Ứng Trường Lạc

Chương 72: Ngoại truyện 9



Cuối cùng Khúc Sở đã “uy hiếp” thất bại vào hôm đấy, do Ứng Trường Lạc trả lời anh thế này: [Anh không về, cả đêm em sẽ không ăn cơm.]

Người nào để ý nhiều hơn, ắt sẽ chịu thua trước, Khúc Sở dứt khoát đứng dậy cút đi.

Hai người họ tan vỡ như vậy, nhưng thực chất đã từng có lúc níu kéo ngắn ngủi, không nói rõ được, cũng không tả rõ được.

Qua hôm sau là ngày chủ nhật, cùng với thủ khoa thi đại học năm nay Giang Tẫn Nguyệt, Ứng Trường Lạc được mời quay phim phóng sự tuyên truyền cho Trường Trung học Số Một.

Người xinh đẹp từ nhỏ đến lớn sẽ không tránh được ống kính, Ứng Trường Lạc đã trải qua khoảng thời gian học ở Trung học Số Một khá vui vẻ, cô sẵn lòng đóng góp thêm chút sức mọn cho việc tuyên truyền tuyển sinh của ngôi trường cũ.

Cô và Giang Tẫn Nguyệt đều lạnh lùng, cộng thêm học cùng trường năm năm trung học, ngoại trừ giao lưu lúc cần thiết, ví dụ như “Giáo viên gọi cậu”, thì chưa bao giờ đối thoại mấy câu khác.

Hai người hợp tác quay chụp dưới yêu cầu của nhiếp ảnh và biên kịch, thầy giám thị Trang Nghĩa xem đoạn phim ngắn, giơ ngón tay cái lên khen ngợi với Lý Niệm: “Thật không hổ là học sinh lớp cô mà. Cô coi, hai đứa nó là tuyển thủ, nhưng dù có trôi qua năm trăm năm nữa, cũng không thể mập mờ được.”

Trang Nghĩa lớn tiếng nói, nom tự hào lắm.

“...” Ba người cùng nghẹn lời.

Lý Niệm xoa xoa đôi bàn tay, có vẻ muốn nói: “Tuy hai đứa nó không có quan hệ gì cả, nhưng không có nghĩa là chưa thích ai.”

Nhưng cô ấy miễn cưỡng nhịn lại, không nên đánh sập ảo tưởng của thầy giám thị đối với hai học sinh giỏi cao ngạo lạnh lùng này.

Khi dựng lại khung cảnh, Giang Tẫn Nguyệt đưa chai nước mở nắp sẵn qua, cứng nhắc gợi chuyện: “Kỳ nghỉ Lạc Kim ở thành phố sát bên, cậu cũng biết nhỉ?”

“Không khát.” Ứng Trường Lạc không nhận lấy nước, đôi mắt hoa đào trong veo đảo qua Giang Tẫn Nguyệt, lười biếng trả lời: “Tớ biết rõ tình hình của cậu ấy hơn cậu.”

Giang Tẫn Nguyệt mím môi: “Cậu và Kiều Khanh Cửu là hai người bạn tốt duy nhất của cậu ấy, tớ nghĩ vậy.”

Tâm tư Ứng Trường Lạc nhạy bén, biết rõ Giang Tẫn Nguyệt chuẩn bị hỏi gì, chỉ muốn cô giúp đỡ mà thôi. Nhưng cô đâu phải nhân viên của trung tâm môi giới hôn nhân Duyên Tốt Trăm Năm, không có hứng thú giúp heo ủi bắp cải nhà mình.

Cô làm dấu tay, ra hiệu Giang Tẫn Nguyệt nên dừng lại: “Tớ tặng cậu một câu, đã là người thi thủ khoa rồi, cậu hẳn sẽ hiểu được nhỉ.”

“Cậu nói.” Giang Tẫn Nguyệt gật đầu, nét mặt nghiêm túc.

Ứng Trường Lạc chậm rãi nói: “Khi cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất chịu hỗn loạn.”

Vừa dứt lời, cô lập tức nhếch khóe môi cười tự giễu trước, vậy cô thì sao? Làm gì có tư cách dạy người khác chứ.

Giang Tẫn Nguyệt nói cảm ơn, không đáp lời.

Phim tuyên truyền được quay khá thuận lợi, ít hơn nửa tiếng so với bốn tiếng trong dự định.

Giang Tẫn Nguyệt lịch sự theo sau cô, khoảng cách không xa không gần, cùng tiến về phía cổng trường.

Ứng Trường Lạc chợt ngước mắt, bắt gặp Khúc Sở đang cầm ly cam đá đứng cách cô hơn hai mét, trông anh hơi tiều tụy, quầng thâm dưới mắt hiện rõ.

“Đi đây.” Giang Tẫn Nguyệt tạm biệt, đồng thời lễ phép gật đầu với Khúc Sở.

Ứng Trường Lạc do dự trong thoáng chốc, sau cùng quyết định cúi đầu trước “ly cam ép tươi” kia.

Cô đã từng báo anh về lịch trình hôm nay của mình, Khúc Sở kiểm tra lịch xếp ca, nói chủ nhật đúng lúc anh nghỉ, có thể đưa đón.

Vào buổi sáng, cuộc nói chuyện giữa anh với Ứng Thận Hành không có kết quả, anh không thể đưa Ứng Trường Lạc đến nhưng vẫn tới đón cô như đã hẹn, ít ra cũng giữ đúng lời hứa.

Trong ngày mùa hè chói chang, nước cam có thể giải khát, Ứng Trường Lạc uống ngụm nhỏ theo sau Khúc Sở, khoảng cách nửa bước, cả hai hướng về phía con phố đối diện, vào quán trà mình thường đến.

Ông chủ và Khúc Sở quen biết nhau, đã giữ chỗ trước, món ăn đã được đưa lên đầy đủ, tránh việc chờ đợi.

Họ ngồi đối diện nhau, ăn cơm trong im lặng, Ứng Trường Lạc đặt đũa xuống, cùng lúc đó, giọng nói khàn khàn cuốn hút của Khúc Sở vang lên: “Anh rất xin lỗi, xin lỗi em, anh đảm bảo với em sẽ không có lần sau nữa.”

Hôm nay, Ứng Trường Lạc mặc đồng phục đỏ trắng của Trung học Số Một, tóc hồng được nhuộm đen tạm thời bằng bình xịt dùng một lần, buộc búi tóc cao, cô ngước mắt, đuôi mắt hẹp dài hơi xếch lên, trang điểm xinh đẹp, tóc rối trên trán rũ xuống theo từng động tác.

Đã rất lâu rồi Khúc Sở chưa thấy cô ăn mặc theo phong cách học sinh, vô thức muốn đưa tay giúp cô vén tóc, hành động nhanh hơn suy nghĩ.

Bàn tay rõ từng khớp xương khựng lại giữa không trung, cô gái hơi nghiêng đầu đi.

Đồ ăn trên bàn gần như sạch sẽ, vẫn là hương vị trước kia, cố nhân ngồi đối diện, nhưng có một vài thứ chẳng thể quay về được nữa.

Ứng Trường Lạc vén tóc rối ra sau tai, nhàn nhạt nói: “Em cần thời gian để suy nghĩ về quan hệ của chúng ta. Lát nữa chị em sẽ đến đón em, anh đi đi.”

Khúc Sở mím môi, tính tiền rồi ra ngoài cửa hút thuốc, không nói thêm gì. Anh dõi theo bóng lưng Ứng Trường Lạc lên xe, sau đó mới rời khỏi, chưa đến nửa tiếng đã phát hiện ra Ứng Trường Lạc chặn mình.

***

Vào hôm đấy, Khúc Sở đã cho rằng bọn họ sẽ gặp lại nhau ở buổi đấu giá mùa thu của Khúc Thủy Lưu Thương.

Tổ tiên nhà Khúc Sở làm từ tiệm cầm đồ tới công ty tín dụng, là thế gia làm giám định sưu tầm số một trong ngành, xuân thu hằng năm tổ chức hai buổi đấu giá, mùa xuân chủ yếu đấu giá châu báu đồ trang sức, mùa thu thiên về đồ cổ tranh chữ.

Điểm khác nhau nằm ở việc, nhóm người tiêu phí sẽ trùng lặp rất nhiều, họ có thể mua được một kiểu trong số đó, ắt sẽ chơi được loại khác.

Tiền đặt cọc bắt đầu từ năm triệu, khách vẫn tới tấp nập, trước đây Ứng Trường Lạc chưa từng tham gia, cô không thích những nơi như vậy.

Danh sách đồ đấu giá thường được đưa đến chỗ cô trước, thích món nào, Khúc Sở thay cô đấu giá tới tay. Nhưng năm nay cô hứng thú lắm, trước khi “cãi nhau” đã bảo muốn đi.

Chỗ ngồi trong buổi đấu giá rõ ràng được sắp xếp theo quan hệ tốt xấu của từng khách hàng, mức độ làm ăn qua lại.

Mọi người đến tiêu tiền, nếu người ngồi kế mình mới cạnh tranh với mình vào hôm qua, là đối thủ một mất một còn cướp hạng mục của mình, vậy có khả năng đến chỉ để ẩu đả.

Trên mỗi một chỗ ngồi đều đặt danh thiếp cá nhân và tờ quy trình đấu giá hôm nay.

Anh em nhà họ Ứng với Ứng Trường Lạc ngồi trong cùng bên trái, bên cạnh là Khúc Sở, thứ tự qua trái lần lượt là Dung Lỗi và Lâm Cố Nhược cùng với bạn bè, chiếm trọn một hàng.

Việc làm ăn của nhà mình, cộng thêm muốn gặp Ứng Trường Lạc, thế nên Khúc Sở đã tới rất sớm. Anh còn nhiều lần xác nhận với nhà tạo mẫu về phong cách ăn mặc hôm nay, là kiểu ăn mặc được con gái ưa chuộng.

Âu phục thuần trắng phẳng phiu ôm trọn từng tấc da thịt, đôi mắt nâu dịu dàng sau chiếc kính gọng vàng.

Giờ vẫn còn trong thời gian vào hội trường, mọi người tự mình cầm thiệp tìm vị trí của mình.

Bóng người lắc lư, âm thanh ồn ào.

Khúc Sở liên tục nhìn xung quanh hội trường, mãi đến khi đóng cửa bắt đầu tuyên đọc quy tắc đấu giá, anh mới chịu thừa nhận, Ứng Trường Lạc sẽ không tới, chị gái Ứng Cẩn Ngôn ngồi ở vị trí của cô.

Anh hốt hoảng ngồi xuống, nét mặt cô đơn khó che giấu.

Ứng Cẩn Ngôn thật lòng an ủi: “Cậu đừng nghĩ nhiều, Ứng Ứng không tới là chuyện tốt, không phải sợ cậu xấu hổ sao. Hôm nay bọn tôi sẽ đấu giá nhiều một chút.”

“...” Khúc Sở cố gắng kiềm chế khóe môi của mình, khiến nụ cười này không quá khó coi, hồi lâu sau nhả ra một câu: “Cảm ơn Ngôn Ngôn.”

Ứng Thận Hành sắp xếp xong bảng gọi giá, lạnh lùng đáp: “Không có gì, đây là việc anh trai và chị gái nên làm mà.”

Dung Lỗi vội vàng thò đầu phụ họa, kiên trì giữ gìn quyền lợi anh trai của Ứng Trường Lạc: “Đúng vậy đúng vậy, là việc đám anh trai bọn tôi nên làm.”

Anh ta còn chưa dứt lời, đã nghe thấy giọng nữ Đài Loan õng ẹo: “Anh Dung Lỗi.”

Âm sắc chói tai, mọi người lập tức nhìn theo.

Người lên tiếng là một cô gái mặc váy ngắn cúp ngực, trước ngực miễn cưỡng hiện ra rãnh sâu, trang điểm đậm đến mức nhìn không ra mặt mũi thật.

Dung Lỗi tái mặt, bàn tay mà anh ta nắn bóp chơi hồi lâu bị Lâm Cố Nhược dùng sức rút ra, cô ấy vỗ vai Dung Lỗi, nhàn nhạt hỏi: “Em gái anh à?”

Ánh mắt Ứng Thận Hành nhìn anh ta, không khác gì nhìn Khúc Sở.

“Không phải.” Dung Lỗi vội vàng phủ nhận.

“Anh Lỗi anh không nhớ em sao? Em là Vân Vân, Dung Vân Vân.” Cô gái ra dấu, cứ như muốn giúp Dung Lỗi gợi nhớ lại, nhưng đã thất bại, cô ta đành thất vọng nói: “Em là con gái nhà bác hai của anh, trước kia anh từng gặp em rồi.”

Lâm Cố Nhược mỉm cười, mơn trớn chân Dung Lỗi, trêu chọc: “Hóa ra là em họ anh à.”

Y chang gặp quỷ vậy, Dung Lỗi hôn Lâm Cố Nhược rồi đứng dậy, sang nơi khác hít thở không khí. Anh ta nhả ra một vòng khói, lạnh lùng bảo: “Nói thật nha Khúc Sở, nhà cậu phụ trách sắp xếp chỗ ngồi theo quan hệ xã hội, tôi đề nghị cậu thay người, tám trăm năm rồi, ai mà không biết tôi và nhà họ Dung không chỉ không có quan hệ, con mẹ nó còn rất không hợp nhau chứ?”

“Tôi dám thề với cậu, Dung Vân Vân không hề được sắp xếp ngồi kế cậu.” Khúc Sở vào phòng hút thuốc, anh không hút, bên trái là Dung Lỗi, Ứng Thận Hành đứng bên phải, bị hai anh trai của cô chủ đánh gọng kìm, áp suất thấp tới mức đóng băng.

Ứng Thận Hành trào phúng: “Chuyện đó vẫn thôi đi, cậu tốt nhất đừng thề, lời thề của cậu không đáng tin lắm đâu.”

Khúc Sở chắp tay trước ngực, dáng vẻ khẩn cầu: “Em biết sai rồi, em vô cùng thành khẩn muốn xin lỗi Ứng Ứng, không biết hai anh trai có thể nể mặt, trao em thêm một cơ hội được không, em ấy chặn em rồi.”

Làn khói trắng tan hết, ánh mắt Dung Lỗi u ám: “Cậu chỉ nghĩ cho bản thân cậu thôi, giờ tôi mới là người khó khăn nhất đây, tôi tới tiêu tiền giúp cậu, rốt cuộc lại khiến bà xã tôi biết tôi có thêm một cô em gái mà chưa báo cáo. Nếu tôi không sống qua ngày hôm nay, cả đời này cậu cũng đừng hòng gặp Ứng Trường Lạc nữa.”

“...” Nghe vậy, Khúc Sở cất bước ra khỏi phòng hút thuốc, bỏ lại một câu: “Người anh em, cậu cứ yên tâm, tôi bảo người mời em gái cậu và… bạn bè cô ta ra ngoài ngay, chắc chắn sẽ không để cậu ngột ngạt đâu.”

Về lý thuyết thì được, thực chất khi bọn họ ra hút thuốc, buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu rồi.

Khúc Sở vốn đã ngồi xa, cộng thêm giọng nói Đài Loan của Dung Vân Vân ban tặng, anh hoàn toàn không biết tên của đối phương.

Kiểm tra danh sách hồi lâu, vẫn kéo dài đến lúc bắt đầu.

Trong ngành chưa từng có tiền lệ mời người ta rời phòng mà không có lý do, còn người ngồi cạnh Dung Lỗi quả thật không phải cô em họ từ trên trời rơi xuống của anh ta, nên đành miễn cưỡng cho qua.

“Sau đây là cuộc đấu giá cho món đồ sưu tầm 001, sách độc bản thời nhà Đường… Giá khởi điểm là năm trăm ngàn.”

Ứng Thận Hành lười biếng giơ bảng, trong lúc có người muốn xác nhận giá cả, anh ấy trầm giọng hô: “Mười tám triệu tám trăm tám mươi ngàn.”

Cả hội trường yên tĩnh, người bán đấu giá duy trì nụ cười chuyên nghiệp, bắt đầu báo giá: “Cậu Ứng, Ứng Thận Hành mười tám triệu tám trăm tám mươi ngàn lần thứ nhất.”

Sách độc bản đó được in trên bia đá, đương nhiên rất quý giá, nhưng từ góc độ sưu tầm, còn lâu mới có mức giá này.

Ngay cả khi người khác thích món đồ này cỡ nào, họ cũng chẳng dám đối đầu với Ứng Thận Hành.

Sau ba lần báo giá, người bán đấu giá gõ búa, tuyên bố đã bán, Ứng Thận Hành lưu loát ký đơn xác nhận bán đầu giá thành công, mở đầu hoành tráng cho buổi đấu giá này.

Dung Lỗi không xuống tay thẳng giống anh ấy, anh ta ngồi vững như Thái Sơn, chờ mấy nhà tranh cướp đấu giá xong, vào lần báo giá thứ hai thì mới đưa ra con số tăng gấp đôi, khiến người ta kinh ngạc không thôi

Tiếp theo là Lâm Cố Nhược, còn Ứng Cẩn Ngôn đã từ bỏ việc giơ bảng, chỉ báo thẳng giá cao.

Bốn người đấu giá ra hơn năm mươi triệu, buổi đấu giá tối nay ắt hẳn đặc sắc vô cùng.

Không mua được mà nhìn người khác náo nhiệt, bên phía chủ trì vui mừng ra mặt, ngoại trừ cậu hai nhà họ Khúc. Khúc Sở ngồi yên trên ghế như tang thi, ném sạch tư thái ưu nhã từ xưa đến nay.

Quan tâm việc làm ăn như thế này, đồng nghĩa với việc đền đáp công ơn chăm sóc bao năm qua thay Ứng Trường Lạc.

Mối giao tình nhiều đời giữa hai gia đình sẽ không vì lứa trẻ hai nhà giận dỗi mà biến mất.

Dạo trước, ngày nào cũng được gặp mặt nói chuyện, khiến anh không hề phát hiện ra, còn hiện giờ không thấy Ứng Trường Lạc, Khúc Sở mới biết mình để ý đến mức nào. Mỗi ngày về nhà không nhìn thấy thiếu nữ với khuôn mặt lạnh lùng, anh sẽ xách laptop vào ngồi trong phòng ngủ của cô, ngửi mùi hương còn sót lại trong không khí.

Lúc uống rượu, anh cướp điện thoại của Cố Ý gửi tin nhắn Wechat, kết quả cô chủ trả lời một câu: [Trả điện thoại lại cho anh ấy.]

Khúc Sở khóa màn hình ném về, mặt lạnh bị Cố Ý cười cả buổi, ông chủ Cố cười nhiều tới nỗi nhân viên của anh ta phải nhắc nhở: “Ông chủ, anh làm ồn đến khách, khách người ta phản ánh rồi.”

Anh cũng mất hứng vào lúc đi làm, đồng nghiệp quan tâm hỏi về sức khỏe tâm lý của anh, còn không quên bổ đao: “Hầyy, mấy ngày nay không thấy cô chủ nhà cậu nha, cô gái nhỏ yêu đương rồi à?”

Đúng là cao thủ nói chuyện không nên nói.

Trái lại, Ứng Trường Lạc sống vui vẻ sung sướng, thật sự minh chứng cho câu nói “Người từng yêu hết mình sẽ không buồn”.

Nhà họ Ứng chẳng như Thính Vũ Hiên, đoạn đường đến trường không gần, vào ngày hành chính, giờ cao điểm sáng và tối của Đế Đô kẹt xe đến mức nước chảy không lọt, Ứng Trường Lạc lười tốn thời gian đi lại, dứt khoát dọn về ký túc xá ở.

Thông thường cô không ở ký túc xá, nhưng nghe lời Khúc Sở, cô không trả phòng, thi thoảng tiết học không khớp nhau, cô sẽ quay về đó ngủ trưa.

Bởi vì ngoại trừ lên lớp, phần lớn thời gian cô không ở trường học, thành thử rất nhiều chuyện đều do bạn cùng phòng thuận tay giúp đỡ giải quyết. Mọi người tốt lắm, Ứng Trường Lạc là em út, được các chị gái cưng chiều vô cùng.

Cô thường mang đồ ăn do dì Trương làm đến chia sẻ, cô ôm nồi cơm điện theo, ba bạn cùng phòng xuống lầu đón cô, phụ cô xách những chiếc túi khác, vừa lên lầu vừa cười nói.

Ban đầu, dì quản lý còn ngăn cản, bảo không thể dùng đồ điện trong phòng ngủ, Ứng Trường Lạc bèn mở nắp trước khi ở dưới lầu, cũng do bạn cùng phòng lắm lời, cười tủm tỉm giải thích: “Đồ làm sẵn rồi ạ, nồi cơm chỉ để giữ ấm thôi, chờ lát nữa chia xong sẽ mang đi! Dì ơi, dì nhìn xem, bọn cháu còn không mang dây điện mà.”

Ăn xong rồi sẽ mang đi, dần dà, dì quản lý cũng nhắm mắt cho qua, chiếc hộp đựng cơm mà bọn trẻ dùng để giữ nhiệt lớn thế nào, quan tâm để làm gì chứ?

Sáng ngày mai không có tiết, sau khi tắt đèn lên giường, không biết ai đã lên tiếng trước, bắt đầu tâm sự đêm trong phòng ngủ.

“Hầy, không biết năm nay tớ có thể nhìn thấy tuyết đầu mùa của Đế Đô không.” Trang Vũ Miên ở giường chếch đối diện bùi ngùi mãi.

Quang Hoa nhiều hạng mục giao lưu, Trang Vũ Miên xin suất đi trao đổi ở Học viện Thương mại Wharton của Đại học Pennsylvania, đã được xác định vào chiều nay.

Tạ Mông nằm ở giường liền kề cười trêu chọc: “Nếu tớ là cậu, chắc chắn điều tớ quan tâm không phải tuyết đâu, mà là vị thanh mai trúc mã của cậu đấy.”

Ứng Trường Lạc từng gặp người mà Tạ Mông nhắc tới hai lần, tướng mạo thiếu niên miễn cưỡng cũng được, nhìn trông chính trực, là sinh viên của trường Đại học Công an, chung một thành phố với Trang Vũ Miên, thi tới đây cùng cô ấy.

Trang Vũ Miên nhẹ giọng cười: “Tớ không lo cho anh ấy.”

“Tình cảm của hai người tốt thật đó.” Lạc Uyển nằm giường kề với cô thật lòng khen.

“Đúng là rất tốt.” Trang Vũ Miên tiếp lời khen ngợi: “Nhưng nói đi nói lại, có ai mà không sợ yêu xa chứ, anh ấy liều mạng như thế mới ở cùng thành phố với tớ được, cả hai chỉ muốn ở bên nhau thôi. Lúc đó, bố mẹ tớ đã cố gắng chia rẽ bọn tớ nhưng cũng đâu thành công.”

“Nhanh nhanh nhanh, mời tuyển thủ Miên Miên tiết lộ xíu về tình sử của mình đi!” Tạ Mông và Lạc Uyển cùng đồng thanh.

Ứng Trường Lạc phụ họa: “Em muốn nghe.”

“Thì vào mấy năm trước, trong đêm mưa to…” Giọng Trang Vũ Miên mềm mại ngọt ngào, êm tai.

Là câu chuyện ngoài dự đoán, cốt truyện phim thần tượng về tiểu thư ngàn vàng và chó hoang lưu manh vô tình gặp nhau, dây dưa không rõ, cuối cùng mạnh mẽ kéo đối phương ra khỏi vũng bùn, trở thành trung khuyển.

Trang Vũ Miên bỗng dưng ngồi dậy, nắm tay lại nghiêm túc nói: “Dù sao tớ cũng đã quyết định rồi, nếu tớ về nước và hai bọn tớ vẫn yêu nhau, vậy tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, không ai ngăn cản được đâu!”

Ứng Trường Lạc nghe đến mê mẩn, cô nghĩ về bao câu chuyện xưa và trải nghiệm của bạn bè, mấy năm nay các anh chị vì việc học, vì gia tộc, đành phải yêu xa trong khoảng thời gian dài, họ gắng gượng qua được như trời sáng sau cơn mưa, không gắng gượng được thì chia tay.

Xem ra việc yêu xa này thật sự là một viên đá thử vàng.

Thật ra, cô chưa từng dao động về việc thích Khúc Sở, nhưng quả thực cũng xoắn xuýt giống Khúc Sở, bản thân cô không xác định được, tình cảm do lâu ngày sinh ra này, có vì ít tiếp xúc mà biến mất không.

“Miên Miên.” Ứng Trường Lạc gọi cô ấy, giọng “ngự tỷ” uể oải: “Vậy chị nói xem, mình đòi hỏi tình thương thiên vị độc nhất vô nhị thì có quá đáng không?”

Trang Vũ Miên nhấn mở đèn trên giường, cô ấy cầm đèn chiếu về phía giường Ứng Trường Lạc, ánh sáng soi rọi đôi mắt của các cô gái: “Đó là chuyện đương nhiên, nếu chị không phải duy nhất, thế tại sao lại hẹn hò với Lâm Thanh Diễm chứ? Vì sao cần mất nhiều năm như vậy? Vì anh ấy mà làm trái lời bố mẹ? Chị nói với em này Ứng Ứng, tình yêu thiên vị là cách một người chứng minh tình cảm của họ cho em đấy.”

Ứng Trường Lạc vịn vào thành giường hơi ngồi dậy, hai bạn cùng phòng còn lại cũng ngồi dậy theo.

Hôm nay nhiều tiết học, trông mọi người có vẻ mệt mỏi, nhưng nét mặt vẫn vô cùng dịu dàng.

Tâm tư con gái tinh tế, Ứng Trường Lạc chợt hiểu được, cô đột nhiên quay về ký túc xá ở, bạn cùng phòng cũng đoán sơ được mình và Khúc Sở cãi nhau.

“Em.” Ứng Trường Lạc suy nghĩ một lúc, tự hỏi nên kể từ đâu đây, cô ảo não: “Không biết diễn tả thế nào nữa.”

Trang Vũ Miên vẫn quay về trọng tâm câu chuyện: “Vậy khoan nói, nghĩ xong rồi nói cũng được, mọi người đều ở đây mà. Chị luôn cảm thấy, có vài việc thật sự không thể quá cảm tính được, con người phải nghĩ đến tương lai, đừng chỉ nhìn vào nhất thời. Lúc bạn trai chị quen biết chị, anh ấy chỉ đủ điểm để đậu trường chuyên khoa thôi, anh ấy cố gắng cùng chị thi đến Bắc Kinh thì được, chứ không có chuyện chị nộp giấy trắng đâu.”

“Sống tỉnh táo như Miên Miên là nhất!” Tạ Mông ngáp một cái, khen: “Cơ mà đi trao đổi khá tốt, tớ định năm thứ ba sẽ xin, nhỡ đâu năm nay cua được đàn anh thì sao.”

“Chị chỉ em cách xác định khi thích một người nhé, trước tiên em cứ kéo dài khoảng cách, ví dụ như thời kỳ trung học sẽ vì nhìn thấy ai đó mà chờ mong khai giảng, đó chính là thích đấy em. Em không xác định được cũng không sao, cứ làm tốt việc của mình trước, dù sao mọi người cũng chỉ mới mười mấy tuổi, chuyện bình thường thôi.”

Đêm nay, mọi người không ai e dè, lượn quanh vài vòng, cuối cùng vẫn quay về chuyện đi trao đổi.

Tình yêu không thể ảnh hưởng đến tương lai tốt đẹp được.

Trang Vũ Miên thuộc hạng mục có trong năm nay như lòng bàn tay, cuối cùng nói tới hạng mục tiếng Anh, Kinh tế, và Chính trị của Đại học Waseda, ưu điểm lớn nhất là được đi trao đổi một năm, cung cấp bằng kép giữa Đại học Bắc Kinh và Đại học Waseda, hiện tại vẫn chưa hết hạn nộp hồ sơ.

Đã qua không giờ, Tạ Mông quen ngủ sớm không nhịn được, đã ngủ thiếp đi, không lên tiếng nữa, mọi người chúc nhau ngon giấc rồi nằm xuống.

Ứng Trường Lạc nhắm mắt, nói thầm hai lần, Đại học Waseda.

Thuở thiếu thời luôn bay qua Tokyo, sau khi Cố Từ bất ngờ qua đời, cô cũng không đặt chân đến đó nữa.

Chẳng biết vì sao lại bắt đầu nhớ về khung cảnh hoa anh đào rơi khắp nơi, vài chú nai cúi đầu ở Nara, và những lần dạo bước trong mưa ở đền thờ, hay có lẽ chỉ muốn cho đôi bên chút thời gian.

Để Khúc Sở có thể xác định được tình cảm đối với mình, hoặc bản thân mình tập cách buông bỏ được mối tình này sau khi xa cách.

Tiến về phía trước tốt hơn là cứ đứng mãi không tiến.

Ngày hôm sau thức dậy, Ứng Trường Lạc chủ động hỏi Trang Vũ Miên về việc đi nước ngoài trao đổi, Trang Vũ Miên nhiệt tình chia sẻ cho cô các tài liệu mình đã tổng hợp.

Cô đọc trong giờ tự học buổi sáng, hết tiết thứ hai, cô đã có quyết định.

Ứng Trường Lạc rút ra phần giới thiệu về Kinh tế và Chính trị của Trường Đại học Waseda, ngửa ra sau âm thầm cảm khái, tính cách quả quyết này thật sự được di truyền từ người nhà họ Ứng.

Cô vốn sở hữu sẵn thành tích tiếng Nhật, thời gian đăng ký cũng chỉ còn ba ngày nữa là hết hạn.

Đại học Waseda kém xa Học viện Thương mại Wharton, nhưng chẳng tới nỗi nào, cô không cần phải có lý lịch chói lọi hiển hách, chỉ cần bản thân vui vẻ là được.

Ứng Trường Lạc nhắn tin riêng cho Ứng Thận Hành và ông ngoại, trình bày rõ dự định của mình.

Chẳng mấy chốc đã nhận được câu trả lời “Theo ý muốn của em/ cháu”, cô chuẩn bị hồ sơ ngay khi tan học, vội vã để kịp đăng ký trước giờ tan làm của công nhân viên chức trong hôm nay.

Giải quyết xong một nỗi lòng, cô sang gặp Kiều Khanh Cửu đã đóng máy quay về Đế Đô, Ứng Trường Lạc và cô ấy ăn nhậu chơi bời, đánh mạt chược, ôm mèo cày phim cả đêm, trôi qua rất vui vẻ.

Mãi đến khi vật phẩm đấu giá của Khúc Thủy Lưu Thương được gửi đến, cô mới không thể không đối mặt với vài sự thật.

Khúc Sở không tìm thấy mình, có vẻ hơi điên cuồng nhỉ?

Nhưng Ứng Trường Lạc chẳng quan tâm, người yêu thầm nhiều năm nào phải anh chứ, người trăn trở sợ chia xa không phải anh, người tỏ tình hôn môi nhưng không được đáp lại rốt cuộc cũng chẳng phải anh.

Mấy năm nay, cô đã tiến cả ngàn bước rồi, còn Khúc Sở vẫn không chịu dời bước chân nào.

Dựa vào đâu mà anh làm sai bị chặn, chỉ mới một tuần không gặp đã cuống cuồng, còn mình thì phải rộng lượng?

***

Trong hai ba năm nay, số lần Lộ Lê Căng về nước có thể đếm được trên đầu ngón tay, đúng lúc có chuyến bay về Đế Đô biểu diễn, cô ấy đã dành ra một đêm cộng với nửa buổi sáng để hẹn Ứng Trường Lạc tắm suối nước nóng.

Lúc nhìn thấy địa chỉ, Ứng Trường Lạc hơi do dự, nhưng cũng không đành lòng khiến bạn tốt mất hứng, chỉ báo cô ấy biết đây là sản nghiệp của nhà họ Sở.

Hạ thu giao mùa, lá cây ngả vàng, đang trong mùa ít khách, tuy được xem là sơn trang suối nước nóng check - in nổi tiếng trên mạng, nhưng vẫn thưa thớt du khách.

Ứng Trường Lạc thả lỏng, cả người nổi trên mặt nước, mái tóc dài của Lộ Lê Căng được búi thấp, cô ấy ngồi thoải mái trên bục bên cạnh hồ, lười biếng tán gẫu với cô. Vài năm nay, cô ấy trải qua bao phong ba mưa gió, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như trước, khi không cần che giấu nữa, khắp người sẽ toát ra vẻ mệt mỏi.

“Chị nghe nói em và Khúc Sở cãi nhau rạn nứt rồi.” Lộ Lê Căng nhẹ giọng nói.

“Vâng.” Ứng Trường Lạc nhàn nhạt trả lời.

Lộ Lê Căng nhỏ giọng cười: “Hai bọn em rất xứng đôi, trên tất cả các phương diện. Khúc Sở cuống lắm, chị thấy không hẳn không yêu em đâu, nên ấy…”

Ứng Trường Lạc bình tĩnh ngắm bầu trời.

Trời xẩm tối, trăng đã lên.

Lộ Lê Căng dừng lại nửa phút, rốt cuộc vẫn hỏi câu mà cô ấy biết là quá phận: “Chị có thể hỏi vì sao không?”

Eo dùng sức, cô đạp nước đứng vững, đôi mắt hoa đào sóng sánh đối diện với đôi mắt tựa làn nước mùa thu kia.

Ứng Trường Lạc đáp: “Vì không hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.