Tại một giáo đường màu
trắng ở vùng ngoại thành Luân Đôn, một cặp đôi có gương mặt Đông Phương đang đứng
ở trong điện xanh vàng rực rỡ, đang cử hành nghi thức kết hôn thần thánh.
Chú rể mặc âu phục sẫm
màu, cô dâu thì mặc một lễ phục ngắn tới đầu gối, phối hợp với một cái khăn
chùm đầu dài xinh đẹp, trong thật xinh đẹp.
“Ông biết mình thông minh
làm việc không có sai mà, nhìn đi, đứa nhỏ Thiểu Ưng này quả nhiên là ở trong
lễ hội mà ông sắp đặt tìm được người vợ xinh đẹp.” Thân là chủ hôn Niếp Thiên
Hữu đắc ý nói.
Ba tôn tử khác của ông
Niếp Thiểu Sư, Niếp Thiểu Hổ, Niếp Thiểu Long nhìn thoáng qua, trong lòng đều
hiểu được, sau này ông nội bọn họ sẽ càng nóng lòng tổ chức yến hội, hơn nữa sẽ
là làm đúng tình hợp lý.
“Hiện tại, ông có thể cho
bà nội cùng với ba mẹ các cháu có một công đạo rồi.”
Niếp Thiên Hữu mỉm cười
che kín nếp nhăn ở khóe miệng, trong vành mắt cũng có sầu não.
Nếu bạn già cùng con trai
và vợ bây giờ còn sống thì tốt biết bao nhiêu, bọn họ có thể cùng nhau chia vui
việc bọn nhỏ thành gia lập nghiệp này.
Tự mình hưởng… Aizz, có
đôi khi là tàn khốc.
“Đừng nghĩ nữa.” Niếp
Thiểu Hổ vỗ nhẹ nhẹ bả vai của ông lão. “Bà nội cùng ba mẹ cháu ở trên trời
nhất định cũng đang vui mừng, ông đã đem bọn cháu nuôi nấng như thế này, bọn họ
cũng không có tiếc nuối gì.”
“Cần là cần bà nội của
các cháu còn sống thì tốt biết bao nhiêu.” Lời nói của đứa cháu càng làm cho
Niếp Thiên Hữu càng thêm sầu não. “Công phu may của nàng rất siêu, thường giúp
ông may âu phục, nếu nàng còn sống, nhất định sẽ tự mình làm lụa trắng cho cháu
dâu.”
Tuy rằng lúc bạn già còn,
bởi vì hắn nuôi nhiều động vật lưu lạc quá mà tức giận đến mức ở riêng với hắn
hai mươi năm, nhưng mà hắn vẫn yêu nàng.
Đến lúc vợ chồng Thiểu
Niên cùng bạn già của ông đi rồi, hắn mới khắc sâu đạo lý này, chỉ là đã không
còn kịp nữa rồi, coi như hắn đem những con vật kia vứt bỏ, bạn già của hắn cũng
sẽ không trở về.
“Ông nội, ông xem!”
Niếp Thiếp Sư giơ tay ra,
chỉ vào phía cửa lớn đang mở rộng, một nữ tu sĩ già đang đi vào trong giáo
đường.
Dáng người lão tu sĩ Tây
Phương mượt mà mà khuôn mặt thì nghiêm túc, nữ tu sĩ đã mặc y phục toàn thân
quá chặt chẽ rồi, nhưng… “Tiểu tử chết tiệt này!”
Bất chấp đang đứng ở
thánh đường cử hành nghi thức, cũng bất chấp nội tâm đang sầu não, Niếp Thiên
Hữu sau khi nhìn thoáng qua nữ tu si già kia, hai tay trong nháy mắt run không
ngừng.
Niếp Thiểu Sư cười cười
ái muội. “Xem ra nữ tu si già kia cũng đến cup G đó nha!”
Ông nội bọn hắn có một
khả năng đặc biệt là khi nhìn thấy một bộ ngực lớn thì hai tay sẽ run không
ngừng, hơn nữa cần là cup G mới có thể run.
“Tiểu tử chết tiệt này,
biết rõ nhược điểm của ông rồi còn cố ý bảo cho ông xem, ý định hại chết ông
hả, định để cho ta ở trong mắt của thông gia mất mặt hả…” Niếp Thiên Hữu một
bên mắng một bên nhắm con mắt lại, ở trong lòng bắt đầu đếm thầm.
Mỗi khi ông nhìn thấy một
bộ ngực lớn tay bắt đầu run, ông phải nhắm mắt lại, ở trong lòng khẽ đếm đến
99, như thế khi ông tiếp tục mở mắt ra mới có thể miễn dịch đối với nữ nhân làm
ông mẫn cảm kia.
May mắn, ông cũng sắp
được giải thoát rồi…
“Nghi thức đã hoàn
thành.” Mục Sư tóc vàng mỉm cười với Niếp Thiểu Sư và An Thải Trí nói: “Mời chú
rể hôn cô dâu, cũng mời cô dâu hôn đáp trả chú rể.”
Niếp Thiểu Sư nhấc tấm
khăn trên đầu thê tử ra, ở trên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của nàng ấn xuống một
nụ hôn thật sâu.
An Thải Trí nhắm hai mắt
lại, môi của nàng hơi hơi rung động, tiếp nhận nụ hôn thâm tình của chồng.
Bọn hắn rốt cuộc cũng
phải kết hôn nhanh như vậy.
Nguyên bản nàng cũng
không hề có ý định mới kết giao một năm liền đi vào lễ đường, nàng muốn qua ba
mươi tuổi, ít nhất cũng phải ở trên thương trường thêm vài năm nữa.
Nhưng mà ông xã của nàng
lại không hề nghĩ như vậy, hắn cho rằng nàng ở trên thương trường rất sinh
động, làm hắn không thể yên tâm, cho nên kiên trì sau khi hai người kết giao
được một năm, thì đưa nàng tiếp vào cửa Niếp
gia.
May mắn hắn cũng không
phải là một người vô lý, mà cũng là một cuồng công việc, cũng không hề phản đối
nàng tiếp tục công việc.
Cho nên, từ nay về sau
nàng vẫn có thể có cuộc sống gia đình cùng sự nghiệp an nhàn, nhưng nàng cũng
đã đáp ứng hắn rồi, chỉ cần nàng mang thai, sẽ giao công ty cho người quản lý
chuyên nghiệp, chuyện tâm chăm sóc để sinh con.
Bất quá cũng bởi vì cái
này, trên có chính sách, dưới có đối sách kết quả là ── nàng đã mua rất nhiều
áo mưa cùng thuốc tránh thai rồi.
Thượng đế hãy tha thứ cho
nàng, nàng cũng là vì bất đắc dĩ mà mới làm như vậy, công tác đối với nàng, còn
quan trọng hơn ăn cơm, muốn nàng sau khi kết hôn lấy gia đình làm trọng, nàng
thật sự là làm không được.
Bất quá, nàng cũng đã hứa
hẹn ở trong lòng với hắn, nàng sẽ cố gắng điều chỉnh chính mình, làm cho mình
mau chóng thích ứng làm một người vợ của hắn, chờ tương lai thế giới hai người
bọn họ sẽ thành một gia đình nhỏ ba người, nàng cũng sẽ hoàn toàn lấy hắn làm
trọng, đem công việc đẩy xuống thứ hai.
Nhân sinh là những giai
đoạn khác nhau, không phải sao?
Sự nghiệp tất nhiên cũng
quan trọng, nhưng mà nàng cũng biết có nhiều thứ tiền tài không hề mua được, tỷ
như ── người nhà yêu thương, gia đình ấm áp.
Thiểu Ưng yêu nàng, các
đứa em của hắn đều kính trọng nàng, ông nội hắn cũng đều cực kỳ yêu thương đứa
cháu dâu là nàng, nàng vì hắn mà hy sinh như vậy cũng là đáng.
Một nữ nhân mà trong bất
cứ chuyện gì cũng không chịu nhượng bộ nhất định sẽ biến thành một người đáng
thương, đầu của nàng rất thông minh, sẽ không để cho mình bị biến thành kẻ đáng
thương đâu.
“Thấy không? Ông nội cười
toe toét.”
Niếp Thiểu ƯNg để sát vào
tai thê tử, mỉm cười nói nói.
Tuy rằng ông nội yêu cầu
bọn hắn đến nước Anh tổ chức hôn lễ rất phiền toái, nhưng bây giờ nhìn ông cao
hứng như thế, đi một con đường bôn ba cũng không là gì.
Anh quốc là quê hương bà
cố hắn, lịch sử đã lâu, một quốc gia tôn quý cùng phôn vinh từ xưa, tuyệt đối
có một phong phạm vương gia.
Nhà thờ lớn Baroque Block
này, từng cử hành vô số hôn lễ trang hoàng, mái vòng bằng bạc khí thế to lớn
trang nghiêm, cũng bởi vì ông nội hắn cùng tước sĩ của giáo đường có giao tình
không ít, bọn hắn mới có thể cử hành hôn lễ tại đây.
“Bà nội em cũng rất cao
hứng a.”
An Thải Trí nhìn thấy bà
nội mặc y phục đẹp, đang ngồi ở xe lăn, trong lòng có một chút tiếc nuối bởi vì
phụ thân nàng bị tê liệt toàn thân nên không thể tới xem hôn lễ của đứa con gái
này.
Bất quá, trong lúc này
nói tin tức này với phụ thân đang ốm đau ở trên giường thì ông thần kinh sớm đã
không có phản ứng, lại có thể cao hứng đến mức chảy mước mắt.
Kỳ tích ── đây là kỳ
tích.
Nàng tin tưởng còn có một
kỳ tích nữa, nói không chừng trong lúc nàng nói cho ông biết, ông sẽ được ôm
cháu ngoại thì ông hẳn sẽ cao hứng đến mức mở to mắt nhìn nàng, nàng mong chờ
một ngày kia, nàng mong chờ… Hôn lễ chấm dứt vào buổi chiều, đoàn người chậm rãi
ngủ tại khách sạn năm sao toàn cầu An Thị ở trong trung tâm Luân Đôn.
Nữ tổng tài xinh đẹp cùng
với vị hôn phu mới cưới đại giá quang lâm, trên dưới khách sạn đều nơm nớp lo
sợ, lên tinh thần đến mười hai lần để ứng phó.
Cho nên khi An Thải Trí
tiến vào trong phòng tuần trang mật ở tầng 12 thì vẻ mặt của nàng là thỏa mãn,
khóa trá, tán thưởng.
“Em cảm thấy những nhân
viên này cần được thưởng thêm một chút, thái độ đối với công việc của bọn họ
đều rất hoàn mỹ a.”
Nàng ở trong phòng nghiêm
khắc tuần tra một lúc, rồi thỏa mãn giơ khóe miệng lên.
Phòng không nhiễm một hạt
bụi nào, ngay cả ở khung cửa sổ đều không có, phòng tắm không có một mùi lạ,
toàn bộ đồ dùng ở đây nên ở vào vị trí mà khách du lịch cần.
“Anh cảm thấy em mới cần
tạm thời quên đi thân phận tổng tài, đừng quên em là tới để hưởng tuần trăng
mật đó.” Niếp Thiểu Ưng có chút không vui
nói.
Từ khi bọn họ bắt đầu
bước vào khách sạn An Thị, tiểu nữ nhân này lại là một bộ dạng công việc, cẩn
thận tỉ mỉ điều tra công nhân, đợi cho đến khi không thể nào soi xét được nữa,
nàng mới mặt mày hớn hở, giống như hoàn toàn đã quên rằng một người vợ nên đối
đãi với ông chồng mới cưới của nàng như nào.
“Em đương nhiên không hề
quên.”
Nghe ra vị lão đại này
đang khó chịu, An Thải Trí vội vàng mở ra rương hành lý, xuất ra vũ khí bí mật
của nàng ── một cái áo ngủ màu hồng gợi cảm và quần chữ T.
“Lấy ra cái gì đấy?” Niếp
Thiểu Ưng từ phía sau ôm lấy nàng.
Hắn thật sự nhịn không
được, vừa vào phòng đã muốn nàng rồi, nàng còn cố tình sờ đông sờ tây, giống
như không thể nào dừng lại được, làm cho cơn tức của hắn đều đang lớn lên.
“Không có gì!” Nàng vội
vàng đem vũ khí bí mật nhét lung tung vào trong quần áo.
“Không có gì?” hắn không
tin nhướng nhướng mi. “Không có gì em sẽ khẩn trương sao? Sẽ không phải là công
ty vận chuyển đưa báo cáo đến đi?”
Nữ nhân nếu làm cho hắn
mất vui như vậy, hắn cam đoan sẽ quay đầu bước đi, sau đó đi trên một con đường
tìm gái chơi, có tình một đêm để tức chết nàng.
“Không hề!” Nàng lườm hắn
một cái.
Nàng biết hành vi của
mình có chút quá mức, nhưng cũng không đến mức thái quá đem công việc mang ra.
“Vậy hãy để cho anh xem
rốt cuộc em mang cái gì!” Tayhắn lướt qua nàng với
vào trong rương hành lý, lấy một ít quần áo cùng vật dụng hàng ngày ra, rồi
thuận lợi đào ra được hai vật nhỏ mỏng manh.
Hắn nhiệt huyết sôi trào
ra lệnh cho nàng, cảm giác dưới bụng rõ ràng có biến hóa, ánh mắt nhìn nàng
chằm chằm đã tràn ngập lửa rồi.
Từ sau khi bọn họ định
thời gian hôn lễ, nàng liền không bao giờ cho phép hắn động vào nàng nữa.
Tại sao vậy chứ?
Ngụy biện của nàng là,
nàng cần phải duy trì cảm giác mới mẻ, để tránh hắn vào đêm tân hôn qua loa đại
khái.
Cho nên có thể suy nghĩ
là biết, tháng này hắn bị cấm dục đáng thương đến cỡ nào, hiện giờ thật vất vả
mới có thể dỡ bỏ lệnh cấm, lại nhìn thấy nàng tỉ mỉ chuẩn bị quần chữ T nữa,
hắn không mong muốn chảy xiết mới là kỳ quái.
Nàng cười đắc ý.
Nàng chỉ biến hắn sẽ chịu
không nổi, hắn đã từng yêu cầu nàng mặc qua loại quần lót cực kỳ khêu gợi này,
nàng cũng không chịu, hôm nay coi như cho hắn một lễ vật tân hôn vậy.
Nàng chậm rãi bò lên trên
giường, khiêu khích trước mặt hắn cởi quần áo, sau đó hai chân cân xứng hơi
cong, dùng động tác chậm rãi mà mặc quần chữ T gợi cảm.
Lão Ưng theo sau lập tức
nhiệt tình như lửa đánh về phía nàng, bàn tay gắt gao đem nàng đặt dưới thân,
hắn vuốt ve thân thể xinh đẹp hơn tháng chưa được động vào, tình cảm kiều diễm
mãnh liệt làm cho đêm bắt đầu…
Được ngủ ngon lành rồi
tỉnh là một việc tuyệt vời biết bao nhiêu, không ai quấy rầy giấc ngủ ngon đã
từ lâu không hề xảy ra ở trên người Niếp Thiểu Ưng rồi. Hắn là một người cuồng
công việc, luôn bận lên giữa quýnh lên mới vượt qua, buổi tối thường đến 12h
mới tâm không cam tình không nguyện tới phòng ngủ, mỗi ngày lại cố định để đồng
hồ báo thức 5h để dạy tập thể hình, tiếp theo lập tức đi vào thư phòng làm việc
như trước, sau khi dùng xong bữa sáng, ngay sau đó liền đến công ti làm việc. (miu:
(_ __!) ng` ko biết hưởng an nhàn)
Hắn là một cường nhân,
cuộc sống đối với hắn mà nói không hề đáng kể chút nào, hắn cũng đã sớm quen
rồi.
Nhưng mà sáng nay, khi
hắn ở trong căn phòng yên lặng lịch sự tao nhã này, khi mình mở to mắt thì hắn
mới cảm nhận được việc không có chút áp lực mà ngủ thì thoải mái biết bao
nhiêu.
Hắn ôm An Thải Trí vẫn
còn đang ngủ say, cảm thấy trước mắt mơ hồ không rõ, hình như là mắt không tốt
lắm.
Hắn liền dụi dụi mắt, vẫn
cảm thấy mơ hồ không rõ.
Trong chốc lát sau, hắn
nhìn thấy một hình ảnh ở trước mắt hắn làm hắn không thể tưởng tượng nổi.
Một tổ chức khủng bố công
kích lén vào trong vườn trường Russia kèm trẻ em hai bên đi học, trận chết chóc
này sẽ làm cho 200 trẻ em vô tội tử vong, cũng hàng trăm người bị thương… người
giám hộ trẻ em đi học… hắn kinh hoàng nhảy dựng từ trên giường.
“Trời ạ ──”
Giọng nói to của hắn
khủng bố đến cực điểm đã kinh động đến An Thải Trí, trong lúc nàng mơ mơ màng
màng mở mắt ra thì Niếp Thiểu Ưng cả giầy cũng chưa đi mà chạy ra ngoài.
“Làm sao vậy?”
Nàng vội vàng đứng dậy
khoác lên cái áo ngủ thật dày, ba bước cùng thành hai để đuổi kịp bước chân của
chồng.
“Thiểu Ưng! Anh muốn đi
đâu?” Nàng ở trên hành lang thật dài gọi hắn.
“Tìm ông nội!” Hắn cũng
không hề quay đầu lại nói, ngay cả thang máy cũng không đợi, trực tiếp đi vào
cầu thang bộ.
Các trưởng bối đều được
an bài ở tầng năm, khi hắn tới tầng năm cũng thở dốc, thở hồng hộc, thở như
trâu.
“Ông nội!”
Hắn liều mình gõ cửa, sau
một lúc lâu thì Niếp Thiên Hữu mới ra mở cửa.
“Chuyện gì a?” Niếp Thiên
Hữu nhìn thấy đứa cháu hổn hển, trong lòng đã hiểu rõ, nhưng ông giả ngu hỏi:
“Mọi người đều nói vợ chồng tân hôn hưởng tuần trăng mật đều dễ dàng cãi nhau,
làm sao, cãi nhau với THải Trí sao?”
Hắn cũng không phải là
mới quen biết gia gia này của hắn một ngày, làm sao mà không biết ông ta thực
ra là một ông lão, nhưng cũng không hề hồ đồ.
“Thiệt là, tên tiểu tử
nhà cháu làm sao mà không hề lễ phép với ông nội như vậy đây?” ông già mà không
kính xoa bóp bả vai rắn chắc của cháu trai. “Làm sao, kết hôn liền cứng rắn
rồi, muốn bay sao?”
Niếp Thiểu Ưng nắm hai
vai Niếp Thiên Hữu, vẻ mặt rất ngưng trọng. “Nói cho cháu biết, đây rốt cuộc là
xảy ra chuyện gì?” (miu: sao anh ko đi cứu
đám trẻ kia trc’ đi T_________T)
Hắn không có tầm tình
cùng lão gia này khua môi múa mép, hắn muốn biết tại sao khả năng đặc biệt của
ông nội sẽ truyền sang bên người hắn?
“Cháu phát hiện rồi…”
Biểu tình Niếp Thiên Hữu bỗng nhiên chột dạ.
Làm sao lại nhanh như
vậy?
Ông còn tưởng rằng phải
trở về Đài Loan mới có thể hiển hiện ra, không nghĩ tới công lực của mẹ ông lại
cao như vậy, ở nước ngoài cũng có thể lập tức hiện ra.
“Nói như vậy, là ông nội
đang làm trò quỷ sao?” Hắn biết mà! Hắn biết mà!
“Đừng tức giận như vậy
nha, Thiểu Ưng.” Niếp Thiên Hữu lấy lòng giật nhẹ cánh tay đứa cháu. “Tức giận
là chảy nước mắt đó, cháu trước tiên cứ tỉnh táo lại đã rồi ông sẽ nói cho cháu
biết từ đầu chí cuối.”
“Cháu, rất, tỉnh!” Hắn
hít một hơi sâu. “Ông có thể nói!”
“Là như vậy,” Niếp Thiên
Hữu thật cẩn thận nhìn lên khuôn mặt cháu trai đang xanh mét. “Cháu là đứa cháu
độ lượng nhất, bao dung nhất cũng là một đứa trẻ tốt bụng nhất trong bốn đứa
cháu của ông…”
Niếp Thiểu Ưng không kiên
nhẫn nhếch mép lên.
Hắn dám khẳng định chuyện
này chắc chắn rất nghiêm trọng, nếu không lão gia này sẽ không mãnh liệt tâng
bốc hắn.
“Cho nên a, người độ
lượng nhất, bao dung nhất lại tốt bụng nhất như cháu, nhất định có thể hiểu và
bỏ qua cho nỗi khổ của ông nội, sẽ không tính toán chi li đối với ông nội người
đã nuôi nấng mình.”
“Kỳ thật cũng không có gì
cả.” Nét cười già nua của Niếp Thiên Hữu sáng lạn. “Chẳng qua là bà cố cháu
trước khi chết cho giao cho ông bốn đạo phù chú, bà nói, ông là nhi tử duy nhất
của bà, bà không đành lòng cho ông chịu cho ông chịu khổ cả đời, chỉ cần một
trong bốn các cháu kết hôn, ông có thể giải thoát, không cần tiếp tục chịu nỗi
khổ này.”
Trong lòng Niếp Thiểu Ưng
chợt nảy, có chút dự cảm không tốt. “Nói rõ hơn một chút đi!”
Ngàn vạn lần đừng có
giống ông ta, ngàn vạn lần không cần…
“Còn chưa đủ rõ ràng
sao?” Tiểu tự này chắc cũng đã “ngộ đạo” rồi nha, làm sao mà còn muốn ông nói
rõ ràng, nhiều lời nghe vào cũng chỉ chói tai mà thôi.
“Chưa đủ!” Hắn hét lớn
một tiếng.
Hắn là người bị hại, hắn
có tư cách yêu cầu được nghe giải thích, hắn không muốn chết không minh bạch
đâu.
“Chính là… chỉ cần là
trong các cháu có bất kỳ một người nào kết hôn, liền dẫn người đó đến giáo
đường hôm qua cử hành hôn lễ, sau đó ở trong lúc đồng thời nghi thức kết hôn
hoàn thành, thiêu hủy phù chú…” Niếp Thiên Hữu vẻ mặt vô tội nhún nhún vai.
“Liền giống như ông thôi.”
Giáo đường này là nơi mà
cha mẹ của ông quyết định chung thân, nhất định phải thiêu hủy phù chú ở trong
giáo đường này, thì khả năng này mới có thể đổi vị trí thành công.
Niếp Thiểu Ưng trừng mắt
nhìn ông nội mình.
Giống hắn?
Nói thật đơn giản!
Hắn cũng không tin không
được cái gì, ông nội của hắn phải làm như vậy sao!
“Vậy còn ông? Ông được
cái gì?” Hắn lạnh giọng ép hỏi.
“Ông a?” Niếp Thiên Hữu
cười cười lấy lòng đứa cháu. “Ông không có việc gì a.”
Từ nay về sau, tai nạn
của các quốc gia, nỗi khổ của các động vật cùng bộ ngực lớn của nữ nhân sẽ
không liên quan gì đến hắn nữa, chờ cháu dâu An Thải Trí xinh đẹp của ông sinh
mấy đứa bé đáng yêu đến ôm thôi.
Niếp Thiểu Ưng cũng không
chờ cho tâm tình nhàn nhã, vẻ mặt của hắn như sét đánh ngang tai, thì thào tự
nói.
“Nói như vậy, sau khi
cháu tỉnh dậy, vừa mở mắt sẽ chứng kiến các tai nạn trọng đại sắp phát sinh
trên thế giới…”
Trong đầu hắn hiện lên
những cái trước đây, mỗi sáng sớm đều chứng kiến ông nội luôn quát to một tiếng
từ trong phòng ngủ chạy ra, sau đó vô cùng khẩn cấp gọi điện thoại cho đại sứ
các quốc gia để thông báo… Ông trời!
Hắn không chịu nổi đỡ lấy
mép bàn, giống như đã chết mười lần.
Vì sao phải đối với hắn
tàn nhẫn như vậy?
Hắn là một nam nhân, khi
tức giận liền rơi lệ đã đủ đáng thương rồi, cư nhiên còn muốn cho hắn kế thừa
cái khả năng này, chẳng lẽ ông trời là ngại hắn làm việc chưa đủ nhiều sao?
Còn có, ông nội của hắn
làm sao có thể hãm hại hắn như vậy…
Nghĩ đến đây, hắn vừa tức
liền chảy nước mắt.”
“Đừng khóc nữa, hài tử.”
Niếp Thiên Hữu mèo khóc chuột vỗ vỗ vai cháu trai, hảo tâm đưa cho hắn giấy ăn,
việc không liên quan đến mình, mình cũng không nhọc tâm nói: “Giúp người là gốc
rễ của vui vẻ, về sau bọn họ còn cho cháu tiền thù lao, từ nay về sau cháu sẽ
không lo ăn không lo mặc, cả đời hưởng lạc không hết.” Chỉ là hơi mệt một chút
mà thôi, chỉ là mọi người sẽ quấn quít lấy hắn, muốn hắn chỉ điểm, sau đó hắn
sẽ phiền chết, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh mà thôi. (miu:
ông nội thế này đây [-()
“Nhất định phải có một
phương pháp phá giải!” Niếp Thiểu Ưng không tin tà, liều mình lay hai vai lão
gia này. “Nói cho cháu biết! Cháu làm sao mới có thể phá giải>”
“Đứa nhỏ cháu thật là
thông minh!”
Niếp Thiên Hữu bị lay đến
mắt thấy đom đóm, nhưng mà một chút ông cũng không tức giận.
“Thật sự có?!” Niếp Thiểu
Ưng trong mắt lại lần nữa dấy lên hi vọng.
Niếp Thiên Hữu đắc ý cười
ha ha. “Ông hỏi cháu, châm ngôn sống của Cô Tô Mộ Dung Gia là gì?”
Trong đầu Niếp Thiểu Ưng
hiện lên tám chữ kia ── dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân. (miu: gậy ông đập lưng
ông)
“Biết thì tốt rồi.” Niếp
Thiên Hữu vội vàng lấy ra ba tờ phù chú đưa cho cháu. “Làm theo đi.”
Niếp Thiểu Ưng hồ nghi
tiếp lấy phù chú, mày nhíu lên. “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân… Ý là, vào lúc
mà ông kết hôn tiếp, cháu sẽ đem đạo phù này thiêu hủy?” (miu:
=)))))) ông ý bao nhiêu rồi mà anh còn ý nghĩ này =)))))))
Niếp Thiên Hữu trợn tròn
đôi mắt nhỏ, giơ chân lên. “Sai! Sai! Sai ── sai lầm rồi!” Rất thái quá nha,
lại có thể xuyên tạc ý tứ của ông như vậy, hắn thật ra rất yêu người vợ đã
chết, không có khả năng tái hôn!
“Vậy rốt cuộc phải làm
như thế nào?” Niếp Thiểu Ưng cũng phát hỏa, nước mắt lại ồ ồ chảy xuống, nhưng
hắn đã lười lau, mặc nó cho chảy!
Niếp Thiên Hữu cùng rống
to với hắn, “Vào bất kỳ một hôn lễ nào của em cháu, đem hắn đến giáo đường đó
kết hôn, sau đó cháu tiếp tục thiêu hủy!”
Đứa cháu ngu ngốc này!
~~~^__________^~~~
An Thải Trí phát hiện mấy
ngày tuần trăng mật này, chồng nàng đều không yên lòng.
Bọn hắn mới kết hôn một
tuần lễ, số lần làm tình cũng không cao hơn, nhanh ngán như vậy sao? Như vậy
bọn họ làm sao có thể sống cả đời với nhau?
Nàng nhất định phải nói
chuyện cùng với hắn.
“Thiểu Ưng, anh có tâm sự
phải không, có nguyện ý nói cho em biết không?”
Hai người ngồi ở trong
công viên, bốn phía đều là không khí vô cùng an nhàn.
Dân ở thành phố Luân Đôn
thật sự tốt số, ở trong bãi cỏ còn có một con đường mòn chạy dài, ở trong mở
thêm một đường xi-măng thẳng tắp trơn nhẵn cho những người đạp xe, gạch đá ở hai
bên là cho người khách đi bộ, cư nhiên còn có một nơi để cưỡi ngựa, thật tuyệt.
“Không có gì, đại khái là
không có thói quen nghỉ ngơi đi.” Niếp Thiểu Ưng nhíu lại lông mày nhìn bồ câu
ở quảng đường phía trước.
Hắn thật sự khó mở miệng
trả lời được.
Cái bí mật thần bí của
gia tộc mình, hắn kỳ thật cũng không có ý để cho Thải Trí biết, những năng lực
này cũng không hề bình thường, hắn sợ sẽ dọa nàng chạy mất.
Trước kia, hắn chỉ có một
mỗi khả năng, Thái Trí cũng biết, nhưng bây giờ hắn đã có nhiều hơn, về sau bọn
họ còn muốn sống cả đời với nhau, hắn làm sao mà giấu diếm được nàng đây?
“Nguyên lai là như vậy.”
Nàng tiêu tan hoài nghi,
cũng bởi vì nàng cũng vậy.
Xem ra vợ chồng bọn họ
cần phải được nghỉ ngơi nhiều hơn nữa mới được, buộc chặt cuộc sống sẽ tổn hại
đến thể xác và tinh thần, trước kia lúc độc thân đã vậy, hiện tại bọn họ đều
phải có trách nhiệm với đối phương, cần phải để cho thể xác và tinh thần đều
duy trì ở trạng thái tốt nhất mới được.
Bỗng dưng, Niếp Thiểu Ưng
đột nhiên lấy đi bao mứt quả mà nàng đang ăn, đem mứt quả toàn bộ ném ra phía
trước.
“Anh đang làm cái gì
đấy?” An Thải Trí kinh ngạc nhìn hành động của hắn.
Đây chính là đồ ăn vặt
yêu thích của nàng, mang từ Đài Loan đến cho đỡ thèm, hắn làm sao có thể đổ
xuống hết.
“Những con bồ câu này
muốn ăn.” Hắn vô thức nói.
“Anh nói cái gì?” Nàng
càng kinh ngạc.
Bồ câu làm sao mà có thể
muốn hắn mứt quả được?
Còn nữa, coi như bồ câu
thật sự nghĩ như vậy, hắn làm sao mà biết?
Nhưng mà, nói cũng kỳ
quái, đám bồ câu kia thật sự tới gần đám mứt quả kia, thỏa mãn mổ.
Cảm ơn, cảm ơn, đồ ăn gì
đó của Đài Loan các ngươi thật ngon nha, chua chua ngọt ngọt, thật là một món
ăn vặt tuyệt vời, lần sau có cơ hội đến Luân Đôn thì nhớ rõ mang thêm một ít
cho chúng ta ăn nha… Bầy bồ câu cảm ơn Niếp Thiểu Ưng làm mày hắn đang nhíu
chặt hơi giãn ra.
Tuy rằng hắn rất không có
thói quen dùng ánh mắt như vậy để nói chuyện cùng với động vậy, nhưng mà trước
khi các đệ đệ của hắn chưa kết hôn thì không được lộ ra dấu hiệu nào, hắn cũng
chỉ có thể tận lực cho thành quen.
“Chúng nó thật sự ăn
nha!” An Thải Trí rất hưng phấn, vội vàng cầm máy ảnh trong túi ra. “Này rất
thú vị, ông xã, giúp em chụp một bức ảnh cùng với bồ câu ăn mứt quả nha!”
Nàng nhẹ nhàng tiêu sai
đi đến giữa đám bồ cầu ngồi xổm xuống, khóe môi xinh đẹp lộ ra nụ cười sáng
lạn.
Ưng Thiểu, vợ của ngươi
thật thú vị nha…
Nhìn thấy đám bồ câu
không ngừng nháy mắt ra hiệu, hắn nhún nhún mi.
Cảm ơn, bất quá ta trong
thời hạn ngắn sẽ không đến nơi này nữa, trừ phi có đứa em của ta muốn kết hôn.
Nhóm bồ cầu nói tới nói
lui với hắn mỉm cười nhìn hắn… Như vậy chúng chuyện của ngươi thành công.
Cảm ơn… Hắn cầm lấy máy
ảnh, nhắm ngay nụ cười tươi chân thành của An Thải Trí.
Người vợ xinh đẹp của
hắn, chỉ mong hắn có thể có dũng khí thẳng thắn với nàng.
Bỗng dưng trong ảnh xuất
hiện một hình ảnh, một nữ tử tóc vàng có khối lượng kinh người từ trong công
viên đi qua, cái bộ ngực hùng vĩ kia ít nhất là cup H
Đáng chết!
Hắn phát ra một tiếng
nguyền rủa, hai tay không thể khống chế run rẩy…