Dùng chân đóng cửa chính, anh trở lại ghế quý phi trước cửa sổ sát đất, gở mắt kiếng mang tính chất vật hóa trang trên sống mũi xuống móc tại chỗ cổ áo, đổi vị trí đĩa trên tay và tạp chí đặt ở trên bàn trà nhỏ.
Nhưng khi nhìn tạp chí, đầu óc lại không ngừng nhớ tới gương mặt xinh đẹp mềm mại kia, không tự chủ lấy một miếng bánh đặt vào trong miệng, ăn ngon, mùi thơm nồng của sữa tươi lan ra trong miệng, quan trọng là không quá ngọt.
Lúc này, cửa chính lại mở ra, anh lập tức quay đầu nhìn một cái vì ngại phiền toái, bởi vì trừ anh ra, người duy nhất có chìa khóa để mở cửa chính đi vào gian phòng này là Hà Minh chủ nhà trọ, cũng là trợ lý của anh.
"Anh lại tới đây làm gì?"
Ở nhờ nhà người ta lại giống như chủ nhà, Tề Tán Nhân thật sự ngạo mạn khiến người khác hận không được đạp một cái, nhưng mà Hà Minh cũng không có lá gan động đến một cọng lông tơ của anh, thằng nhóc bây giờ không coi ai ra gì này lại là người mẫu hàng đầu của công ty anh, hơn nữa anh (TTN) lại có quan hệ với ông chủ, bất cứ ai cũng phải kính anh ba phần.
"Tôi không thể trở về xem một chút sao?" Hà Minh không nghĩ ra, tại sao vị đại thiếu gia này lại bỏ qua khu nhà cao cấp rộng lớn lại thoải mái mà ru rú trong phòng trọ nhỏ của anh? Không sai, gần đây truyền thông đối với người mẫu nhanh chóng nổi tiếng như anh (TTN) rất có hứng thú, bên ngoài khu nhà cao cấp thỉnh thoảng có chó săn (phóng viên) theo dõi, nhưng không làm việc gì trái với lương tâm, cần gì lo lắng người ta theo dõi chụp ảnh?
"Lúc nào cậu cũng chạy tới nơi này, rất dễ dẫn đám chó săn đến đây." Làm người nổi tiếng rất rắc rối, tham gia vài cái MV (music video - tức clip của bài hát), chẳng biết tại sao lại trở thành nam chính của Scandal, càng nổi tiếng, giá thị trường cũng càng ngày càng tốt, nhưng anh không thích cuộc sống sinh hoạt thường ngày của mình bị đưa lên báo chí Internet, nếu chụp được những khoảnh khắc hấp dẫn tuấn tú thì không tính, nếu không cẩn thận bị chụp ở góc độ xấu thì sẽ nói xấu anh, anh sẽ ba đêm ăn ngủ không ngon.
"Cậu dự định ở chỗ này bao lâu?" dien@dan l_e q_uy d_on
"Chỗ của tôi làm anh khó chịu sao?" Tề Tán Nhân hài hước nhíu mày.
"Không phải, chỗ của cậu không có gì để bắt bẻ, nhưng quá thoải mái cũng không tốt, tôi là người dân bình thường nên có chút thích ứng không được."
"Vậy thì ở thêm một khoảng thời gian, bảo đảm anh sẽ quen với hoàn cảnh tốt."
Không nhịn được phát ra tiếng rên, nếu như anh quỳ xuống dập đầu với vị đại thiếu gia này, có thể anh (TTN) sẽ trả lại cuộc sống tự do cho anh (HM) hay không. . . . . . Ah? Kia là cái gì? Hai mắt Hà Minh đột nhiên phát ra ánh sáng sáng chói, trên bàn trà nhỏ có bánh ngọt và bánh bích quy anh thích ăn nhất, anh động tác nhanh nhẹn lập tức nhào qua, nhưng mới vừa chạm vào, đã bị người khác đánh một cái, hu ~~ thật là đau! Anh há miệng thổi tay mình "Phù phù" , một đôi mắt ai oán nhìn người nào đó.
"Đây là điểm tâm của tôi."
"Không phải cậu không ăn điểm tâm là bánh ngọt... Đồ ngọt sao?" Mỗi lần nhận được điểm tâm người hâm mộ tặng, luôn vào bụng người quản lí này, nói dễ nghe là người mẫu phải kiểm soát chế độ ăn uống, nhưng thật ra là anh kén ăn.
"Hôm nay tâm tình của tôi tốt."
Vị đại thiếu gia này không khỏi quá cảm xúc hóa rồi, nhưng mà anh cũng đã quen, anh làm quản lí đã một năm, vị đại thiếu gia này nói gió là gió, nói mưa là mưa, không có bất kỳ quy tắc Logic nào có thể đặt vào trên người anh.
"Có rắm mau thả, không có việc gì thì về ngủ đi."
Le lưỡi một cái, Hà Minh vội vàng từ ba lô bên người lấy ra kịch bản người đại diện giao, hơn nữa tự động đổi tạp chí trên tay anh thành kịch bản."Anh Duy muốn cậu mau chóng xem qua kịch bản, ngày mai sau khi chụp xong quảng cáo, anh ấy sẽ thảo luận với cậu, nhưng mà cá nhân anh ấy cảm thấy bộ phim thần tượng này rất tốt, nhân vật vừa thích hợp lại có sức quyến rũ, cậu có thể nhận."
"Sau khi tôi xem xong sẽ bàn lại, anh có thể đi rồi, không tiễn." Phất tay, Tề Tán Nhân không yên lòng mở kịch bản ra.
Anh rất kiêu ngạo sao? Quả thật, anh tiến vào giới người mẫu, động cơ lúc đầu là chơi đùa thôi, hơn nữa không muốn ở với cha để phải chịu khổ, mặc khác tìm đường thoát là tất nhiên, vừa đúng lúc cơ hội tự đưa tới cửa, chuyến đi này xem ra lại rất thú vị, anh tạm thời thử một lần, về phần có thể vô cùng tỏa sáng tại khu vực này hay không, anh chỉ có thể lạnh nhạt mà đợi.
Chỉ là chuyện này cũng không đại biểu dã tâm của anh không lớn, nhà họ Tề có câu danh ngôn —— "Không có chuyện gì không làm được, chỉ có chuyện không muốn làm." Nếu như đã giẫm vào cái vòng này rồi, anh sẽ làm tốt nhất, đây là ngạo khí của người nhà họ Tề anh.
Được rồi, anh vì ngạo khí, tuy rằng anh đối với diễn xuất một chút hứng thú cũng không có, nhưng anh vẫn nghiên cứu kịch bản trên tay thật tốt, nhưng. . . . . . Ném kịch bản lên bàn trà bên cạnh, tối hôm nay không tâm tình làm việc, ngày mai xem lại thôi.
Trước kia khi tan việc, Lý Tịnh Á luôn chạy thẳng về nhà, nếu như không giành được vị trí người về nhà đầu tiên, sẽ không tránh được những lời quan tâm hỏi thăm, nhưng mà bây giờ lại khác, không cần tranh vị trí về nhà với bất cứ ai, hơn nữa còn có hai cô nhóc cần được quan tâm hơn cô, bọn họ sớm muộn cũng bị phiền chết, dĩ nhiên cũng không có dư thừa ánh mắt cho cô.
Thời gian trôi qua, bước chân cũng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt khá mệt mỏi.
Mỗi lần đi ra trạm xe điện ngầm, cô đều không nhịn được chú ý tất cả cửa hàng dọc theo con phố, nhất là về thức ăn, chỉ ngửi thấy mùi hương, cô đã rất thỏa mãn, bây giờ có thể dừng bước lại mua rồi nếm thử một chút, thật là hạnh phúc!
Hôm nay cô mua bánh bánh xe (bánh đậu đỏ), cô thích nhất vị bơ, vị bơ thơm ngon tan ra ở trong miệng, một hơi ăn năm sáu cái cũng sẽ không ngán, chỉ là, nếu mà mẹ già biết cô dùng thức ăn vặt làm thành bữa ăn chính, lỗ tai của cô khẳng định sẽ không được yên.
Mới nghĩ như vậy, điện thoại di động liền vang lên, hiển thị cuộc gọi đến của mẹ già đại nhân, cô vội vàng nuốt thức ăn trong miệng vào bụng, túi rác trên tay tùy ý nhét vào túi đeo lưng, sau đó nghe điện thoại di động chân tăng tốc đi về nhà, để miễn bị mẹ già phát hiện cô vẫn còn ở trên đường lưu luyến chưa về.
Mẹ già nói cái gì, cô hoàn toàn không nghe rõ, dù sao cứ "Vâng" là được rồi, cho đến khi mẹ già lần nữa nhắc nhở cô không được quên, lực chú ý của cô cuối cùng cũng quay lại.
"Không nên quên cái gì?"
"Những gì mẹ mới vừa nói con đều không nghe lọt tai sao? Xem mắt."
Âm thanh của mẹ già thật là kinh người, hại điên thoại di động của cô thiếu chút nữa vì không nắm chắt mà văng ra ngoài.
Lý Tịnh Á vuốt vuốt lỗ tai, cô một chút tâm tư chuẩn bị cũng không có."Tại sao động tác của mẹ lại nhanh như vậy?"
"Con phải nhanh lập gia đình, thì mẹ mới có thể yên tâm."
"Con như vậy không đáng yên tâm sao?" d đ le q đôn
"Ai bảo con từ nhỏ đã làm cho người ta lo lắng, thời gian địa điểm mẹ sẽ nhắn tin cho con, tránh cho con lại hồ đồ."
Cô hớn hở tiếp thu, đối với trình độ hồ đồ của cô, cô đã tự biết rõ, người như cô thế nhưng lại học kế toán, rất kỳ quái phải không? Nhưng cũng không hoàn toàn đúng, cô đối với chữ số giống như đặc biệt có cảm giác, nhìn qua một lần sẽ lưu lại ấn tượng.
"Con đang về nhà sao?"
"Nếu như mẹ không nói chuyện không ngừng, con đã về đến nhà." Bước lên bậc thang, cô đi nhanh tới đẩy cửa chính xã khu ra, gật đầu chào hỏi bảo vệ, tăng tốc xuyên qua giữa vườn hoa.
"Mẹ thấy con tám phần lại đi loạn trên đường." Hiểu con gái không ai bằng mẹ —— những lời này tuyệt không phải không hề có căn cứ. "Con đừng có rãnh rỗi lại đi loạn ở bên ngoài, mau đi về, một chút mẹ lại gọi điện thoại cho con."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lý Tịnh Á để điện thoại vào túi đeo lưng, đúng lúc này cửa thang máy đi lên muốn đóng lại, cô xông tới, mặc dù thuận lợi cản thang máy lại, nhưng lỗ mũi cũng bị đụng đỏ.
"Thật xin lỗi!" Cô xấu hổ xoa lỗ mũi rồi nhìn lên, vừa nhìn thấy, mặt liền đỏ, bọn họ lại gặp mặt, nhưng tại sao không thể có không khí lãng mạn một chút vậy?
"Cô luôn lỗ mãng liều lĩnh như vậy sao?" Sự hài hước càng khiến Tề Tán Nhân thêm càn rỡ cuồng dã.
Cười khổ, cười khúc khích, cười thẹn thùng, cười bối rối, bây giờ cô nhất định cực kỳ ngu ngốc, nhưng không có biện pháp gì, cô lại không tìm được nơi để trốn.
Đột nhiên, thang máy dừng lại, theo sau đó bốn phía đột nhiên rơi vào bóng tối, cô sợ hãi kêu lên bổ nhào về phía trước, vừa đúng lúc ôm lấy anh, nhưng vào giờ phút này đầu óc rối loạn, đối với hành động của mình hoàn toàn không có cảm giác.
"Đã xảy ra chuyện gì? Tôi rất sợ bóng tối, khi còn bé chơi trốn tìm, tôi không cẩn thận ngủ thiếp đi ở trong tủ quần áo. . . . . . Tỉnh lại, tôi mở tủ treo quần áo bò ra ngoài, lại không thấy mọi người, bốn phía tối đen thật là đáng sợ. . . . . ." Cô cảm giác mình bị kéo về cái không gian kia, nhà ông bà ngoại là Tứ Hợp Viện (*) rất cũ kỹ, cô không thích nơi này, cảm giác có vật gì đó đáng sợ đang núp trong bóng tối, nhưng ba mẹ ra nước ngoài, anh chị đi tham gia trại hè, cô chỉ có thể đợi ở nhà ông bà ngoại. (*) Tứ hợp viện: một kiểu kiến trúc nhà cổ của người Trung Quốc. Kiểu kiến trúc này đặc trưng bởi một khoảng sân rộng, hình vuông, bao quanh 4 cạnh của hình vuông đó là 4 khu nhà, tạo thành một kiến trúc khép kín. “Tứ” đại diện cho 4 phía Đông, Tây, Nam, Bắc; “hợp” nghĩa là bao quanh. Từ trên nhìn xuống, tứ hợp viện giống như một chiếc hộp lớn do 4 cái hộp nhỏ tạo thành.
Tại sao không thấy tất cả mọi người? Cô sợ đến toàn thân phát run, không ngừng gào thét đến rách cả cổ họng, nhưng bốn phía vẫn yên tĩnh, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng quỷ kêu sao? Cô không nhịn được lui vào trong góc, cố gắng tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.
Tiếng gió kèm với tiếng kêu của quỷ, một tiếng lại một tiếng xâm nhập vào hồn phách của cô, làm cơ thể của cô đóng băng! Vào giờ phút này cô cho là mình sắp chết rồi, vì vậy không nhìn thấy ánh sáng từ bốn phía, không nghe được mọi người hi hi ha ha tranh nhau hỏi cô có phải bị dọa sợ hay không.
Hóa ra là trò đùa quái đản, nhưng hình ảnh một khi đã in dấu lại, sẽ rất khó mất đi, từ đó cô trở nên nhát gan, có lẽ cô yếu đuối cũng không phải bởi vì người nhà quá cường hãn, mà là lúc ấy lưu lại bóng ma trong cô.
"Không phải sợ, tôi sẽ bảo vệ cô." Âm thanh của Tề Tán Nhân rất dịu dàng, nhưng lại mang cho người khác một loại sức mạnh, giống như dù trời có sập xuống cũng có anh chống đỡ thay cô.
Hình như có một dòng nước ấm theo máu chảy vào Tứ Chi Bách Hài (toàn cơ thể), cơ thể Lý Tịnh Á đang căng thẳng cũng dần dần tỉnh táo lại, trong nháy mắt, ánh sáng xuất hiện quanh mình, thang máy lại chuyển động.
Mắt chớp chớp, cô đang ở trong lồng ngực của một người đàn ông sao?
Lo lắng chạy dọc theo sống lưng, ánh mắt run sợ từ từ di chuyển lên trên. . . . . . A ~~ cô gần như đang ở trên người anh, thảm, thảm, thảm! Anh sẽ không nghĩ là cô nhân cơ hội ăn đậu hũ của anh chứ?
"Tôi... tôi. . . . . ." Cô muốn nói gì? Tuyệt không có ham mê vẻ đẹp của anh sao? Nhưng mà, tại sao cô có cảm giác đang giấu đầu lòi đuôi?
"Không sao."
"Tôi. . . . . . Không phải, bình thường không phải như vậy, tôi. . . . . ." Càng gấp, giải thích càng không rõ ràng.
"Đó là bởi vì quan hệ với tôi sao?" Thấy cô vừa vội vừa thẹn thùng lại không biết làm sao, bộ dạng thỉnh thoảng gãi đầu giậm chân, Tề Tán Nhân nhịn cười nghĩ muốn trêu chọc cô, nhìn khí chất nhu hòa điềm tĩnh của cô, thỉnh thoảng giống như gió xuân, thỉnh thoảng như đứa trẻ mãi không lớn, thẳng thắn lại ngu ngốc.
Lập tức gật đầu, lại lập tức lắc đầu, cô bị chính mình làm cho đầu óc choáng váng, càng không biết vì sao lại nói thế.
Anh không đành lòng giỡn với cô."Nếu như cô cảm thấy có lỗi với tôi, vậy mời tôi uống cà phê đi."
"Uống. . . . . . Uống cà phê?" Tại sao tim của cô lại đập nhanh như vậy? Cũng không phải anh muốn hẹn hò với cô.
"Tôi muốn uống cà phê do cô tự tay pha, nhưng mà hôm nay nợ đi, tôi có hẹn với người khác, một lát nữa còn phải ra ngoài."
"Khi nào anh muốn uống cà phê thì nói với tôi."
"Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô chạy thoát." Anh nói một câu hai nghĩa còn nháy mắt với cô.
Lý Tịnh Á hốt hoảng quay đầu, phát hiện mặc dù rõ ràng khôi phục nguồn điện rồi, nhưng bởi vì lần mất điện này, ban đầu nhấn hủy bỏ tầng trệt, thời điểm cúp điện thang máy vẫn dừng lại ở tầng trệt.
Bấm vào tầng trệt, lần nữa khởi động, mặc dù chỉ ngắn ngủn mấy giây, cô lại cảm thấy thời gian giống như mênh mông vô tận, là cô tự mình nghĩ quá nhiều sao? Cặp mắt đen cuồng vọng kia nhìn cô, làm cô không thở nổi.
Cửa thang máy mở ra, vội vã chúc anh có một đêm tốt đẹp, cô hoảng hốt ra khỏi thang máy, nhưng về đến nhà, cô vẫn còn là cảm thấy hơi thở cặp mắt kia tràn đầy xâm lược gắt gao dây dưa với cô.
Trong đầu có một âm thanh nói cho cô biết, tốt nhất giữ một khoảng cách với người đàn ông này, nếu không, ba hồn bảy vía một ngày nào đó sẽ bị anh câu đi.