Hai người bưng cà phê, chạm vào đối phương, ngồi ở trên thảm lông dày —— có phải màn này quá thân mật hay không?
Dĩ nhiên, nếu không làm sao tim cô lại đập nhanh như vậy? Thình thịch. . . . . . Chính mình cũng nghe thấy được.
Lý Tịnh Á nhẹ vỗ ngực, tỉnh táo lại, ngộ nhỡ bị anh nghe thấy, sẽ rất xấu hổ.
Đột nhiên, Tề Tán Nhân đặt ly cà phê xuống, đưa lưng về phía bàn trà rồi nghiêng cả người về phía cô, Lý Tịnh Á kinh sợ lui về phía sau, nhưng phần lưng dựa vào ghế sofa, hoàn toàn không có đường lui, anh thấy thế buột miệng cười, "Tại sao cô lại khẩn trương như vậy?"
"Tôi. . . . . . Tôi nào có khẩn trương?"
"Cô cho rằng tôi muốn hôn cô, đúng không?"
"Tôi mới không có suy nghĩ lung tung như vậy, chỉ là làm sao anh lại đột nhiên nghiêng người tới?" Nếu như không phải anh có cử chỉ khả nghi thì cô sẽ phản ứng kích liệt như thế này sao? Người này đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.
"Tôi nhìn thấy một vật." Anh đưa tay ra nắm một vật ở bên trái người cô, sau đó tay nắm thành quả đấm đưa đến trước mặt cô, "Cô sẽ đoán xem đây là vật gì, hay là tôi trực tiếp duỗi tay ra?"
Bởi vì quá hiếu kỳ, cô trực tiếp vươn tay ra, nhìn quả đấm của anh ở trên bàn tay cô từ từ mở ra, tiếp theo tay của anh từ từ dời đi, đó là một đôi kẹp tóc thủy tinh hình con bướm, nhìn rất hoa lệ sáng chói, nhưng cũng thanh lịch tinh xảo.
"Đây là quà để cảm ơn cô đã trị khỏi bệnh đau dạ dày cho tôi, cô thích không?" Chưa bao giờ mua được quà tặng cho một người người phụ nữ lại khổ cực như vậy, phỏng đoán thứ gì thích hợp với cô, phỏng đoán cô có thích hay không, bị đám chó săn (phóng viên) bám theo còn không nhức đầu như vậy.
"Chuyện này. . . . . . Tôi chưa từng nhìn thấy qua kẹp tóc xinh đẹp như vậy, nhưng mà, hình như cái này rất quý, tôi không thể nhận."
"Cái này cũng không phải là kim cương, không quý lắm, hơn nữa cô là Đại Ân Nhân của tôi, không thể không nhận."
"Đại Ân Nhân?" Cô buồn cười lắc đầu một cái. "Anh quá khoa trương."
"Không khoa trương." Anh cầm kẹp tóc lên, một trái một phải dịu dàng cài lên giúp cô, cô chợt cảm thấy có một dòng điện chạy qua mỗi lỗ chân lông, toàn thân tê tê dại dại, hại cô cũng không dám thở mạnh, ngay sau đó anh nâng mặt của cô lên quan sát một chút, thoả mãn gật gật đầu."Thật ra thì, tôi chỉ chuyển đến nơi này sớm hơn cô ba ngày, đến mỗi nơi mới, tôi sẽ cho mình thời gian một tháng, tìm kiếm đầu bếp phù hợp với khẩu vị của tôi, lần này coi như là tôi may mắn, rất nhanh đã tìm được cô, có phải hai chúng ta rất có duyên hay không?"
Hai người bọn họ quả thật rất có duyên, nhưng mà, tại sao cô lại có duyên với người đàn ông này? Anh cũng không phải là đối tượng xem mắt.
"Người khó nuôi giống như anh, tốt nhất không nên tùy tiện dọn nhà."
"Nếu như không phải chỗ ở lúc trước của tôi quá ồn, tôi cũng sẽ không tạm thời chuyển đến nơi này."
"Lúc trước anh ở chỗ nào?" dien dan ~le6.quy1.don96~
"Quận Xinyi (*)." (*) Quận mua sắm hàng đầu tại thành phố Đài Bắc.
Trùng hợp như thế, văn phòng ‘thích nhà’ của các cô cũng ở quận Xinyi, đây là phúc nhờ tài lực hùng hậu của cha Tần Tinh Tinh, mặc dù Tần Tinh Tinh và cha Thủy Hỏa Bất Dung (như nước với lửa), nhưng cha Tần chỉ có một đứa con gái, nên đối với đứa con gái bảo bối này, chỉ cần cô chịu mở miệng, ông tuyệt đối sẽ thỏa mãn cô, văn phòng làm việc này là do Tần Tinh Tinh nhờ cha giúp đỡ, bởi vì ba cô thật sự rất muốn làm việc với nhau.
Lý Tịnh Á khổ não nhíu mày, trước đó anh ở nơi đó, nhưng nên biết nơi đó có thể nói là địa phương phồn hoa nhất Đài Bắc, mỗi ngày đều là dòng người dòng xe, làm sao có thể an tĩnh được? Dĩ nhiên, cô vẫn gật đầu phụ họa với ý kiến của anh. "Nơi đó quả thật quá ồn."
Không nhịn được cười ha ha, anh lập tức nhận được một cái liếc mắt xem thường của cô.
Cô có nói sai sao? Làm sao lại cười đến khoa trương như vậy?
Anh hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói. "Cô nói cực kỳ đúng, nơi đó quả thật quá ồn."
Nhưng mà, tại sao lời của anh lại khiến cô cảm thấy rất chói tai? Ánh mắt của anh giống như đang nói cho cô biết, cô là tên ngốc.
"Cô không cần nhìn chằm chằm vào tôi... tôi sẽ có ý nghĩ kỳ quái."
Bùm! Trong nháy mắt gương mặt mềm mại đỏ lên liền hốt hoảng quay đi chỗ khác, cô toàn tâm toàn ý tiện tay cầm ly cà phê lên, chỉ kém không vùi cả khuôn mặt vào, đối với những lời sau đó của anh, cô hoàn toàn không nhớ, toàn tâm toàn ý mong đợi thời gian trôi nhanh lên một chút, anh mau về nhà, miễn cho không khí căng thẳng ép bọn họ tới mức không thở nổi.
Uống cà phê xong, anh trở về, nhưng tâm tình của cô cũng không có vì vậy mà bình tĩnh lại, nhìn kẹp tóc thủy tinh, lần đầu tiên cô mất ngủ.
Cô không thích nhất là suy nghĩ lung tung, trừ làm cho tâm trạng mình có chút không tập trung, cũng không có điểm nào khác, nhưng không thể không chú ý, cô thật sự có thể xem Tề Tán Nhân thành người hàng xóm rất gợi cảm sao?
Được rồi cô phải thừa nhận một chuyện, thỉnh thoảng cô sẽ suy nghĩ lung tung về anh, ai bảo anh hấp dẫn như vậy, tuấn tú như vậy, chỉ cần là một người phụ nữ bình thường, khó tránh khỏi sẽ có lúc ảo tưởng đối tượng thành anh, nhưng mà, cô đối với anh tuyệt không có ý gì khác. . . . . . Nhưng thật sự một chút cũng không có sao?
Hỏi một lần lại một lần, lòng của cô càng không thể xác định, ngược lại có một việc có thể khẳng định, thật sự nếu không giữ khoảng cách với anh, đừng nói trong vòng một năm sẽ tìm được đối tượng kết hôn, cho dù cho cô thêm một khoảng thời gian như vậy nữa, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể phủ lụa trắng.
Mặc dù lập lời thề sắt son với chính mình, muốn giữ khoảng cách với Tề Tán Nhân, nhưng thật sự rất khó thực hiện. Nhưng mà, khi anh lại nhiều lần phá hư buổi xem mắt của cô, rất rõ ràng đã biến thành chướng ngại vật trong chuyện kết hôn của cô, cô tự biết không thể để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra nữa.
Thật xin lỗi, tôi phải làm thêm giờ, hôm nay không có biện pháp chuẩn bị bữa tối giúp anh.
Thấy tin nhắn như vậy, ai cũng biết đây là đang lấy cớ, cho dù lần đầu tiên được qua, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . . Anh cũng có thể hiểu, cô không muốn lại có liên quan đến anh.
Cô muốn, Tề Tán Nhân hiểu rõ mọi chuyện, hơn nữa sẽ sảng khoái đón nhận, bởi vì đến nay anh cũng không có trả lời.
Thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên lại có cảm giác mất mác, còn nói cô là Đại Ân Nhân của anh, nếu như không có cô sẽ chết đói, chắc chắn anh sẽ biến nó thành chuyện cười.
Đúng vậy, trên đời này không có đầu bếp nào không thể thay thế, không có cô, anh sẽ không vì vậy mà đói chết.
Không sai, không cần lo lắng cho anh, ngược lại chính cô, nên lên tinh thần thật tốt, bắt đầu từ hôm nay.
Nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, Lý Tịnh Á liên tục quan sát mình trong gương một thân quần áo màu trắng với tay áo viền ren, mái tóc đen nhánh nhu thuận xõa trên vai, tinh khiết giống như thiên sứ nhỏ, ấn tượng đầu tiên để lại cho người khác khi nhìn thấy không có một trăm cũng có chín mươi.
Cuối cùng nhìn chính mình trong gương làm một động tác tay cố lên, cô cầm túi xách nhỏ màu trắng đặt ở trên bàn trang điểm lên, xoay người đi ra khỏi phòng, trong buổi xem mắt hôm nay nhất định phải biểu hiện tốt một chút.
Từ tủ giày lấy giày cao gót ra, cô mở cửa chính ra, nhưng còn chưa đi ra ngoài, Tề Tán Nhân đã vượt lên trước một bước đi vào bên trong nhà, sợ hết hồn, giày cao gót trên tay rơi xuống mặt đất, cô liên tiếp lui về phía sau vài bước.
Vừa đóng cửa, hai tay Tề Tán Nhân nhét ở trong túi quần, tư thế lười biếng dựa lưng vào cửa, cặp mắt đen cuồng dã kia lại nóng bỏng như muốn cắn nuốt cô.
"Anh. . . . . . Tại sao anh lại núp ở bên ngoài? Anh không biết người bị dọa, sẽ bị dọa chết sao?" Lạnh cả người, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan lên, nhưng cô lại dũng cảm ưỡn ngực, không để lộ biểu hiện sợ hãi của mình ra ngoài.
"Người không làm việc gì trái với lương tâm, đúng lý hợp tình, hẳng sẽ không dễ dàng bị hù chết." Anh đang ghen ghét quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, người phụ nữ này thế nhưng vì đi xem mắt cùng người đàn ông khác mà ăn mặc giống như con bướm.
"Có ý tứ gì? Anh đang nói là tôi làm việc trái với lương tâm sao?"
"Em không có sao?" d đ ^l^ê^q^u^ý^đ^ô^n^
"Tôi. . . . . . Tôi không nhớ mình có làm chuyện gì trái với lương tâm." Hai mắt kinh ngạc trợn to, anh đột nhiên bước tới gần cô, mặc dù tư thế ưu nhã, nhưng lại tản ra hơi thở nguy hiểm giống như loài báo đen, trong lòng cảm thấy bất an, cô từng bước từng bước lui về phía sau, cho đến khi lưng dựa vào ghế sofa, "Anh. . . . . . Anh định làm gì vậy?"
"Sợ cái gì? Không phải không có làm việc gì trái với lương tâm sao?" Khóe môi nhếch nhẹ, giờ phút này anh tà mị đến mức khiến người ta ý loạn tình mê, tuy nhiên nó cũng làm cho người ta ý thức được sự công kích mãnh liệt của anh.
"Tôi nào có đang sợ? Tôi chỉ không có thói quen để đàn ông dựa quá gần." Vào lúc này túi xách nhỏ trên tay cũng rơi trên mặt đất, đôi tay của cô vội vàng ngăn cản anh tiếp tục tiến tới gần, nhưng hai tay mới vừa đặt lên lồng ngực của anh, liền nóng đến mức phải rụt trở về.
Hai tay đặt ở trên ghế sofa sau lưng cô, âm thanh của Tề Tán Nhân rất nhẹ nhàng. "Em sẽ quen."
"Tôi. . . . . . Làm sao tôi quen được?" Tại sao anh lại áp sát như thế? Không khí giữa hai người tất cả đều hơi thở của anh, cô đã muốn không thở nổi.
Tề Tán Nhân nghiêng người dựa sát hơn nữa, mặt của bọn họ cách xa nhau không tới 5 cm, anh dịu dàng mỉm cười, giống như ma quỷ dễ dàng thổi hơi ở trên mặt cô, "Em không bỏ được anh, đương nhiên là phải sớm tạo thành thói quen."
Nhịp tim bỗng tăng nhanh, Lý Tịnh Á không biết là bởi vì mình cuối cùng cũng đợi được phản ứng của anh, hay là bởi vì mùi vị trên người anh bay tới, cô không thích loại cảm giác này, người đàn ông này quá dễ dàng chi phối cảm xúc của cô, "Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì."
"Không sao, anh có thể nói rõ ràng hơn, em đã xông vào thế giới của anh rồi, không có lệnh của anh, em đừng mơ tưởng vạch rõ giới tuyến với anh, hiện tại đã hiểu chưa?"
Đây là truyện cười sao? "Làm gì có chuyện như vậy? Tôi cũng không phải cố ý xông vào thế giới của anh."
"Không còn kịp rồi, em đã xông vào, còn nữa, anh đã quyết định."
". . . . . ." Đây là lần đầu tiên Lý Tịnh Á muốn chửi bậy, nhưng gia giáo nghiêm khắc, thật sự không có dũng khí mắng ra.
"Em muốn mắng, thì lớn tiếng mắng ra, ngàn vạn lần đừng buồn bực ở trong lòng, rất dễ dàng mắc chứng trầm cảm."
Không sai, lớn tiếng mắng ra, ít nhất cô sẽ tương đối thoải mái, mặc dù thật xin lỗi sự dạy dỗ của cha mẹ già, nhưng mà lúc nổi nóng cần gì phải câu nệ tiểu tiết?
Há miệng ra, cô còn chưa tìm được từ ngữ để mắng người một câu, cánh môi của Tề Tán Nhân đã ngăn cô lại, hoàn toàn không ngờ sẽ bị anh đột kích, cô hoàn toàn sợ đến choáng váng. Anh khẽ lui ra, nói cô nhắm mắt lại, lại một lần nữa dán lên.
Chỉ là, lần này không phải là bốn cánh môi thân thiết, lưỡi của anh cũng khí phách xâm chiếm cái miệng nhỏ nhắn của cô, kịch liệt dây dưa với chiếc lưỡi thơm của cô, cuối cùng anh cũng đã biến hình ảnh trong đầu thành hành động, giống như tưởng tượng của anh, tư vị của cô ngọt ngào như mật.
Lý Tịnh Á biết mình nên đẩy anh ra, nhưng cô giống như bị thôi miên, bất tri bất giác nhắm mắt lại, cùng anh cảm nhận tư vị khiến người ta phải rung động.
Trước khi thiếu dưỡng khí mà hít thở không thông, hai người cuối cùng cũng tách ra, anh mừng rỡ nhìn vẻ mặt mê loạn của cô.
Cô đột nhiên đưa tay ra đẩy, Tề Tán Nhân lảo đảo lui về phía sau, cô vừa thẹn vừa giận vuốt đôi môi đỏ hồng, dậm chân lên án anh, "Tại sao anh lại hôn tôi?"
"Anh rất vui mừng, chẳng lẽ đây là nụ hôn đầu của em sao?" Anh phách lối nhíu mày với cô.
Hai má trong nháy mắt hồng hồng, Lý Tịnh Á vừa tức vừa thẹn thùng mà nói: "Không được sao?" Cô vẫn cảm thấy KISS là trao đổi rất thân mật, giữ hai mươi bảy năm, chính là nghĩ muốn tặng cho đối tượng kết hôn của cô.
"Có thể, về sau không cho phép hôn người đàn ông khác, biết không?" A a a. . . . . . Thật là muốn ca hát, thật là vui, anh là người đàn ông đầu tiên thưởng thức đôi môi mê người của cô.
"Đây là chuyện của tôi, anh trông nom quá nhiều rồi."
"Bắt đầu từ bây giờ, chuyện của em sẽ do anh quản, như vậy rõ ràng rồi chứ?"
Hai mắt chớp chớp, cô không nhịn được kêu to."Anh là thổ phỉ sao?"
"Không sai, anh chính là thổ phỉ, em cam chịu số phận đi." Bưng lấy mặt của cô, anh lần nữa cúi đầu chặn miệng của cô lại, đã có nụ hôn đầu, dĩ nhiên sẽ có nụ hôn thứ hai, anh hôn đến vui mừng thỏa mãn.