Ung Dung Ném Bút

Chương 20: Cãi nhau



Editor: lonbia

Thời tiết ngày càng nóng, kỳ thi cũng ngày càng tới gần, hiện tại trong lòng Lâm Dung đối với kì thi lần này vô cùng lo lắng, thứ nhất là do lúc trước nằm viện gần nửa tháng, không học được cái gì, hơn nữa sau khi trở về cha mẹ cùng Lăng Tị Hiện sợ cô lại quá sức mà mệt mỏi đối với thân thể không tốt, luôn luôn nghĩ ra biện pháp giúp cô thả lỏng, thứ hai trong học kỳ này gần như một nửa thời gian của cô đều ở cùng một chỗ với Lăng Tị Hiện, hẹn hò, xem phim, ăn cơm; thời điểm không ở cùng một chỗ thì gọi điện thoại, cứ như vậy mà Lăng Tị Hiện còn cảm thấy thời gian Lâm Dung ở bên cạnh anh quá ít. Những việc này đều làm cho Lâm Dung hoàn toàn không có tinh thần học tập, học kỳ sau lại có thêm rất nhiều môn chuyên ngành, những môn này cũng không giống như những môn cơ bản học kỳ trước, bình thường không tập trung học khẳng định cuối kỳ thi không được. Cho nên thời điểm một tháng trước kỳ thi, Lâm Dung bắt đầu căng thẳng lo lắng, cô tận lực rút ngắn thời gian gọi điện thoại với Lăng Tị Hiện, cũng không dự định cùng anh đi chơi, muốn giải quyết xong kỳ thi này đến hè lại nói tiếp.

Lại một ngày, Lăng Tị Hiện gọi điện thoại cho Lâm Dung, thấy Lâm Dung vẫn giống như mấy lần trước, anh hỏi có sao không, nói không có việc gì liền muốn tắt máy, Lăng Tị Hiện vô cùng buồn bực, còn lo lắng là có phải tình cảm Lâm Dung dành cho mình bắt đầu phai nhạt rồi hay không. Quyết định phải truy hỏi kỹ càng cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là nói thật.

"Sắp tới em có một kỳ thi, phải ôn tập thật tốt, trước khi kỳ thi kết thúc anh đừng tới tìm em."

Lăng Tị Hiện nghi ngờ: "Không phải còn một tháng nữa mới bắt đầu thi sao? Kỳ thì ở đại học khi nào thì nhiều bài như vậy, dùng mấy ngày cuối cùng ôn tập không được sao?"

"Không được, em không thể không tập trung học cho tốt được, học kỳ này lại quá nhiều môn chuyên ngành, phải bắt đầu ôn từ bây giờ, nếu không thì thật sự sẽ bị điểm thấp." Lâm Dung vừa tìm bài nghe anh văn vừa nói.

"Vậy cuối tuần anh mới đến tìm em, ngày thường chỉ gọi điện thoại, được không?" Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Lăng Tị Hiện rồi. 

"Không được, chủ nhật em còn phải tự học, anh chỉ có thể gọi điện thoại cho em vào chủ nhật, nhưng mỗi lần không quá 30 phút." Trước kia mỗi lần hai người nói chuyện điện thoại cũng hơn 2 giờ liền.

Nghe xong câu này, Lăng Tị Hiện tủi thân giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp: "Dung Dung, sao em có thể tuyệt tình như vậy? Sẽ không nhớ anh sao? Hơn nữa, như vậy anh sẽ rất cô đơn, anh không thể chịu đựng được thì làm sao đây?"

"Chịu đựng không được cũng phải chịu đựng, chỉ một tháng, rất nhanh sẽ qua thôi, Lăng Tị Hiện, em biết anh là tốt nhất, chờ khi thi xong em sẽ bù đắp cho anh có được không?" Lâm Dung cũng biết như vậy đối với Lăng Tị Hiện có chút quá đáng, cho nên an ủi anh.

"Không được, tốt nhất là em nên suy nghĩ kỹ lại sau đó mới nói anh kết quả." Sắc mặt Lăng Tị Hiện nhanh chóng trầm xuống, một lời mà từ chối - đây là giọng điệu khi anh nói chuyện công việc.với cấp dưới cũng chỉ dùng một câu. 

Nghe được câu từ chối kiên quyết của Lăng Tị Hiện, Lâm Dung cũng tức giận: "Hừ, không được cũng phải được, em đã sớm suy nghĩ kĩ càng rồi, anh mặc sức mà đến, dù sao khi anh đến em cũng không gặp anh." Nói xong cô cúp điện thoại. Học kỳ trước thành tích của cô rất tốt, tất cả mọi người trong khoa đều biết, học kỳ này bị bệnh lại yêu đương, khẳng định bị chậm đi không ít, chính là cô cũng không muốn điểm bài thi quá thấp, làm cho người khác chế giễu, cho nên mới lo lắng như vậy, nhưng mà những chuyện này Lăng Tị Hiện một chút cũng không hiểu được, lại nói với cô như vậy, Lâm Dung vô cùng tủi thân và tuyệt vọng, hơn nữa Lăng Tị Hiện lại nói chuyện với cô như vậy.

Ném điện thoại sang một bên, Lâm Dung muốn tiếp tục đọc sách, lại phát hiện đọc thế nào cũng không vô, trong đầu cô lúc này đều là câu vừa rồi của Lăng Tị Hiện làm cho cô sợ hãi, ngón tay lật sách cũng dừng không được mà khẽ run lên.

Từ khi quen nhau, Lâm Dũng cũng cảm nhận được Lăng Tị Hiên rất cường thế, ngay từ nhỏ anh đã lớn lên trong hoàn cảnh cực tốt, mặc dù rất ưu tú, nhưng mà cũng vì sự ưu tú đó, cho nên càng thêm cường thế,

Khi bắt đầu tốt nghiệp đại học, anh nhanh chóng được đưa đi huấn luyện, mặc dù đồng thời bị người khác huấn luyện. nhưng nhờ có người cha như vậy, liền dẫn đến việc huấn luyện viên của anh có lẽ cũng phải nể anh ba phần đi?

Cho nên, bản thân luôn luôn có thói quen nghe anh, anh cũng luôn có thói quen buộc mình nghe theo anh, khi thật sự gặp mâu thuẫn, Lăng Tị Hiên cũng luôn nói một câu "Ngoan, nghe lời." thì giải quyết xong.

Anh rốt cuộc là có biết hay không, mình không phải là sủng vật của anh, mà là một cá thể độc lập, cũng có suy nghĩ của bản thân.

Anh rốt cuộc là có biết hay không, bản thân cô cũng là đứa nhỏ được lớn lên trong sự nuông chiều của cha mẹ, đừng nói là cha mẹ anh trai, ngay cả giáo viên trong trường cũng sẽ tôn trọng ý kiến của mình giống như vậy.

Anh rốt cuộc là có biết hay không, khi quen anh, mặc dù lúc trước là anh chủ động theo đuổi, nhưng mà hiện tại mình cũng thật sự ngày càng thích anh, thích đến nỗi nguyện ý nghe lời của anh, nguyện ý vì anh bỏ qua ý kiến của bản thân, chính mình cũng rất cố gắng, cố gắng để cho anh ngày càng yêu thích quý trọng mình hơn.

Tất cả những chuyện đó anh đều không biết, nhưng ít nhất anh cũng biết, thành tích thi tốt nghiệp của mình không tốt, đã làm cho cha mẹ cùng anh trai cực kỳ đau lòng, cho nên cô muốn khi học đại học có thể cho bọn họ một chút đền bù, không phải vì bản thân, mà muốn làm cho bọn họ vui mừng.

Nhưng tại sao hiện tại, rõ ràng không ai quấy rầy nữa, rõ ràng có thể tập trung học bài, nhưng một chữ cũng không học vô, bên tai lúc này chỉ lần lượt vang lên giọng nói lạnh lùng lúc nãy của anh, cho đến khi sách vở trước mắt trở nên mơ hồ, làm cho chất lỏng trong suốt từ hai mắt tràn ra, bởi vì đèn nén cùng đau lòng mà khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên vặn vẹo, từ từ thấm vào trên môi, mặc dù chỉ có vị nhàn nhạt nhưng lại cảm thấy vô cùng chua sót....(@@, bó tay đoạn này)

Chỉ một câu nói lạnh nhạt tuyệt tình mà thôi, vì cái gì? Vì sao lại làm cho mình khổ sở như vậy, khó chịu đến nỗi không biết làm cái gì, cả người khó chịu giống như đều đau nhức vậy?

Vốn định tiếp tục cùng Lâm Dung cãi cọ, nhưng mà cô đã cú điện thoại, Lăng Tị Hiên tức giận trực tiếp quăng điện thoại xuống đất, buồn bực đốt một điếu thuốc, anh cũng không có thói quen hút thuốc, trừ khi tâm tình rất kém, nếu không tuyệt đối không đụng đến thuốc, cho nên từ sau khi ông nội bệnh tình nguy kịch mà nằm viện, đến giờ vẫn không có đụng đến, hiện tại lần đầu tiên cùng Lâm Dung cãi nhau, anh thật sự tức giận.

Bắt đầu từ một tuần trước, mỗi lần gọi điện thoại cho cô, cô đều qua loa, trước kia hai người có thể nói chuyện tán gẫu liên tục 2 giờ liền cũng chưa cúp máy, nhưng mà hiện giờ.... Lăng Tị Hiên bất đắc dĩ nhặt điện thoại lên, mở lịch sử cuộc gọi lên xem: không có lần nào vượt quá 10 phút, phần lớn đều không tới 5 phút đồng hồ.

Không dễ dàng gì có được một lần mang cô ra ngoài ăn cơm, cực kỳ cao hứng, vừa lái xe vừa hỏi cô muốn ăn cái gì, nhưng mà hỏi rất nhiều lần nhưng Lâm Dung cũng không phản ứng, chính là chuyên chú đọc bài, ngay cả đầu cũng không nâng lên.

Không thể nói yêu cô như thế nào, cũng không nói được với cô bản thân anh yêu thích cô đến bao nhiêu, nhưng việc mình làm vì cô ít hay nhiều cô không thấy được sao? Chính mình sẽ nhớ cô cô cũng không biết sao? Trong lòng tràn đầy mong chờ còn mang theo chút lo lắng gọi điện thoại cho cô, khi nghe được giọng nói không kiên nhẫn của cô bản thân sẽ có nghi ngờ cùng đau khổ chẳng lẽ cô cũng không hiểu sao?

Đã hai ngày, lần đầu tiên Lâm Dung cảm thấy bất an cùng không biết phải làm sao, xem cái gì cũng xem không vô, đừng nói chi là học bài, đến cả đi ngủ cũng ngủ không ngon giấc, nhưng khi nhìn thấy bạn cùng phòng mọi người đều bắt đầu dậy sớm ngủ trễ chạy đến phòng tự học, cô đương nhiên cũng lo lắng về kỳ thi, cho nên vẫn như trước mỗi ngày đến phòng tự học nhìn vào sách mà ngẩn người, như vậy tốt xấu gì trong lòng cũng được an ủi một chút.

Lăng Tị Hiên ngay cả tâm trạng ăn cơm cũng không có, buổi tối khi đi ngủ trong đầu tất cả đều là Lâm Dung, mỗi ngày đều đến khuya mới có thể ngủ được, buổi sáng thì lại tỉnh dậy rất sớm. Ban ngày không có việc gì, lúc nào anh cũng nghĩ đến chuyện này, đầu tiên là ân hận vì mình đã nói chuyện không nên nói, câu nói kia cũng không nên, vậy mà lại đối xử với cô như cấp dưới của mình, thực ra mình mới là cấp dưới của Lâm Dung. Điểm thứ hai, lúc này đây mới nhận ra Lâm Dung đang lo lắng, sợ rằng mất mặt mũi khi đạt thành tích kém hơn so với lần trước, thật là, trực tiếp nói với anh không phải xong rồi sao, Lăng Tị Hiên đau lòng khi nhớ lại mà trách cứ, chuyện này để cho anh giải quyết không phải dễ dàng hơn sao!

Tìm hai người bạn, tóm tắt gần hết lại nội dung đề thi kỳ này của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên gọi điện thoại cho Lâm Dung, nhưng mà Lâm Dung không nhận, Lăng Tị Hiên cho rằng Lâm Dung để quên điện thoại ở đâu đó, nhưng khi gọi điện thoại đến phòng trong ký túc xá của cô, bạn cùng phòng của cô nói cô mang theo di động đến phòng tự học rồi. Lăng Tị Hiên lo lắng, gọi tiếp, cũng không nhận. Anh cho rằng Lâm Dung còn đang tức giận mà không nhận, nghĩ là chính mình chọc giận Lâm Dung đến đau lòng, vội vàng lái xe đến trường học của Lâm Dung, ở trên xe gửi cho Lâm Dung một tin nhắn: Bảo bối, nghe điện thoại, nghe lời. Lâm Dung không trả lời, lại nhắn: Dung Dung, đừng tức giận nữa có được hay không? Là lỗi của anh, cho anh cơ hội nói lời xin lỗi đi. Vẫn không trả lời. Đến trường học, anh đỗ xe xong, nhanh chóng đi đến phòng tự học Lâm Dung thường đến.

Trước cửa, Lăng Tị Hiên nhìn thấy Lâm Dung đang tập trung học bài, nhìn tiếp, không thấy điện thoại của cô đâu, anh trực tiếp đi vào kéo Lâm Dung ra ngoài.

"Làm gì vậy, bại hoại, buông ra!" Tính tình ngang ngược của Lâm Dung bộc phát, vùng vẫy tay thoát ra.

Lăng Tị Hiên đè cô nhìn cô bình tĩnh trở lại, hai ngày nay không gặp cô, không nói chuyện với cô, anh cảm thấy cách một khoảng thời gian rất lâu, cảm thấy chưa bao giờ nhớ cô đến vậy, cũng mặc kệ đây là hành lang phòng học, Lăng Tị Hiên nâng mặt của Lâm Dung lên mạnh mẽ hôn lên, Lâm Dung bị Lăng Tị Hiên hôn đến nỗi mất đi khả năng suy nghĩ, lúc này Lăng Tị Hiên cũng không còn cứng rắn ép buộc nữa, bắt đầu trở nên ôn nhu, Lâm Dung không khỏi lấy tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, hưởng thụ nụ hôn của anh. Trước kia hai người cũng thường xuyên không gặp mặt nhau, nhưng mà tốt xấu gì cũng gọi điện thoại mỗi ngày, cho dù thật sự không có gọi điện thoại, ít nhất quan hệ cũng rất tốt, nhưng mà giận nhau hai ngày giống như hiện tại, bản thân mình cũng chưa từng có cảm giác bất an như vậy, cả ngày không biết làm cái gì, thật sự nhớ anh, rất nhớ.

Cảm giác được Lâm Dung ôm lấy vai mình, đột nhiên Lăng Tị Hiên bắt đầu đau lòng, vẫn là một Lâm Dung ôn nhu như thế, vẫn là một Lâm Dung lạnh nhạt như thế, vẫn là một Lâm Dung thẳng thắng như thế, giờ phút này ngón tay có hơi run rẩy, không, không phải là hơi hơi, bởi vì chính mình có thể cảm nhận rõ ràng như vậy. Lăng Tị Hiên có ngu dốt có đần độn đi chăng nữa, cũng cảm nhận được Lâm Dung quan tâm mình như thế nào, không khỏi khẩn trương mà dùng cánh tay xiết chặt lấy Lâm dung, nụ hôn càng thêm sâu hơn, hết sức ôn nhu, làm cho người trong lòng có thể cảm thấy được tấm lòng của bản thân.

Qua rất lâu, Lâm Dung có khó thở, nhẹ nhàng đẩy Lăng Tị Hiên ra, Lăng Tị Hiên có chút không muốn mà rời khỏi môi Lâm Dung, nhưng một bàn tay vẫn ôm chặt lấy cô, tay còn lại giúp cô vén mấy sợi tóc, hỏi cô: "Điện thoại đâu? Tại sao không nghe điện thoại của anh?"

Lâm Dung để điện thoại ở chế độ rung, luôn đặt ở trong túi, cho nên không chú ý, nghe Lăng Tị Hiên nói như vậy, cô mới lấy điện thoại ra, hơn chín cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn, đều là hôm nay  Lăng Tị Hiên gọi và gửi đến cho cô, cô nhịn không được lè lưỡi, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, em không nghe thấy."

Lăng Tị Hiên nghe xong lời này, không khỏi lớn tiếng nói: "Anh còn tưởng rằng em vẫn đang giận anh đó!"

Thì ra anh gọi điện thoại không được nên mới vội vàng đến đây, Lâm Dung nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn, đầu Lăng Tị Hiên đã đầy mồ hôi, tóc trên đầu đều bị mồ hôi làm ướt hết, không biết có phải trên đường lái xe quá nhanh hay là lo lắng trong lòng, Lâm Dung lấy tay lau mồ hôi cho anh, kỳ thật hai ngày nay không gặp mặt, không gọi điện thoại, cô cũng có chút nhớ Lăng Tị Hiên rồi.

Lăng Tị Hiên thở dài, cầm lấy tay đang lau mồ hôi cho mình của cô: "Vì sao luôn không chịu tin tưởng anh, lại luôn để mình uất ức?"

"Hả? Chuyện gì?" Lâm Dung không hiểu ý tứ của Lăng Tị Hiên.

"Em có khó khăn, lo lắng cho kỳ thi, vì sao không nói cho anh biết, nếu vấn đề khó khăn anh không thể thay em gánh vác, vậy anh còn là bạn trai của em sao?" Nói đến đây, Lăng Tị Hiên có chút đau lòng, nhưng nhiều hơn là áy náy, "Dung Dung, anh cũng không đúng, không nghĩ đến lo lắng của em, còn nói chuyện như vậy với em."

Nghe mấy chuyện này, Lâm Dung vô cùng cảm động: "Ừ, sau này em cũng sẽ không như vậy, về sau sẽ nói cho anh." Cô nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Tị Hiên.

"Lúc này mới nghe lời đó." Lăng Tị Hiên sủng nịch sờ đầu Lâm Dung, cánh tay ôm chặt lấy Lâm Dung nói nhỏ bên tai cô: "Về sau chúng ta không cãi nhau nữa có được hay không? Nếu có vấn đề gì, đều là lỗi của anh hết." Anh không chịu được mùi vị cùng Lâm Dung chiến tranh lạnh.

"Dạ."

"Chờ anh một chút." Nói xong Lăng Tị Hiên vào trong phòng tự học của Lâm Dung lấy cái gì đó ra, "Đi theo anh nào, trong xe có đồ cho em."

"Đợi đã!" Lâm Dung giữ chặt anh.

"Hả? Có chuyện gì?" Lăng Tị Hiên cho rằng Lâm Dung bỏ quên cái gì đó.

"Anh...hút thuốc lá sao?" Vừa rồi khi Lăng Tị Hiên hôn mình, Lâm Dung liền đoán được, đây là lần đầu tiên Lâm Dung ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, mặc dù cảm giác mình không nên hỏi đến, nhưng vẫn do dự một chút mà hỏi thử.

"Ừ." Lăng Tị Hiên xấu hổ cười cười, Lâm Dung không thích khói thuốc lá, anh biết, hôm nay trước khi tới đây anh đã uống sữa tươi ăn kẹo cao su, nhưng mà mùi vị cũng không thể che dấu hoàn toàn được, "Thực xin lỗi, bảo bối, sau này anh không hút nữa."

Lâm Dung biết tâm tình anh không tốt mới làm vậy: "Về sau khi tâm trạng không tốt cũng không cần hút thuốc, có thể giống như em ăn đồ ăn vặt, bằng không thì không tốt cho sức khỏe."

Ngồi trên xe, Lăng Tị Hiên đưa cho cô một túi giấy: "Bên trong là đề bài kỳ thi lần này của em, các môn đều có, em xem thử hết đi, anh không biết em thi môn nào, còn có một xấp tài liệu lịch sử văn học Đại Bắc, môn lịch sử văn học của em thi đề mở đúng không? Đề thi thử của Đại Bắc nằm ở cuối tài liệu, đến khi đó không nên xem tài liệu của em mà nên xem cái này là được rồi, đáp án đều ở phía sau hết."

Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng hiện tại Lâm Dung cũng không ngốc đến mức hỏi Lăng Tị Hiên kiếm được những thứ này từ đâu, nói chung anh có biện pháp là được. Mở túi ra, Lâm Dung nhìn vào bên trong, nhịn không được cười ra tiếng, nhìn thấy cô như vậy, Lăng Tị Hiên cũng yên tâm nở nụ cười: "Như thế nào? Hiện tại có thời gian đi với anh không?"

"Dạ! Hì hì." Lâm Dung nhìn Lăng Tị Hiên, "Cảm ơn anh, Lăng Tị Hiên." Nói một cách rất chân thành.

"Đứa ngốc, còn phải nói sao? Về sau không được nói hai chữ này nữa có biết không?" Trong mắt Lăng Tị Hiên, chỉ có người ngoài mới nói lời cảm ơn, anh cũng không muốn Lâm Dung xem mình như người ngoài đâu.

"Dạ." Lâm Dung lè lưỡi.

"Vậy chúng ta đi thôi." Lăng Tị Hiên khởi động xe.

"Đị đâu vậy?"

"Ở Thành Tây có một hang động đá vôi, nghe nói hiện tại rất mát mẻ, chúng ta đến đó tránh nắng, được chứ?" Trời rất nóng, hai người đều đặc biệt sợ nóng, cho nên Lăng Tị Hiên mới tìm một nơi mát mẻ.

"Dạ được."

Thời điểm đi đến hang động đá vôi là giữa trưa, trường học của Lâm Dung nằm ở phía đông của thành phố, nhưng hang động thì nằm ở phía tây, khoảng cách rất xa. Hai người vào trong tham quan một chút sau đó đi ăn cơm.

"Trưa nay muốn ăn cái gì? Hai ngày nay có uống sữa uống thuốc đúng giờ không?" Lăng Tị Hiên ôm eo Lâm Dung hỏi cô.

"Ách... Ăn đúng giờ." Lâm Dung có chút xấu hổ, trước kia khi hai người ở cùng một chỗ, Lăng Tị Hiên chỉ nắm tay cô, chưa từng thật mật giống như bây giờ.

Lăng Tị Hiên cảm nhận được người Lâm Dung cứng đơ: "Làm sao vậy, Dung Dung? Không quen sao?" Anh cảm thấy được càng làm như vậy càng làm cho mình cảm thấy có cảm giác an toàn, luôn luôn cảm nhận được Lâm Dung ở ngay bên cạnh mình, trước kia chỉ biết bản thân mang lại cho Lâm Dung cảm giác an toàn, lại không nghĩ rằng hai ngày không cùng Lâm Dung nói chuyện, không có cô, làm cho anh cực kỳ thấp thỏm lo âu. Biết rằng Lâm Dung sẽ không được tự nhiên, nhưng anh cũng không muốn buông ra.

"Dạ, có một chút." Lâm Dung vốn cho rằng anh sẽ thả mình ra, nhưng không nghĩ tới ngược lại Lăng Tị Hiên càng ôm cô chặt hơn, điều này làm cho cô càng khẩn trương hơn. 

"Không có sao đâu, rất nhanh sẽ quen thôi." Vẻ mặt Lăng Tị Hiên cười xấu xa, đúng vậy, anh dự định về sau mỗi ngày đều ôm cô như vậy, nhất định rất nhanh có thể quen rồi. 

Lâm Dung đỏ mặt, không biết nói gì nữa.

"Sao vậy, ở cùng với anh vẫn khẩn trương thẹn thùng nữa sao?" Nhìn thấy Lâm Dung như vậy, Lăng Tị Hiên nhịn không được trêu cô, "Không sao, chúng ta vốn nên làm như vậy không phải sao?"

"Uhm, dạ." Lâm Dung gật đầu, sau đó dường như nhớ tới cái gì, hỏi anh: "Vậy còn anh, có ngoan ngoãn ăn cơm không?" Hiện tại Lăng Tị Hiên đang ở một mình trong căn phòng gần trường học, anh một mình cho tới bây giờ cũng chẳng muốn nấu cơm, luôn tùy tiện ăn cái gì đó cho xong.

"Ha ha, hai ngày nay không cách nào ăn cơm được, hiện tại lại đói bụng, chúng ta nhanh đi ăn đi." Lăng Tị Hiên vừa ứng phó vừa dắt Lâm Dung ở bên cạnh đi vào.

Lâm Dung hoảng sợ: "Cái gì mà không cách nào ăn cơm được hả? Ăn hay chưa? Nói thật."

Lăng Tị Hiên cười cười: "Ừ, không, chỉ uống nước thôi." Lăng Tị Hiên luôn nói dối thành thạo nhưng khi đối mặt với Lâm Dung lại không thể nói được lời nói dối nào, anh nói nước là rượu cùng cà phê, "Được rồi, Dung Dung, anh không sao, hiện tại lại đói bụng, chúng ta đi ăn cơm có được hay không?"

"Được." Lâm Dung có chút không vui, nhưng vẫn đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.