Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 15



Sôi sục và vội vã, Sheridan cài chặt phần phía trước của bộ váy dài màu xanh oải hương khi nàng chạy từ phòng ngủ tới đại sảnh, đi qua người hầu bị giật mình, khiến đầu họ cùng quay sang một phía khi nàng đi tới, miệng há hốc kinh ngạc. Ngay khi nàng nghĩ chắc là nàng đã tới phần sống động của căn nhà, nàng bước vào một ban công với lan can gỗ sồi trắng tiếp tục lượn một đường xoắn ốc rộng, duyên dáng xuống hai tầng lầu nữa trước khi nó kết thúc nơi cửa vào khổng lồ ở đại sảnh bên dưới.

Nắm lấy viền cổ áo trên bộ váy của nàng, nàng chạy xuống cầu thang, đi qua những tấm chân dung của ít nhất mười sáu đời tổ tiên quí phái của bá tước. Nàng chẳng hề có chút ý kiến nào về việc chàng đang ở đâu hay chàng muốn nàng tìm thấy chàng thế nào. Điều duy nhất nàng biết chắc chắn đó là thêm vào tất cả những tính cách chẳng dễ chịu gì của chàng, chàng nói với nàng như thể nàng là một trong những vật sở hữu của chàng vậy. Nàng cũng biết rằng chắc chắn chàng sẽ thích thú với viễn cảnh kéo nàng xuống lầu như một bao bột trước mắt tất cả người hầu của chàng nếu nàng không làm theo lời chàng.

Để ngăn chàng khỏi niềm vui thú đó, nàng sẵn sàng làm bất cứ việc gì. Nàng không thể tưởng tượng được tại sao khi vẫn còn đầy đủ thần trí nàng lại có thể đồng ý trói buộc đời mình với một người đàn ông như chàng! Ngay khi cha nàng đến đây, nàng sẽ hủy hôn và yêu cầu ông đưa nàng về nhà ngay lập tức!

Nàng không thích bá tước, và nàng khá chắc chắn nàng cũng sẽ chẳng có gì chung với mẹ của chàng. Theo lời những người hầu, bộ váy này thuộc về mẹ của bá tước. Thật kinh khủng khi tưởng tượng ra một bà góa lớn tuổi như mẹ của chàng, hay bất kì một phụ nữ đáng trọng nào khác cùng đẳng cấp, mà đi đi lại lại giữa những vũ hội hay vui chơi với các vị khách trong một bộ váy màu xanh oải hương không đứng đắn, phù phiến như thế này, chỉ có duy nhất những sợi ruy băng màu bạc để giữ cho phần vạt áo khít với nhau hay giữ cho toàn bộ phần áo phía trước không mở toang ra. Nàng rất giận dữ và mải miết trong những lời thề của mình đến nỗi nàng không hề mảy may chú ý tới sự tráng lệ của đại sảnh với bốn ngọn đèn chùm lớn, chiếu sáng lấp lánh như tầng tầng lớp lớp những viên kim cương khổng lồ, hay tới những bức bích họa cực kì tinh tế trên các bức tường và những hình trang trí thạch cao khó hiểu trên trần nhà.

Khi nàng đến gần bậc cuối cùng, nàng nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi trong bộ áo khoác màu đen và áo sơ mi trắng vội vã đi vào một căn phòng mở ra phần chính của sảnh đường phía bên trái. "Ngài vừa rung chuông, thưa ngài?" nàng nghe thấy ông ta nói nơi ngưỡng cửa. Một lát sau, ông ta trở ra, cung kính cúi đầu, và đóng hai cánh cửa. "Xin lỗi –" Sherry lúng túng nói, bị vấp vào vạt váy của mình và phải tì vào tường để lấy lại thăng bằng.

Ông ta quay lại, nhìn thấy nàng, và toàn thân ông ta cứng lại. Cùng lúc đó tất cả những đường nét trên mặt ông ta dường như nhăn nhúm và rúng động vì bàng hoàng đến tê liệt.

"Tôi hoàn toàn ổn cả," Sheridan nhanh chóng trấn an ông ta khi nàng tự đứng thẳng lên và kéo vạt váy ra khỏi gầm giầy bên trái của nàng. Để ý thấy trông ông ta vẫn có vẻ hơi kì cục, Sheridan giơ tay ra cho ông ta và nói, "Bác sĩ Whitticomb đã nói tôi đủ sức đi xuống lầu. Chúng ta vẫn chưa gặp nhau, nhưng tôi là Charise... ờ... Lancaster," nàng nhớ lại sau một chút ngập ngừng bối rối. Ông ta giơ tay về phía nàng, và vì ông ta dường như không chắc chắn phải làm gì tiếp theo, nàng cầm lấy tay ông ta trong bàn tay nàng, và thúc giục với một nụ cười nhẹ nhàng, "Và ngài là –"

"Hodgkin," ông ta nói, nghe như thể có một trận vây hãm trong cổ họng của ông ta. Rồi ông ta hắng giọng và nói lại, "Hodgkin."

"Rất vui được gặp ngài, Ông Hodgkin."

"Không thưa cô, chỉ là "Hodgkin" thôi."

"Tôi không thể chỉ gọi ngài bằng họ được. Như thế là thiếu tôn trọng," Sheridan kiên nhẫn nói.

"Ở đây đòi hỏi như thế," ông nói, trông như bị làm phiền.

Sự phẫn nộ khiến bàn tay trái của Sheridan nắm chặt lại trên váy của nàng. "Anh ta đúng là một con quỷ kiêu ngạo mới không để một người đàn ông lớn tuổi giữ tự trọng bằng cách được gọi là "ông!""

Nét mặt ông ta lại vặn vẹo lần nữa, và ông ta dường như đang căng cổ ra để hít lấy không khí. "Tôi chắc chắn tôi không biết người mà cô đang nói tới, thưa cô."

"Tôi đang nói tới..." Nàng phải nghĩ để nhớ lại câu trả lời của người hầu gái khi Sheridan hỏi cô ta tên của bá tước. Có vẻ như người phụ nữ đã đọc thuộc lòng cả một bài kinh về những cái tên, nhưng họ của chàng là ... Westmoreland! Đúng là nó. "Tôi đang nói đến Westmoreland!" nàng nói, khước từ việc vinh danh chàng bằng tước vị của chính chàng. "Ai đó cần phải dùng gậy đánh vào mông ông ta và dậy cho ông ta những phép lịch sự thông thường."

Ở ban công phía trên, một người hầu đang cười đùa với cô hầu vừa đi qua quay người lại và há hốc mồm về phía cửa ra vào, trong khi cô hầu đánh mạnh vào một bên người anh ta trong cơn háo hức muốn vươn người ra khỏi lan can để nhìn rõ hơn. Cách Sheridan vài mét, bốn người hầu đang tiến vào trong phòng ăn một cách lịch sự mang theo các khay đựng thức ăn bỗng đâm sầm vào nhau vì người đi đầu đã dừng lại bất thình lình giữa đường. Một người đàn ông tóc trắng khác, trẻ hơn Hodgkin nhưng ăn mặc giống hệt ông ta, hiện ra từ phòng ăn, mắng nhiếc hung tợn khi cái nắp bạc của một đĩa hâm nóng thức ăn rơi xuống mặt sàn đá cẩm thạch gây ra một tiếng choang và lăn về phía chân ông ta. "Ai gây ra chuyện –" ông ta hỏi, rồi, kể cả ông ta cũng nhìn vào Sheridan và dường như nhất thời mất kiểm soát biểu hiện trên mặt khi ánh mắt ông ta chạy từ tóc nàng, đến bộ váy của nàng, và những ngón chân trần của nàng.

Lờ đi sự choáng váng xung quanh nàng, Sheridan mỉm cười với Hodgkin và nói dịu dàng, "Ông biết đấy, không bao giờ là quá muộn để phần lớn chúng ta thấy những sai lầm trong hành xử của chúng ta nếu người ta chỉ ra cho chúng ta thấy. Tôi sẽ nói với bá tước vào lúc thích hợp là ông ấy đáng ra nên gọi một người lớn tuổi như ông là "Ông Hodgkin." Tôi sẽ gợi ý ông ấy nên đặt mình vào địa vị của ông và tưởng tượng chính mình ở vào độ tuổi của ông...

Nàng dừng lại bối rối khi cặp lông mày trắng phau của người đàn ông lớn tuổi nhướn lên đến tận chân tóc và đôi mắt mờ nhòa của ông ta dường như lồi ra khỏi hốc mắt. Sự tức giận với bá tước đã áp đảo toàn bộ suy nghĩ của nàng trong lúc đó, nhưng Sheridan cuối cùng cũng nhận ra rằng người đàn ông tội nghiệp lo sợ đánh mất vị trí của ông ta nếu nàng can thiệp vào. "Tôi thật là ngốc, ông Hodgkin," nàng nói một cách nhu mì. "Tôi sẽ không nói một lời về chuyện này đâu, tôi hứa đấy."

Ở ban công bên trên và ở sảnh đường phía dưới, những người hầu thả ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm nhưng bị cắt ngang đột ngột khi Hodgkin mở cánh cửa dẫn vào phòng tiếp khách và họ nghe thấy cô gái người Mỹ nói với chủ nhân bằng một giọng kiêu căng, không hề nhún nhường, "Ngài đã rung chuông, thưa ngài?"

Stephen quay người ngạc nhiên trước sự lựa chọn từ ngữ của nàng và rồi đứng bất động. Nuốt lại một tiếng cười nửa bực bội nửa ngưỡng mộ, chàng nhìn chằm chằm vào nàng khi nàng đứng trước mặt chàng, với chiếc mũi xấc xược của nàng hếch lên không trung và đôi mắt xám long lanh như một cặp đá lửa lớn. Tương phản hoàn toàn với thái độ kiêu kì lạnh lùng trong tư thế và biểu hiện của nàng, nàng đang mặc một chiếc áo choàng mềm mại, cuộn sóng làm bằng những mảnh lụa màu hoa oải hương tuyệt đẹp[1] làm lộ cả hai bờ vai nàng, khiến chúng trần trụi thật quyến rũ. Nàng túm chặt lấy phần trước của áo, khiến cho vạt váy chỉ vừa đủ cao để lộ những ngón chân trần của nàng, và mái tóc đỏ hung của nàng, ở cuối vẫn còn hơi ẩm, trải trên lưng và ngực nàng như thể nàng là một thiếu nữ khỏa thân của Botticelli.

Đáng lẽ màu xanh hoa oải hương phải tương phản với màu tóc nàng, nhưng nó lại không như thế, làn da màu kem của nàng quá đẹp đến nỗi hiệu quả tổng thể lại bằng cách nào đó gây ấn tượng sâu sắc hơn là sự khó chịu thực sự. Thực tế, đó là một ấn tượng choáng ngợp đến nỗi chàng phải mất một lúc mới nhận ra nàng không cố ý chọn bộ áo váy của Helene vì muốn khoe khoang thói quen hay làm chàng bực mình, mà bởi vì nàng chẳng còn gì khác để mặc. Chàng đã quên mất là những hòm xiểng của nàng đã ra đi cùng với con tàu của nàng, nhưng nếu chiếc áo khoác màu nâu xấu xí mà nàng đã mặc nói lên khiếu thẩm mĩ của nàng trong việc chọn áo quần, thì chàng thà nhìn nàng trong bộ váy của Helene còn hơn. Tất nhiên, những người hầu sẽ không chia sẻ quan điểm phóng túng của chàng, và chàng tự nhắc nhở trong đầu điều đầu tiên chàng làm sáng mai là cứu vãn vấn đề áo sống của nàng. Còn bây giờ, chàng chẳng thể làm gì ngoài việc biết ơn vì chiếc váy đã thực sự bao phủ được hết cơ thể nàng đủ để tiến gần tới mức lễ nghi cho phép.

Nén lại một nụ cười ngưỡng mộ, chàng nhìn nàng lảo đảo để giữ cho vẻ mặt vô cảm trước sự quan sát chăm chú của chàng, và chàng lấy làm lạ là nàng có thể truyền đạt nhiều điều đến thế mà không cần nói hay chuyển động gì cả. Nàng là một cô gái ngây thơ mới chớm trở thành phụ nữ, lòng can đảm vô song không thể bị khuất phục bởi trí khôn hay bị lu mờ vì cảnh giác. Viễn cảnh mái tóc rực rỡ của nàng trải trên ngực chàng lướt qua tâm trí, và Stephen đột ngột gạt nó đi khi nàng phá vỡ sự im lăng: "Ngài đã quan sát tôi xong chưa ạ?"

"Thực ra ta đang ngưỡng mộ nàng."

Sheridan đã đi xuống lầu hoàn toàn sẵn sàng cho một cuộc đối đầu, thực ra là mong mỏi nó, và đầu tiên nàng đã bị dội ngược khi chàng nhìn vào nàng với biểu hiện tâng bốc kì cục trong đôi mắt xanh đẹp đẽ của chàng; nụ cười ngợi khen của chàng là cú dội ngược lại thứ hai. Tự nhắc nhở bản thân rằng chàng là một con quỷ có trái tim lạnh lùng, độc đoán mà nàng sẽ không lấy làm chồng, bất kể chàng có nhìn nàng ra sao hay chàng có nói năng ngọt ngào đến thế nào, nàng nói, "Tôi nghĩ ngài có vài lí do triệu tôi đến trước mặt ngài, đức ngài tôn kính?"

Trước sự ngạc nhiên của nàng chàng không hề tức giận vì những lời nói châm chọc của nàng. Thực tế, trông chàng có vẻ hơi buồn cười khi chàng nói với một cái gật đầu khe khẽ, "Đúng là ta có vài lí do."

"Và chúng là?" nàng lạnh lùng hỏi.

"Thứ nhất," Stephen nói, " là vì ta muốn xin lỗi."

"Thật sao?" nàng nói với một cái nhún vai. "Vì chuyện gì?"

Stephen không còn kìm nén được nụ cười của mình nữa. Nàng thật can đảm, ai cũng phải thừa nhận điều đó. Nàng có rất nhiều lòng dũng cảm... và cũng có rất nhiều lòng kiêu hãnh. Chàng không thể nghĩ ra được một người đàn ông nào, chứ chưa nói đến một phụ nữ, dám đối đầu với chàng và trả treo bằng lời nói với chàng như nàng đang làm. "Vì đã kết thúc cuộc nói chuyện của chúng ta đêm trước một cách thô thiển, và vì đã không tới thăm nàng kể từ lúc đó."

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi. Bây giờ, tôi có thể lên lầu chưa?"

"Chưa," Stephen nói, bỗng nhiên mong nàng bớt đi một chút can đảm. "Ta cần... không, muốn... giải thích tại sao ta lại làm thế."

Nàng dành cho chàng một cái nhìn khinh khi. "Tôi rất muốn xem ngài thử làm."

Can đảm là một đức tính đáng trọng ở một người đàn ông. Ở một người phụ nữ, đó là một cái nhọt ở mông, chàng quyết định như vậy. "Ta đang cố đây," chàng cảnh cáo.

Bây giờ khi chàng đã mất bình tĩnh một chút, Sheridan mới cảm thấy khá hơn. "Xin nói tiếp," nàng mời mọc. "Tôi đang nghe đây."

"Nàng ngồi xuống được không?"

"Tôi có thể. Tùy thuộc vào việc ngài có gì để nói."

Lông mày chàng nhíu lại với nhau và mắt chàng nheo lại, nàng đã để ý thấy, nhưng giọng nói của chàng vẫn được kiểm soát cẩn thận khi chàng bắt đầu giải thích. "Đêm hôm trước, nàng cũng có thể thấy là ta... những chuyện giữa chúng ta không... không giống như nàng mong chờ từ một vị hôn phu."

Sheridan đồng ý với sự thật trong lời nhận xét đó với một cái gật đầu rất khẽ, kiêu kì chẳng hề biểu hiện gì ngoài một sự quan tâm mơ hồ.

"Có một lời giải thích cho chuyện đó," Stephen nói, bị bối rối vì cách cư xử của nàng. Chàng đưa ra cho nàng một lí do duy nhất mà chàng có thể nghĩ ra nghe có vẻ hợp lí và chấp nhận được. "Lần cuối chúng ta bên nhau, chúng ta đã cãi nhau. Ta đã không nghĩ về cuộc cãi nhau đó trong khi nàng bị ốm, nhưng khi nàng bắt đầu hồi phục đêm hôm đó, ta thấy là nó vẫn còn đọng lại trong đầu ta. Đó là lí do vì sao mà ta đã có vẻ như..."

"Lạnh lùng và không quan tâm?" nàng nói thay, nhưng giọng nói của nàng chứa đựng nhiều bối rối và đau khổ hơn là giận dữ.

"Chính xác," Stephen đồng tình. Rồi nàng ngồi xuống, và chàng thở một hơi nhẹ nhõm trong lòng vì kế sách và những lời nói dối đã qua, nhưng niềm vui của chàng chẳng được bao lâu.

"Chúng ta đã cãi nhau về việc gì?"

Đáng lẽ chàng phải biết là một cô gái tóc đỏ người Mỹ ngang bướng với tính cách không thể đoán trước được và chẳng hề coi trọng tước hiệu quí tộc và tôn trọng những quy tắc ăn mặc như thế chắc chắn sẽ muốn kéo dài sự bất đồng, thay vì chấp nhận lời xin lỗi của chàng và lịch sự bỏ qua vấn đề. "Chúng ta đã cãi nhau vì tính khí của nàng," Stephen trả lời một cách trơn tru.

Đôi mắt xám bối rối nhìn thẳng vào mắt chàng. "Tính khí của em? Có chuyện gì với nó?"

"Ta thấy nó... rất rắc rối."

"Em hiểu rồi."

Stephen gần như có thể nghe thấy nàng tự hỏi liệu chàng có quá nhỏ nhen không khi tiếp tục nuôi dưỡng sự bực tức vì một cơn cãi vã khi mà nàng còn ốm như thế. Nàng nhìn qua đôi bàn tay nắm chặt trên đùi, như thể nàng bỗng nhiên không thể nhìn thẳng vào chàng, và hỏi bằng giọng thất vọng, e dè, "Vậy em có phải là một mụ đàn bà chanh chua không?"

Stephen nhìn vào cái đầu cúi gằm và đôi vai trĩu nặng của nàng, và sự dịu dàng kì lạ mà nàng dường như đã thức tỉnh trong chàng vào những thời điểm không ngờ lại một lần nữa trỗi dậy. "Ta sẽ không nói cụ thể," chàng trở lời với một nụ cười miễn cưỡng trong giọng nói.

"Em đã để ý thấy," nàng ngoan ngoãn tự thú, "là tính tình của em hơi – dễ thay đổi – trong vài ngày qua."

Whitticomb đã nói ông ta thấy nàng rất thú vị, và Stephen có cảm giác rằng đó là một lời nhận xét hoàn toàn chưa xứng tầm. "Điều đó hoàn toàn có thể hiểu được trong những trường hợp như thế này."

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt tìm kiếm mắt chàng, như thể cả nàng nữa, cũng đang cố đánh giá lại chàng. "Chàng có thể cho em biết chính xác chúng ta đã cãi nhau về chuyện gì lần cuối ta ở bên nhau không?"

Bị mắc bẫy chính mình, Stephen quay đến khay đồ uống và với tay lấy bình rượu sơ-ri pha lê, nhanh chóng nghĩ câu trả lời có thể xoa dịu và làm nàng bớt giận. "Ta đã nghĩ là nàng quá chú tâm đến một người đàn ông khác," chàng nói trong một phút ngẫu hứng. "Ta đã ghen."

Ghen tuông là một thứ tình cảm mà chàng chưa từng trải qua trong đời, nhưng phụ nữ chắc chắn rất hài lòng khi họ khiến một người đàn ông cảm thấy như thế. Chàng liếc nhìn qua vai và hài lòng khi khám phá ra là trong khía cạnh này, Charise Lancaster cũng giống như tất cả những chị em của nàng, bởi vì trông nàng vừa buồn cười lại vừa hãnh diện. Dấu đi nụ cười, chàng rót rượu sơ-ri và trong một chiếc ly pha lê nhỏ. Khi chàng trở lại để đưa nó cho nàng nàng vẫn đang nhìn đăm đăm vào bàn tay mình. "Sherry?"[2] chàng hỏi.

Sheridan giật mình, và một niềm vui sướng không thể giải thích được dâng lên trong tim nàng. "Vâng?"

Chàng đưa li rượu cho nàng và nàng nhìn vào chàng một cách háo hức chứ không phải nhìn vào li rượu.

"Nàng có muốn một chút rượu không?" Stephen hỏi rõ lần nữa.

"Không, cám ơn."

Chàng đặt li rượu lên bàn. "Ta tưởng nàng vừa nói có."

Nàng lắc đầu. "Em tưởng chàng đang nói với em và – Sherry! –" nàng la lên, đứng bật dậy, khuôn mặt nàng bừng lên rạng rỡ. "Em nghĩ đó là em. Ý em là, đó đúng là em. Ý em là, đó chắc hẳn là cách mọi người gọi em, là –"

"Ta hiểu rồi," Stephen khẽ nói, cảm thấy một niềm vui cũng gần lớn như chính nàng. Họ đứng đó trong tầm tay nhau, mỉm cười với nhau, chia sẻ một giây phút thành công dường như kết nối cả hai và cùng nghĩ về những hướng tương tự nhau. Đột nhiên Stephen hiểu ra làm thế nào mà Burleton lại có thể "điên lên vì yêu" nàng, như Hodgkin đã nói. Khi Sherry nhìn vào đôi mắt xanh đang cười của chàng, nàng nhìn thấy một sự ấm áp và duyên dáng làm nàng hiểu vì sao nàng có thể gắn kết chính nàng với chàng. Những thông điệp kì lạ bắt đầu nhá lên qua kí ức trống rỗng của nàng, gợi ý những điều có thể xảy ra tiếp theo...

Nam tước nắm lấy bàn tay nàng và đưa nó lên môi chàng khi chàng thề nguyện tình yêu vĩnh hằng. "Nàng là tình yêu duy nhất và mãi mãi của ta..."

Hoàng tử ôm nàng trong vòng tay mạnh mẽ của chàng và ép chặt nàng vào trái tim chàng. "Nếu ta có một trăm vương quốc, ta sẽ đánh đổi chúng lấy nàng, tình yêu tha thiết nhất của ta. Ta chẳng là gì, cho đến ngày gặp nàng..."

Bá tước bị chi phối vì sắc đẹp của nàng đến nỗi chàng mất kiểm soát và hôn lên má nàng. "Tha thứ cho ta, nhưng ta không thể chịu đựng được! Ta ngưỡng mộ nàng!"

Stephen nhìn thấy lời mời gọi êm ái trong mắt nàng, và trong một giây không cảnh giác vì sự hòa hợp hoàn toàn, có vẻ như theo cách nào đó, chàng thấy cần phải đáp lại. Nâng cằm nàng lên, chàng chạm môi chàng vào môi nàng và cảm thấy nàng nín thở cùng lúc với sự căng thẳng trên thân thể nàng. Bối rối vì phản ứng hơi quá đà của nàng, chàng ngẩng đầu lên và chờ đợi trong một giây dài đằng đẵng cho đến khi nàng mở mắt ra. Khi cặp lông mi dài của nàng cuối cùng cũng nhấc lên, trông nàng vừa hoang mang vừa trông đợi và, đúng, thậm chí hơi thất vọng. "Có điều gì không đúng hay sao?" chàng cảnh giác hỏi.

"Không, không phải thế," nàng lịch sự nói, nhưng dường như nàng đang nói dối.

Stephen nhìn nàng im lặng chờ đợi, một phương cách thường thúc đẩy người khác tiếp tục nói, và cách làm đó đã thành công với "vị hôn thê" của chàng đúng như trông đợi.

"Chỉ là em dường như trông đợi một điều gì đó hơi khác," nàng giải thích.

Tự nói với mình rằng chàng chỉ đang cố giúp nàng tìm kiếm lại kí ức, chàng hỏi, "Nàng trông đợi điều gì?"

Nàng lắc đầu, trán nàng nhăn lại, đôi mắt không bao giờ rời khỏi mắt chàng. "Em không biết."

Những lời rụt rè của nàng và ánh mắt kiên định chỉ càng khẳng định một điều mà chàng đã nghi ngờ từ trước. Vị hôn phu thật sự của nàng rõ ràng kiểm soát lỏng lẻo hơn đối với niềm đam mê của anh ta. Khi Stephen nhìn vào đôi mắt bạc mời gọi của nàng, chàng đột ngột quyết định rằng chàng thực sự có nghĩa vụ làm sống lại những kí ức của nàng về Burleton. Lương tâm chàng gào thét khi chàng có một lí do khác, ích kỉ cho điều mà chàng sắp làm, nhưng Stephen lờ nó đi. Sau cùng thì, chàng đã hứa với Whitticomb rằng chàng sẽ làm cho nàng cảm thấy an toàn và được trân trọng. "Có lẽ nàng đã trông đợi –" chàng khẽ nói khi trượt vòng tay quanh eo nàng và chạm môi chàng vào tai nàng, "điều gì đó như thế này."

Hơi thở nồng ấm của chàng trong tai nàng khiến sống lưng Sheridan nổi da gà, và nàng quay mặt nàng khỏi nguyên nhân trực tiếp, khiến cho môi nàng ngay lập tức chạm vào môi chàng. Stephen đã định sẽ hôn nàng như cách Burleton có thể đã làm, nhưng khi đôi môi mềm mại của nàng mở ra trong một hơi thở run rẩy, những ý định của chàng tuột khỏi tâm trí chàng.

Sheridan biết ngay khi cánh tay chàng siết lại trên eo nàng và môi chàng bắt đầu di chuyển kiên quyết trên môi nàng rằng nàng không thể mong chờ điều gì như thế... không phải là cơn bão cảm xúc khiến cho nàng hổn hển và phải dựa sát hơn vào chàng, cũng không phải là khao khát muốn dâng hiến miệng nàng cho cái lưỡi đang tìm kiếm của chàng, cũng không phải những nhịp đập cuồng loạn của trái tim nàng khi bàn tay chàng luồn vào chỗ tóc ở gáy, giữ cho miệng nàng gắn chặt hơn nữa vào miệng chàng trong khi toàn bộ cơ thể nàng dường như muốn tiếp xúc và tiến về phía cơ thể chàng.

Stephen cảm thấy nàng dựa vào chàng và hoàn toàn trở thành một nạn nhân bất lực trước việc đó. Khi cuối cùng chàng có thể kéo miệng chàng ra khỏi miệng nàng, chàng ngẩng đầu lên và nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của nàng, choáng váng vì phản ứng chưa từng có của chàng trước chỉ vài nụ hôn thuần khiết của một cô gái không có kinh nghiệm, người hầu như chẳng có lấy một chút ý niệm làm thế nào để hôn lại chàng. Chàng nhìn nàng mở mắt ra và nhìn xoáy vào đôi mắt mơ màng của nàng, hơi bực mình vì chàng đã để mất kiểm soát và cũng cảm thấy buồn cười trước thực tế là một cô gái chưa được dậy dỗ đến nơi đến chốn lại chịu trách nhiệm cho việc đó.

Ở tuổi ba mươi ba, sở thích của chàng hướng về những người phụ nữ đam mê, đầy kinh nghiệm, thạo đời biết rõ cách làm thế nào để cho và nhận niềm vui. Thực tế là chàng có thể bị xáo động mãnh liệt vì một phụ nữ-trẻ con, đang mặc trên mình một bộ váy áo không vừa vặn thuộc về tình nhân hiện thời của chàng gần như là một chuyện hài hước. Mặt khác, nàng đã chứng tỏ là một học sinh sẵn sàng và háo hức học hỏi trong suốt những phút đứng trong vòng tay chàng, và chẳng hề có một dấu hiệu nào của nỗi e thẹn thiếu nữ, ngay cả bây giờ, khi nàng đứng trong vòng tay chàng, kiên trì nhìn trả lại chàng.

Sau khi đã cân nhắc mọi việc, chàng quyết định, Charise Lancaster có thể không phải là thiếu kinh nghiệm, mà là Burleton và những người tiền nhiệm của anh ta đã hướng dẫn nàng sai cách. Ý nghĩ chính chàng mới là người ngây thơ khiến cho Stephen cười khi chàng nhướn cặp lông mày lên và hỏi cộc lốc, "Đó có giống thứ nàng mong đợi hơn không?"

"Không," nàng nói, lắc đầu quả quyết khiến cho những lọn tóc óng ánh trượt xuống bên vai phải của nàng. Giọng nói của nàng bàng hoàng, nhưng đôi mắt chưa bao giờ rời khỏi mắt chàng khi nàng khẽ thú nhận, "em biết là em không bao giờ có thể quên bất kì điều gì giống như thế này."

Sự hóm hỉnh của Stephen biến mất, và chàng cảm thấy một cơn đau xa lạ trong lồng ngực. Không hề nhận ra mình đang làm gì, chàng đặt bàn tay lên má nàng, những ngón tay trải rộng trên bề mặt mềm mại đến tuyệt vời của nó. "Ta tự hỏi," chàng nói to suy nghĩ của mình, " "liệu nàng có thể ngọt ngào như nàng tỏ ra không."

Chàng không định nói ra suy nghĩ của mình, và chàng không hề chờ đợi câu trả lời nào, chứ chưa nói đến câu trả lời kinh ngạc mà nàng dành cho chàng. Bằng giọng thú nhận một điều bí mật tồi tệ, nàng nói, "Em không nghĩ là em ngọt ngào chút nào, thưa bá tước. Chàng có thể không nhận thấy, nhưng em tin là em có một bản chất chống đối."

Stephen đè nén tràng cười của chàng và đấu tranh để giữ khuôn mặt nghiêm trang, nhưng nàng lại nhầm tưởng sự im lặng của chàng là không đồng tình. "Có vẻ như là," nàng thì thào run rẩy, khi ánh mắt nàng rớt xuống phía trước áo sơ mi của chàng một cách tội lỗi, "em đã khá giỏi trong việc dấu giếm chàng cái đó khi em nói những lời đùa cợt về bản thân?"

Khi chàng không trả lời, Sheridan nhìn đăm đăm vào viên những chiếc khuy tán hồng ngọc nhỏ xíu lấp lánh nơi ngực áo sơ mi trắng phau của chàng, thưởng thức cảm giác của một cánh tay cơ bắp mạnh mẽ bao quanh eo nàng. Tuy nhiên nàng vẫn có cảm giác mơ hồ rằng có điều gì đó sai trái trong những việc nàng đang làm. Nàng tập trung vào cảm xúc đó, cố gắng bắt nó định hình và lộ diện, nhưng chẳng có gì xảy ra. Nó cũng không đáng tin như chính những phản ứng của nàng trước vị hôn phu; thực ra là trước mọi việc. Một phút trước nàng ghét bộ váy của nàng, vị hôn phu của nàng, và kí ức bị mất của nàng, và nàng mong muốn thoát khỏi tất cả chúng. Và rồi chàng có thể thay đổi tất cả chỉ với một nụ cười ấm áp hay một cái nhìn ngưỡng mộ... hay một nụ hôn. Chỉ với một nụ cười, chàng có thể khiến nàng cảm thấy như thể bộ váy nàng đang mặc thích hợp với một vị công chúa và rằng nàng xinh đẹp và rằng trí nhớ của nàng tốt hơn hết là cứ mất đi. Nàng không thể hiểu bất kì điều gì trong đó, đặc biệt là tại sao lại có những giây phút thoáng qua khi nàng cảm thấy như nàng không muốn nhớ lại. Và, lạy Chúa, cái cách mà chàng hôn nàng! Toàn bộ cơ thể nàng như tan chảy và bốc cháy, và nàng yêu cái cảm giác cùng lúc khiến nàng vừa khó chịu và tội lỗi và hoang mang. Trong một nỗ lực để giải thích tất cả những điều đó cho chàng và có lẽ là yêu cầu chàng tư vấn, Sheridan hít thở một hơi dài và thú nhận với ngực áo của chàng, "Em không biết chàng nghĩ em là loại người gì, nhưng dường như em có một... một tính cách dữ dội. Thậm chí có thể nói em có một... một tâm tính hoàn toàn không đoán trước được."

Bị hấp dẫn một cách không cưỡng lại được bởi tính ngay thẳng của nàng, Stephen đặt những ngón tay chàng bên dưới cằm của nàng và nâng nó lên, ép nàng phải nhìn vào mắt chàng. "Ta có biết," chàng khàn giọng nói.

Đôi mắt biểu cảm của nàng tìm kiếm mắt chàng. "Điều đó không làm phiền chàng sao?"

Có vài điều "làm phiền" Stephen ngay lúc đó, và chúng chẳng liên quan gì đến tâm tính của nàng. Bộ ngực đầy đặn của nàng đang ở ngay trên ngực chàng, mái tóc màu kim loại đang trượt trên tay chàng ở phía sau lưng nàng, và nàng có một khuôn miệng mềm mại, đầy đặn rõ ràng là mời gọi một người đàn ông hôn lên nó. Cái tên "Sherry" quá hợp với nàng. Nàng làm say lòng người một cách nguy hiểm và tinh tế. Nàng không phải là vị hôn thê của chàng, nàng không phải là tình nhân của chàng; nàng xứng đáng được chàng tôn trọng và bảo vệ, chứ không phải khao khát. Một cách lí trí, chàng biết điều đó, nhưng trí não chàng dường như bị thôi miên bởi nụ cười và giọng nói của nàng, và cơ thể chàng bị điều khiển bởi một cơn khuấy động đã trở nên gần như đau đớn. Nàng không hiểu tại sao chàng lại cứng lại, hoặc là nàng không chú ý, hoặc là nàng không thấy phiền, nhưng bất kể lí do là gì, chàng cũng phải chấp nhận kết quả. "Nàng 'làm phiền' ta rất nhiều đấy," chàng nói.

"Bằng cách nào-" Sherry hỏi, nhìn ánh mắt chàng rớt xuống môi nàng và cảm thấy nhịp thở nàng tăng lên gấp ba lần.

"Ta sẽ chỉ cho nàng," chàng thì thào bằng giọng khàn đặc, và môi chàng chiếm lấy môi nàng với sự dịu dàng dữ dội.

Chàng hôn nàng thật chậm, lần này ép nàng phải tham gia, không chỉ đón nhận, và Sheridan cảm nhận được lời mời gọi tinh tế ấy. Một bàn tay chàng khum lấy gáy nàng, khẽ ấn nó, trong khi bàn tay kia trượt dọc sống lưng nàng trong một cử chỉ vuốt ve không ngừng nghỉ. Đôi môi mở ra của chàng di chuyển trên môi nàng, ép chúng mở ra cho chàng, và Sheridan đáp ứng một cách ngập ngừng không chắc chắn. Nàng bắt nhịp với những chuyển động của miệng chàng, và nàng cảm thấy bàn tay chàng ấn chặt hơn nữa vào sống lưng nàng.

Nàng dướn người trên đầu ngón chân, trượt bàn tay trên bộ ngực cứng chắc của chàng, qua đôi vai chàng, cong người lên khi nàng kéo chàng vào sát nàng hơn nữa... và cánh tay chàng đột ngột vòng quanh nàng như gọng kìm bằng thép, và nụ hôn trở nên dữ dội và khẩn thiết. Lưỡi chàng mơn trớn lưỡi nàng rồi đi vào trong miệng nàng, khiến cho những cơn rung động của cảm xúc ban sơ chạy khắp cơ thể run rẩy của Sheridan, và nàng càng dựa sát vào chàng hơn nữa, hôn trở lại chàng. Bàn tay chàng đi lên, tới ngực nàng, bắt đầu vuốt ve chúng...

Một bản năng mà nàng không thể hiểu và không thể thách thức cảnh cáo nàng, Sheridan kéo miệng mình khỏi miệng chàng và lắc đầu gần như hoảng loạn, cho dù một phần cơ thể nàng tuyệt vọng muốn chàng hôn nàng lần nữa.

Stephen miễn cưỡng nới lỏng vòng tay quanh nàng và thả cánh tay xuống. Với cảm xúc hỗn độn giữa không tin được và buồn cười chàng nhìn xuống mỹ nhân trẻ trung xinh đẹp vô ngần đã không chỉ thành công trong việc làm mê đắm cảm xúc của chàng, mà còn cả tâm trí của chàng. Khuôn mặt nàng ửng hồng, ngực nàng khẽ nhấp nhô với mỗi hơi thở e dè, và đôi mắt với hàng lông mi dày sậm màu của nàng mở to vì bối rối và khao khát. Trông nàng như thể nàng không chắc chắn lắm nàng muốn làm gì. "Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta nên làm việc gì đó khác," chàng nói, đưa ra quyết định cho cả hai người.

"Chàng đang nghĩ đến việc gì?" nàng run run hỏi.

"Việc ta đang nghĩ đến," Stephen trả lời một cách châm biếm, "và việc chúng ta sẽ làm hoàn toàn khác nhau." Chàng quyết định dạy cho nàng những nguyên lí cơ bản của cờ vua.

Đó là một sai lầm. Nàng đã hạ chàng hai lần liên tiếp bởi vì chàng dường như không thể giữ cho tâm trí mình tập trung vào ván cờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.