Sự việc của Thư Duyệt Yểu vẫn đang tiếp diễn không dứt, nhiều lần lên hot search, hoàn toàn chiếm hết thời gian hóng “drama” rảnh rỗi của mọi người.
Ứng Trường Lạc không nhiều bạn bè, nhưng vẫn nắm được tình hình hiện nay thông qua vòng bạn bè của mình.
Khúc Sở đăng: [Mặc cho trăm ngàn loại nghi ngờ và nhiều bằng chứng từ các phía khác nhau, tôi vẫn luôn tin tưởng bạn của tôi, làm phiền hủy kết bạn với tôi nếu bạn mắng họ nhé.]
Dung Lỗi mắng thẳng: [Biết rõ trong vòng bạn bè có tôi mà còn chửi Thư Duyệt Yểu bỉ ổi và đồn Văn Lạc Hành bị người ta cắm sừng, xin hỏi con mẹ nó mấy người là chủng loại ngu xuẩn gì vậy?]
Đúng lúc này, Từ Khấu Huyền đã sửa lại xong danh sách ám sát, Lâm Cố Nhược chia sẻ hình ảnh kèm chữ: [Dịch vụ mai táng Một Con Rồng, chào mừng bạn chọn mua.]
Bạn bè cập nhật theo dòng thời gian thực, Trì Tại Dã ngàn năm không đăng vòng bạn bè, đã tag thẳng tên của một người nào đó.
Ứng Trường Lạc không thể làm gì cả, cô nghiêm túc lưu lại từng danh sách ám sát, đồng thời nhấn thích cho bạn bè.
Trong trò khôi hài gây xôn xao khắp nơi này, bạn bè đều đứng về phía Thư Duyệt Yểu, về phần người lạ thế nào thì tùy họ.
Chẳng phải Nhân dân tệ, đâu cần ai nấy phải thích chứ?
Đương lúc hốt hoảng, Thư Duyệt Yểu đã quên mất việc đưa điểm tâm cho Ứng Trường Lạc, bèn viết một tin dài giải thích rất trôi chảy.
Câu cuối cùng là: [Chị bảo bố chị đưa điểm tâm rồi, vẫn nhớ nhóc Trường Lạc thích ăn bánh mơ của quán này nhất. Mặc dù bay thẳng nhưng đến Đế Đô cũng đã hơn mười giờ rồi, em nhận được thì phải ăn hết đấy 0w0.]
Ứng Trường Lạc chọc vào bánh ngọt, đôi mắt hoa đào cụp xuống, người dịu dàng như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm trách móc được chứ? Nhưng cô cũng không biết nói gì cả, Thư Duyệt Yểu đã che giấu một phần thân thế và tên tuổi, có ai mà không tồn tại mấy bí mật khó nói đâu?
Nếu tự mở blog, viết câu chuyện yêu thầm với Khúc Sở, cô chắc chắn cũng sẽ che giấu nickname đến chết.
Có một vài nghi hoặc cần được giải đáp, Thư Duyệt Yểu sẽ không xem Trì Tại Dã như người ngoài, còn Trì Tại Dã lại biết rõ thói quen sống của Thư Duyệt Yểu như lòng bàn tay, cẩn thận chăm sóc, bởi vì bọn họ là chị em ruột.
Dạo trước, Ứng Trường Lạc cứ nghĩ khi mối tình này kết thúc, người đau khổ nhất chắc hẳn là Thư Duyệt Yểu, cô ấy đã yêu quá nhiều năm rồi, tỏ tình thất bại cũng chẳng nản chí.
Nhưng kết cục nằm ngoài dự đoán, Văn Lạc Hành mới là người hèn mọn, quay đầu dầm mưa tìm nhẫn, lên hot search xin lỗi, từ chức ở tập đoàn.
Cô nhíu mày bảo Khúc Sở: “Em thật sự không hiểu.”
Nếu một người thực lòng yêu Thư Duyệt Yểu tới thế, cớ sao lại khiến trái tim cô ấy chết lặng chứ? Vì sao không giữ cô ấy lại?
Ứng Trường Lạc chưa từng thích bất cứ ai ngoại trừ Khúc Sở, cô ghét tất cả các hành vi dùng danh nghĩa yêu thương để tổn thương người khác.
Khúc Sở nửa quỳ gối trên ghế sô pha, dùng ngón tay vuốt thẳng lông mày của cô, khàn giọng đáp: “Không hiểu là chuyện tốt đấy.”
So với việc nếm trải mọi cay đắng khổ sở, Khúc Sở càng hy vọng, Ứng Trường Lạc mà mình nâng niu chăm sóc ở đầu quả tim, không cần phải trải nghiệm điều gì cả.
***
Khi Ứng Trường Lạc gặp lại Văn Lạc Hành, anh ta nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, chàng trai nhắm mắt ngủ, vẻ mặt khó chịu, trán đẫm mồ hôi, tựa như đang gặp ác mộng.
Mặt anh ta trắng bệch, như không còn một giọt máu, cằm mọc gốc râu, kim được ghim vào mu bàn tay phải, tay trái đã được quấn thành chiếc bánh ú.
Nếu không phải mọi người đang tụ tập trong phòng bệnh, hẳn Ứng Trường Lạc sẽ hoài nghi tầm nửa phút về việc liệu mình có đi nhầm không.
Cô chẳng tài nào liên hệ được giữa Văn Lạc Hành bình thường cương quyết không ai bì nổi với người yếu ớt này.
Nhưng dẫu có ngàn vạn kiểu không muốn hiểu, Văn Lạc Hành vẫn là anh em tốt của Khúc Sở, về tình về lý, cô nên đến thăm một chút.
Người sống trên đời, bị tình cảm trói buộc rất nhiều.
Dung Lỗi ngồi bệ vệ trên ghế sô pha, cay nghiệt hô: “Văn Lạc Hành, cậu muốn tỉnh thì tỉnh, không tỉnh thì ngủ tiếp, đừng chơi trò nửa tỉnh nửa mê với ông đây, ông không rảnh đợi cậu ngủ đủ đâu, còn một đống việc đấy.”
Ứng Trường Lạc ngồi vắt chéo hai chân trên chiếc ghế sô pha tiếp khách khác, chiếc áo thun lệch vai bị cọ hơi trượt xuống, Khúc Sở cúi người, kéo một góc lên, tình cờ thấy hình đồ ăn trong điện thoại cô.
“Đói bụng à?” Anh mở điện thoại của mình ra, dịu dàng dỗ dành: “Em từng nói muốn ăn quán này đúng không? Chúng ta chờ ba phút, nếu Văn Lạc Hành vẫn chưa tỉnh thì anh dẫn em đi ăn.”
Giọng điệu “ngự tỷ” lạnh lùng lười biếng vang lên, Ứng Trường Lạc ngẩng đầu trả lời một chữ duy nhất: “Vâng.”
Khúc Sở canh thời gian rất sít sao, anh đã nói ba phút thì thật sự cài đồng hồ đếm ngược, số giây trên màn hình không ngừng thay đổi.
Dung Lỗi cũng sắp hết kiên nhẫn, đầu ngón tay không ngừng chạm vào màn hình điện thoại, cố tỏ vẻ hỏi Cố Ý: “Đại tiên Cố Ý, ngài tính lâu rồi, rốt cuộc có đúng không vậy? Con trai con là Văn Lạc Hành còn tỉnh lại được không?”
Cố Ý lắc lư đến trước giường của Văn Lạc Hành, cúi đầu, vươn tay vỗ mặt anh ta: “Này, ráng trụ vững xíu, mấy anh em đều đợi cậu đấy, Ứng Ứng cũng đói rồi. Cậu mà không chịu tỉnh, A Lỗi và em gái cậu ấy, A Sở và cô chủ nhà cậu ấy sẽ đi ăn cơm đó, không ai nghĩ kế cho cậu nữa đâu, cậu suy nghĩ kĩ nhá.”
Có khác nào đang gọi hồn đâu chứ, Ứng Trường Lạc không thấy nhưng lại hiệu quả thần kỳ, Văn Lạc Hành ở trên giường nói giọng ồm ồm: “Câm miệng.”
Cố Ý tức giận đến mức giậm chân quát: “Với cái tính chó này của cậu, Yểu Yểu quả thật là Quan Thế Âm Bồ Tát đó cậu biết không? Con mẹ nó vừa cậu lắm lắm, tôi mặc kệ cậu.”
Tề Minh Bạch, trợ lý của Văn Lạc Hành, bèn than thở giữ Cố Ý lại, nói lời hay ý đẹp khuyên nhủ: “Cậu Cố, cậu nói xem, cậu đến cũng đến rồi, không cần tức giận với anh ấy đâu, cũng chẳng phải mới ngày đầu biết nhau đúng không, chắc là quen rồi mà.”
Ứng Trường Lạc ngồi gần cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu vào.
Cô không thích phơi nắng nhưng lại lười đổi chỗ, Khúc Sở đứng nghiêng người, che chắn hơn một nửa cho cô.
Đôi mắt hoa đào khẽ cụp xuống, khối rubik 9x9 trong tay đã được xoay xong, Ứng Trường Lạc ngước mắt, lạnh lùng hỏi: “Vẫn luôn như vậy sao? Khúc Sở, em đói rồi.”
Khúc Sở bóp ấn đường, giữa xác suất Văn Lạc Hành xuống mồ và việc cô chủ đang đói, anh đang tính toán xem vấn đề nào lớn hơn, cuối cùng anh ấm áp nói: “Vậy anh dẫn em đi ăn cơm trước.”
“Đến cũng đến rồi.” Dung Lỗi cũng đang chơi rubik 9x9, ngón trỏ dịch chuyển một hàng khác màu, khối rubik được xoay xong nằm trong lòng bàn tay, anh ta nhàn nhạt bảo: “Chỉ cho Văn Lạc Hành thêm mười phút thôi, nói chuyện rõ ràng, ông đây không muốn đổi sang ngày khác rồi tốn thời gian đến đây nữa.”
Dung Lỗi bất chợt trầm giọng xuống, nụ cười bất cần đời biến mất: “Ngoài ra, một nguồn tin khác cho hay, ông chủ nhỏ của Trì thị ở Hồng Kông, Trì Tại Dã đã được đón đến tập đoàn Văn Dật vào hai mươi phút trước. Các cổ đông cấp cao của Văn Dật, ngoại trừ người đang nằm trên giường đây, đều tới đông đủ. Tôi không tin Tổng giám đốc Trì nhỏ xuất hiện ở Văn Dật vào lúc này chỉ để ngồi lê đôi mách đâu, tôi nhất định phải biết rõ, rốt cuộc Văn Lạc Hành đã làm chuyện gì mới ra nông nỗi như bây giờ.”
“Nếu nhà họ Trì tiêu tiền như nước, lập quỹ phòng hộ với Văn Dật thì chắc chắn thị trường tư bản sẽ có động thái lớn, xui xẻo nhất là phải phân tán cổ phiếu. Về tư, tôi muốn hiểu rõ, về công, tôi đang làm việc ở bộ phận ngân hàng đầu tư của OM, cậu ta phải tỉnh dậy ngay.” Dung Lỗi cúi đầu nhìn thời gian: “Chờ cậu ta mười phút, không tỉnh thì giội nước cho tỉnh.”
Văn Lạc Hành nửa tỉnh nửa mê nghe mắng hồi lâu, cắn răng nắm lấy rào chắn bên giường hơi ngồi dậy, đã nghe thấy Dung Lỗi vỗ tay đầu tiên: “Cậu nhìn xem, tôi nói mà, con người không chịu nổi khi bị nhắc đến mãi đâu, quả là kỳ tích của bệnh viện.”
Bác sĩ Khúc chu đáp nâng cao giường lên cho anh ta dựa vào, giễu cợt: “Cậu Văn, cậu muốn làm đến bước thứ ba là treo cổ sao? Anh em dựng sân khấu kịch cậu xong rồi, cậu tự lên sân khấu diễn đi.”
“...” Văn Lạc Hành ngước nhìn, ánh mắt vô hồn, anh ta muốn gõ đầu nhưng mu bàn tay ghim kim đã ghìm lại, chỉ đành khàn giọng nói: “Yểu Yểu chặn tôi rồi, tôi không liên lạc với cô ấy được.”
Khúc Sở bỗng lùi lại hơn nửa bước, khoanh tay tỏ vẻ không liên quan đến mình, mặc kệ.
Văn Lạc Hành ngẩng đầu rồi cúi đầu, yết hầu nhấp nhô, lấy lại tỉnh táo, trầm giọng gọi: “Anh Lỗi.”
Dung Lỗi vẫn ngồi im, mân mê chiếc điện thoại, mỉm cười: “Tôi không gọi, Nhược Nhược sẽ giết tôi mất.”
Cố Ý cũng không đợi Văn Lạc Hành cầu xin mình, đã từ chối ngay: “Quẻ tượng của tôi bảo tôi đừng gọi điện cho Yểu Yểu. Cậu cũng biết mà, tôi theo hệ tâm linh, sợ làm trái quẻ lắm, cậu mời người cao minh khác đi.”
“Tôi có việc muốn nói với Yểu Yểu, xin nhờ đó.” Lồng ngực Văn Lạc Hành phập phồng, thở dài, ngập ngừng nài nỉ: “Cầu xin các cậu đấy.”
Anh ta đảo mắt một vòng, sau cùng quay về với Khúc Sở, ánh mắt tha thiết.
Khúc Sở im lặng lấy điện thoại trong túi ra, vừa định cúi đầu tìm số của Thư Duyệt Yểu.
Chợt xuất hiện hai ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo giữ điện thoại lại, Ứng Trường Lạc lạnh lùng ra lệnh: “Buông tay.”
Khúc Sở nghe theo buông ra, điện thoại bị Ứng Trường Lạc tịch thu.
Anh nhún vai giải thích: “Thấy rồi chứ? Không phải tôi không muốn giúp cậu, là ‘nóc nhà’ của tôi không cho rồi.”
Ứng Trường Lạc giống mẹ, sở hữu đôi mắt hoa đào dào dạt ý cười như anh họ Dung Lỗi, nhưng đường nét rõ ràng sắc bén hơn, mặt mũi tinh xảo, dung mạo lạnh lùng xinh đẹp, bình thường đã lạnh như băng, lúc tức giận thì khí chất bức người.
Khúc Sở chăm cô đã lâu, chưa từng thấy anh dạy dỗ Ứng Trường Lạc thành công, chỉ thấy Ứng Trường Lạc ngày càng biết cách đối phó với Khúc Sở thôi.
Cuối cùng, cuộc điện thoại không ai muốn nhận này được thực hiện bởi Tề Minh Bạch, người không thân với Thư Duyệt Yểu nhất trong số đám người vây xem ở phòng bệnh.
Tề Minh Bạch bắt đầu giải thích lý do tại sao năm đó Văn Lạc Hành tổ chức tiệc sinh nhật hai mươi tuổi cho Thư Duyệt Yểu, rồi vì lẽ gì mà không thể tham gia.
Đây là câu chuyện dám làm việc nghĩa, không muốn bạn gái lo lắng nên tự mình gánh vác, còn Thư Duyệt Yểu chỉ đơn giản kể mọi người nghe một hồi ức xưa.
Giọng nói cô ấy ngọt ngào: “Nếu Khúc Sở ở đó thì Ứng Ứng nhà ta cũng ở đó đúng không?”
Ứng Trường Lạc không ngồi, dựa vào bên tường im lặng, hồi lâu sau cô mới lên tiếng: “Em đây.”
Thư Duyệt Yểu thản nhiên cười: “Vậy làm phiền em ghi âm lại giúp chị, có vài lời chị chỉ muốn nói một lần, lười lặp lại. Mấy ngày nữa chị mời em đi xem hải cẩu và ăn cơm nha, em muốn ăn gì?”
“Được, mấy ngày nữa đợi chị dư dả thời gian, sẽ hẹn em ăn lẩu.” Vừa dứt lời, Thư Duyệt Yểu đã thay đổi giọng điệu, hững hờ hẳn.
Chất giọng êm ái của cô ấy mang theo chút hờn dỗi, là giọng em gái mềm mại tiêu chuẩn.
Không đề cập tới kỉ niệm yêu đương, cô ấy kể về tình yêu thầm kín xót xa đau khổ và câu chuyện tình yêu công khai mà mọi người đều biết, giọng nói vẫn như trước, chẳng hề bỏ sót chi tiết nào.
Thư Duyệt Yểu nói đến tình cảm mấy năm qua dành cho Văn Lạc Hành, rơi vào bước đường cùng, tình trạng ăn uống quá độ sau khi bị cô lập, chứng cuồng loạn, từng trải nghiệm đau khổ khi xưa, đây là lần đầu tiên cô ấy bộc bạch tất cả cho nhóm Ứng Trường Lạc nghe.
Nhiệt độ hạ xuống từng giây theo lời nói của Thư Duyệt Yểu, chạm mức đóng băng rồi nhưng vẫn chưa dừng lại, ai nấy cũng thấy lạnh sống lưng.
Bầu không khí trong phòng bệnh như đang bơm khí ni tơ nồng độ cao vào liên hồi, thoáng chốc đã cháy bùng lên.
Dung Lỗi liếm hàm răng, khóe môi co rút, nét mặt âm u.
Khúc Sở tháo kính mắt ra cất vào túi áo sơ mi trước ngực, tay phải bóp mạnh vào xương lông mày để trấn tĩnh, tay trái nắm lấy tay Ứng Trường Lạc, hờ hững vuốt ve đầu ngón tay cô thư giãn.
Việc đầu tiên Khúc Sở nghĩ đến giữa giông tố là nắm chặt tay cô.
Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, tay đứt ruột xót, máu nóng rực kết băng, Ứng Trường Lạc hít thở theo tiết tấu của Khúc Sở, chẳng còn nghẹt thở nữa.
Văn Lạc Hành cắn chặt răng lắng nghe, anh ta bấm vào lòng bàn tay, vết thương bên tay trái được băng bó lại nứt ra, mái chảy dọc theo ngón tay, trên tấm chăn trắng toát nở rộ từng đóa hoa hồng tươi đẹp.
Khúc Sở nhíu chặt mày quan sát nét mặt cô chủ nhà mình, thấy cô không ghét màu máu thì mới yên tâm.
“Trừ phi Văn Lạc Hành đưa ma hoặc qua đầu thất, nếu không thì đừng liên lạc với tôi vì anh ta nữa, tôi nói bấy nhiêu thôi, cúp đây.”
Thư Duyệt Yểu thẳng tay cúp máy.
Tiếng “tút tút” quanh quẩn trong phòng bệnh, ai nấy vẫn còn chấn động bởi nội dung cô ấy đã kể.
Đôi lúc Ứng Trường Lạc cứ ngỡ mình đang nằm mơ, thế nhưng nhiệt độ cơ thể và ánh nhìn chăm chú của Khúc Sở đã nhắc nhở cô, đây là thực tế.
Tâm trạng của mỗi người đều hết sức phức tạp, họ trầm ngâm tự hỏi.
Có kinh hãi, có đau lòng, có ngạc nhiên, có hoang mang khó hiểu, chờ đợi bao cảm xúc đang quấy phá tâm hồn này sẽ kết thúc.
Họ nhìn lại bản thân, liệu mình thật sự quen biết người nằm trên giường à, những năm tháng nâng chén suốt đêm đó từng tồn tại sao?
Đến lượt Ứng Trường Lạc nắm lấy tay Khúc Sở, cô chơi đùa với từng ngón tay, ngón tay thon dài bị bắt lấy khẽ cử động giữa không trung.
Người tiêu hóa xong đầu tiên là Cố Ý, bởi vì anh ta đã đích thân trải nghiệm bữa tiệc rượu trở mặt của Văn Lạc Hành và Thư Duyệt Yểu khi ấy, Văn Lạc Hành nhập viện cũng do anh ta đưa tới.
Anh ta vứt đi chiếc mai rùa chưa bao giờ rời tay mình và than thở, Dung Lỗi siết chặt tay ép hỏi.
Hội bạn này chẳng biết làm gì ngoài việc bao che khuyết điểm.
Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, nhưng rõ ràng Thư Duyệt Yểu là lòng bàn tay.
Dung Lỗi hỏi một câu, Văn Lạc Hành đáp một câu.
Từ đằng xa, vô số đám mây kéo tới che lấp mặt trời ngoài cửa sổ, phòng bệnh vốn sáng ngời chợt tối sầm.
Đám mây bành trướng, che khuất bầu trời, ắt hẳn sẽ không bay đi trong thời gian ngắn.
Ứng Trường Lạc dùng một tay để lướt tin nhắn, Thư Duyệt Yểu chia sẻ bài hát cho cô, là bản live “Anh Không Có Kết Quả Tốt Đâu” của Lý Huệ Mẫn.
Yểu Của Bạn: [Chờ lát nữa Ứng Ứng tiện tay thì gửi giúp chị nha!]
Không Có Ai: [Được ạ.]
Lời chất vấn nghiêm nghị và âm thanh đáp lời khàn khàn xen lẫn tiếng ho khan lần lượt vang lên.
Ứng Trường Lạc nhạt nhẽo quan sát cảnh trước mặt.
Dung Lỗi bất chợt tung đấm, cú đánh nóng nảy mạnh mẽ, Văn Lạc Hành không tránh né, cũng chẳng buồn chớp mắt.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nắm đấm của Dung Lỗi vừa chạm vào chóp mũi của Văn Lạc Hành thì đã dừng lại.
Hôm qua Cố Ý đã đặc biệt đưa Văn Lạc Hành vào bệnh viện, và anh ta đã đánh cược thành công, không một người đàn ông chính trực nào lại ra tay đánh nhau với bệnh nhân nằm trên giường bệnh đã mất khả năng phản kháng cả.
Khúc Sở hiếm khi thể hiện sự vui mừng hay tức giận, anh lạnh giọng xen vào: “Cậu chủ, cậu không nói được nữa, hay không hề có việc khó nói?”
Văn Lạc Hành mím môi không đáp, Khúc Sở cụp mắt dịu dàng bóp ngón tay của Ứng Trường Lạc, cô hiểu ý buông ra, sau khi ngước lên, đôi mắt sau lớp kính gọng vàng lại hiện đầy vẻ u ám.
Anh tiến lên, đẩy bả vai Văn Lạc Hành thúc giục: “Cậu nằm vào bên trong đi, tôi bị cậu chọc tức đến mức không đứng vững nữa rồi.”
Văn Lạc Hành dịch sang bên phải, Khúc Sở mở vách ngăn một bên ra, bắt đầu đâm chọc: “Cậu có thể phân biệt rõ được bệnh trầm cảm và cảm xúc hậm hực đúng không? Nỗi đau của người bị trầm cảm thì tôi không lắm lời với cậu, là bệnh có khả năng tái phát cao…”
Bác sĩ Khúc là người trong ngành, nói câu nào đau câu đó, một tay Văn Lạc Hành nắm chặt vào tay vịn bảo vệ, gân xanh hiện rõ, tay còn lại chống lên chăn, hoa máu vẫn đang lan ra, phần màu đậm nhất nằm dưới lòng bàn tay, thấm lên xung quanh, thân thể run lẩy bẩy, mở to mắt, trống rỗng vô cùng.
Khúc Sở hờ hững liếc qua khuôn mặt anh ta, không hề muốn dừng lại, tiếp tục nói, giọng nói quanh quẩn trong phòng bệnh to như vậy, âm vang đầy sức sống, chữ nào cũng như châu như ngọc.
“Tôi nói này Văn Lạc Hành, cậu buông lời tàn nhẫn với Yểu Yểu, cô ấy rời đi không thèm ngoảnh đầu lại, còn cậu dầm mưa cả đêm, khóc bù lu bù loa, chỉ trời chỉ đất thề độc kiếp này không cưới không yêu ai ngoài Yểu. Hôm sau lại quỳ nhặt lại chiếc nhẫn kim cương mà cậu tức giận vứt bỏ trong bùn, tự mình thấy thỏa mãn, nhưng thực chất nước mắt của cậu chỉ là nước muối sinh lý, chiếc nhẫn cậu tìm về cũng chỉ là món quà chưa tặng mà thôi.”
Bờ môi của Văn Lạc Hành thẳng băng, đôi mắt sắc bén hơi cụp xuống, anh ta nghe rất nghiêm túc, không cắt ngang, không giải thích.
Gió đã ngừng thổi, cỏ cây đứng yên, ánh nắng đang cắn nuốt bóng tối trong góc tường, Cố Ý mở cửa sổ ra, để hơi lạnh của máy điều hòa và luồng nhiệt bên ngoài cân bằng với nhau, cuối cùng nhiệt độ không quá lạnh nữa, anh ta tùy ý lấy những đồng xu trên bệ cửa sổ rồi cất đi, lười biếng quay đầu nhìn Văn Lạc Hành.
Ứng Trường Lạc vẫn luôn dõi theo Khúc Sở, ngón tay sờ mặt gương trơn nhẵn của màn hình điện thoại, thầm nghĩ thật tốt, đây là người mình thích, quan niệm sống đứng đắn luôn sở hữu góc nhìn đa chiều.
Dẫu quan hệ của Khúc Sở và Văn Lạc Hành có tốt đến đâu, cũng không hề ảnh hưởng đến phán đoán của anh đối với mọi việc.
“Tên người thương mà cậu gọi khi say mèm chỉ là cái tên thuận tiện gọi trong mơ mà thôi, Yểu Yểu không nghe được đâu. Lúc một người bảo một người đang đau lòng rằng cậu đau khổ thế nào, yêu cô ấy bao nhiêu thì đó cũng chẳng phải tình yêu. Người mà ngay cả câu “Anh yêu em” cũng cần người khác truyền đạt thì hoàn toàn không xứng đáng có được tình yêu.” Khúc Sở nhoẻn miệng mỉm cười, mỉa mai: “Tôi mặc kệ rốt cuộc cậu có bóng ma tâm lý gì, trải qua chuyện gì kinh khủng không thể đối mặt, có thể nói ra được nỗi đau khổ của gia đình bằng tám ngàn chữ hay chưa, nhưng bất luận là điều nào kể trên thì con mẹ nó chứ, cũng không phải lý do để cậu chà đạp tình cảm của người khác, giày xéo tình yêu chân thành đó nhé. Có bệnh thì phải nhanh chóng chạy chữa, lát nữa cậu có thể lên lầu đăng ký vào khoa Tinh thần Tâm lý.”
Sau khi Khúc Sở nói xong, Cố Ý đợi thêm một lúc rồi mới lên tiếng, chậm rãi nói: “Lời nên nói thì A Lỗi và Khúc Sở đều đã nói, vậy tôi chỉ tặng cậu một câu thôi.”
Văn Lạc Hành máy móc gật đầu.
Khuôn mặt Cố Ý hiện ý cười, anh ta bất cần đời nói: “Giang Tẫn tốt hơn cậu, tôi xem trong tấm ảnh hot search, Yểu Yểu đứng cạnh cậu ta rất vui vẻ. Giang Tẫn xứng hơn cậu nhiều, hoàn cảnh gia đình cũng phù hợp, cậu có thể yên tâm rồi, đừng dây dưa với Yểu Yểu nữa.”
“...” Văn Lạc Hành ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt tựa lưỡi dao.
Cố Ý nhún vai, chẳng hề sợ: “Cậu nhìn gì? Có bản lĩnh thì đánh tôi đi, tôi đang lo làm sao để ra tay với cậu trước đây.”
“Nhưng cầu trời hãy truy xét người đàn ông này, tôi tin chắc kịch hay vẫn đang chờ anh đấy, báo ứng sẽ từ từ tới xử lý tội ác của anh.” Giọng nữ vô cùng thảm thiết oán hận chợt vang lên cùng tiếng nhạc.
Ứng Trường Lạc đặt điện thoại trên chiếc tủ cạnh giường bệnh, lạnh nhạt giải thích: “Lời dặn dò của Yểu Yểu, nghe hết đi.”
Là bản live “Anh Không Có Kết Quả Tốt Đâu” của Lý Huệ Mẫn, có vài lời bài hát rất chuẩn xác, khiến người nghe, ngoại trừ Văn Lạc Hành, chỉ muốn cảm thán một câu “Yểu Yểu lợi hại”, đúng là người trong giới ca hát, chuyện này mà cũng làm được.
“Hôm nay trái tim tôi chảy máu, sẽ khiến trái tim anh đau đớn, thân phận thay đổi, khiến người anh yêu thích và trân trọng nhất cũng phá tan cả đời anh, hoàn toàn không hề cảm thông… Khiến anh biết rõ sự tra tấn tôi từng nếm trải, anh tự mình thử hiểu rõ, tựa như mọi thứ đều có nhân quả.”
Bài hát kết thúc, tay trái Ứng Trường Lạc vặn cổ tay phải, cô tiến về phía giường bệnh, mái tóc dài đến eo lay động theo bước đi, vẻ sắc bén hiện lên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.
Cô hiếm khi nổi giận thế này, nhưng hôm nay không trút giận thay Thư Duyệt Yểu, cô sẽ không thoải mái được.
Vào lúc Ứng Trường Lạc còn nửa bước nữa là tới gần Văn Lạc Hành, Khúc Sở ngồi bên giường chợt đưa tay ngăn cô lại.
Không đợi cô nhíu mày, Khúc Sở đã cười yếu ớt dịu dàng dỗ dành: “Em đừng ra tay, sẽ đau đó, để anh.”
Nói xong Khúc Sở quay đầu, giơ tay, không hề do dự chút nào.
Một tiếng “chát” vang thật lớn, lực bàn tay của Khúc Sở mạnh đến mức khiến thân hình của Văn Lạc Hành nghiêng sang trái, khóe môi chảy máu khi ho khan.
“Trong gió mưa bão bùng, bác sĩ khoa Tinh thần Tâm lý mãi mãi chờ cậu.” Khúc Sở dắt Ứng Trường Lạc ra ngoài, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng bảo.
Dung Lỗi cũng lười nói chuyện với Văn Lạc Hành, anh ta lấy điện thoại Ứng Trường Lạc để lại, vẫy tay ra hiệu với Cố Ý, hai người lần lượt rời khỏi, Cố Ý còn đặc biệt đóng sập cửa bày tỏ nỗi phẫn nộ của mình.
Một mặt hành lang của bệnh viện tư nhân gần cửa sổ, Khúc Sở kéo cô ra ngoài, trên đường gặp được không ít người gật đầu thăm hỏi.
Có người gọi “Cậu Khúc”, cũng có người gọi “Cậu hai”, còn có người nhanh chóng tiến đến nhưng cũng bị bỏ lại sau lưng: “Cậu hai, đưa bạn gái đến à.”
Bệnh viện tư nhân này thuộc sản nghiệp nhà họ Khúc, nhưng Khúc Sở không hề nhậm chức ở đây, mọi người vẫn gọi theo thói quen.
Băng qua hành lang sáng ngời, sau khi bị nhét vào trong xe, Ứng Trường Lạc mới chậm chạp phản ứng lại.
Trong chuyện của Văn Lạc Hành, cô đã làm hơi quá, không phải do Dung Lỗi và Cố Ý không muốn ra tay, mà là họ không thể, tình cảm nhiều năm như vậy, huống chi Văn Lạc Hành vẫn đang đổ bệnh, không chết nhưng sống không tốt lắm.
Ra tay với người không có sức trói gà là việc khiến người ta vô cùng khinh thường, nhưng Khúc Sở vẫn đánh thay cô.
Vẫn như vô số lần trước kia, cô muốn làm gì, lựa chọn thế nào, Khúc Sở sẽ luôn ủng hộ quyết định của cô vô điều kiện.
Thời niên thiếu gặp một người như anh, cớ sao không động lòng được chứ?
Xe chạy đến ngã tư đường, đã lướt qua ba trụ đèn đỏ.
Khúc Sở mới sắp xếp lại được dòng suy nghĩ rối loạn vừa rồi, tình cảm và tính cách là đề bài phức tạp nhất trên thế giới, suy nghĩ không thấu.
Anh mở miệng, nói về chuyện ban nãy: “Mấy anh trai của Yểu Yểu khá tốt tính đấy, nếu nhóc Trường Lạc nhà ta gặp phải loại cặn bã như Văn Lạc Hành, anh sẽ giết người đó rồi lên bản tin thời sự, xã hội cũng không cứu được người đó đâu.”
“Thật không?” Ứng Trường Lạc liếc mắt hỏi lại.
“Giả đó.” Khúc Sở nhìn về phía trước, lái xe vững vàng, nghiêm túc trả lời: “Anh sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra với em đâu.”
Ứng Trường Lạc lấy ra viên kẹo chanh bỏ vào miệng, đầu lưỡi đẩy viên kẹo sang má trái, bình tĩnh hỏi: “Anh lấy gì bảo đảm đây? Anh chỉ có thể bảo đảm cho bản thân anh thôi.”
Yết hầu của Khúc Sở nhấp nhô, anh cười nhẹ trả lời: “Vậy anh chỉ bảo đảm cho chính anh thôi.”
***
Sau khi dừng xe, Khúc Sở nghiêng người tháo dây an toàn cho cô, Ứng Trường Lạc bỗng dưng ôm lấy sau gáy anh, ngón tay mềm mại vuốt ve làn da ấm áp, cảm nhận được anh hơi cứng đờ.
Khúc Sở hơi ngẩng đầu nhìn về phía cô, đôi mắt màu hổ phách sau lớp kính dịu dàng như nước: “Sao vậy em?”
“Không sao.” Ứng Trường Lạc mỉm cười, cũng không buông ra: “Có đôi khi em băn khoăn, phải chăng anh đang cố tình không hiểu sao.”
Là yêu là si mê, chẳng lẽ anh thật sự không hiểu à?