Đường Tuân Hựu nhìn cô, rốt cuộc cũng lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô.
Lúc này, sức lực của cô cũng dần hồi phục, người làm đang tính đút cháo cho cô ăn chút cháo, nhưng bị cô ngăn lại.
Bàn tay thon gầy nắm chặt lấy màn hình điện thoại, cố chút sức bấm một loạt những con số nhớ như in trong đầu, sau đó đặt lên tai.
"Xin lỗi, đầu dây bên kia đã tắt máy."
Tắt máy, anh vậy mà lại tắt máy.
Đường Dĩ Phi không cam tâm, ánh mắt quật cường, giờ phút này cô chẳng còn sợ gì nữa, cố quyết tâm gọi một cuộc khác.
"Xin lỗi, thuê bao bạn vừa gọi không có thực."
Số ảo?
Tại sao lại như vậy?
Tại sao quản gia Từ không nghe điện thoại?
Cô lại một lần nữa tiếp tục gọi vào số Long Thiếu Tôn, nhưng cũng vẫn tắt máy như trước.
Lồng ngực cô giống như bị người khác đâm xuyên qua, nếu như lúc nãy cô còn có thể lừa mình dối người rằng học trưởng cũng không cố ý làm như vậy, thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã rõ.
Anh muốn cô chết.
Trong lòng Đường Dĩ Phi run lên, tuyệt vọng tắt điện thoại, trả lại cho Đường Tuân Hựu, anh thoải mái nói: "Cái này em cứ giữ lại trước đi, điện thoại của em bị rơi xuống vách núi, đợi đến ngày mai, anh sẽ mua cho em một cái mới!"
Đường Dĩ Phi gật đầu, trong lòng hơi cảm động.
Thật tốt, khi cô còn có gia đình bên cạnh.
Cũng may, cô vẫn còn sống.
Sáng sớm hôm sau, Đường Dĩ Phi bị đánh thức, mở mắt ra nhìn trần nhà, tâm tư cũng dần dần ổn định hơn, khuôn mặt ngây thơ từ từ lộ ra rõ ràng.
"Dĩ Phi, cậu thấy trong người như thế nào?"
Lâm Khả nhìn thấy cô nằm yên trên giường không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, liền cảm thấy đau lòng.
"Mình không sao."
Ánh mắt của cô ngẩn ra, khiến ai nhìn thấy cũng không nỡ.
Thế nhưng trong đôi mắt ấy lại tràn ra vẻ quật cường dễ dàng cảm hóa người khác, Lâm Mạn giận không có chỗ phát tiết, lờ nói ra càng giận không kềm được.
"Thật không ngờ chuyện này lại xảy ra như vậy! Nhất định là do học trưởng cố ý làm đúng không?"
Có lẽ mọi người đều tưởng một mình Đường Dĩ Phi chạy lên đỉnh núi trượt chân rơi xuống, nhưng Lâm Khả thì không nghĩ như vậy!
Buổi tối một ngày trước đó các cô còn gọi điện thoại, biết được thứ hai Valentine học trưởng sẽ dắt cô đi chơi, xảy ra chuyện như vậy đương nhiên là có người cố ý!
Bây giờ trong phòng bệnh cũng không có người nào khác, kể cả thím Trương cũng đi ra ngoài mua đồ, Lâm Khả liền lớn tiếng mắng: "Đường Dĩ Phi cậu ngu sao! Cậu lại để người ta đùa giỡn!"
Đường Dĩ Phi không giải thích được, mở to đôi mắt vô lực nhìn cô.
"Cậu tự xem đi! Thật không ngờ học trưởng lại là người như thế!!" Lâm Khả thở ra, đưa điện thoại cho cô.
Tâm tình không có chuyện gì vui, Đường Dĩ Phi cũng tự lừa mình dối người cổ vũ bản thân, cho tới khi cô nhìn vào màn hình, trái tim như bị nghiền nát!
Đây không phải là...
Ảnh chụp chỉ là hai bàn tay, một cái là của phụ nữ, một cái là của đàn ông.
Hai bàn tay thon dài nắm chặt lẫn nhau, trên ngón giữa có đeo chiếc nhẫn màu bạc, được thiết kế đơn giản chuyên nghiệp chứa đựng yêu thương ngọt ngào bên trong.
Đó lại là Anglewing!
Nó là do đích thân cô tự thiết kế!
Sao lại thế này...
Ánh mắt vội vàng nhìn xuống tìm kiếm, liền nhìn thấy một hàng chữ đủ để cô nổi điên lên.
----nắm tay nhau thật chặt, bên nhau trọn đời.
"Đây là..."
Đường Dĩ Phi ngây người hoàn toàn, cô không biết vì sao Lâm Khả lại cho cô xem cái này, nhưng mà cô có thể chắc chắn, đó là thiết kế của mình.
Không thể ngờ rằng thiết kế của cô lại trở thành khuôn mẫu như vậy.