Ưng Nô

Chương 8



Lý Khánh Thành đánh xong bộ quyền, bộ chưởng, lại luyện cước pháp, một canh giờ sau, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng cảm giác cực kì thoải mái, khí thở ra nhẹ đi không ít. Trương Mộ lấy khăn vải cúi người vào thay quần áo rồi mới ra nhà chính xem cơm nước.

Đường Hồng mặt đầy máu mũi, bộ dạng sợ hãi, Lý Khánh Thành cười nói: “Không sao đâu.”

Đường Hồng nhận lấy khăn vải lau mặt, Lý Khánh Thành cười hì hì, nâng khăn bọc tuyết lạnh chườm lên sống mũi y, hắn nhận thấy da tên nhóc này trắng nõn, chiều cao cũng tầm như mình, lại có thần lực khỏe mạnh trời sinh, không biết nói sao, líu lưỡi hỏi: “Ngươi thật sự là công tử nhà Đường tướng quân?”

Đường Hồng nói: “Vậy còn giả à?”

Lý Khánh Thành vừa nghĩ liệu có nên nói rõ với Vương Tham tri, vừa nói: “Nhưng mà ngươi có tín vật tùy thân không?”

Đường Hồng không chút biến sắc: “Ta chính là tín vật, công phu và binh pháp Đường gia còn chưa đủ làm tín vật à?”

Lý Khánh Thành hơi bị lung lay, Đường Hồng là con nhà võ, hắn đoán y biết lai lịch Trương Mộ, mà lúc này Trương Mộ cũng đang không ở cùng bọn họ, vừa hay hắn cũng muốn nghe thêm vài chuyện, liền hỏi: “Lúc nãy mới nói đến đâu nhỉ?”

Đường Hồng nhìn Lý Khánh Thành một chút: “Ngươi…”

Lý Khánh Thành: “?”

Đường Hồng nói: “Ngươi đúng là được món hời, ta không rõ lai lịch người này, nhưng những thứ gã truyền cho ngươi toàn là võ học độc môn, dẫn hơi thở từ trong ra ngoài, đánh xong bộ quyền cước này là có thể tán đi khí độc trong người, mỗi ngày tập ba lần theo đúng trình tự có thể gạn đục khơi trong, điều chỉnh hơi thở.”

Lý Khánh Thành: “Thần kỳ vậy á?”

Đường Hồng nói: “Đương nhiên, ngày trước ta từng được tuyển vào làm thị lang cho thái tử…”

Lý Khánh Thành ngạc nhiên trong giây lát, dường như mơ hồ nhớ ra cái gì đó, lại hỏi: “Ngươi giúp thái tử luyện võ á?”

Đường Hồng miễn cưỡng đáp một tiếng ừ, lát sau mới úp úp mở mở: “Xem như bỏ đi, ta còn chưa vào cung đã gặp phải chuyện này, thật ra còn chưa được thấy mặt người… Bỏ đi.”

Lý Khánh Thành vừa cười vừa kéo y lên, cùng nhau đến nhà chính.

Trương Mộ đã đợi sẵn ngoài phòng, người làm trên dưới trong phủ Tham tri cũng đã dọn bàn xong, bữa cơm có mấy bát cháo loãng, vài đĩa rau muối. Lý Khánh Thành hỏi thăm một chút rồi ngồi xuống, Đường Hồng cũng ngồi xuống theo, nhưng lại bị Trương Mộ kéo cổ áo, quăng sang một bên.

“Đều ngồi xuống cả đi.” Vương tham tri nói: “Năm đó lão già này cũng chỉ là kẻ hầu theo tướng quân…”

Lý Khánh Thành hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Tham tri, hắn ra hiệu Trương Mộ ngồi xuống, nhưng Trương Mộ lại khoát tay ngang bướng không chịu ngồi, cũng không cho Đường Hồng ngồi.

Lý Khánh Thành suy nghĩ thật lâu, không biết nên nói như thế nào, lại nghe Vương tham tri thở dài: “Cháu ngoan.”

Lý Khánh Thành vội nói: “Thế thúc không cần quá lo, chuyện của cháu không hiện tại cũng không quá khẩn cấp.”

Vương tham tri khẽ gật đầu, Lý Khánh Thành thuận tay gắp đồ ăn, lại hỏi: “Tình hình chiến sự Bắc Cương thế nào rồi ạ?”

Vương tham tri nói: “Đường Tướng quân liệu có từng đề cập đến tình hình Bắc Cương không? Có một vấn đề thế này, một tháng trước Phương Thanh Dư đại nhân dẫn theo ba vạn kỵ binh xuất phát từ kinh thành đến thành Hà Gian, qua Thảo Hải thì chia binh hai đường, qua Tây Xuyên tới hẻm Hổ Khiêu, dựng trại phía bắc Phong Sơn.”

Lý Khánh Thành cau mày: “Phương Tướng quân không đến hợp quân với Tham tri đại nhân sao?”

Vương tham tri lắc đầu nói: “Mười hai ngày trước, có người đến đưa tin, dặn ta án binh bất động, toàn bộ đều phải nghe theo lệnh của Phương tướng quân, nhưng mà từ lúc đó lại không nhận được thêm tin gì từ Phương Tướng quân nữa, cháu có cho rằng đã xảy ra biến cố gì không?”

Lý Khánh Thành đặt đũa xuống, suy nghĩ một lát, Đường Hồng đứng sau lưng bỗng nhiên mở miệng: “Cha… Từ tháng tám năm ngoái Đường Tướng quân đã sớm đánh giá được thế cục ở Bắc Cương. Hung Nô ẩn mình đã lâu, từ sau khi A Luật Tư thống nhất mười sáu bộ tộc Tắc Nhĩ Kỳ Sơn, so với vùng đất nội loạn ba năm trước đây, giờ bọn chúng đã trở thành một thế lực không thể coi nhẹ. Hung Nô nắm giữ thiên thời địa lợi, một khi khai chiến, Đại Ngu chúng ta tuyệt đối không thể tiến hành đánh du kích được, đến lúc đó phải điều động toàn bộ binh mã rút về Phong Quan, cố thủ vững đến đầu xuân năm sau.”

“Đúng là như thế.” Lý Khánh Thành nói.

Vương tham tri cũng không tỏ thái độ gì, chỉ im lặng trầm ngâm.

Đường Hồng lại nói tiếp: “Có phải Tham tri đại nhân đã tập hợp hết binh lực vùng tái ngoại rồi không?”

Vương tham tri gật đầu nói: “Đúng vậy. Lão hủ truyền lệnh, ba đội lính phòng thủ tổng cộng bảy ngàn quân ở tái ngoại rút hết về thành Lang Hoàn, còn lệnh bách tính di tản về Phong Sơn...”

Đường Hồng nói: “Như vậy ta cũng nên sớm bỏ thành Lang Hoàn, đừng ngại đốt thành mà đi, tới Phong Quan chờ đại quân tiếp ứng, chờ đến đầu xuân năm sau tấn công vùng tái ngoại, triệt để đuổi sạch bè lũ Hung Nô, đoạt lại cả hai thành Hà Gian và Lang Hoàn.”

Vương tham tri lắc đầu nói: “Không ổn, triều đình không truyền lệnh xuống thì sao có thể muốn rút lui liền rút lui?”

Đường Hồng cau mày nói: “Chiến tranh vô cùng cấp bách, tướng quân làm nhiệm vụ bên ngoài có thể không nghe lệnh vua, tham tri đại nhân gánh vác an nguy tính mạng hàng vạn quân dân, phải tuỳ cơ hành sự mới là thượng sách.”

Vương tham tri nói: “Vớ vẩn! Nếu tình hình nguy hiểm thật thì không nói, hiện tại Lang Hoàn vững như Thái Sơn, sao có thể tuỳ tiện bỏ thành mà chạy? Thủ thành dễ, đoạt thành khó, đầu xuân năm sau biết phải hy sinh bao nhiêu tính mạng binh sĩ để đoạt lại Lang Hoàn?”

Đường Hồng nói: “Nếu ông không biết ứng biến…”

Lý Khánh Thành nhìn sang ra dấu y đừng nói gì hết, Đường Hồng cứ mặc kệ, Trương Mộ khoát tay một cái, Đường Hồng đành phải hậm hực im lặng ngay lập tức.

Vương tham tri vuốt râu nói: “Huống hồ phong thư thứ nhất của Phương Tướng quân bảo ta cố thủ Lang Hoàn, không được tuỳ tiện xuất binh, cũng không giải thích nguyên nhân.”

Lý Khánh Thành khẽ gật đầu, tiếp lời: “Phong Sơn quá xa, lại là nơi bách tính lánh nạn, không nên gây chiến, Phương Thanh Dư đã nhận lệnh triều đình, đúng ra phải đến đây đưa tin báo mới đúng.

Đường Hồng nhìn Lý Khánh Thành rồi nói: “Chính xác, nhưng mà thành Hà Gian đã… Thiếu gia?”

Ánh mắt Lý Khánh Thành rơi vào hư vô, đồng tử dao động, chợt nhớ lại cảnh tượng đã chứng kiến… Thành bị thiêu hủy, doanh trại cháy đen, không phải Phương Thanh Dư trấn giữ thành Hà Gian ư?

Giờ phút này Vương tham tri còn chưa biết tin Hà Gian thất thủ, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Người Hung Nô bỏ qua Lang Hoàn, trực tiếp tiến quân tấn công Hà Gian ư?

Lý Khánh Thành và Trương Mộ đều ý thức được đây không phải chuyện nhỏ, nếu như tin này truyền ra ngoài, để quân Lang Hoàn biết được chỉ còn duy nhất thành trì này chống trọi, chắc chắn sẽ khiến lòng quân lung lay, liệu có nên nói cho Vương tham tri biết chuyện bọn họ nhìn thấy trên đường không? Nếu đây chẳng qua chỉ là một phần trong chiến thuật của Phương Thanh Dư, Vương tham tri mà tùy ý xuất binh thì có khi nào sẽ rơi trúng tập kích liên hoàn của người Hung Nô hay không?

Lý Khánh Thành liếm nhẹ bờ môi hơi nẻ vì lạnh, ba người không dám nói thêm câu nào, Vương tham tri không để ý kỹ, chậm rãi nói: “Việc cấp bách là tìm cách liên lạc lại với Phương Thanh Dư, chốc nữa ta phái người đến thành Hà Gian luôn…”

Lý Khánh Thành vội ngăn: “Tham tri đại nhân nghe một lời này của cháu trước đã, thành Hà Gian giờ đã thành phế tích, khả năng cao là đã bị người Hung Nô tập kích.”

Vương tham tri chấn động: “Sao có thể? Ba vạn binh mã đâu cả rồi?”

Lý Khánh Thành nói: “Có thể trong chuyện này vẫn còn nội tình chưa rõ, lúc ấy chúng cháu đang qua sông, thấy cũng không phải cảnh tượng vạn xác phơi thây gì cả, có khả năng là quân Ngu đang dốc toàn bộ lực lượng truy kích quân Hung Nô, chúng ta vẫn phải điều tra thêm.”

“Để ta đi.” Đường Hồng đột nhiên nói: “Ta vẫn cảm thấy chuyện này có chỗ kỳ quặc, cho ta hai mươi người…”

Vương tham tri vuốt râu không nói, Lý Khánh Thành dùng ánh mắt ra hiệu cho Đường Hồng, mở miệng nói: “Chúng ta cùng đi.”

Vương tham tri vội vàng khoát tay: “Không được!”

Lý Khánh Thành nói: “Cháu dẫn theo một ít người với ngựa, mượn rừng cây dưới chân Phong Sơn yểm hộ, gặp đại quân Hung Nô sẽ né tránh, quân ít thì tập kích bất ngờ, không có gì nguy hiểm đâu.”

Vương tham tri vẫn muốn khuyên can, Lý Khánh Thành lại cười nói: “Tham tri đại nhân không tin tưởng võ nghệ và binh pháp cha dạy cho cháu à?”

Vương tham tri nói: “Không phải ta không tin, nhưng cháu chưa từng dẫn binh…”

Lý Khánh Thành: “Người đi theo cháu từng dẫn, đến lúc đó nhất định sẽ không chỉ huy lung tung, nếu có bất thường chỉ cần nghe theo bọn họ là được.”

Vương tham tri đành phải nhượng bộ, trong mắt vẫn hiện vẻ lo âu: “Nếu đã nói như vậy thì giao cho cháu một trăm kỵ binh tinh nhuệ, nhất định phải điều tra rõ ràng tình hình thành Hà Gian lúc này, tìm được cách liên lạc với Phương tướng quân xong thì trở về ngay, tình hình chiến sự có biến cũng không được tự mình làm liều…”

Lý Khánh Thành gật đầu liên tục, Vương tham tri nói tiếp: “Thủ thành Lang Hoàn lẫn Bắc Cương đều là binh sỹ mà lão hủ dẫn dắt, những tướng sĩ này lòng đều mang ý chí báo quốc, rời xa quê hương đóng quân giữa vùng biên cương giá lạnh. Cháu trai, cháu không được phép phụ tâm ý của bọn họ, mỗi một vị tướng sĩ đều có thể vì cháu mà oanh liệt hy sinh bản thân, tuyệt đối không được lấy tính mạng bọn họ ra làm trò đùa.”

Lý Khánh Thành nghiêm nghị nói: “Không đâu, trừ phi cháu rơi vào bước đường cùng, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ vứt bỏ bất kỳ binh sỹ nào theo mình.”

Vương tham tri gật đầu nói: “Ta chỉ nhắc nhở cháu một câu, nếu như thật sự phải đứng trước lằn ranh sống chết, không chừng ngay cả tráng sĩ cũng phải tự chặt đi cánh tay của chính mình, lựa chọn ra sao chẳng qua chỉ tóm gọn trong bốn chữ – “nhận định thời thế” mà thôi. Đây là bài học vỡ lòng mà bất kỳ ai chinh chiến sa trường đều phải biết.”

Lý Khánh Thành quả quyết hết lần này đến lần khác, hắn nhận lệnh bài gỗ, tiến về tây thành điểm binh.

Trăm binh sĩ về dưới trướng Lý Khánh Thành, người nào trông cũng cảnh giác mà nhanh nhẹn dũng mãnh, lộ vẻ binh sỹ lão luyện trấn thủ Bắc Cương nhiều năm. Lý Khánh Thành biết những người này về sau khả năng cao đều sẽ do hắn phụ trách, miễn là hắn có thể dẫn bọn họ sống sót trở về.

Lý Khánh Thành hứng gió bấc, hắng giọng một cái, đang muốn lên tiếng, đã có người giành nói:

“Trước tiên nói cho rõ ràng đã. Binh phù từ đâu ra đây?”

Trương Mộ trở mình xuống ngựa, đi về phía trước, gã túm lấy kẻ kia, nâng lên.

“Từ từ đã nào!” Lý Khánh Thành vội vàng quát: “Ưng ca!”

Đường Hồng khoanh tay, vừa xem vừa cười trên nỗi đau của người khác, một tiếng quát lớn vang lên ngoài binh doanh, cả đám run rẩy, nhao nhao vây xem Trương Mộ động thủ, chỉ thấy Trương Mộ tuỳ tiện vừa bắt vừa ném, lúc vung chưởng chém xuống, lúc tung trảo bắt lại, chỉ trong chốc lát người đã nằm la liệt khắp mặt đất đầy bùn.

Chỉ đánh ngã chừng mười tên, lại doạ được cả một đội.

Lý Khánh Thành đang nghĩ nên nói cái gì, Đường Hồng lại nhanh mồm: “Tất cả lên ngựa, đi thôi.”

Trương Mộ không để ý phía sau có bao nhiêu người, trực tiếp dẫn đầu, một mình một ngựa phi thẳng ra cửa thành Lang Hoàn, rất có khí thế ta đến trong vạn người. Đặt cảnh tượng ấy ở trong mắt khiến lòng Lý Khánh Thành sinh ra tư vị khó tả, hắn thúc chiến mã, kề vai phóng đi.

Đường Hồng hô to không nhột tý nào: “Về sau, các ngươi chính là quân binh của Đường thiếu gia, mau đuổi theo.”

Tuyết bay đầy trời, trăm tướng sĩ dũng mãnh theo Lý Khánh Thành và Trương Mộ phi ra khỏi thành Lang Hoàn.

Lý Khánh Thành thật sự là lần đầu dẫn binh, hắn lục tung cả mớ ký ức khuyết thiếu cũng không tìm ra nổi một đoạn hồi ức mơ hồ nào liên quan đến việc ngự binh, nhưng mà hắn nhớ chắc chắn mình đã từng học qua binh pháp, thảo luận binh pháp trên giấy không phải phải con đường đúng đắn, hắn chăm chú quan sát Trương Mộ, đồng thời cũng kiểm nghiệm lại phương pháp hành quân của cả hai.

Dọc bờ Tiêu Cốt xuôi nam, chiến mã tức tốc hành quân, đã đi cách xa Lang Hoàn hơn sáu mươi dặm. Sắc trời dần tối, Lý Khánh Thành cố ý để ngựa chậm lại, lùi ra sau đi giữa đám binh sĩ.

“Ngươi tên là gì?” Lý Khánh Thành khẽ vẩy roi ngựa, đánh vào khoảng không phát ra âm thanh trong trẻo.

Người kia lấy lại tinh thần rồi mở miệng, trả lời không kiêu không hèn: “Tiểu nhân là Lý Hộc, bách phu trưởng (*).” (*) lãnh đạo đội 100 người

Lý Khánh Thành khẽ gật đầu, ra lệnh: “Ngươi ra đằng trước, báo cáo Ưng ca những chiến công mà đội các ngươi từng lập được, nếu huynh ấy không chịu đáp lời thì ngươi cứ tự nói một mình là được.”

Lý Hộc không nhiều lời, giục ngựa đuổi theo Trương Mộ.

Lý Khánh Thành quay ra sau, hỏi từng người một: “Ngươi tên là gì? Ngươi thì sao? Ngươi, bên kia nữa? Cả ngươi…”

Binh sĩ báo danh tính, Lý Khánh Thành lần lượt điểm danh, chiến mã vẫn đi không ngừng nghỉ, Đường Hồng quay đầu ngựa, quát: “Làm rất tốt! Không thể thiếu các ngươi!”

Cả đám binh sĩ nhao nhao đáp cho có lệ.

Một dặm ngoài thành Hà Gian, trời đã tối mịt, Lý Hộc dừng ngựa sau lưng Trương Mộ, kể lại sơ lược chiến tích trong quá khứ của đội mình, Lý Khánh Thành bấy giờ mới biết tham tri đã trao cho hắn một đội quân du kích ngoài biên chế.

Vào đêm hè một năm trước, quân Hung Nô đã tập kích trạm gác trên sông Tiêu Cốt, cả đồn trú quân bảy trăm binh lính tạo thành một tổ, toàn bộ đều bị đồ sát, lúc ấy chỉ có duy nhất một đội này, do đến Phong Sơn vận chuyển lương thảo nên mới tránh được một kiếp nạn lớn. Về sau, họ được quy về thủ thành Lang Hoàn, nhưng do tác phong chiến đấu không hợp với tác phong làm đâu chắc đấy của quân Lang Hoàn, khó mà sắp xếp ổn thoả nên vẫn tạm thời tách riêng, chưa từng hợp nhất hai quân với nhau.

Lý Khánh Thành mơ hồ hiểu được thâm ý của Tham tri – đám người này muốn báo thù cho đồng đội, chẳng trách ai ai cũng mang thần thái hung hãn, cứ như muốn xắn tay áo chuẩn bị lao vào đánh nhau đến nơi, nóng lòng tham chiến.

Đây đích thực là một đám người khó chỉ huy.

Trong bóng đêm, Trương Mộ quay đầu nhìn hắn, đôi mắt ưng tỏa sáng lấp lánh, vừa như đang chờ mong điều gì, vừa như đang trấn an Lý Khánh Thành.

“Ưng ca, Đường Tam…” Lý Khánh Thành ra lệnh.

“Tên ta không phải thế.” Đường Hồng nói không hài lòng.

Trương Mộ giơ tay như muốn cho Đường Hồng ăn thêm một bạt tai, Đường Hồng lập tức thức thời không lên tiếng nữa.

Lý Khánh Thành nói: “Ưng ca dẫn năm mươi người vào thành tìm kiếm, xem bên trong còn ai sống sót hay không. Đường Tam qua đây, các ngũ trưởng (*) cũng thế.” (*) chỉ huy đội 5 người

Trương Mộ không yên tâm nhìn thêm một lúc, Lý Khánh Thành tỏ ý nói: “Không sao đâu, huynh mau đi đi.”

Trương Mộ quay người vào thành điều tra, Lý Khánh Thành phân người nhóm lửa, hỏi Đường Hồng: “Ngày đó tình hình như thế nào, ngươi nói chi tiết một lần xem nào.”

Các ngũ trưởng vây quanh đống lửa, cùng nghe Đường Hồng kể lại hồi ức chiến sự.

Đường Hồng đáp: “Ba vạn quân tiếp viện do kinh thành phái đến, đầu tiên đi từ binh đạo Tây Xuyên, qua Phong Sơn, đang ở ngoài thành Hà Gian chờ lệnh.”

Một ngũ trưởng nói: “Thành Hà Gian không chứa được nhiều binh đến thế.”

Đường Hồng gật đầu nói: “Tướng quân Phương Thanh Dư thấy thành Hà Gian nhỏ, lệnh năm trăm người đến doanh trại bị bỏ không cách ba dặm ngoài thành thu dọn trước, dự định ba ngày sau phân một nửa quân trú ở đó, trong số này có cả ta.”

Lý Khánh Thành hơi nheo mắt: “Sau đó doanh trại bị tập kích?”

Đường Hồng nói: “Nửa đêm hôm đó có quân đến báo Hà Gian bị đánh lén, mà phần lớn quân lại không tập trung chỗ ta. Bọn ta chỉ có năm trăm người, tất cả lập tức quay về hợp quân… Nhưng nửa đêm lại bị kỵ binh Hung Nô chặn đường, ta thấy thành Hà Gian phía xa bốc cháy dữ dội là biết thành thất thủ rồi, đành phải vừa đánh vừa lui về thành Lang Hoàn suốt từ canh ba hôm đó cho đến hoàng hôn hôm sau, sự tình sau đó thì các ngươi đều biết rồi đấy.”

Lý Khánh Thành nhặt củi khô, vẽ ra bản đồ địa hình trên mặt đất, hai bên cách nhau cũng không xa, lại hỏi: “Phương Thanh Dư là người như thế nào?”

Đường Hồng nói: “Phương Thanh Dư là người nhà thái hậu, nghe nói từ nhỏ đã rất giỏi võ thuật, chính là cao thủ đệ nhất Đại Ngu, lại càng thông thuộc binh pháp. Chỉ là y chưa bao giờ dẫn binh, sau đó đảm nhiệm chức thị vệ thái tử…”

Lý Khánh Thành nghĩ ngợi một lúc, nói: “Đã thông thuộc binh pháp thì đúng ra không đến nỗi trúng kế mới phải. Ngươi xem thành Hà Gian bị đốt cháy nhưng trong thành không có bao nhiêu thi thể, so với bị công hãm thì càng giống như là đúng lúc quân thủ thành thưa thớt lại bị quân địch tiến quân thần tốc, cuối cùng tiêu diệt triệt để.”

Đường Hồng cũng không hiểu nổi, Lý Khánh Thành suy luận: “Ta đoán bọn hắn bị tấn công bất ngờ trước nên đã phái phần lớn quân binh ra ngoài, chỉ còn ít quân lưu lại giữ thành, trúng kế điệu hổ ly sơn của người Hung Nô. Đội quân này chưa chắc đã bị diệt toàn bộ, chỉ là bị người Hung Nô dẫn chạy đi mất rồi.”

Lý Khánh Thành ném nhánh cây đi: “Nếu như không phát hiện dấu vết gì ở đây, chúng ta tới thành Phong ở Phong Sơn xem, nếu hai nơi đều không có, khả năng cao là ta đoán đúng.”

Đường Hồng lại nói: “Thế nhưng dù sao Phương Thanh Dư cũng không thể bị thủ đoạn vặt vãnh như thế lừa được…”

Lý Khánh Thành bỗng quay đầu, phát hiện Trương Mộ đang đứng nghiêm trang một bên, chẳng biết đã về từ lúc nào, gã xưa nay không lên tiếng, về cũng không thông báo, cứ lẳng lặng đứng đấy.

“Kết quả thế nào?” Lý Khánh Thành hỏi.

Trương Mộ giao ra một đồ vật, Lý Khánh Thành không khỏi khẽ giật mình.

Kia là cá đồng nhỏ bị hỏa thiêu đến biến thành một màu đen kịt, Lý Khánh Thành dùng tay áo lau sạch cá đồng, lại lấy ra con cá trên người mình, mỗi tay cầm một con, vừa đúng một đôi.

“Kỹ nghệ làm cá đồng ở kinh thành.” Đường Hồng nói: “Tìm đâu ra vậy?”

Trương Mộ chỉ chỉ vào trong thành, Lý Hộc chạy đến, nói: “Chúng ta tìm được rất nhiều người chết bên trong phủ thủ thành.”

Lý Khánh Thành vội vàng lấy bó đuốc, phóng vào trong thành.

Đi được mấy bước, lại cảm thấy thiêu thiếu cái gì quen thuộc, Lý Khánh Thành dừng ngựa quay lại, phát hiện Trương Mộ ngồi xuống cạnh đống lửa, nhìn ngọn lửa chăm chú đến xuất thần.

“Ưng ca, huynh không đi à?”

Trương Mộ không trả lời, lấy tuyết lau sạch sẽ khuôn mặt tuấn tú đen kịt, lại cởi ngoại bào, dùng băng tuyết lau cánh tay.

“Ưng ca?” Lý Khánh Thành nói.

Trương Mộ ngẩng đầu nhìn Lý Khánh Thành phía xa, vết bỏng màu đỏ quay về hướng hắn, Lý Khánh Thành thản nhiên nói: “Nếu huynh mệt thì cứ nghỉ ngơi ở đây đi.”

Trương Mộ lại trầm mặc như trước, Lý Khánh Thành không nhiều lời nữa, dẫn Đường Hồng cùng hơn mười người điều tra địa đạo trong thành.

“Trì Huy, Vương Viễn Dương, Triệu Khởi, mấy người các ngươi…” Lý Khánh Thành thuận miệng phân công, hắn chỉ vừa mới hỏi tên bọn họ lúc nãy, quả nhiên chỉ cần nghe một lần là nhớ: “…canh giữ ở bên ngoài, Đường… Tam, ngươi dẫn theo mười người, cùng ta vào xem.”

Đường Hồng giơ bó đuốc lên, đi vào sâu bên trong phòng bí mật, địa đạo thành Hà Gian nằm dưới hầm trong phủ thủ thành, bên trong có mấy cái xác không đầu. Còn có xác cả người Hung Nô, toàn bộ thi thể đều đeo tấm bảo vệ vai bằng da gắn ba chiếc lông vũ, máu ở cổ đã ngưng tụ thành băng.

“Cá đồng được tìm thấy trên mặt đất ở chính chỗ này.” Một binh sĩ khom người bẩm báo.

Lý Khánh Thành từ chối cho ý kiến, nhíu mày kiểm tra chỗ đó một lát. Đây là Phương Thanh Dư? Hắn cảm thấy không giống lắm.

“Phái mười người, chở những thi thể này về thành Lang Hoàn đi, để Tham tri khám nghiệm… Chúng ta nghỉ ngơi một đêm trong thành, ngày mai đi thành Phong.” Lý Khánh Thành ra lệnh.

Đêm đó Trương Mộ tạm thời ngủ lại bên trong một căn nhà tàn tạ, gió tuyết đã ngừng, bên ngoài mở ra trời đêm quang đãng. Trương Mộ đã thu dọn giường chiếu, Lý Khánh Thành ngủ bên trong căn phòng tồi tàn, mở miệng gọi: “Ưng ca.”

Trương Mộ đang khom người bên ngoài nhóm lửa, nghe thấy thì dừng động tác.

“Cá đồng này ở kinh thành có nhiều hay không?” Lý Khánh Thành cầm cá đồng.

Trương Mộ không trả lời.

Lý Khánh Thành lại hỏi: “Trước khi mắc bệnh, ta đã quen tướng quân Phương Thanh Dư đúng không?”

Cuối cùng Trương Mộ cũng mở miệng.

“Ngươi không quen hắn.” Trương Mộ nói xong câu này, quay người rời đi, Lý Khánh Thành đứng dậy hỏi: “Huynh đi đâu đấy?”

Trương Mộ hiếm khi không canh giữ bên cạnh Lý Khánh Thành, gã đi ra ngoài, rải chăn đệm nằm dưới đất. Lý Khánh Thành thở dài nằm xuống. Không bao lâu sau, có một bóng người chiếu vào ô cửa sổ phía trên.

“Chuyện gì đấy?” Lý Khánh Thành hỏi.

“Suỵt…” Đường Hồng đứng ngoài nói: “Bọn ta mới tuần tra, nhìn thấy một hàng dấu chân đi về phía phủ thủ thành, ngươi lại phái người đi tra đấy à?”

Lý Khánh Thành thay đổi suy nghĩ thật nhanh, hắn đứng dậy ngay lập tức.

Có một hàng dấu chân? Lúc hoàng hôn còn có tuyết rơi che lấp dấu chân bọn hắn, bây giờ tuyết đã ngừng, chứng tỏ mới có người đi vào. Lý Khánh Thành không hề sai ai đi tra lại, huống hồ nếu lại sai người đi thì cũng không thể chỉ phái có một người.

Là người hắn dẫn theo đột nhập phủ thủ thành hay là người từ nơi khác tới? Hoặc là trong thành vẫn còn người sống nhưng nãy bọn hắn không tìm thấy? Không có khả năng này, trong hoàn cảnh thành Hà Gian hoang phế đã lâu, trời đông giá rét, con người không thể sống được. Nếu là người Lý Khánh Thành mang tới thì chắc hẳn kẻ này có liên quan đến việc thành Hà Gian bị phá, không phải nội gian thì cũng là nhân vật phiền phức. Nhưng cũng không thể có khả năng này… Dưới trướng hắn, đại bộ phận đều là binh sĩ thành Lang Hoàn để đó không dùng, sẽ không dính líu đến quân triều đình.

Trong một lúc ngắn ngủi, hắn nảy ra rất nhiều suy đoán, lại từ từ bác bỏ, chỉ còn lại duy nhất một khả năng, đó là có một người khác tới từ bên ngoài.

Lý Khánh Thành mặc áo ngoài, nói: “Ra khỏi đó hay chưa?”

Đường Hồng thấp giọng: “Chưa, phái người bảo vệ xung quanh phủ nhé? Gã thị vệ câm kia đâu?”

Lý Khánh Thành khoát tay nói: “Huynh ấy đang ngủ ở trước sảnh, ngươi không nhìn thấy à?”

Đường Hồng: “Ta từ hậu viện đến nên không thấy, làm thế nào bây giờ, ngươi mau nói đi, chậm một chút kẻ kia chạy mất bây giờ…”

Lý Khánh Thành: “Hai ta qua xem một chút.”

Đường Hồng cầm đuốc không đốt, trên lưng đeo chiến kích dài bảy thước, Lý Khánh Thành mang kiếm, ra hậu viện rồi vòng qua phủ thủ hành, quả nhiên nhìn thấy một hàng dấu chân rõ ràng dưới ánh trăng hướng đến nơi ẩn sâu trong phủ.

“Không chừng lại là người phe ta muốn trộm gà trộm chó.” Đường Hồng nói.

Lý Khánh Thành nói: “Sẽ không đâu, quân pháp như núi, huống hồ muốn đi trộm đồ, cũng phải có người trông chừng, liền một hàng dấu chân, quá nửa là kẻ ngoại lai.”

Tuy Đường Hồng không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không thể không thừa nhận Lý Khánh Thành càng thận trọng hơn mình.

Bọn hắn đi qua sân trước phủ thủ thành, đồng thời dừng lại ngoài tường sân.

Lý Khánh Thành thò đầu ra, chỉ thấy một người đàn ông đang cúi người lục tìm thứ gì đó trong phòng bên, thân trên quấn áo da thú rách rưới, mặt đầy râu ria, tóc tai xoắn xuýt lộn xộn, thắt một sợi dây vải rách bươm. Dưới chân quấn giày bông vải chống lạnh dày thật dày.

Y lục lọi giữa một đống đá vụn ở một góc xó, một lát sau nghiêng mặt qua, lỗ tai giật giật.

Y vừa quay đầu lại, Đường Hồng cùng Lý Khánh Thành nhìn thấy một nửa khuôn mặt đàn ông dưới ánh trăng.

“Không có…” Y lẩm bẩm nói: “Là nghe lầm sao? Ai nấp sau tường viện? Ra đi.”

Đường Hồng chậm chạp giơ tay lên, nắm chặt cán kích sau vai, Lý Khánh Thành ra hiệu không thể động thủ, đứng lên nói: “Ngươi là ai?”

Người đàn ông kia nghe được âm thanh này, vội ngẩng đầu như bị giật điện, mặt đối mặt với Lý Khánh Thành, trông như bị sét đánh.

Da y trắng ngần dù bộ dạng lôi thôi lếch thếch như kẻ lang thang, hai mắt mơ hồ có một tầng chân khí lưu chuyển, con ngươi như mặt nước tỏa sáng.

“Sao người lại ở đây?” Y đứng thẳng dậy.

Lý Khánh Thành: “Đừng lại đây, xin hỏi người anh em họ gì?”

Trong nháy mắt vẻ mặt y cực kỳ cổ quái, như là vừa muốn cười vừa muốn khóc. Y dò xét từ đầu đến chân Lý Khánh Thành mấy lần, cuối cùng Lý Khánh Thành hơi dao động, lấy cá đồng nhỏ trong ngực ra, hỏi: “Ngươi đang tìm cái này à?”

Lông mày y giật giật, nói: “Đúng… Ta đến thành Phong, vốn định xuôi đường đi Tây Xuyên, lại phát hiện quên mang theo một thứ, nên quay lại tìm…”

Lý Khánh Thành tiến lên một bước, Đường Hồng hạ thấp giọng nói: “Đừng qua đó. Ta biết hắn là ai rồi.”

Lý Khánh Thành ẩn ý cười trong mắt: “Ta cũng biết, ngươi là Phương Thanh Dư.”

Kẻ kia như thể nghe được chuyện cười kinh thiên động địa, y đứng trong tuyết cười ha hả, cười đến còng lưng không đứng thẳng nổi nữa, Lý Khánh Thành cau mày nói: “Cười cái gì? Quân triều đình đâu? Để ngươi mang ba vạn quân xuất chinh, ngươi đã dẫn đến nơi nào rồi? Tướng quân Phương Thanh Dư! Ngươi đào ngũ ư?”

Phương Thanh Dư không cười được nữa, hắn nghi hoặc đánh giá Lý Khánh Thành, rất lâu sau đó mới hỏi: “Người bị bệnh nặng, hay là bị đụng đầu?”

Lý Khánh Thành nghe vậy thì trong lòng run lên: “Trước đây ta từng quen biết ngươi à?”

Phương Thanh Dư tiến lên một bước, trong mắt tràn ngập thần sắc khó tả, giống như đang khẩn cầu, lại vừa như đang xin lỗi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chiếc bóng xám phóng qua tường viện, Trương Mộ hét lớn một tiếng, tung đao chém thẳng xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.