Ưng Nô

Chương 23



Hai người đang tán gẫu thì Lý Khánh Thành tới, cả hai vội vã cúi đầu.

“Ngươi vất vả rồi.” Lý Khánh Thành cười.

Tôn Nham cười nói: “Nếu điện hạ cứ khách khí như vậy thì vi thần chết mất.”

Lý Khánh Thành mỉm cười: “Cuối năm chắc hẳn ngươi rất bận rộn, ngày thường cũng không cần qua lại chỗ ta đâu, nếu có việc, ta sẽ tự phái người đi thông báo.”

Tôn Nham nói: “Điện hạ cảm thấy Tôn Thành thế nào? Hắn là em thần, cũng là con trai thứ của lục thúc, bình thường thông minh lanh lợi, nay nếu có phúc lọt vào mắt xanh của điện hạ, vậy để hắn sửa lại tên gọi một chút…”

Lý Khánh Thành vui vẻ nói: “Được chứ, không lo chuyện phạm huý đâu, cứ để hắn hàng ngày qua lại giữa hai bên đi, nếu ngươi bận thì không cần tự mình tới.”

Tôn Nham gật đầu, biết Lý Khánh Thành không còn gì dặn dò, y cáo lui rời đi.

Đến tận lúc này, Lý Khánh Thành mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Đường Hồng đôn đốc các binh sĩ thu dọn đồ đạc, chỉ có mỗi hai mươi lăm người vào thành. Có các binh sĩ tụ tập trong nhà, không khí cũng có chút náo nhiệt.

Lý Khánh Thành đi qua sân nhà, nhìn một vòng khắp gian nhà. Phía tây còn có một gian thư phòng.

Đường Hồng phân công binh sĩ quét dọn gọn gàng trước phòng phía tây, Lý Khánh Thành ngồi xuống làm tiếp việc hắn phải làm, mở cuốn sách đang xem dở lúc trưa ra, ngáp một cái.

Trương Mộ và Phương Thanh Dư đứng hai bên.

Lý Khánh Thành muốn điều tra rõ ràng tình hình Tây Xuyên trước rồi mới quyết định hành động, hắn lấy được không ít sách vở từ chỗ Tôn Nham. «Tây Xuyên Chính Lược», «Đinh Thành Huyện Chí» và nhiều quyển nữa xếp thành một chồng dày cộp.

“Trời tối rồi.” Phương Thanh Dư nói: “Cẩn thận hỏng mắt, để ta đọc cho người nghe.”

Trương Mộ đang thờ ơ xem sách thấy vậy liền đi thắp đèn.

“Thôi khỏi.” Lý Khánh Thành cự tuyệt ý tốt của Phương Thanh Dư, hắn ngồi suy tư dưới ánh đèn sáng rực, lông mày hơi cau lại tạo thành đường cong nhìn rất đẹp.

Phương Thanh Dư ngắm nhìn hắn một lúc, y lấy ra một phong bao đặt lên bàn: “Hôm nay ta nhận được ít đồ.”

Lý Khánh Thành: “Đây là cái gì?”

Phương Thanh Dư: “Hối lộ của Tôn gia.”

Trương Mộ thắp một ngọn đèn trên giá, động tác hơi ngập ngừng.

Lý Khánh Thành tiện tay xé phong bao, rút giấy mỏng bên trong ra xem, là hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng. Lúc hắn ngẩng đầu nhìn Phương Thanh Dư, trong mắt ánh lên ý cười.

Lý Khánh Thành: “Tôn Nham lén đưa cho ngươi khi nào vậy? Còn nói gì không?”

Phương Thanh Dư: “Lúc chuyển nhà.”

Lý Khánh Thành vừa mới đặt chân đến, vậy mà chưa gì Tôn Nham đã bắt đầu dùng tiền hối lộ người bên cạnh hắn rồi. Lén lút mua chuộc tuỳ tùng là điều cực kỳ tối kỵ, nhất là đối với loại người như Lý Khánh Thành. Đất đai xung quanh bao nhiêu như thế, hẳn cũng đến tầm vương thần rồi, hối lộ thị vệ của thái tử là có dụng ý gì? Chưa kể Lý Khánh Thành còn luôn thiếu thốn cảm giác an toàn, bên cạnh hắn cũng chỉ có lác đác vài người, Tôn Nham còn muốn mua chuộc, điều này không khỏi khiến hắn căm phẫn trong lòng.

“Ta biết rồi, thưởng cho ngươi.” Lý Khánh Thành ném lại phong bao cho y.

Phương Thanh Dư mỉm cười, nói: “Tôn Nham mạnh tay như thế, khả năng cao là không chỉ mỗi mình ta nhận được.”

Lý Khánh Thành ngoắc ngón tay, ra hiệu Phương Thanh Dư tới gần, Phương Thanh Dư cúi xuống, Lý Khánh Thành nói: “Gần hơn chút nữa, nhìn ta này.”

Lý Khánh Thành ngẩng đầu, Phương Thanh Dư chống một tay trên bàn trà cúi thấp xuống, chóp mũi hai người gần như tiếp xúc, hơi thở ấm áp ngả ngớn phong lưu từ khoé miệng hoà quyện vào nhau, Phương Thanh Dư chăm chú nhìn đôi mắt Lý Khánh Thành, thì thầm: “Ta trung thành với người như thế, người thưởng cho ta gì đây?”

Lý Khánh Thành chuyên chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phương Thanh Dư: “Thưởng cho ngươi cái này.”

Trương Mộ quay đầu lại, đúng lúc Lý Khánh Thành cầm lấy nghiên mực, hất thẳng lên đầu Phương Thanh Dư.

“Cút ra ngoài rửa mặt.” Lý Khánh Thành mắng.

Phương Thanh Dư cất vang tiếng cười dài, y lau mặt đi ra cửa đúng lúc Đường Hồng lách người vào.

Đường Hồng liếc qua Phương Thanh Dư, không biết tên quỷ xui xẻo này lại đụng trúng cái gai nào của Lý Khánh Thành, y đứng trong sảnh cẩn thận thăm dò sắc mặt Lý Khánh Thành.

Lý Khánh Thành: “Dọn xong cả rồi à?”

Đường Hồng gật đầu: “Chim ưng cũng đem tới rồi, đặt trong phòng bên cạnh.”

Lý Khánh Thành: “Còn thiếu thứ gì không?”

Đường Hồng lắc đầu: “Đồ đạc đều ở đây cả rồi.”

Lý Khánh Thành: “Thế thừa thì sao?”

Đường Hồng nói: “Ta không giữ danh sách, Tôn Nham còn cho thêm mấy thứ…”

Lý Khánh Thành ngắt lời nói: “Ta không nói đồ để ăn đâu.”

Đường Hồng mù tịt, Lý Khánh Thành nói: “Hỏi ngươi một lần nữa, đồ thừa ra thì sao?.”

Đường Hồng nhíu mày không hiểu, Lý Khánh Thành nheo mắt, nói từ tốn: “Ví dụ như ngân phiếu chẳng hạn, có thấy cái tên đầu đầy mực kia không?”

Đường Hồng khẽ giật mình, sau đó lập tức móc ra một phong bao từ trong ngực, cúi đầu cung kính đặt trên bàn.

“Ta… Ta quên mất, Tôn Nham vừa mới lén lút đưa cho ta.” Đường Hồng ấp úng: “Ta đã nhận hối lộ, ngươi cứ phạt ta đi.”

Lý Khánh Thành lạnh lùng nói: “Bao nhiêu ngân lượng?”

Đường Hồng đáp: “Không biết, ta còn chưa mở ra…”

Lý Khánh Thành trầm tư một lát, Đường Hồng chắc hẳn là nhận hối lộ mà chưa kịp mở ra xem, lại không suy nghĩ gì mà vội vàng làm việc tiếp, trông không giống đang nói dối, hắn nói: “Cầm lại đi này, thưởng cho ngươi đấy.”

Đường Hồng nuốt nước bọt, biết hắn đã bỏ qua cho mình, y nhìn Trương Mộ, thấy gã vừa thắp đèn, đang khoanh tay đứng một bên, thầm nghĩ khả năng cao là gã câm lại cáo trạng.

Lý Khánh Thành tiếp tục xem sách, dường như đang chờ đợi điều gì đó, đến khi Phương Thanh Dư rửa mặt sạch sẽ quay lại như không có chuyện gì, nửa canh giờ nữa trôi qua, Lý Khánh Thành bắt đầu nóng nảy, hắn ném sách trên bàn.

“Đường Hồng.” Lý Khánh Thành lạnh lùng nói: “Gọi hết binh sĩ ra đây, tất cả tập hợp trong sân.”

Đường Hồng không rõ ý hắn, ra ngoài tập hợp binh sĩ, hai mươi lăm người xếp hàng trong sân.

Lý Khánh Thành ngồi trong thư phòng, trầm giọng lên tiếng: “Tất cả những ai nhận hối lộ của nhà họ Tôn, đứng ra.”

Cả sân yên lặng, Lý Khánh Thành nói: “Ta hỏi lại lần nữa, ai nhận tiền mau đứng ra, nếu không đợi đến lúc ta tra ra thì đừng có đi theo ta nữa, tự đi mà tìm đường khác.”

Một lát sau có một người bước ra, kéo theo bảy tám người nữa cùng tiến lên.

Lý Khánh Thành nói: “Lý Hộc, ngươi nhận bao nhiêu?”

Người là người đầu tiên lấy ngân lượng từ trong ngực áo, nhỏ giọng nói: “Hồi bẩm điện hạ, tiểu nhân đã nhận hai mươi lượng bạc. Còn chỗ này là quân lương Đường tướng quân mới phát hôm qua.”

Lý Khánh Thành nói: “Quân lương không tính, vậy là mỗi người hai mươi lượng? Tôn Nham cũng thật hào phóng.”

Binh sĩ đồng loạt lấy bạc ra đưa cho Lý Hộc, Lý Hộc cởi mũ thu lại hết số bạc rồi trình lên.

Lý Khánh Thành vẫn còn nhớ rõ tên các binh sĩ, hắn lần lượt gọi tên mấy người: “Lý Hộc, ngươi là thủ lĩnh, dẫn bọn họ sang phòng phía đông đi, phạt mỗi người năm roi. Còn số bạc này thì các ngươi cầm về, thưởng cho các ngươi.”

Lý Hộc khom người rời đi, Lý Khánh Thành lại nói: “Có nhớ ai thưởng cho các ngươi không?”

Binh sĩ đồng thanh nói: “Điện hạ.”

Lý Khánh Thành nói: “Rất tốt.”

Lúc này tự nhiên lại có người đưa tay vào trong vạt áo trước ngực, Lý Khánh Thành lạnh lùng nói: “Muộn rồi, Đường Hồng soát người đi, không được để sót ai hết.”

Đường Hồng tiến lên lục soát từng người, mỗi khi y tìm ra ngân lượng thừa trên người ai thì đều cho kẻ đó một bạt tai, đánh hắn ngã xuống đất. Không lâu sau đã lục soát xong, cả hai mươi lăm người đều nhận tiền của Tôn Nham.

Lý Khánh Thành hỏi: “Người cho các ngươi tiền kia còn nói gì nữa?”

“Hồi… Hồi bẩm điện hạ.” Một binh sĩ quỳ gối bên ngoài dập đầu, áp trán xuống đất: “Người họ Tôn kia cũng không nói chuyện gì.”

Lý Khánh Thành khẽ gật đầu, nhắm hai mắt rồi lại mở ra, mệt mỏi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đều đi đi, không cần theo ta nữa.”

Đám binh sĩ đột nhiên mở to mắt, kêu thảm: “Điện hạ, chúng tiểu nhân biết đi đâu đây?”

Lý Khánh Thành mặc kệ, cúi đầu đọc sách.

Không gian yên tĩnh trở lại, không ai biết Lý Khánh Thành đang nghĩ gì, binh sĩ đều quỳ xuống quyết không bỏ đi, Đường Hồng cũng không nắm chắc được có nên đuổi người hay không.

Lý Khánh Thành lại lật sách xem thêm một lúc, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi: “Vừa nãy lục soát tất cả rồi à?”

Đường Hồng không hiểu ý Lý Khánh Thành, trả lời: “Lục soát… lục soát tất cả mọi người rồi. Có hai mươi lăm người, ngoài chín người Lý Hộc đẫn đi thì…”

Lý Khánh Thành gãi cổ, uể oải nói: “Chỉ sợ vẫn chưa soát hết toàn bộ.”

Đường Hồng mông lung mờ mịt, Lý Khánh Thành lại nói: “Trong nhà có từng này người thôi à? Còn ai nữa không?”

Cả thư phòng hoàn toàn tĩnh lặng, rốt cuộc Trương Mộ cũng hiểu.

Trương Mộ thò tay vào trong ngực áo, lấy ra phi tiêu ưng vũ làm bằng vàng ròng, tay trái gã hơi run, tiến lên đặt phi tiêu hình lông ưng trên bàn.

“À.” Lý Khánh Thành nói khẽ, đưa tay lướt qua một lượt, lông chim ưng xoè ra thành hình phiến quạt, toả sáng rực rỡ.

Trương Mộ quỳ xuống, chăm chú nhìn giày của Lý Khánh Thành.

Trương Mộ nói: “Mộ ca không hiểu, người chỉ cho ta, giờ đã hiểu rồi.”

Lý Khánh Thành mất hết hứng thú, hắn nói: “Ta không đuổi huynh đâu, huynh đứng lên đi.”

Lần này Trương Mộ không dám không tuân theo nữa, nói đứng dậy liền đứng dậy.

Sắc mặt Lý Khánh Thành không chút biến đổi, nói: “Thưởng cho huynh.” Tiếp đó hắn ấn nhẹ lên phi tiêu vàng, đẩy nó ra mép bàn.

Trương Mộ nhìn qua, chậm rãi lắc đầu, Lý Khánh Thành quát: “Nhận lấy đi!”

Trương Mộ khẽ giật mình, sau đó cúi người nhận lại.

“Mỗi người hai mươi roi, sau này vẫn như cũ.” Lý Khánh Thành nói: “Đều nhớ kỹ cho ta, tuyệt đối không có lần sau.”

Cả bọn như trút được gánh nặng, lập tức tạ ơn đi chịu phạt, Trương Mộ đứng im một lúc rồi cũng khôi phục tinh thần đi chịu phạt, Đường Hồng thấy thần sắc khó tả ngập tràn trong đôi mắt Lý Khánh Thành.

Lý Khánh Thành mỉm cười, nói: “Ta rất đáng sợ có phải không?” Vừa nói vừa tiện tay lật sách.

“Không.” Phương Thanh Dư cười nói: “Người rất thông minh, vừa giữ được thể diện, vừa giữ được lòng người. Tôn Nham có hai cái đầu cũng không bằng người. Thật quá thê lương.”

Lý Khánh Thành mỉm cười nói: “Đường Hồng, nếu ngươi không loại bỏ được xu hướng này trong quân ngay từ hôm nay, có khi một đêm nào đó, rượu ngươi uống bị đánh thuốc mê, gối ngươi ngủ bị hạ châm độc không gì cứu được. Giặc ngoài dễ chống, giặc trong khó phòng. Dưới gầm trời này, không có cửa ải nào là không thể bước qua, khác biệt chỉ nằm ở chỗ tiền tài có đủ mua chuộc lòng trung thành của ngươi hay không.”

Đường Hồng nói: “Nhưng Trương Mộ, lòng trung thành của huynh ấy…”

Lý Khánh Thành nói: “Huynh ấy sẽ không phản bội ta, huynh ấy nhận đồ vì lễ nghĩa, cũng là vì tình bạn, ta hiểu rõ điều này, nhưng huynh ấy nhận thì được, người khác lại không được, lẽ nào không có bất công ư? Trận roi này, coi như huynh ấy bị Tôn Nham liên lụy đi.”

Đêm đến, nhà mới tốt hơn rất nhiều so với thành Phong. Từ lúc Lý Khánh Thành tỉnh lại ở thành Gia, gian nan bôn ba suốt nửa năm, cuối cùng hắn cũng có thể yên tâm ngủ một giấc an lành.

Trương Mộ vẫn trải chăn mền nằm ngoài bức bình phong như trước.

Lý Khánh Thành đang muốn ngủ, Trương Mộ chợt khẽ cựa quậy, khuỷu tay gã đụng phải bình phong, Lý Khánh Thành liền tỉnh.

Chả mấy khi có thể mê man thiếp đi, một tiếng động nhỏ lại vang lên, Lý Khánh Thành nhíu mày mở mắt, hết cơn buồn ngủ.

Vài giây sau, Trương Mộ lại cựa quậy.

Lý Khánh Thành bật dậy đi ra, nói: “Huynh làm gì thế? Nếu ngủ không ngon thì đổi chỗ đi.”

Trương Mộ lảo đảo ngồi dậy, sau lưng toàn là vết roi tróc da tróc thịt xoắn xuýt vào nhau, Lý Khánh Thành đã hiểu, vết roi trên lưng Trương Mộ bị tổn thương nghiêm trọng, lúc tỉnh còn có thể nhịn được, nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ thì đau đớn đến mức run cả trong mộng.

“Ta…”

“Huynh nằm sấp mà ngủ.” Lý Khánh Thành nói.

Trương Mộ khẽ gật đầu, nhưng không nằm xuống, Lý Khánh Thành quay lại gian trong, Trương Mộ mới nằm bò ra giường.

Một lát sau Lý Khánh Thành lại ra ngoài, hỏi: “Huynh có giận ta không?”

Trương Mộ vội vàng bật dậy, nhưng lại bị Lý Khánh Thành giữ lại.

“Không.” Trương Mộ nói cứng nhắc.

Ngón tay Lý Khánh Thành chạm vào lưng Trương Mộ, hai mươi roi quất xuống, quất đến mức da bong thịt tróc, dù đã được thoa thuốc nhưng vết thương vẫn đỏ như cũ.

Lý Khánh Thành kéo chăn xuống, eo lưng cường tráng của Trương Mộ lộ ra ngoài, gã mất tự nhiên động đậy.

“Người đi ngủ đi.” Trương Mộ đột nhiên nói.

Lý Khánh Thành nói: “Để ta xem thử vết thương của huynh.” Nói xong hắn bỏ chăn ra mới phát hiện Trương Mộ không một mảnh vải trên người, thân thể nam tính trần trụi, bờ mông trần cùng với bắp đùi cường tráng lộ ra.

Mặt Lý Khánh Thành ửng đỏ, lúc chạm đến bên hông Trương Mộ, hắn cảm thấy một thứ cảm xúc khác thường, liền lật chăn Trương Mộ ra chui vào bên trong.

“Người… Người…” Trương Mộ luống cuống chân tay.

“Ta ta ta.” Lý Khánh Thành nở một nụ cười: “Huynh nằm xuống đi, ta muốn nói chuyện với huynh, giường của ta lạnh lắm.”

Trương Mộ nói: “Ta đi nhóm lửa.”

Lý Khánh Thành nói: “Không được, giường của huynh ấm áp.”

Trương Mộ nói: “Người nằm trong đi.”

Lý Khánh Thành: “Ta nằm ngoài cũng được.”

Trương Mộ kiên trì nói: “Người nằm trong.”

“Thật dài dòng, không phải bình thường huynh câm lặng lắm à? Lúc nên lên tiếng thì không lên tiếng, sao bây giờ lại nhiều lời thế?” Ban nãy Lý Khánh Thành đang ngủ thì bị đánh thức, cảm giác nóng nực lúc xuống giường đến giờ vẫn chưa tan, hắn đổ chút mồ hôi, lại chuyển chỗ nằm phía trong chỗ cạnh bức bình phong kia.

Lý Khánh Thành nằm ngửa, Trương Mộ nằm sấp.

Lý Khánh Thành nghiêng đầu, mặt đối mặt với Trương Mộ, bỗng nhiên hiểu được vì sao Trương Mộ lại kiên trì muốn hắn nằm trong.

Bởi vì lúc Trương Mộ nằm sấp, vết bỏng trên mặt gã dán lên gối đầu, Lý Khánh Thành sẽ không nhìn thấy.

“Người muốn nói gì.” Trương Mộ hờ hững hỏi.

Lý Khánh Thành nói: “Không… Không muốn nói gì hết, sao cả ta cũng nói chuyện ngu ngốc thế nhỉ.” Hắn xoay người, chăm chú nhìn môi Trương Mộ, nói: “Mộ ca, huynh ôm ta một lúc đi. Từ ngày rời khỏi Phong Sơn, đã bao lâu rồi huynh không ôm ta, ta không an tâm.”

Trương Mộ trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Ta không dám ôm người.”

Lý Khánh Thành không lên tiếng.

Một lát sau Trương Mộ nghiêng người sang, dịch chăn cho Lý Khánh Thành nép vào, gã nâng một tay để hắn gối lên.

“Ừm…” Lý Khánh Thành nhắm mắt, khóe miệng khẽ vểnh: “Chính là như vậy.”

Trương Mộ thở ra một hơi nóng hổi, gã cẩn thận từng li từng tí ôm Lý Khánh Thành chỉ mặc áo trong vào lòng.

“Mộ ca.” Lý Khánh Thành thì thào: “Ta mệt mỏi lắm, con đường phía trước tựa như một đám sương mù vậy.”

Trương Mộ không trả lời, ôm Lý Khánh Thành gần hơn một chút, hai thân thể quấn chặt lấy nhau.

Lý Khánh Thành từ từ nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng bảo: “Nhà họ Tôn, tham tri, châu uý Tây Xuyên… Làm sao để kiểm soát được? Nên lôi kéo ai cũng không biết, tình báo có hạn…”

Lý Khánh Thành nói một chút đã ngủ.

Nửa đêm, Trương Mộ nhẹ nhàng đứng dậy, kéo một tấm vải rộng trên ghế tuỳ tiện quấn quanh hông. Gã quỳ gối trước bàn nâng bút chấm mực, viết một phong thư, lách mình ra ngoài.

Tuyết đã ngừng, giữa đêm đông, mặt hồ kết một lớp băng.

“Đường Hồng.” Trương Mộ bước qua hành lang, cất giọng vang lên.

Đường Hồng bừng tỉnh, choàng áo ra ngoài, y nhìn Trương Mộ xoã mái tóc dài đen nhánh, chân đi guốc gỗ, hông quấn tấm vải, để mình trần đứng ngoài cửa.

Trương Mộ: “Phái một người đến thành Gia một chuyến.”

Đường Hồng mờ mịt nhận tin: “Tìm ai?”

Trương Mộ: “Trên này có viết tên đây, canh tư ra khỏi thành, ngươi vất vả rồi.”

Đường Hồng nghe được câu này, y nhìn Trương Mộ như chưa từng quen biết, vẻ mặt Trương Mộ thư thái, Đường Hồng hỏi: “Có tin gì tốt à?”

Trương Mộ khoát tay, quay người rời đi, Đường Hồng ngáp dài đi giao phó thủ hạ.

Tiếng guốc gỗ trầm thấp khẽ vang lên, Trương Mộ là cao thủ võ công, lúc di chuyển gần như không phát ra âm thanh. Nhưng khi gã trở về phòng, đúng lúc Phương Thanh Dư mặc một chiếc áo choàng tung bay đóng cửa bước ra.

Trương Mộ dừng bước.

Nơi Phương Thanh Dư vừa bước ra chính là phòng Lý Khánh Thành, lúc ra khỏi phòng, cổ áo y tán loạn, sắc mặt ửng đỏ.

“Ngươi…” Trương Mộ chĩa năm ngón tay thành hình mỏ ưng, bắp thịt toàn thân căng lên, như muốn siết chết Phương Thanh Dư ngay lập tức.

“Suỵt.” Trong mắt Phương Thanh Dư tràn ngập ánh cười, ra hiệu im lặng: “Đừng đánh thức hắn.” Nói xong y bước đi.

Trương Mộ quay người bước vào trong phòng, thấy Lý Khánh Thành đắp chăn nửa người, hắn ngủ rất say, gã đoán trong chốc lát ngắn ngủi Phương Thanh Dư cũng chưa kịp làm gì, khả năng cao chỉ vào đắp chăn cho hắn. Gã không nghĩ nhiều nữa, nhẹ nhàng leo lên giường, lúc này lại thấy Lý Khánh Thành thở hơi gấp gáp.

Lý Khánh Thành trở mình, Trương Mộ bình tĩnh quan sát hắn, phát hiện môi thái tử phiếm đỏ, hơi thở gấp gáp, áo trong mở hé ra, nhìn là biết đang ngủ mê man thì bị người khác hôn. Chỉ là ban ngày mỏi mệt quá, đêm ngủ say sưa không biết gì.

Mấy lần Trương Mộ định đứng lên sang phòng đối diện tẩn cho Phương Thanh Dư một trận, nhưng lại sợ đánh thức Lý Khánh Thành. Gã đang lưỡng lự xem nên làm gì thì Lý Khánh Thành lại nghiêng người quay sang đè lên Trương Mộ, hắn khẽ thở dốc, trầm giọng nói câu gì đó, rồi vòng tay ôm Trương Mộ.

Trương Mộ mở to mắt, sắc đỏ nhanh chóng lan từ mặt xuống cổ, vật phía dưới Lý Khánh Thành đã cương, chạm vào người Trương Mộ, cả người thân mật quấn lấy Trương Mộ.

Trương Mộ cúi đầu muốn đặt Lý Khánh Thành nằm ngay ngắn lại, không ngờ đúng lúc đó Lý Khánh Thành lại áp đôi môi ấm áp lên.

Trong phút chốc toàn thân Trương Mộ cứng đờ, tay chân luống cuống không biết làm sao cho phải, hơi thở Lý Khánh Thành ấm áp, nửa tỉnh nửa mê hỏi: “Mộ ca?”

Thứ giữa hai chân Trương Mộ dựng thẳng, căng trướng đau đớn, gã vội vã dịch người Lý Khánh Thành ra một chút, để hắn gối đầu lên cánh tay mình, ấp úng trả lời.

“Mộ ca…” Giọng Lý Khánh Thành nhỏ dần, hắn nằm trước ngực Trương Mộ, dụi dụi vào cổ gã. Mùi hương trên cơ thể Trương Mộ ấm áp dễ chịu, Lý Khánh Thành hận không thể chui cả vào trong lòng gã, vừa rúc sâu vào vừa cọ cọ, da thịt kề cận nóng hổi động tình, tim Trương Mộ đập cuồng loạn, mặt đỏ tới mang tai, không ngừng thở dốc, vài phút sau, Lý Khánh Thành mới bình tĩnh lại.

Một lúc sau nữa, Trương Mộ bật dậy mất tự nhiên, gã thở hổn hển, nắm lấy tấm vải lúc nãy quấn quanh hông, lau chất dịch vương trên cơ bụng.

Một giấc mộng xuân của Lý Khánh Thành lại khiến Trương Mộ tuôn ra không ít.

Trương Mộ mệt mỏi thở phào một hơi, cuộn mảnh vải thành một cục, nhẹ nhàng đặt dưới gầm giường. Gã ngẩn ngơ nhìn trần nhà chăm chú, Lý Khánh Thành cuộn tròn trong lồng ngực Trương Mộ, gối đầu lên vai, ôm chặt eo gã. Nhìn dáng vẻ kia tựa như cả đời không muốn rời xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.