Ung Dung Ném Bút

Chương 2-2: Tìm hiểu. Ăn cơm (tiếp)



Edit: Nhật Dương

Món ăn được bưng lên, hai người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện, Lăng Tị Hiên rất biết săn sóc người khác, đặt mấy món Lâm Dung chọn trước mặt cô, lại dạy Lâm Dung ăn mấy món còn lại như thế nào mới ngon, còn giúp cô đặt vào trong chiếc đĩa nhỏ trước mặt.

“Đúng rồi, thiếu chút nữa là anh quên mất, tiếng Anh của em rất tốt, lúc trước còn đoạt được giải nhất cuộc thi tiếng Anh cả nước phải không?” Đột nhiên Lăng Tị Hiên hỏi cô.

“Sao anh cái gì cũng biết vậy?” Lâm Dung lại bị người này hù sợ, “Anh là gián điệp hay là đặc vụ vậy?”

Lăng Tị Hiên bị Lâm Dung chọc khiến anh thiếu chút nữa phun đồ trong miệng ra: “Đều không phải, anh chỉ đến trường học của em để biết một chút về em, nhìn xem hồ sơ của em, trừ những gì viết trên hồ sơ, anh biết rất ít về những chuyện khác của em, thật, cho nên sau này em phải nói cho anh biết nhiều một chút.”

“Nhưng sao anh lại muốn đến trường xem hồ sơ của em, đó là vấn đề riêng tư của em, sao trường học lại cho anh xem, em lại không biết anh.” Lâm Dung có chút không vui.

“Anh đã nói rồi, anh thích em nên muốn hiểu rõ em hơn vì vậy anh đi hỏi giáo viên hướng dẫn của bọn em có thể cho anh xem hồ sơ cá nhân của em một chút hay không, cô ấy lập tức đưa hồ sơ của em cho anh.” Lăng Tị Hiên nhìn cô.

“Cái gì? Anh đi hỏi giáo viên hướng dẫn xin hồ sơ của em? Vậy chẳng phải là giáo viên hướng dẫn kia sẽ biết em sao?” Lần này Lâm Dung càng giận hơn, cô muốn yên lặng hưởng thụ cuộc sống đại học, không muốn tiếp xúc quá nhiều với giáo viên hướng dẫn, huống chi lúc quân huấn cô nhìn ra, giáo viên hướng dẫn là một kẻ nịnh hót không hơn không kém, cô lại ghét nhất những người như vậy.

“Anh biết em không phải thích giáo viên hướng dẫn của em, nói thật, anh cũng không thích loại người như vậy.” Lăng Tị Hiên không lừa cô, lúc anh tiếp xúc với cô giáo viên hướng dẫn đó, đối phương lớn hơn anh mười tuổi nhưng lại tìm mọi cách nịnh nọt anh, mặc dù không thể không thừa nhận là do có chút liên quan tới sự thành công của anh và việc ba anh là lãnh đạo, nhưng anh lại không thích người khác vì gia đình và thân thế của anh mà nịnh bợ anh, “Cho nên anh nói cô ta muốn hồ sơ của cả lớp em nhưng anh chỉ nhìn mình em, cô ta căn bản không biết anh có hứng thú với ai.”

“A, như vậy còn tạm được.” Lâm Dung thở phào nhẹ nhõm, “Làm em sợ muốn chết.”

“Không đến mức đó đi, cô ta còn có thể ăn em sao?” Lăng Tị Hiên buồn cười nhìn cô.

“Không biết, nhưng em thật sự sợ tiếp xúc với cô ta, con người em sợ nhất là phiền toái, em cảm thấy cô ta rất phiền.” dđ/lqđ

“A, này, vậy em cảm thấy anh phiền sao?” Lăng Tị Hiên nhịn không được hỏi cô.

“Anh muốn nghe nói thật hay nói dối?” Nhìn Lăng Tị Hiên khẩn trương, Lâm Dung nhịn không được mà muốn trêu chọc anh.

“Đương nhiên là nói thật, em nói nhanh lên!” Lăng Tị Hiên vừa gấp lại vừa khẩn trương.

“Ừ......, người như anh sao, nhìn qua rất tốt nhưng nếu muốn em chọn làm bạn trong lời nói thì em sẽ không chọn anh.”

“Tại sao?” Lăng Tị Hiên có chút thất vọng.

“Bởi vì anh nói dối rất tốt, giống như lúc nãy anh nói em là em họ của anh, tất cả mọi người đều bị anh lừa, em nghĩ nếu như em cũng là người đứng xem thì cũng sẽ bị lừa. Bởi vì anh nói không có một chỗ hở.” Lâm Dung vừa ăn một miếng thịt vừa nói.

Vẻ mặt Lăng Tị Hiên giống như bị oan uổng: “Đó là do anh không muốn em bị xấu hổ, huống chi anh biết nếu như anh nói em là bạn gái của anh, em nhất định sẽ trở mặt với anh. Cũng vì những lời này mà em cảm thấy anh không thể làm bạn của em nữa sao? Như vậy là không công bằng với anh.”

“Đúng vậy, sau này anh nói gì em cũng sẽ không tin, bởi vì em đoán không ra câu nào của anh là thật, câu nào là giả.”

Lăng Tị Hiên cười khổ: “Cho nên dứt khoát nói mỗi một câu của anh đều là giả, đúng không? Như vậy thì em sẽ không bị lừa.”

“Đúng vậy, em nghĩ như vậy.”

Lăng Tị Hiên nóng nảy: “Anh cam đoan với em, trừ những câu vừa mới nói với nhân viên phục vụ thì mỗi một câu hôm nay anh nói với em đều là thật, về sau mỗi một câu nói với em cũng đều là thật. Nếu như anh lừa em, vậy khiến anh bây giờ bị mắc xương cá.” Anh đang ăn cá, cho nên dùng xương cá nguyền rủa chính mình, sợ Lâm Dung không tin. diễnđànlqđ////♠

Lâm Dung nghịch ngợm bĩu môi: “Vậy cũng không nhất định, ngộ nhỡ xương cá không có mắt quên móc vào anh thì sao?”

“Vậy rốt cuộc phải làm sao thì em mới có thể tin tưởng anh?” Lăng Tị Hiên nhịn không được trêu chọc cô, “Nếu không thì bây giờ anh dẫn em đến nhà anh, em đi hỏi ba mẹ anh, thuận tiện để cho họ gặp em luôn?”

“Anh nói vớ vẩn gì đó? Em mới không đi đâu, với lại dù thế nào thì em cũng sẽ không tin tưởng anh.”

Lăng Tị Hiên hoàn toàn không có biện pháp: “Lâm Dung, em cố ý đúng không? Anh nghiêm túc nói với em chuyện này, anh thích em, không phải do nhất thời xúc động mà đã chuẩn bị tốt để chịu trách nhiệm về những lời này, anh hi vọng em cũng có thể cư xử nghiêm túc, cho anh một câu trả lời nghiêm túc được không?”

Lăng Tị Hiên nói như vậy khiến Lâm Dung không biết phải làm sao, từ nhỏ đến lớn, cô vẫn rất nghe lời, là con ngoan của ba mẹ, là trò giỏi của giáo viên, chưa bao giờ tranh luận với giáo viên, càng đừng nói đến chuyện yêu thương, bây giờ lên đại học, cô đã là người lớn, có tự do riêng. Lúc đến trường học mẹ cô còn nói với cô: “Mặc dù mẹ không hy vọng con vừa lên đại học đã nói chuyện yêu thương nhưng mẹ không can thiệp nhiều vào chuyện của con, bởi vì đây là sự tự do của con, nếu như gặp được một chàng trai thật sự thích hợp lại đối xử tốt với con, mẹ hi vọng con có thể cư xử nghiêm túc, không cần vì vậy mà làm chậm trễ việc học.” Bây giờ nghĩ lại lời của mẹ, giống như không có ai quản cô. Nhưng cô vẫn không muốn mới năm nhất đã nói chuyện yêu đương, cô vẫn chưa thích ứng.

Nhìn Lâm Dung cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, Lăng Tị Hiên cũng sốt ruột theo, khó khăn lắm Lâm Dung mới ngẩng đầu lên.

“Lăng Tị Hiên, thật lòng xin lỗi, thật ra thì em không ghét anh nhưng em mới lên năm nhất, mới mười chín tuổi, cho tới giờ em vẫn không tính nói chuyện yêu đương trong năm nhất, đột nhiên anh hỏi em như vậy, em rất sợ, em muốn một năm này phải học tập thật tốt, về sau mới từ từ suy nghĩ đến chuyện này.” Nói những lời này xong, Lâm Dung khẩn trương nhìn Lăng Tị Hiên, cô biết người trước mắt này, dáng dấp không tệ, điều kiện cũng rất tốt, quan trọng là… con người anh rất tốt, nên cô lo lắng anh sẽ mất hứng.

Mặc dù Lăng Tị Hiên hơi thất vọng nhưng đây cũng là kết quả mà anh đã lường trước, thậm chí còn tốt hơn so với dự tính xấu nhất của anh nhiều, anh thở dài: “Lâm Dung, em nói thật sao? Em không chán ghét anh, chỉ là do không muốn nói chuyện yêu đương trong năm nhất, em từ chối với anh thì cũng sẽ từ chối người khác phải không?”

“Ừ.” Lâm Dung trịnh trọng gật đầu một cái, cô không muốn nói chuyện yêu đương trong năm nhất.

“Vậy thì tốt, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt đúng không? Chờ em nghĩ kỹ xem lúc nào em nói chuyện yêu đương thì nói cho anh biết, đến lúc đó chúng ta lại nói tiếp. Như vậy được không?” Trong lòng Lăng Tị Hiên hiểu rõ việc anh thích Lâm Dung sẽ không vì thời gian mà thay đổi nên anh không lo lắng về vấn đề thời gian.

“Nhưng đợi đến lúc em muốn nói mà em lại thích người khác thì làm sao? Vậy em sẽ không nói với anh.” Nghe Lăng Tị Hiên nói vậy, Lâm Dung lập tức phản ứng hỏi một vấn đề.

Lăng Tị Hiên nghĩ Lâm Dung sẽ xem xét vấn đề này nhưng không nghĩ cô lại lập tức hỏi như vậy. Trong lòng không khỏi nghĩ: Lâm Dung quả nhiên thông minh, vốn định dụ dỗ lôi kéo cô vào nhưng dường như cô chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được nơi đó có bẫy. Lăng Tị Hiên cười cười: “Chuyện này em yên tâm, anh bảo đảm sẽ không để em thích người khác.”

“Cũng không nhất định sẽ như vậy, vạn nhất đâu?” Lâm Dung hỏi.

“Vậy thì tốt, nếu thật sự có, anh sẽ cạnh tranh công bằng với người kia, vậy là được rồi chứ?” Lăng Tị Hiên không thể làm gì khác hơn là đồng ý trước với cô, còn về sau, anh căn bản không muốn người có thể cạnh tranh công bằng với anh xuất hiện. lqđ

“Ừ, được.”

Lăng Tị Hiên cười: “Vậy thì tốt, chúng ta ăn bánh trung thu đi, vừa rồi anh chọn món tráng miệng là bánh trung thu, em muốn ăn hạt sen muối tiêu hay là bào ngư?”

“Muốn ăn muối tiêu.” Mặc dù vừa rồi thịt hấp khoai môn đã cho ít đường nhưng vẫn rất ngọt, lúc này Lâm Dung không muốn ăn đồ quá ngọt.

“Được rồi” Lăng Tị Hiên giúp cô cắt một phần bánh trung thu muối tiêu sau đó đưa cho cô, rồi lại cắt một phần bào ngư, “Cũng nếm thử cái này, ăn rất ngon.”

Ăn bánh trung thu xong, Lăng Tị Hiên và Lâm Dung đi ra khỏi nhà hàng, Lăng Tị Hiên hỏi Lâm Dung: “Muốn đi đâu chơi không? Anh dẫn em đi dạo một chút.”

“Không, em mệt rồi, muốn trở về ngủ.” Bởi vì lúc trước đi học có thói quen ngủ trưa nên Lâm Dung không giống những sinh viên năm nhất khác, nếu như buổi trưa cô không ngủ thì buổi chiều sẽ buồn ngủ.

Lăng Tị Hiên cũng không miễn cưỡng: “Vậy thì tốt, anh đưa em về.”

Trên đường trở về, Lăng Tị Hiên hỏi Lâm Dung ở trường có quen hay không, anh biết từ trước đến nay Lâm Dung chưa bao giờ ở lại trường, vẫn luôn ở nhà, nên lo lắng cô không quen. Lâm Dung nói cho anh biết là vẫn được, mấy người bạn trong ký trúc xá rất tốt, chỉ là cô quen ngủ giường lớn ở nhà, đã quen giường, giờ ngủ giường nhỏ, có đôi khi đến khuya vẫn không ngủ được. Lăng Tị Hiên nhớ anh có một căn nhà ba phòng ở gần trường vẫn còn trống, định hỏi cô có muốn đến ở hay không, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì chắc chắn là cô sẽ không đồng ý, nên dứt khoát không hỏi. Anh nói với Lâm Dung: “Nếu như sau này buổi tối vẫn không ngủ được thì gửi tin nhắn cho anh, anh sẽ gọi điện thoại nói chuyện phiếm với em, em không thích anh nên cũng không thích nghe anh nói, sau khi nghe nhất định sẽ ngủ mất.”

Lâm Dung nhịn không được nở nụ cười, nhưng trong lòng cũng rất cảm kích: “Ừ, được rồi, rất trễ cũng được sao?”

“Dĩ nhiên “ Lăng Tị Hiên lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lâm Dung một cuộc điện thoại, Lâm Dung thấy điện thoại di động hiện lên một dãy số lạ.

“Lưu luôn số này của anh, sau này em hãy nhắn tin vào số này, anh sẽ mở máy suốt hai mươi bốn giờ.” Lăng Tị Hiên nói với cô.

“Ừ, được.”

Rất nhanh đã đến trường học, Lâm Dung hỏi anh: “Có thể dừng xe ở cổng phía Tây được không?” Cô không muốn để người khác thấy, càng không muốn bị người khác nghị luận, huống chi cô và Lăng Tị Hiên vốn không có gì cả.

“Được, nhưng cổng phía Tây cách ký túc xá của em cả một đoạn, anh đưa em đi qua được không?” Thấy Lâm Dung muốn từ chối, Lăng Tị Hiên lập tức nói: “Hôm nay anh mặc đồ thường, bọn họ sẽ không nhận ra, hơn nữa em cũng có thể nói anh là anh họ của em. Anh cũng sẽ thừa nhận như vậy.”

Vừa nghe anh nói như vậy, Lâm Dung mới chú ý đến quần áo hôm nay của anh, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh, nắng tháng mười sạch sẽ tươi sáng lại không chói mắt, cộng thêm bây giờ vừa lúc gặp ánh mặt trời, hôm nay Lăng Tị Hiên mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng, mặc dù kiểu dáng rất đơn giản, cũng không có màu sắc dư thừa làm đẹp nhưng trên ống tay áo và cổ áo có nút kim loại màu bạc, ở giữa hàng nút áo còn có một đường trang trí màu bạc giống như đai lưng, lần đầu tiên Lâm Dung nhìn thấy kiểu áo sơ mi nam có thiết kế đai lưng, nhưng kỳ quái là đai lưng cũng không mang lại cảm giác nữ tính mà ngược lại làm nổi bật lên dáng người hoàn hảo của người đàn ông trước mặt cô; vạt áo áo sơ mi không được nhét vào trong quần jean mà tùy ý bỏ ra ngoài, áo sơmi màu trắng, giày thể thao màu trắng, quần jean màu xanh dương, đây là cách ăn mặc bình thường nhất của mấy chàng trai nhưng khi khoác lên người anh lại đẹp như vậy. Càng chết người hơn là bởi vì màu trắng phản quang rất tốt, cộng thêm nút áo màu bạc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến Lâm Dung nhất thời cảm thấy Lăng Tị Hiên anh khí bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng......

Nhìn Lâm Dung ngẩn người, Lăng Tị Hiên cố ý đùa cô: “Này, nhìn lâu như vậy, có phải nên đồng ý hay không?”

“A? Ừ...... Vậy cũng được.” Lâm Dung cả kinh, sau khi phục hồi tinh thần, lại lo lắng cô nói lỡ, vội vàng đi nhanh về phía trước.

Lăng Tị Hiên không thể làm gì khác hơn là cười khổ, bước nhanh đuổi theo cô, nói chuyện phiếm với cô, tránh cho cô lại lúng túng, nhưng không có nhiều tác dụng, đến dưới lầu ký túc xá, Lâm Dung vẫn cẩn thận, gấp gáp nói một câu “em đi lên” rồi chạy lên lầu. Lăng Tị Hiên vẫn đứng ở dưới lầu nhìn cô vào ký túc xá một lúc lâu, đang muốn xoay người rời đi lại đột nhiên thấy Lâm Dung mở cửa sổ nhìn xuống, Lăng Tị Hiên vui vẻ cười với cô, Lâm Dung không ngờ người vẫn còn ở đây, vội vàng đóng cửa sổ lại rồi xoay người dựa vào cửa sổ thở hổn hển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.