy không được chấp nhận, lúc trước trong hợp đồng kí kết rõ ràng có ghi dù cho có bất kì lí do gì cũng không được tự ý rời khỏi công ty. Nếu chiều nay quản lí Đường vẫn không đi làm, như vậy là vi phạm hợp đồng, Vân Thiên sẽ bàn giao chuyện này cho Bộ Tư Pháp xử lí."
Người làm vừa nghe đến Bộ Tư Pháp, liền đưa điện thoại cho Đường Dĩ Phi.
"Tôi là Đường Dĩ Phi."
La Sâm lại nói thêm một lần nữa, ngoài ra còn thêm một câu: "Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng dựa theo cam kết lúc trước mà tính, nói cách khác là mười tỉ."
"Mười tỉ?" Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?!
Đường Dĩ Phi biết nhất định là Long Thiếu Tôn cố ý, tuy là nhà họ Đường giàu có, chẳng qua là khi không lại cho cô mười tỷ đưa cho người khác thì chắc chắn là không thể!
"Trợ lí La yên tâm, tôi sẽ đến nhanh thôi! Cũng phiền trợ lí La mời nhân viên nào không liên quan gì đến bộ phận thiết kế ra ngoài!"
Người cô nói đương nhiên là Giang Mỹ Kỳ, tức giận cúp điện thoại, không quan tâm đến người làm ngăn cản, bắt đầu thay quần áo.
"Tam tiểu thư, lão gia nói không cho cô đi ra ngoài." Người làm gấp gáp vây quanh, ban ngày nhà họ Đường không gì có thể làm khó được cô, bây giờ báo cáo cũng không kịp, chỉ có thể cố hết sức thuyết phục.
"Thím Phúc, nếu bây giờ con không đi, nhà họ Đường sẽ vô duyên vô cớ mất 10 tỉ, hơn nữa còn có khả năng phải ra tòa sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hình ảnh của công ti." Đường Dĩ Phi đường hoàng nói, thực ra trong lòng mình cũng biết, đây là Long Thiếu Tôn đang cho cô một cơ hội.
Cô cũng không muốn bỏ công việc trước mắt, lại càng không muốn trở lại giúp đỡ Đường thị.
Thím Phúc hiển nhiên bị cô hù đến sợ, vội vàng cầm túi thay cô, rồi kêu chú Trương chuẩn bị xe.
Lần này, bước vào tập đoàn Vân Thiên có một cảm giác gì đó rất thân thuộc, bên trong toàn bộ đều không có gì thay đổi, mọi người nhìn thấy cô đều chào hỏi nhiệt tình, còn có người tiến lên thân thiết hỏi cô gần đây tình hình như thế nào.
Nếu như nó có thay đổi, thì đó chính là các nhân viên kính trọng với cô hơn, tổng giám Giang của bộ phận thiết kế đã bị chuyển đến bộ phận kinh doanh, lúc Tiểu Cao nhìn thấy Đường Dĩ Phi mặt mày liền trở nên rạng rỡ.
"Quản lí! Rốt cuộc thì chị cũng quay lại! Thân thể không sao chứ?"
"Chị rất khỏe, trái lại em, nửa tháng không gặp mà đã gầy đi không ít." Đường Dĩ Phi nhạy bén thấy rõ Tiểu Cao không những gầy đi, mà còn phát hiện dưới mí mắt của cô ấy xuất hiện quầng thâm."
Tiểu Cao né tránh: "Mấy ngày nay em vội vàng hoàn thành bản thiết kế cho Thịnh Dương Quốc Tế, thường hay ngủ trễ, hì hì."
"Tiểu Cao, em là người của chị, nếu có người nào khi dễ em để cho em làm những công việc không liên quan nhất định phải từ chối, biết chưa?" Đường Dĩ Phi đương nhiên biết chuyện này nhất định là do Giang Mỹ Kỳ cố tình làm khó dễ cô ấy.
"Dạ, quản lí Đường yên tâm, để em đi pha cho chị ly trà!" Tiểu Cao rạo rực, lại giống như trước đây, năng nổ nhiệt tình chạy ra ngoài.
Ngồi trên chiếc ghế làm việc đã lâu, nhìn cách bài trí quen thuộc, Đường Dĩ Phi nheo mắt thích thú.
Có thể làm việc mà mình thích, thật là tuyệt!
Chỉ là, những ngày an nhàn, sau khi cô trở lại Vân Thiên, nhất định sẽ bị phá vỡ.
Cốc cốc __
"Vào đi."
Đường Dĩ Phi cúi đầu nhìn bản thiết kế, bỗng nhiên Tiểu Cao gõ cửa đi vào, hơn nữa vẻ mặt nhìn sơ qua không được tự nhiên.
"Có chuyện gì?"
"Chủ quản, cái kia... Đây là hoa được giao cho chị..." Nói xong liền lấy bó hoa giấu sau lưng ra, nhút nhát đưa cho cô.