Ung Dung Ném Bút

Chương 24: Tình địch gọi điện tới



Editor: Trịnh Phương.

Trong vòng mấy tháng sau, bởi vì đau lòng, Lâm Dung đối với Lăng Tị Hiên gần như là muốn gì được đó. Lúc hai người đi chung với nhau, Lâm Dung thậm chí còn không cho Lăng Tị Hiên gọt trái cây —— Cô luôn gọt xong rồi mới đưa cho Lăng Tị Hiên. Phải biết, tình huống trước kia là trái ngược hoàn toàn.

Ban đầu, Lăng Tị Hiên không bỏ được Lâm Dung, nhưng cũng biết Lâm Dung khổ sở trong lòng, như vậy sẽ làm cô dễ chịu hơn một chút, cho nên cái gì cũng nghe theo Lâm Dung.

Lui tới hơn một năm, quan hệ của hai người dĩ nhiên là phát triển ổn định. Mặc dù Lâm Dung có chút tùy hứng, nhưng dù sao thì Lăng Tị Hiên cũng lớn hơn cô hai tuổi, mà bởi vì công việc nên càng lộ vẻ thành thục hơn so với những người cùng lứa tuổi, sự cưng chiều đối với Lâm Dung đã đạt đến mức không giới hạn. Phàm là chuyện không liên lụy đến nguyên tắc, anh vẫn đều nghe theo Lâm Dung; thật sự có vấn đề thì anh biết Lâm Dung chắc chắn hiểu chuyện, vì vậy luôn là biện pháp dùng sức mạnh khống chế. Mẹ Lăng đối với Lâm Dung càng thêm yêu thích, chỉ cần anh không bận việc gì, thì mỗi Chủ nhật đều sẽ đưa Lâm Dung tới nhà mình ở hai ngày, nấu đồ ăn ngon cho Lâm Dung ăn.

Thế nhưng, vào một buổi sáng sớm, trạng thái này đã bị phá vỡ triệt để.

Ngày đó cũng là Chủ nhật. Hôm thứ Sáu, Lăng Tị Hiên tới trường học đưa cô về nhà anh, nhưng ngày thứ hai mẹ Lăng lại có việc gấp phải ra ngoài, trong nhà cũng chỉ còn lại cô cùng Lăng Tị Hiên.

Nuổi sáng thứ Bảy, lúc Lâm Dung tỉnh dậy là hơn sáu giờ một chút, rửa mặt, mặc quần áo tử tế, cô ngồi ở phòng của mình —— Lăng Tị Hiên thường ngồi ở trên ghế salon giữa phòng nghỉ ngơi, xem tạp chí. Mỗi ngày Lăng Tị Hiên đều rời giường từ lúc năm giờ rưỡi để đi ra ngoài chạy bộ sáng sớm, chạy bộ xong rồi sẽ mang bữa ăn sáng về, ngày thứ bảy hôm nay khẳng định cũng không ngoại lệ.

Tạp chí mới vừa mở ra, điện thoại di động của mình liền vang lên, Lâm Dung cầm điện thoại di động lên nhìn: Là một dãy số xa lạ, còn là Bắc Kinh. Nghĩ là có phải bạn học ở Bắc Kinh đổi số hay không, cho nên Lâm Dung tiếp điện thoại.

"Này, xin chào."

"Cô là Lâm Dung sao?" Một giọng nữ rất không khách khí.

Lâm Dung buồn bực, trong lòng còn có chút sợ: "Là tôi, xin hỏi cô là ai?"

"Tôi là bạn gái trước của Lăng Tị Hiên, không phải là bây giờ cô đang ở chung với anh ấy sao?"

Lâm Dung hít vào một hơi, bức bách mình tỉnh táo lại: "Không có, cô tìm tôi có việc sao?" Lần đầu tiên nói chuyện yêu thương, Lâm Dung dĩ nhiên rất sợ chuyện như vậy, càng không có một chút kinh nghiệm, huống chi hiện tại đầu sỏ gây nên là Lăng Tị Hiên còn không ở bên cạnh mình.

"Bây giờ Tị Hiên đi đâu rồi hả?" Trương Lệ Tuyên cố ý gọi thân mật, muốn kích thích Lâm Dung.

"A, anh ấy đi mua đồ ăn sáng rồi." Lâm Dung phản xạ có điều kiện mà nói, bởi vì không nói dối, cho nên Lâm Dung cũng không biết câu này có ý vị như thế nào. Truyện_chỉ_đăng_tại_Di4end^l®eq&uyd¦on

"Nha......" Trương Lệ Tuyên ở bên kia điện thoại hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại cố ý nói chữ "Nha" bảy quẹo tám rẽ*, âm dương quái khí**: "Còn nói các người không ở cùng một chỗ, cô nói láo cũng quá không cao minh đi?"

Lúc này Lâm Dung mới phản ứng được là mình nói sai, đang muốn giải thích, lại nghe được người bên kia điện thoại nói tiếp: "Như thế nào? Kỹ thuật trên giường của Lăng Tị Hiên nhất định khiến cho cô rất hài lòng? Anh ấy rất am hiểu cái này."

Nghe thế lời quá đáng như vậy, Lâm Dung vừa xấu hổ, không biết nên nói gì, một lúc lâu mới tìm về lý trí: "Xin hỏi rốt cuộc là cô tìm tôi có chuyện gì? Không có việc gì thì tôi muốn đi ăn cơm." Lúc này đoán chừng Lăng Tị Hiên cũng nhanh chóng trở lại.

"Đương nhiên có chuyện, tôi muốn nói cho cô biết, cô và Lăng Tị Hiên không thích hợp, tôi mới là người bạn gái thích hợp nhất của anh ấy, cho nên tốt nhất là cô nên rời khỏi anh ấy đi." Trương Lệ Tuyên nói rất không khách khí.

Từ nhỏ Lâm Dung đã yếu ớt, tự nhiên chưa từng bị người khác đối xử như vậy, không cam lòng chịu uất ức, cô không nhịn được đáp trả: "Tôi muốn không ở bên cạnh anh ấy thì cũng không phải là một mình tôi có thể quyết định. Nếu như Oăng Tị Hiên không muốn tôi và anh ấy ở cùng nhau, tôi tự nhiên sẽ không quấn lấy anh ấy." Nói xong, Lâm Dung tức giận, uất ức cúp điện thoại.

Ép buộc mình trấn định lại, hồi tưởng chuyện mới vừa rồi, trong lòng Lâm Dung không khỏi âm thầm chửi mình quá đần, sao lại nói "Anh ấy đi mua đồ ăn sáng rồi." Nói ra hết những lời như vậy, đổi lại là người khác, đừng nói hai người vốn là không ở cùng nhau, dù là thật sự ở cùng một chỗ, đoán chừng cũng sẽ không ngu đến mức nói lời như vậy đi?

Đang mắng mình trong lòng, cô đột nhiên nghe được âm thanh Lăng Tị Hiên gọi mình: "Dung Dung, rời giường chưa? Ra ăn điểm tâm đi."

Lâm Dung vội đáp một tiếng, đi ra ngoài ăn.

Bởi vì trong lòng không vui, Lâm Dung không nói một câu, yên lặng ăn cơm một mình, cũng không ngẩng đầu lên, cho nên không thấy Lăng Tị Hiên đưa trứng gà tới.

Lăng Tị Hiên buồn bực: "Dung Dung, sao vậy?"

"A, không có việc gì, không có việc gì." Nói cho Lăng Tị Hiên, có lẽ còn anh không biết, Lâm Dung cũng không biết là có nên cho anh biết hay không.

"Thật sự không có việc gì?" Lăng Tị Hiên vẫn hoài nghi.

"Vâng." Lâm Dung ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tị Hiên, trong đôi mắt mang theo van xin.

Biết Lâm Dung không muốn tự nói với mình, không muốn ép hỏi cô, Lăng Tị Hiên thở dài, an ủi Lâm Dung: "Vậy thì tốt, ăn cơm đi."

Mặc dù không hỏi nữa, trong lòng Lăng Tị Hiên vẫn không bỏ được, cơm nước xong lặng lẽ tạo ra một vết thương chảy máu trên tay phải, lúc rửa lúc cố ý gọi rất khoa trương: "A, đau quá!" Di4end^l®eq&uyd¦on

Lâm Dung gấp gáp chạy tới  nhìn, thấy trên tay phải Lăng Tị Hiên có máu rỉ ra, vội đẩy anh ra ngoài: "Anh đi nghỉ ngơi cho tốt, sao lại không cẩn thận như vậy, còn làm đứt tay?"

Lăng Tị Hiên lập tức xoay người đi vào phòng đang phòng Lâm Dung. Nhìn xung quanh, phát hiện không có gì bất thường, đang muốn thất vọng  đi ra ngoài, anh lại đột nhiên thấy điện thoại di động trên ghế sa lon—— Bởi vì lo lắng phóng xạ từ điện thoại di động, Lăng Tị Hiên vẫn nhắc cô để điện thoại trên chiếc bàn nhỏ cách giường rất xa, hiện tại điện thoại di động đang đặt trên ghế sa lon, nói rõ rằng buổi sáng khẳng định cô có nhận điện thoại của ai đó.

Lăng Tị Hiên cầm điện thoại di động lên kết nối thông tin ghi chép, thấy cuộc gọi mới nhất là buổi sáng hôm nay—— gọi từ nửa giờ trước, vì vậy lặng lẽ ghi mã số vào di động của bản thân, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi ra khỏi phòng Lâm Dung.

Buổi tối khuya của ngày chủ nhật, sau khi đưa Lâm Dung trở về trường học, Lăng Tị Hiên nhìn Lâm Dung đi vào cổng trường, quay đầu lại vẫy tay tạm biệt xong, lập tức bấm gọi đến số kia.

"Tị Hiên, rốt cuộc anh cũng gọi điện thoại cho em!" Âm thanh của Trương Lệ Tuyên rất kích động.

Lăng Tị Hiên thế mới biết đối phương là ai, cũng hiểu ra lí do tại sao Lâm Dung lại không vui, đặc biệt là sau khi nghe được câu "Tị Hiên" từ trong miệng Trương Lệ Tuyên, càng thêm giận dữ: "Trương Lệ Tuyên, sao cô lại có số điện thoại của Lâm Dung? Ai cho cô gọi điện thoại cho cô ấy?"

"A, thì sao? Đau lòng cho bạn gái nhỏ của anh rồi hả?" Trương Lệ Tuyên chua chát nói.

"Tôi cảnh cáo cô... Về sau không được gọi điện thoại cho cô ấy. Còn nữa, cô nói gì với cô ấy?" Trừ tức giận, hiện tại trong lòng còn có lo lắng cùng áy náy đối với Lâm Dung.

"Tị Hiên, người tên Lâm Dung đó tốt hơn em ở điểm nào? Cô ta không cao hơn em, không đẹp bằng em, không có tiền bằng em, cũng không yêu anh hơn, tại sao anh muốn ở chung một chỗ với cô ta? Chúng ta mới thích hợp nhất, không phải sao?"

"Ở trong mắt tôi, cô ấy xinh đẹp hơn cô nhiều." Lăng Tị Hiên lạnh lùng cắt đứt lời nói của cô ta: "Hơn nữa, cô ấy rốt cuộc có yêu tôi hay không, việc này không có một chút quan hệ nào với cô nhỉ?"

"Nhưng em đã cho anh tất cả mọi thứ, anh không thể đối xử với em như vậy!" Trương Lệ Tuyên hét tới khàn cả giọng. Di$end+anl:e#quy^do(n

Lăng Tị Hiên nhức đầu, tay xoa xoa huyệt Thái Dương: "Cô có thể đừng lôi chuyện lúc trước ra nói được không? Ban đầu tôi đã nói với cô rồi, tôi không thương cô, là chính cô tự nguyện. Còn nữa, rốt cuộc cô đã nói cái gì với Dung Dung?" Lăng Tị Hiên tức đến nóng nảy, quên mất phải gọi Lâm Dung như thế nào khu ở trước mặt người ngoài, trực tiếp gọi tên thân mật của cô theo thói quen.

Nghe Lăng Tị Hiên gọi Lâm Dung như vậy, Trương Lệ Tuyên càng thêm nổi giận: "Được, anh chính là thích cô ta, chán ghét em đúng không? Em sẽ không từ bỏ ý đồ!"

"Tôi cho cô biết, không được đi quấy rầy cô ấy nữa, nếu để tôi biết cô làm chuyện như vậy lần thứ hai, đừng trách tôi không khách khí." Lăng Tị Hiên thật sự tức giận, nói xong câu đó liền cúp điện thoại. Từ trước đến giờ, anh có rất nhiều biện pháp để đối phó với người khác. Trước kia, vì muốn tách Trương Lệ Tuyên ra, anh đã càng thêm không chừa thủ đoạn nào, Trương Lệ Tuyên biết sự lợi hại của anh, cho nên em mới nói vậy với cô ta.

Đi tới phòng học, tinh thần của Lâm Dung vẫn không thể tập trung như cũ tâm. Quá khứ của Lăng Tị Hiên, mặc dù mình đã nói không quan tâm, thế nhưng đã có người chủ động tìm đến mình gây rối, nói không quan tâm cũng không bình thường, huống chi người ta còn trực tiếp khi dễ đến trên đầu của mình. Cho nên một tiết lên lớp của Lâm Dung phải trôi qua trong tinh thần hoảng hoảng hốt hốt, một mực nghĩ có nên nói chuyện này cho Lăng Tị Hiên biết hay không.

Lăng Tị Hiên nói chuyện điện thoại xong liền đứng chờ ở cổng trường, không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, thật vất vả đợi đến thời gian nghỉ sau khi hết tiết một, anh liền gọi điện thoại cho cô: "Dung Dung, tiết này có phải tiết tiếng Anh hay không? Xin giáo sư cho nghỉ để ra ngoài, anh có việc tìm em."

"Vâng, được." Lâm Dung gật đầu một cái, cúp điện thoại, nói cho bạn học bên cạnh báo với giáo sư một tiếng, sau đó đi ra cổng trường. Die6nd=anl@e_quy₫on

Thấy xe Lăng Tị Hiên vẫn đậu ở chỗ đó, cô không khỏi chột dạ, lo lắng rằng Lăng Tị Hiên đã biết, nhưng lại nghĩ lại: "Mình chột dạ cái gì, rõ ràng là anh ấy phạm sai lầm, hiện tại khiến cho mình bị người khác bắt nạt, muốn chột dạ cũng phải là anh ấy." Vừa an ủi mình, Lâm Dung vừa ngồi lên xe, thật không nghĩ đến mình mới vừa ngồi vững vàng, liền bị người ta kéo vào trong ngực ôm lấy. Lâm Dung ngẩn ra, muốn đẩy anh ra hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Lăng Tị Hiên cũng không buông tay, thở dài nói: "Dung Dung, thật xin lỗi."

Hiểu được là Lăng Tị Hiên đã biết, Lâm Dung ngược lại không biết nên nói gì: "Ách......"

Qua một lúc lâu, Lăng Tị Hiên mới lại nói một câu: "Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Sau đó ôm cô thật chặt.

"Vâng." Cảm thấy Lăng Tị Hiên để ý cùng áy náy, Lâm Dung nhất thời an tâm hơn không ít, gật đầu đồng ý, cũng để Lăng Tị Hiên không phải lo lắng cho mình nữa.

Lâm Dung không lo lắng nữa—— Lời của Lăng Tị Hiên luôn có thể làm cô an tâm. Nhưng Lăng Tị Hiên cũng không an lòng, Trương Lệ Tuyên nói rất rõ ràng, cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ, bây giờ đang bị mình uy hiếp, mặc dù cô ta sẽ không trực tiếp tìm Lâm Dung khi dễ nàng, nhưng khó tránh khỏi sẽ nghĩ biện pháp khác tới phá hư chuyện của mình và Lâm Dung. Huống chi, mặc dù mình không thích cô ta, nhưng quan hệ của chị anh- Lăng Lệ và cô ta rất thân thiết, không giống bình thường. Một năm nay, bởi vì bận rộn công việc nên vẫn chưa trở về nước, cho nên Trương Lệ Tuyên mới không tìm mình gây phiền toái, mấy ngày nữa chị ấy sẽ về nước ở một thời gian ngắn, đoán chừng Trương Lệ Tuyên chính là nhìn đúng cơ hội này để gây rối, anh nhất định phải cẩn thận hơn mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.