Một tòa chung cư ở gần trường trung học Ngọc Hòa, được bố trí đơn giản theo phong cách Châu Âu, vừa trang nhã vừa không đơn giản, trên kệ giàyở
trước cửa có hai đôi giày.
Một đôi là của Long Thiếu Tôn, đôi giày còn lại là của phụ nữ.
Đường Dĩ Phi đứng ở cửa, phiền muộn nhìn chằm chằm vào kệ giàythật lâu.
“Vào đi, dì quết dọn đã trở về rồi.”
Thì ra là vậy, đây là dép của dì quết dọn!
Tâm trạng của Đường Dĩ Phi tốt lên, khuôn mặt cũng mỉm cười: “Có dép sao?”
“Mang cái này đi.” Long Thiếu Tôn chỉ vào đôi dép màu hồng nhạt ở trên kệ giày kia, sắc mặt bình tĩnh nói.
Đôi dép kia vốn được chuẩn bị cho Phỉ Phỉ, chỉ là cô sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Đường Dĩ Phi đổi giày, vào nhà quan sát xung quanh, Long Thiếu Tôn đã thay
một bộ đồ đơn giản mặc ở nhà, lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon.
“Học trưởng, anh có đói bụng không?” Cô bắt đầu chính thức trở thành nữ giúp việc nhỏ bé.
“Chắc là trong tủ lạnh có đồ ăn, em tùy ý làm chút đồ có thể ăn là được rồi.”
Căn bản là đêm nay anh không muốn ăn gì hết, nhưng vì ngoài ý muốn lăn qua
lăn lại ở bệnh viện thật lâu, nên bây giờ bụng thật sự rất đói.
“Được rồi, vậy làm cơm rang trứng nhé!” Đường Dĩ Phi mở tủ lạnh, phát hiện ra là những gì cần thì bên trong đều có đủ, chỉ là bây giờ đã khuya rồi,
cô cũng không thể xào rau, đúng lúc lại có cơm nguội, chỉ cần có thêm
một cái trứng gà bỏ vào xào là có thể ăn rồi.
“Được.” Long Thiếu Tôn thuận tay mở ti vi, trên chiếc màn hình mỏng to lớn hiển hiện ra giá thị trường chứng khoán vào mỗi ngày.
Để một chiếc máy tính bảng lên bàn trà, vừa nhìn thị trường chứng khoán
vừa gõ gõ trên máy tính, chuyên chú đến nổi khiến người ta không hiểu
chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù tài nấu nướng của Đường Dĩ Phi
không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng vì cô lớn lên ở cô nhi viện, nên từ nhỏ đã nấu được món ngon, chỉ trong chốc lát, một mùi thơm ngào ngạt của bát cơm đã được truyền ra từ trong phòng bếp.
Long Thiếu Tôn thay đổi tiết mục giải trí, gác máy tính trong tay lại bỏ qua một bên,bắt chéo đôi chân thon dài lại, hai tay khoanh lại đặt sau
đầu, nheo mắt lại.
Cô đeo tạp dề, tóc buộc ở sau ót, lộ ra chiếc cỗ trắng nõn, mấy loạn tóc nghịch ngợm tán loạn ra.
Cô đến gần, để chén cơm chiên lên bàn, một khắc kia, Long Thiếu Tôn giống như thấy được tiếng tường sập vậy.
“Anh bị thương ở sau lưng đó, sao lại có thể dựa vào ghế sa lon được chứ?”
Đường Dĩ Phi lên tiếng răn dạy, để cái thìavào trong tay anh.
Long Thiếu Tôn nhướng mày, không cho là đúng: “Vậy ý của em là bây giờ tôi phải nằm sấp khi ngủ sao?”
“Chậc, cũng có thể nằm nghiêng mà.”
“…”
Không để ý tới cô, cô gái này không giống với người bình thường lắm.
Long Thiếu Tôn cúi đầu, bắt đầu ăn.
Đừng nói, mùi vị này không tồi, màkhi so với đầu bếp thì chỉ có hơn chứ
không kém, đột nhiên Long Thiếu Tôn cảm thấy việc anh lừa cô đến chăm
sóc mình, thật sự là một quyết định sáng suốt!
“Làm sao vậy? Ăn không ngon à?”
Hai mắt Đường Dĩ Phi khần trương nhìn anh, dáng vẻ bây giờ của cô giống như là sủng vật đang chờ đợi chủ nhân tán thưởng vậy.
“Tạm được.”
Long Thiếu Tôn nhau kỹ nuốt chậm, hai chữ nhẹ nhàng nhất thời khiến cho người nào đó đen mặt.
Lòng tràn nhiệt tình lại bị một chậu nước lạnh dập tắt!
“Sao lại là tạm được….” Phải biết rằng có lẽ cô sẽ không bao giờ làm cơm cho bất kỳ nam sinh nào, học trưởng là người duy nhất!
“Hừ, một ngày nào đó em sẽ làm anh nói ra từ ăn thật ngon!”
“Ha ha, mỏi mắt mong chờ.” Long Thiếu Tôn cười, anh rất phối hợp, bày ra vẻ mặt kén chọn, Đường Dĩ Phi không tự giác được đỏ mặt xấu hổ, đầu óc
cũng từ từ tỉnh táo lại.
Chẳng qua bọn họ chỉ có thời gian bảy ngày để kết giao thôi, làm sao bây giờ mình đã bắt đầu nhìn về tương lại vậy?