Trong một tháng sau, trừ việc mỗi tuần Lăng Tị Hiên mang trái cây cho Lâm Dung một lần, thỉnh thoảng lại đưa cô ra ngoài ăn cơm vào ngày chủ nhật thì cũng không tới gặp cô quá nhiều, nhưng mỗi ngày anh cũng sẽ gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng anh vẫn sợ cô sẽ cảm thấy phiền, cho nên trong một lần đưa hoa quả cho Lâm Dung còn nói với cô rằng: "Dung Dung, nếu như em cảm thấy chuyện anh tới tìm em làm ảnh hưởng đến em thì phải nói cho anh biết, về sau anh sẽ ít đến."
Nhìn ánh mắt khẩn trương của Lăng Tị Hiên nhìn về phía mình, Lâm Dung cười cười: "Em không bị ảnh hưởng gì cả, không phải là anh có thời khóa biểu của em sao? Mỗi lần anh tới tìm em đều là vào lúc em không phải lên lớp, cho nên không sao cả. Chỉ là..."
Nghe thấy Lâm Dung nói không có việc gì, trong lòng Lăng Tị Hiên yên tâm hơn rất nhiều, vốn tưởng rằng về sau có thể không chút kiêng kỵ, nhưng Lâm Dung đột nhiên nói ra hai chữ "Chỉ là" khiến anh không khỏi lo lắng, vì vậy hỏi: "Chỉ là làm sao?"
"Chẳng qua nếu như em thật sự có chuyện không muốn cho anh tới tìm em thì không được tức giận, được không?"
Lăng Tị Hiên thả lỏng, cười: "Được, trường hợp có nhiều không?"
"Cũng không nhiều, trừ phi em bị bệnh hoặc là trường học đột nhiên có chuyện."
"Anh không thể tới thăm lúc em bị bệnh sao?" Nghe thấy cô nói như vậy, Lăng Tị Hiên lại bất mãn.
"Anh tới thăm em? Đến kí túc xá sao? Anh nhất định sẽ không vào được, kí túc xá nữ sinh không thể cho nam sinh đi vào." Tên Lăng Tị Hiên này thật là đần.
"Cũng đúng, nhưng nếu như em bị bệnh thì nhất định phải lập tức nói cho anh biết, anh có thể đưa em đi bệnh viện, mẹ anh là bác sĩ, biết không?" Lăng Tị Hiên nói rất nghiêm túc. Di*enDan%l#q%uy(do*n
"Được, em biết rồi, anh không cần lo lắng cho em, hiện tại em cũng thấy nghi ngờ đó. Rốt cuộc anh có công việc hay không mà sao cả ngày đều không có việc gì làm vậy? Em cảm thấy đoàn trưởng chắc hẳn sẽ phải rất bận, rất bận nha." Lâm Dung đã xem”Quân nhân đột kích”, người đoàn trưởng trong bộ phim này cũng rất bận. Ông ấy đã lớn tuổi mà còn bận rộn như vậy, Lăng Tị Hiên lại tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng thì khẳng định là phải có nhiều việc cần làm hơn, sao có thể thong thả như vậy?
Lăng Tị Hiên buồn cười nhìn cô: "Sao em biết đoàn trưởng sẽ rất bận rộn?" Nói thật, công việc của đoàn trưởng quả thật là rất nhiều, nhưng bởi vì mấy ủy viên chính trị và người hướng dẫn dưới quyền anh rất có năng lực, hơn nữa, từ trước đến giờ, anh không có nhiều kiên nhẫn đối với công việc yêu cầu nghiêm khắc, mọi người cũng đều biết thói quen của anh, có một đám cấp dưới đắc lực như vậy, Lăng Tị Hiên rất yên tâm, chuyện công tác đương nhiên cũng sẽ không cần bận túi bụi giống như các đoàn trưởng khác. Bình thường đi làm, nếu như không có việc gì, anh sẽ nói với cha mình một tiếng, nghỉ mất một buổi cũng không phải là không thể. Trong khoảng thời gian gần đây, anh đã nghỉ không ít bởi vì tìm đến Lâm Dung.
"Bởi vì em xem “Quân nhân đột kích” rồi, người đoàn trưởng ở trong đó cũng rất bận." Lâm Dung nói rõ ràng cho anh biết.
Lần này Lăng Tị Hiên càng cười tươi hơn, nhưng anh cười là vì Lâm Dung quá ngây ngô: "Em thích xem TV quá rồi đó, thật đúng là quá tin tưởng nó rồi. Khi nào có thời gian thì anh sẽ nói em nghe một chút, cảnh tượng trong phim có trăm ngàn chỗ hở, không có chút nào là chân thật."
"À? Thật hay giả vậy? Em cảm thấy được rất chân thật nha." Khác nghề như cách núi, mình không biết một chút gì về quân sự, không giống Lăng Tị Hiên, cho nên cô xem “Quân nhân đột kích” thì cảm thấy rất tốt, cũng rất chuyên nghiệp, hơn nữa mỗi người trong đó cũng làm cho mình rất cảm động. Đột nhiên giống như phát lên cái gì, Lâm Dung ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tị Hiên: "Em cảm thấy anh rất giống một người trong phim đó."
Lăng Tị Hiên không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Em nói tới Cao Thành hả?"
"Ừ." Lăng Tị Hiên đoán được, Lâm Dung cũng không cảm thấy kỳ lạ.
"Tại sao? Bởi vì anh cũng có một một người cha giống hắn, cho nên cuộc đời của anh luôn thuận buồm xuôi gió?" Nghe thấy Lâm Dung cũng nói như vậy, trong mắt Lăng Tị Hiên rõ ràng thoáng qua một chút ảm đạm cùng thất vọng, mặc dù tia sáng kia biến mất rất nhanh nhưng Lâm Dung vẫn cảm nhận được sự bất đắc dĩ cùng mất mát trong giọng nói của Lăng Tị Hiên. Thật ra thì lúc Lăng Tị Hiên xem phim cũng cảm thấy mình và Cao Thành rất giống nhau, nhưng anh vẫn luôn là không muốn thừa nhận. Thật ra thì anh cũng biết rõ, mình và tạo hình của nhân vật chính trong phim rất giống, ngay cả thành tích cũng có thể nói là tốt như nhau. Anh không muốn thừa nhận là bởi vì lòng tự tôn khiến anh không muốn coi mình là một người dựa vào cha mới có thể thành công. Sinh ra trong một gia đình như vậy, cho dù có thành công là dựa vào cố gắng của chính mình thì người xung quanh cũng sẽ không nhìn thấy, huống chi là trong xã hội này, nếu muốn thành công, chỉ cần có năng lực thôi thì không đủ, ngoài nó ra thì còn phải có một nhân tố mấu chốt là cơ hội. Lăng Tị Hiên biết, rất nhiều cơ hội mình đạt được trong quá trình đi tới thành công đều là bởi vì có một người cha chức vụ cao và một người chị có tiếng nói trong giới kinh doanh—— chị gái Lăng Lệ của Lăng Tị Hiên cùng anh rể Cao Vân đang điều hành tập đoàn Lăng Vân hoạt động rất tốt, phát triển đến mức cao nhất, nghiễm nhiên trở thành ông trùm của của giới kinh doanh. Nếu không phải là nể mặt bọn họ, người khác sẽ không dễ dàng cho mình cơ hội như vậy. Di#end$anl9e@ưqu0yd9on
"Dạ, nhưng anh đừng hiểu lầm, năng lực của Cao Thành cũng rất mạnh, thành công của anh ta có cha anh ta trợ giúp, nhưng nhiều hơn là bởi vì năng lực của chính anh ta. Em cảm thấy anh cũng giống vậy, hơn nữa em cảm thấy được anh còn tự cố gắng nhiều hơn anh ta để đạt được thành công." Đây là lời nói thật tâm của Lâm Dung. Tiếp xúc với Lăng Tị Hiên trong khoảng thời gian này đã giúp cô nhìn thấu tài năng thật sự của Lăng Tị Hiên. Không phải tự nhiên mà một học sinh giỏi là có thể không học cấp 3 mà trực tiếp thi lên đại học; không phải tự nhiên mà một người có thể ghi nhớ chuyện mình gặp mỗi ngày, sau đó ghi trong lòng rồi tới thư việc vào buổi tối để tìm ra đáp án; không phải ai cũng đều có thể quản lý được những quân nhân lớn hơn mình rất nhiều tuổi, lại còn có thể làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục; không phải ai cũng có thể...
Vừa rồi trong lòng Lăng Tị Hiên còn có chút thất vọng, hiện tại không khỏi vui mừng: "Em thật sự nghĩ như vậy sao, Dung Dung?" Anh cảm thấy bản thân giống như đã tìm ra được cảm giác tri kỷ. Bản thân anh là một thực là một người thích phấn đấu, bởi vì cố gắng cho nên cũng tương đối ưu tú, nhưng để có thể được như ngày hôm nay, quả thật là có ba nguyên nhân. Cha anh không không phải là không có tư tâm, nhưng cũng không lớn, nếu không sẽ không nghiêm khắc với mình như vậy, mà sẽ để rất nhiều người tự nhiên chăm sóc, cất nhắc anh, nhưng bởi vì có một người cha có quyền thế, cho nên tất cả mọi người không quá chú ý xem năng lực của anh rốt cuộc là như thế nào, mà cho là tất cả của anh đương nhiên đều do cha anh ban tặng, đương nhiên coi anh như con nhà giàu. Bắt đầu này luôn khiến anh rất bất mãn, nhưng dần dần đã thành thói quen nên cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ, Lâm Dung mới quen biết mình không được mấy ngày là có thể nhìn ra bản thân có năng lực hơn so với con nhà giàu bình thường, điều này khiến Lăng Tị Hiên rất cảm động.
"Đúng vậy, vốn chính là như vậy." Lâm Dung đương nhiên gật đầu một cái.
"Nhưng thật ra có rất nhiều người không biết." Ánh mắt Lăng Tị Hiên đột nhiên lại tối xuống. Từ khi anh ra đời thì vẫn luôn mắc trong hiểu lầm của người khác, hiện tại chuyện này bị Lâm Dung thỉnh thoảng nhắc tới, cũng làm cho tâm tình của anh đột nhiên có chút không tốt.
Suy nghĩ một chút, Lâm Dung cảm thấy cũng bình thường. Nếu như chính mình không tiếp xúc với Lăng Tị Hiên thì cô cũng có thể sẽ nghĩ như vậy. Nghĩ tới mặc dù nhiều năm như vậy anh vẫn thuận buồm xuôi gió, cũng coi là tiền đồ vô lượng, nhưng anh vẫn luôn phải sống trong hiểu lầm của nhiều người như vậy, hơn nữa hiểu lầm này còn phủ đinh năng lực mà bản thân phải dựa vào cố gắng mới có được thì cũng thật khó khăn, vì vậy an ủi anh: "Có lúc sẽ có rất nhiều người không hiểu chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta tự mình biết mình là người tốt là được rồi, không cần để ý xem người ta nghĩ như thế nào, người như vậy mới có thể sống thoải mái." Di%end&an)l_e+qU8yd7o&n
Lâm Dung mở miệng liền là một tiếng "chúng ta", Lăng Tị Hiên nghe được thì trong lòng liền một thoải mái, nghĩ tới khi mình và Lâm Dung có thể thật sự thành "chúng ta" thật là tốt. Nhưng anh vẫn xem Lâm Dung thành một đứa bé ngây thơ hơn mình rất nhiều, mà hiện tại cô đột nhiên nói ra một đống lời nói có triết lý khiến Lăng Tị Hiên cảm giác thật ngoài dự liệu. Lời như vậy, hình như chỉ có người đã trải qua mới có thể nói, còn người chất phác giống như cô, nhưng hình như kinh nghiệm của cô chính mình đều đã biết. Rất đơn giản, điều này đã làm cho Lăng Tị Hiên cảm thấy khó hiểu.
Biết Lâm Dung cũng không thấy mình phiền, Lăng Tị Hiên liền rất yên tâm, đồng thời cũng phấn chấn hơn nhiều. Về sau anh có thể không chút kiêng kỵ mà tìm đến Lâm Dung, mang cô đi chơi, đi ăn cơm. Trước kia anh cũng không dám làm như vậy, mặc kệ có nhớ cô bao nhiêu, một tuần lễ liền tối đa cũng chỉ dám đến tìm cô một, hai lần. Mặc dù hiện tại cũng không thể đến ngày ngày nhưng ít nhất là cách một ngày tới một lần cũng không có vấn đề gì. Một tuần có thể tới nhiều lần như vậy, chủ nhật còn có thể kéo Lâm Dung đi chơi một ngày, nghĩ tới những thứ này, Lăng Tị Hiên vui mừng chỉ kém mức bật cười thành tiếng. Di*3en@dan!leq^u*yd(on
Không tới mấy ngày, Lâm Dung cũng sẽ hối hận vì bản thân đã nói thật với Lăng Tị Hiên. Kể từ sau lần nói chuyện vào ngày đó, cứ cách vài ngày, vào buổi tối, anh tới đây đưa Lâm Dung ra ngoài ăn cơm. Ra ngoài từ hơn năm giờ, tới gần mười giờ mới đưa cô trở lại. Lâm Dung ngược lại không muốn đi, nhưng mỗi lần Lăng Tị Hiên đều đến thật sớm mà đứng ở dưới lầu để chờ cô đi học về, không cho cô có cơ hội tới phòng ăn hoặc là trở về túc xá, còn ra vẻ tội nghiệp, nói: "Anh đã chờ ở đây hơn một tiếng, chỉ sợ em tan lớp sớm, không có công lao cũng có khổ lao. Hiện tại nếu anh trở về, lái xe đến quân khu cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, em phải có thông cảm cho anh, ăn với anh một bữa cơm, coi như là bồi thường cho anh, được không?"
"Ai bảo anh cứ thích chạy tới đây làm gì? Đáng đời! Hôm nay là lần cuối cùng, nếu ngày mai anh còn tới nữa, em liền gọi cho bảo vệ của trường đó." Lâm Dung uy hiếp. An ninh của trường Lâm Dung vô cùng tốt, bảo vệ là nhân viên phụ trách về việc trị an của trường học, đây là điều mà cả trường đều công nhận.
Lăng Tị Hiên buồn cười: "Được, ngày mai anh không tới, dù sao ngày mai em cũng có nhiều tiết, ngày kia anh tới, vậy được rồi chứ?" Anh là sợ Lâm Dung vất vả chứ không phải là sợ Lâm Dung gọi bảo vệ. Xe của anh có biển số xe của quân khu, đừng nói là bảo vệ của trường học, cho dù là 110* thật sự tới thì cũng không dám bắt anh.
*110: Tương tự 113 bên Việt Nam mình, 110 là số khẩn cấp để báo cảnh sát bên Trung.