Ưng Nô

Chương 27



Hải Đông Thanh mệt mỏi không chịu nổi, sau khi bị bắt uống cạn chén trà rửa ruột kia thì hoàn toàn ỉu xìu, lờ đờ rũ rượi đậu ở đó. Đêm hôm ấy, Trương Mộ gọi hai binh sĩ trực đêm, chim ưng con mà bất động thì lập tức rung cột gỗ, không cho nó ngủ.

Hải Đông Thanh không được ăn, bắt đầu tiêu chảy lung tung trên cột gỗ, buổi tối lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, trong tai Lý Khánh Thành còn truyền đến tiếng đập cánh từ xa.

“Cứ thế này thì hành chết con trai chúng ta mất.” Lý Khánh Thành nói từ trên giường.

Trương Mộ ở ngoài thản nhiên nói: “Không đâu.”

Lý Khánh Thành nhắm mắt, cả đêm trong đầu toàn là Hải Đông Thanh đáng thương đang giãy dụa, âm thanh vẫy cánh không ngừng vang vọng.

Hôm sau, Lý Khánh Thành cũng không dám đi thăm nó. Mãi đến ba ngày sau, Trương Mộ đưa Hải Đông Thanh chỉ còn da bọc xương ra sân, sai người mang thùng nước nóng tới tắm cho nó, Lý Khánh Thành mới đứng dưới hiên mà nhìn từ xa.

Trương Mộ vừa tắm cho nó, vừa tự nói một mình, như là đang nói chuyện với Hải Đông Thanh vậy, biểu cảm cực kỳ chuyên chú.

Lý Khánh Thành bước đến, Trương Mộ lập tức im lặng, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Huynh đang nói cái gì?” Lý Khánh Thành cười nói.

Trương Mộ không trả lời, tắm sạch sẽ cho Hải Đông Thanh, chim ưng con giống như một con gà còm nhom. Lúc Trương Mộ lấy vải bông lau nước trên bộ lông của nó, cả người ưng con điên cuồng giãy dụa, lông vũ hơi xù lên, dường như ẩn chứa sát khí oán hận.

Trương Mộ nói: “Có thể ăn rồi, cho ăn thôi.” Nói rồi gã kéo một cái hộp sang bên chân, trong hộp đựng mấy miếng thịt nạc to bằng đầu ngón tay.

Chim ưng con mất kiên nhẫn trốn tránh, Lý Khánh Thành nói: “Nó đang oán hận huynh.”

Trương Mộ nói: “Không sao, người tới cho nó ăn, trò chuyện với nó thử xem.”

Lý Khánh Thành nhận lấy đồ ăn của chim ưng, tiến đến gần mỏ ưng con đang bị che kín hai mắt, nhẹ giọng nói: “Con trai, cho con ăn này.”

Hắn đưa miếng thịt qua, chim ưng con toát đầy lệ khí, hai lần ngậm lấy miếng thịt, phẫn nộ mổ trên tay Lý Khánh Thành một cú mạnh mẽ!

Lý Khánh Thành đau thấu tim gan, rụt tay theo bản năng, Trương Mộ biến sắc túm lấy chim ưng con, nói: “Đừng… Đừng đánh nó, bây giờ không đánh được, để ta xem thử!”

Ngón tay Trương Mộ bất thình lình co lại, cổ họng chim ưng con suýt nữa bị bóp gãy, lúc sắp chết nó điên cuống giãy dụa dang cánh, hai vuốt quơ loạn, Lý Khánh Thành nói: “Không… Không có gì đáng ngại, nhẹ tay thôi! Huynh bóp chết nó mất!”

Trương Mộ thả lỏng tay ra, nắm lấy ngón tay Lý Khánh Thành kiểm tra, thấy ngón tay hắn đã chảy máu, gã vội xé vạt áo bôi thuốc băng bó, chim ưng con ngã xuống đất, co giật khốn khổ không chịu nổi.

Lý Khánh Thành nói: “Nó không sao chứ?”

Trương Mộ hối hận nhấc chim ưng con, thấy nó vẫn còn sống, thở ra một hơi.

“Đừng nóng, nào.” Lý Khánh Thành đổi tay tiếp tục cho nó ăn, lần này chim ưng con không còn công kích Lý Khánh Thành nữa, ăn hết thịt.

Trương Mộ nói: “Tốt rồi, suýt thì hỏng việc, bây giờ nó nghe lời người rồi.”

Chiều hôm ấy, Lý Khánh Thành ôm Hải Đông Thanh không ngừng an ủi, Trương Mộ sai người đặt mấy chiếc lồng nhốt thú trên bãi đất trống trong vườn hoa. Gã nhận chim ưng con, hiện giờ nó vẫn còn hơi cáu kỉnh, Trương Mộ bảo: “Mở lồng.”

Binh sĩ mở cửa lồng, Trương Mộ nhanh chóng tháo vải che mắt Hải Đông Thanh, Lý Khánh Thành nói: “Đi!”

Trong chốc lát, tiếng chim tung cánh vang lên, Hải Đông Thanh nhanh như tên bắn, ngoạm lấy một con thỏ xám đang chạy trốn, mổ mạnh vài lần, đầu thỏ xám vỡ ra, mất mạng ngay tại chỗ.

Lý Khánh Thành nói: “Quay lại.”

Hải Đông Thanh mặc kệ không nghe, nó quắp thỏ xám lên trên tường rồi quẳng mạnh, đập thẳng xuống dưới, máu tươi tung toé dưới vuốt ưng. Trương Mộ thở hơi gấp, dường như gã cực kỳ căng thẳng, đưa ngón giữa và ngón trỏ lên môi rồi buông xuống, đổi sang cầm tay Lý Khánh Thành, ngậm ngón tay của hắn để thổi.

Tiếng huýt rõ ràng vang lên, Hải Đông Thanh quay đầu, quắp lấy con mồi nặng nề chật vật quay lại, thả rơi bên chân Lý Khánh Thành.

Đến tận lúc này Trương Mộ mới chân chính thở phào nhẹ nhõm, gã mừng rỡ cười lên, nói: “Thành công rồi!”

Lý Khánh Thành kinh ngạc nhìn Trương Mộ, Trương Mộ cười lên rất đẹp trai, cảm xúc không thể diễn tả được.

Trương Mộ cười, quay sang nói với Lý Khánh Thành: “Sau này nó sẽ vĩnh viễn nghe lời người, điện hạ.”

“Huynh…” Lý Khánh Thành cười bảo: “Huynh đang… Mộ ca? Từ từ đã? Huynh đang cười ư?”

Đầu tiên Trương Mộ khẽ giật mình, sau đó hết sức lúng túng, Lý Khánh Thành nói: “Đừng mà… Đừng nghiêm mặt lại, huynh cười nữa đi? Mộ ca, huynh cười lên nhìn rất đẹp, nào, đừng như vậy mà…”

Trương Mộ chỉ muốn độn thổ, thật lâu sau mới nói: “Mở… Mở lồng, vẫn còn.”

Khi đó Đường Hồng và Phương Thanh Dư cũng mới tới, một chiếc lồng khác rộng mở, một con vật cả thân vằn trắng cực độc bò ra, Lý Khánh Thành bảo: “Không được đâu.”

Trương Mộ nói: “Người hạ lệnh đi.”

Hải Đông Thanh quay đầu liếc nhìn, mắt ưng sắc bén khóa lại động tác kia, rắn độc dài ngoằng ngóc đầu lên, răng rắn phát ra tiếng rít, ngay cả Đường Hồng võ lực cao cường cũng không khỏi kinh hãi.

Phương Thanh Dư nói: “Cẩn thận một chút, độc này gặp máu chết ngay, bị dính một tẹo thôi là không đùa được đâu.”

Trương Mộ ngậm ngón tay Lý Khánh Thành huýt một tiếng.

Hải Đông Thanh lao nhanh ra, rắn độc bất ngờ vọt lên, thế nhưng chỉ nghe được vài tiếng đập, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ gì, chim ưng con đã dùng hai vuốt nắm chặt tấc thứ bảy của con rắn độc, quẳng nó ngã trên phiến đá, rắn độc bỗng nhiên bị lật ngược, phần gáy bị mổ mấy phát lộ thịt, óc bay bốn phía. Chưa thở dốc được mấy lần đã chết dưới móng Hải Đông Thanh.

Đường Hồng kinh hãi nói: “Chim ưng này lệ khí tàn ác quá, ưng trong quân đội giết địch xong đều biết đem con mồi về, đây sao đến cái đầu cũng không quay lại chứ?”

Trương Mộ bảo: “Dã tính khó thuần, chưa luyện được hoàn hảo đến mức đó.”

Lý Khánh Thành nói: “Vậy là đủ rồi, ta muốn nuôi ưng chứ không phải nuôi chó, Mộ ca thử xem có thể gọi nó quay lại đây không.”

Trương Mộ co môi huýt một cái, Hải Đông Thanh nghe tiếng huýt khác thường, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Mộ. Trương Mộ lại huýt một tiếng thúc giục, Hải Đông Thanh mới không tình nguyện bay về, thả xác rắn bên chân hai người.

Đường Hồng cười bảo: “Nó miễn cưỡng nhận ngươi làm chủ nhân đấy.”

Lý Khánh Thành nói: “Mộ ca huynh cứ để ý con trai chúng ta kỹ vào, từ từ sẽ quen thôi, thế các ngươi thì sao? Mọi việc có tiến triển gì không, vào sảnh nói rõ.”

Trương Mộ cúi đầu chăm chú nhìn Hải Đông Thanh, ánh mắt chất chứa cưng chiều và hài lòng, Hải Đông Thanh thì tự túm xác rắn, mỏ ưng lật mổ mấy lượt, nó ngậm mật rắn ngẩng đầu nuốt hết vào bụng, sau đó chẳng thèm để ý tới con rắn kia nữa, kiêu ngạo nhìn ngó hai bên.

Đường Hồng và Phương Thanh Dư đi theo Lý Khánh Thành qua hành lang, lúc Đường Hồng quay đầu thấy Hải Đông Thanh dũng mãnh phi thường, nội tâm khẽ động, y bèn học theo Trương Mộ, giơ hai ngón tay huýt một tiếng.

Hải Đông Thanh chợt ngẩng đầu, hai mắt sáng quắc nhìn thẳng Đường Hồng, Đường Hồng kinh hãi: “Gọi như thế… cũng sẽ… tới à?”

Ai ngờ tiếng huýt kia vào tai Hải Đông Thanh lại không phải là mệnh lệnh, ngược lại biến thành khiêu khích, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đường ánh xám đã phi đến trước mặt, hai vuốt ưng không chút lưu tình chụp lấy Đường Hồng!

“Chờ đã!” Lý Khánh Thành nói: “Đừng bắt người!”

Đường Hồng la to tránh né, lúc y phất tay tung ra một chưởng, Hải Đông Thanh bay cao lên, xoay tròn sau cột, không để chạm một sợi lông vũ, sau đó lại co vuốt lao xuống đỉnh đầu Đường Hồng!

Lý Khánh Thành vội học tiếng huýt nhưng không được, Trương Mộ huýt liên tục ba lần, Hải Đông Thanh mới chịu từ bỏ con mồi, quay đầu bay về.

Mặt mũi Đường Hồng xám xịt bụi đất, Lý Khánh Thành cười đến không đứng thẳng nổi, ra hiệu mau đi.

“Cứ thích tự chui đầu vào rọ cơ.” Mắt Trương Mộ ánh niềm vui.

“Nói đi.” Lý Khánh Thành ngồi trong sảnh, Phương Thanh Dư với Đường Hồng đứng.

Hôm nay là ngày thứ tư kể từ khi phái mật thám ra rồi, tin tức tới muộn hơn dự tính ban đầu. Lý Khánh Thành đã vẽ ra nhiều giả thiết, ba thế lực: quân, chính, tài ở Đinh Châu vừa tách biệt vừa kiềm chế lẫn nhau, đây chính là kết quả do thủ đoạn mà phụ hoàng hắn đã để lại khi còn tại vị. Châu úy là thế lực còn dư từ thời cha hắn chinh chiến thiên hạ, quan chính sự thì do triều đình trực tiếp chỉ định, là kết quả của cuộc chiến tranh giành giữa các phe phái trong triều.

Còn nhà họ Tôn lại là gia tộc danh giá bản địa, ba thế lực này hợp lại tạo thành thế cân bằng vi diệu ở Đinh Châu, vừa giúp duy trì sự thịnh vượng cho hai thành Đinh, Gia, tự hợp thành một lại vừa nghe lệnh triều đình.

Bây giờ điều Lý Khánh Thành muốn làm đầu tiên chính là phá vỡ thế cân bằng này, đạt được sự ủng hộ của quân đội và tài lực thành Đinh, khiến nhà họ Tôn hoàn toàn đổi hướng chạy theo hắn, cũng triệt để đoạn tuyệt quan hệ với triêu đình.

Toàn bộ trú quân Tây Xuyên, ngoài mặt thì có năm vạn binh, nhưng đại đa số lại đóng quân ở Phong Quan và sáu thành quan ngoại, hiện nay Ân Liệt chỉ huy tàn quân canh giữ dưới Phong Sơn, sau khi thuyên chuyển, quân giữ Đinh Châu còn tám ngàn người, cũng không nghe gì tới việc triều đình bổ sung quân binh. Nhưng với Lý Khánh Thành mà nói, tám ngàn người đã quá đủ rồi.

Nhà họ Tôn vẫn chưa xác định lập trường, không chịu tỏ rõ thái độ, Lý Khánh Thành muốn ra tay từ người khác, đẩy Tôn Nham vào cảnh tứ cố vô thân, từ đó chỉ có thể buộc chặt vận mệnh của mình vào phe thái tử.

“Châu úy Đinh Châu họ Lâm, người biết rồi đấy, tên ông ta là Lâm Tê.” Phương Thanh Dư nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Ngày đầu tiên, ta phái người cải trang thành du côn, đánh trọng thương chủ một hàng bán thịt ở chợ tây Đinh Châu. Hàng thịt này vốn là nguồn cung thịt cố định cho phủ Châu uý. Nhưng gần cuối năm rồi, chỉ còn ba ngày nữa là giao thừa, người mua đồ trong phủ Châu úy bắt buộc phải đổi hàng thôi, mà hàng đổi sang lại chính là người của chúng ta.”

Lý Khánh Thành nói: “Rất tốt, người chọn mua là quản gia già hay là đầy tớ?”

Phương Thanh Dư nói: “Người mua đã nhận đút lót rồi, tên này cũng không phải binh của Lâm Châu úy, chỉ là tên ăn nhờ ở đậu bình thường đến Đinh Châu tìm việc thôi. Cùng ngày, người giao thịt phe ta cũng vào phủ, đúng dịp cuối năm lắm việc nên xin ở lại làm công theo ngày luôn. Ngày thứ hai, hắn tán chuyện với người chăn ngựa ở trải nhà đông trong phủ, moi được không ít tin mật về quân đội của Lâm Châu úy, dựa vào miêu tả tỉ mỉ của hắn, ta đã căn cứ vào tin tức để chỉnh sửa lại.”

Lý Khánh Thành khẽ gật đầu, trong tay cầm một tờ giấy, trên giấy là chữ viết đẹp đẽ tiêu sái của Phương Thanh Dư.

Phương Thanh Dư nói tiếp: “Người xem thật kỹ vào, mật thám kia rất khôi ngô, ta cũng không ngại cho hắn thử dụ dỗ tỳ nữ của ả vợ nhỏ của Lâm châu úy, đến lúc đó dù muốn hạ độc hay truyền tin cũng có thể thuận tiện hơn một chút.”

Lý Khánh Thành nói: “Nếu như có thể dễ dàng thuyết phục người này thì không cần phải trừ khử.”

Phương Thanh Dư nói: “Người này tính khí nóng nảy, dễ dàng nổi cáu, à mà vẫn còn một chuyện cực kỳ quan trọng, Lâm Tê và thứ sử không hợp nhau.”

Lý Khánh Thành: “Quả nhiên ta đoán không sai…”

Phương Thanh Dư: “Sao người lại đoán như vậy?”

Lý Khánh Thành nói: “Quân và chính mà bất hòa thì sẽ biểu hiện ra ngay trong vấn đề trị an nội thành, thứ sử và châu úy mỗi bên một thế lực, không ai muốn lo nhiều, thế nên trong thành mới có hiện tượng du côn được dung túng hoành hành. Nếu quân và chính hòa thuận thì không chừng đã sớm nhận lệnh triều đình, liên thủ chèn ép nhà họ Tôn rồi. Giống cái ngày chúng ta mới vào thành vào đó, Tôn Thành gây sự ngay trên địa bàn mà thứ sử và châu úy cùng cai quản, bình thường đáng lẽ không thể không gây rắc rối lớn cho Tôn Nham, thế mà Tôn Nham lại chẳng hề hấn gì, như vậy có thể chứng minh, trong 2 nhà đó ắt đã có một nhà bị y mua đứt rồi. Lâm Tê có bao nhiêu thủ hạ trong thành?”

Phương Thanh Dư gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ vậy, Lâm Tê chia binh thành hai doanh đông tây, doanh đông đóng dưới Chung Sơn, doanh tây thì đóng giữa thành Gia với thành Đinh, trong phủ còn năm trăm thân binh.”

Lý Khánh Thành: “Nói một chút về thứ sử đi.”

Đường Hồng nói: “Tin tức thứ sử bên đó là nhiệm vụ của ta, thứ sử nơi này họ Tôn, nhưng không có quan hệ gì với nhà họ Tôn hết. Cách đây ít năm, ông ta lập được chiến tích nổi bật ở Đông Hải, được triều đình thăng chức, điều tới Đinh Châu, người tiến cử ông ta thuộc phe Phương hoàng hậu.”

Lý Khánh Thành liếm môi một cái, trầm mặc không lên tiếng.

Phương Thanh Dư nói: “Thủ hạ của ngươi trà trộn vào đó thế nào?”

Đường Hồng nói: “Ta không cài người trà trộn vào phủ Thứ sử, vừa hay có một cô nàng tiếp khách ở một thanh lâu thành Đinh, cực kì nhanh nhạy tin tức.”

Lý Khánh Thành nói: “Thứ sử bao nhiêu tuổi? Ông ta có hay chơi kỹ viện không? Lầu xanh kia là sản nghiệp nhà ai? Nhà họ Tôn à?”

Đường Hồng nói: “Có chơi, lầu xanh kia tên là Mãn Đường Xuân, không phải sản nghiệp nhà họ Tôn, cũng không phải của thứ sử. Nhà họ Tôn vẫn luôn muốn đoạt chỗ đó… Thứ sử vừa nhận hối lộ, vừa xử lý hết vấn đề từ quan viên dân sự, ông ta không chỉ thông hiểu chính vụ, còn biết qua lại với các đại tộc ở địa phương.”

Lý Khánh Thành nói: “Khi còn đương nhiệm chiến tích đã rất khủng rồi, ông ta hẳn cũng biết cách linh hoạt mới phải.”

Đường Hồng nói: “Thứ sử Tôn Hoài Nhân năm nay năm mươi ba tuổi, vợ cả không con, vợ lẽ thì sinh được cho ông ta một đứa con trai, năm nay đã hai mươi hai tuổi. Trên như nào thì dưới thế ấy, ông bố thích đi thanh lâu, thằng con cũng ăn chơi đàng điếm, không gánh nổi trọng trách gì, Tôn Hoài Nhân cực kỳ ảo não chuyện này, thỉnh thoảng hai cha con còn ngẫu nhiên chạm mặt tại Mãn Đường Xuân nữa chứ, vụ này lan truyền ra ngoài đã thành trò hề cho thiên hạ.”

Lý Khánh Thành mỉm cười nói: “Có chút thú vị đấy.”

Phương Thanh Dư: “Ra tay với hắn sao?”

Lý Khánh Thành nói: “Không cần gấp, hai ngươi cứ tiếp tục sai người tìm hiểu kỹ tin tức, sau này chủ yếu điều tra xem quan hệ qua lại giữa nhà họ Tôn với thứ sử và châu úy thế nào. Ta vẫn phải cẩn thận nghĩ kế hoạch, nhớ chú ý đừng để Tôn Nham phát hiện, ta không muốn đánh rắn động cỏ, dấu hiệu này bắt buộc phải đến bước cuối mới được thả ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.