Hôm nay, giống như đã qua hai mươi chín ngày, thời gian đan xen thấp thỏm và nhớ nhung đã qua.
Không có ai chờ cô nấu bữa tối, bước chân về nhà trở nên chậm chạp, khẩu vị cũng thay đổi kém đi, trên đường về nhà dứt khoát mua một bánh bông lan lấp đầy bụng, dù sao tắm một cái liền lên giường ngủ, ăn quá nhiều chỉ gia tăng gánh nặng cho cơ thể.
Cô thật sự một chút chuẩn bị cũng không có, khi cô đi ra khỏi thang máy, lúc vội vàng từ trong bóp da lấy chìa khóa ra, Tề Tán Nhân đứng ở cửa ra vào phất tay mỉm cười với cô.
"Trở về chậm một chút nữa, em sẽ nhìn thấy có người ngáy o o ở cửa nhà em."
Một lúc lâu, Lý Tịnh Á chỉ có thể si si ngốc ngốc nhìn anh, đây là ảo giác sao? Nhìn anh mệt mỏi vượt qua Thiên Sơn Vạn Thủy (*) chạy về, chân thật như vậy, không phải là ảo ảnh, nhưng mà, không phải anh bảo ngày mai mới trở về sao? (*) nghìn núi muôn sông, muốn nói đến đường đi xa xôi, khó khăn.
"Có phải em nên trước tới cho anh một cái ôm nhiệt tình hay không?"
Ngay sau đó, đầu cô đã dựa vào ngực anh, mùi vị của anh, hơi thở của anh, nhiệt độ cơ thể của anh. . . . . . Cái cảm giác bị anh gắt gao vây quanh càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng cô cũng xác định, khổ sở nhớ nhung kết thúc.
Vỗ mông của cô một cái, Lý Tịnh Á kinh ngạc trợn to hai mắt, anh vui vẻ ha ha ha nở nụ cười. "Anh mệt chết đi được, mở cửa cho anh vào nhanh lên."
Người đàn ông này thật buồn cười, nếu mệt chết đi được, làm sao không trở về nhà mình ngủ? Chỉ là, cô vẫn rất nghe lời vội vàng mở cửa cho anh vào trong nhà.
"Anh ăn bữa tối rồi sao?" Cô đã dưỡng thành thói quen, luôn không quên cho bao tử của anh ăn no.
Tề Tán Nhân không nói một câu nhìn thẳng cô, ánh mắt chuyên chú nóng bỏng này làm lòng người nhảy loạn, không khí cũng xấu hổ, lần này anh chủ động đưa tay kéo cô vào trong ngực, cô bị cử động bất ngờ của anh dọa sợ hết hồn, không khỏi kinh hô ra tiếng, cái chìa khóa còn đang cầm trên tay cũng rớt xuống đất, anh như lúc sóng to gió lớn cúi đầu ngăn chặn miệng của cô.
Chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay trượt đến sau gáy anh, cô khao khát đáp lại môi lưỡi cuồng nhiệt của anh, nhiệt tình triền miên nói ra lại tràn đầy tình cảm nhớ nhung.
Hôn lại hôn, hôn đến khi hài lòng mới thôi, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Anh nghịch ngợm dùng trán đụng một cái lên trán của cô, trả lời vấn đề lúc nãy của cô. "Mặc dù thức ăn trên máy bay khó có thể nuốt xuống, nhưng vì để tránh trở nên đặc biệt, hấp dẫn sự chú ý của người khác, anh vẫn gắng gượng nuốt vào bụng, em cho anh một ly cà phê thôi." Nếu như không phải là nhân vật công chúng, anh hoàn toàn sẽ không băn khoăn nhiều như vậy.
Gật đầu một cái, cô vội vàng vào phòng bếp pha cà phê giúp anh.
Khi mùi thơm quen thuộc tiến vào dạ dày của anh, cuối cùng anh cũng tin chắc mình đã về đến nhà —— đúng, nơi này là nhà của anh, bởi vì có cô.
Vốn kỳ vọng mượn lần này tách ra, để cho mình phục hồi, nhưng anh sai lầm rồi, mười phần sai, thời gian không có nói cho anh biết, anh không quan tâm cô, ngược lại nói cho anh biết, cô là người từ khi sinh ra cho đến nay khiến anh cảm nhận được hương vị lưu luyến, không có cô, hương vị trong không khí đều sẽ biến mất.
Nhìn anh, Lý Tịnh Á không che giấu được nội tâm mê luyến anh, tại sao anh có thể trở nên gợi cảm hơn?
"Nếu như em muốn hôn anh, cứ việc ra tay với anh là được, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng." Tề Tán Nhân nũng nịu chu môi lên, còn bày ra tư thế như chuẩn bị tiếp nhận một con con sói lớn ngược đãi con cừu nhỏ.
Vừa thẹn thùng vừa buồn cười, cô hờn dỗi trừng mắt. "Anh thật là xấu xa."
"Vậy tại sao em lại nhìn chằm chằm vào người ta? Em hại nai con của người ta đập loạn, xuân tâm nhộn nhạo, rất mong đợi!" Anh ra vẻ thương tâm khổ sở ôm ngực.
"Tôi. . . . . . Tôi nào có nhìn chằm chằm vào anh? Tôi là đang nhìn tóc của anh, tôi phát hiện kiểu dáng tóc của anh có chút thái quá, cũng không phải là con gái." Cô thẹn thùng đỏ mặt, người đàn ông này thật đáng ghét, tự nhiên lại có dáng dấp hấp dẫn như vậy làm gì, hại người ta không kìm lòng được liền mất hồn.
"Cái này tạo hình rất dễ, còn không bằng một phần hai của em, không lâu lắm." Tề Tán Nhân lắc đầu một cái, nắm mũi của cô. "Thật sự là không xong, lỗ mũi của em lại dài rồi, em đã dưỡng thành thói xấu nói dối."
Vuốt ve tay của anh, cô tự lầm bầm mắng anh nói hưu nói vượn, tuy nhiên lại không nhịn được vuốt mũi của mình, nhìn bộ dáng lo lắng sợ hãi của cô, Tề Tán Nhân không nhịn được cười ha ha, cô ảo não cho anh một cái liếc mắt.
"Nếu như lo lắng lỗ mũi biến dài, vậy thì thành thật một chút." dien dan (l'ê) (qu'ý) (đô'n)
Lúc này vẫn nên nói sang chuyện khác tương đối an toàn, cô nhớ đến những chuyện vẫn treo ở trong lòng. "Đúng rồi, anh có anh em chị em hay không?"
"Có, anh có hai anh trai, hai chị gái, anh hai và chị ba của anh còn là sinh đôi."
Lý Tịnh Á hơi ngẩn ra, đột nhiên có một cảm giác cười không nổi. "Anh là con út?"
"Mặc dù theo tuổi thì đứng hàng con út, nhưng mà cá tính lại giống như con cả, mẹ anh luôn nói anh là Tiểu Bá Vương, mỗi người trong nhà đều phải nhường anh ba phần."
Trán Lý Tịnh Á xuất hiện ba đường hắc tuyến, như vậy có thể gọi là cá tính giống như con cả sao? Theo ý cô, anh 200%là một con út bị làm hư!
Day day huyệt thái dương, thôi, cái vấn đề này trước vứt ra sau đầu, cô còn có một ít chuyện phải biết rõ, nếu đã mở đầu rồi, đương nhiên là phải nhân cơ hội hỏi cẩn thận. "Năm nay anh mấy tuổi?"
Anh nháy mắt ra hiệu một phen, rất chân thật mà nói: "Tại sao đột nhiên quan tâm năm nay anh mấy tuổi? Chẳng lẽ lo lắng chúng ta chị em yêu nhau sao? Anh lại cảm thấy không sao cả, qua năm tháng nữa anh sẽ hai mươi bảy tuổi, em thì sao?"
Lý Tịnh Á một hồi hoa mắt chóng mặt, cô có nghe lầm hay không? Người đàn ông này thế nhưng nhỏ hơn cô. . . . . .
"A, hẳn không thật lớn hơn anh chứ?" Nhìn nét mặt cô "Vô cùng đặc sắc ", anh cười gượng nhíu mày với cô.
"Tôi chỉ có lớn hơn anh ba tháng." Mặc dù ba tháng ngắn ngủi, xác thật là đả kích nghiêm trọng, thậm chí ngay cả điều kiện cơ bản nhất của cô anh cũng không phù hợp tiêu chuẩn, tại sao có thể như vậy?
"Được được được, coi như ba tuổi, anh cũng không thèm để ý." Cô đứng ở bên cạnh anh coi như hoàn toàn là thiếu nữ vị thành niên.
Hai vai vô lực rủ xuống, cô uể oải nói không ra lời.
Anh hiển nhiên nhìn ra được cô đối với vấn đề tuổi tác rất để ý, vội vàng lấy lòng giúp cô bóp vai đấm lưng, vào lúc này anh vội vàng đổi sang nói chuyện khác. "Tại sao đột nhiên em lại hỏi anh có anh em chị em hay không?"
Đúng, cô quên mất chuyện này. "Có phải anh trai anh làm người mẫu hay không?"
Cười ha ha, Tề Tán Nhân không chút để ý nói: "Nhà anh đúng là có người trong giới người mẫu, người đó chính là anh."
"Anh. . . . . . Anh nói là, nghề nghiệp của anh là người mẫu?" Cô nghĩ, lỗ tai của cô nhất định có vấn đề, làm sao ông trời có thể đối với cô tàn khốc như thế?
"Đúng, nghề nghiệp của anh là người mẫu, nếu như em thỉnh thoảng lật xem Fashion Magazine, sẽ từng thấy anh, nghệ danh của anh là Tề Diệu, nhưng tất cả mọi người có thói quen gọi anh là Vir¬gil, em cảm thấy anh không thích hợp làm người mẫu sao?" Anh chính là khiêm tốn xin chỉ bảo, bởi vì mỗi người đều nói anh trời sinh là người mẫu, bị chụp nhiều hơn, thật sự cực kỳ khó chịu, có phải anh cực kì hèn hạ hay không? Anh thừa nhận.
Đầu óc của cô hoàn toàn hỗn loạn, anh thích hợp hay không —— chuyện này đối với cô một chút ý nghĩa cũng không có.
"Xem dáng vẻ của em chỉ đứng lên cũng muốn té xỉu, nóng lắm sao?" Anh vội vàng lấy tay quạt gió giúp cô.
Lý Tịnh Á vô lực co quắp trên ghế sofa, không hề hay biết giờ phút này cử động có bao nhiêu mê người, lại càng không biết hai mắt của người đàn ông ngồi trên thảm lông dày tản ra hơi thở săn thú, cô chỉ toàn tâm toàn ý muốn biết tại sao ông trời lại đùa giỡn như vậy, người đàn ông này chẳng những nhỏ hơn cô, hơn nữa còn không có công việc ổn định.
Anh không thích trực tiếp nhào về phía con mồi, như vậy thật không có tình thú, trước tiên hưởng thụ con mồi, nhất định phải thưởng thức thật tốt, một tấc cũng không thể bỏ qua, từ mắt cá chân mảnh khảnh một đường đi lên đến bộ ngực tròn trịa. . . . . . Không đúng, lui về phía sau, mắt híp lại, anh lạnh lẽo hỏi: "Chiếc nhẫn của em đâu?"
Ngớ ra một hồi, Lý Tịnh Á phản xạ từ trong áo sơ mi kéo chiếc nhẫn ra.
"Chiếc nhẫn không phải để cho em đeo vào trên cổ, mà là để cho em đeo trên tay." Tề Tán Nhân tức giận kéo cô lên, lấy dây chuyền có chiếc nhẫn xuống, tiện tay ném một cái lên bàn trà, chiếc nhẫn là để đeo ở trên tay của cô. "Về sau không cho phép em lấy chiếc nhẫn ra, biết không?"
"Tôi. . . . . . Tôi không có thói quen đeo nhẫn." Dù ngu ngốc cũng có thể cảm nhận được cơn giận mãnh liệt của anh.
"Không có thói quen cũng sẽ có thói quen, nếu như để cho anh nhìn thấy em lấy chiếc nhẫn xuống, phiền phức của em sẽ rất lớn." Câu nói dịu dàng sau cùng giống như gió nhẹ thổi qua, tuy nhiên nó lại khiến sống lưng người ta lạnh run.
Hơi dừng lại, hai mắt Lý Tịnh Á khiếp sợ nói lên ý kiến cá nhân. "Anh cũng biết, con người của tôi hơi sơ ý một chút, đeo trên tay, tôi sợ sẽ làm mất."
"Em chỉ cần nhớ đeo trên tay, chiếc nhẫn tuyệt đối sẽ không bị mất, còn có vấn đề gì không?" Anh cắn răng nghiến lợi, nếu như cô dám can đảm có vấn đề, nhất định sẽ khiến cô hối hận.
"Không có, không thành vấn đề!" Cô vốn cũng không phải là một người có tiền đồ, nào dám tiếp tục không thức thời?
"Đi thôi, chúng ta đi hóng gió." Không khí bị phá hư, vào lúc này anh cần gió để tiêu hỏa.
Hiện tại mặc kệ anh nói gì, cô đều sẽ nói OK. Cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Mặc dù cô không quá thông minh, nhưng gặp phải khó khăn, vẫn hiểu phải tìm được cách giải quyết vấn đề, núi không chuyển, đường sẽ chuyển, đường không chuyển, người sẽ chuyển, Tề Tán Nhân lại không có khả năng 24h nhìn chằm chằm cô, cô chỉ cần phối hợp thời gian có anh thì đeo nhẫn, vậy không phải tốt rồi sao?
Cô tính toán rất tốt, lúc ra cửa đi làm lấy chiếc nhẫn xuống, tan việc về nhà thì đeo nhẫn, nghĩ đến đại não vốn chậm chạp của cô cũng có lúc thông minh, cô không nhịn được vỗ vỗ tay cho mình, không tệ!
Nhưng mà, con người thật sự không thể quá đắc ý vênh váo, một khắc trước bạn còn đặc biệt cười lớn tiếng, một khắc sau vị thần xui xẻo sẽ tìm tới bạn, câu cửa miệng hay nói, vui mừng cực sẽ sinh bi, thiên đường và địa ngục tuyệt đối không phải cách vực sâu vài chục vạn trượng, mà là cùng một con đường. Một khắc = 15 phút Một trượng = 1,7m
"Anh. . . . . . Anh anh anh. . . . . . Anh. . . . . ." Đi ra khỏi cao ốc văn phòng, liền nhìn thấy Tề Tán Nhân ngồi ở trong xe phất tay với cô, Lý Tịnh Á thiếu chút nữa bị sốc mà ngất đi.
"Anh cái gì mà anh, nơi này cũng không phải là bãi đậu xe của xã khu, còn không nhanh lên xe."
Nơi này là nội thành giao thông nhộn nhịp, hiện tại lúc bấy giờ dòng xe nối liền không dứt khi tan việc, cô quả thật không có thời gian lo lắng những vấn đề khác, mau chóng mở cửa xe nhảy lên, mà khi cô nịt chặt dây an toàn, xe đã chậm rãi đi tới gia nhập vào dòng xe như nước chảy.
"Tại sao anh biết tôi đi làm ở đâu?" Tay của cô lén lén lút lút mò vào ví da, vì để khi đeo được thuận tiện, hiện tại cô đổi lại để chiếc nhẫn bên trong chiếc ví nhỏ.
Liếc nhìn cô một cái, phản ứng của cô làm cho anh cảm thấy buồn cười. "Em thật hồ đồ, ngày hôm qua không phải em đã dùng điện thoại của công ty gọi cho anh sao? Anh gọi điện thoại lại là có thể hỏi địa chỉ."
Đúng rồi, cô nhớ, tối ngày hôm qua anh đột nhiên muốn cô cho số điện thoại của công ty, nghĩ đến khi các bạn tốt nhận được điện thoại của anh gọi tới sẽ phản ứng kịch liệt cỡ nào, cô cố gắng tìm lý do cự tuyệt cho số điện thoại, nhưng anh hoàn toàn không có ý định nhượng bộ, khó trách mẹ anh nói anh là Tiểu Bá Vương!
"Tại sao tôi không có nhận được điện thoại của anh?" Lý Tịnh Á buồn rầu nhíu mày, thật là kỳ quái, rõ ràng cô đã để chiếc ví nhỏ ở bên trong bóp da, tại sao sờ mà không thấy?
"Nếu để cho em nhận được điện thoại, anh sẽ không có biện pháp làm em ngạc nhiên."
Ngạc nhiên? Kinh sợ thì không sai biệt lắm, tại sao cô có một loại cảm giác bị tính kế? Giống như, anh đang bày một cái bẫy chờ cô nhảy vào . . . . . . Thiệt là, chiếc ví nhỏ của cô cuối cùng đã chạy đi đâu rồi?
"Em đang làm gì vậy?" truyện chỉ được đăng tại dien dan [lequydon.com]
"Cái gì?" Sơ ý một chút, cả bóp da rơi xuống bên chân, toàn bộ đồ vật ở bên trong rơi ra, chiếc ví nhỏ thủy chung không tìm được cũng hiện thân, đúng lúc này tay của cô run nghiêm trọng hơn, rõ ràng có thể đụng tay đến, lại giống như ở ngoài ngàn dặm.
"Chiếc nhẫn của em đâu?" Âm thanh dịu dàng của Tề Tán Nhân làm cho người ta nổi da gà.
Tội phạm hiện hành phải có phản ứng gì? Ngây thơ cười, ra sức cười, nụ cười xán lạn, nói tóm lại, cô phải bày ra tư thế thoải mái nhất. "Chiếc nhẫn. . . . . . Đúng, thiếu chút nữa quên, trước khi tan sở, bởi vì phải rửa mặt, tôi trước đã cất chiếc nhẫn."
"Thật sao?"
"Đúng vậy, hiện tại tôi sẽ đeo chiếc nhẫn lên." Lần này cô vô cùng chính xác bắt được chiếc ví nhỏ, vội vàng lấy chiếc nhẫn ra đeo lên, ánh mắt lo lắng liếc trộm Tề Tán Nhân, quan sát phản ứng của anh, cũng chờ đáp lại của anh, nhưng mà chờ hồi lâu, anh vẫn không nói một câu, có phải thể hiện anh tin hay không?
Thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng thu hồi đồ bên chân vào trong bóp da, đầu óc bắt đầu tính toán nên làm bữa tối như thế này, kể từ sau khi Tề Tán Nhân đi công tác trở về, anh cũng chưa từng chỉ định món ăn cho bữa tối.