Nỗi sợ hãi khi nãy vẫn còn hiện rõ lên gương mặt của Mạc Phi khiến cô đưa tay gõ cửa liên tục phòng của Lục Tây.
- "Lục Tây...Lục Tây, tôi không muốn ở lại đây nữa. Ở đây có rắn...tôi...tôi vừa bị nó cắn khi nãy."
Mãi một lúc sau, người phía trong mới đi ra mở cửa. Lục Tây vẻ mặt như còn đang ngáy ngủ và vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, anh khó hiểu hỏi:
- "Có chuyện gì ngày mai hẳn nói. Bây giờ tôi không còn sức để mà nghe em nói chuyện. Hiện tại tôi rất buồn ngủ."
Dứt lời, anh khẽ ngáp một tiếng dài, liền sau đó toan khép cửa phòng lại thì người trước mặt đã nhổ bào tới ôm chặt lấy anh, lắp bắp năn nỉ:
- "Bây giờ tôi không dám trở về phòng. Có thể...có thể con rắn ấy sẽ quay trở lại cắn tôi một lần nữa."
Nghe những lời này của cô khiến Lục Tây thực sự không kiềm được mà sắp bật cười đến nơi nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén lại, sau đó ôn tồn đáp:
- "Được rồi. Vậy thì tối nay, em ngủ lại phòng tôi vậy."
Không chờ Mạc Phi trả lời, anh nhanh tay nhấc bổng người cô lên, sau đó đặt xuống giường, trầm giọng nói:
- "Vậy tối nay em cứ ngủ tạm trên giường, còn tôi sẽ ngủ trên ghế."
Nói rồi, anh chỉ tay về phía chiếc ghế sofa được đặt ở một góc bên trong phòng ngủ, sau đó chậm rãi ôm lấy mền gối mà ngả lưng xuống, sau đó nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Mạc Phi định mở lời nhưng lại thấy người đàn ông trên ghế đã ngủ thiếp đi cho nên không còn cách nào khác mà đắp chăn ngủ trên giường. Đợi đến khi Mạc Phi thực sự chìm vào giấc ngủ. Lúc này, hai mắt Lục Tây bừng tỉnh, anh đi lục tìm trong phòng một lọ thuốc, liền sau đó chậm rãi bước lại gần phía giường ngủ, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vị trí bị cắn của Mạc Phi. Thoáng chốc, vết thương ở hõm vai cô biến mất tự lúc nào. Lục Tây khóe môi cong nhẹ, anh mỉm cười nhìn chăm chăm vào gương mặt thiếu nữ đang nằm ngủ mơ màng, nhỏ giọng nói khẽ:
- "Vất vả cho em nhiều rồi nhưng anh không còn cách nào khác ngoài việc lấy sức mạnh từ người em để có thể giảm đi thời gian biến thành rắn."
Sáng hôm sau, Mạc Phi chậm rãi mở mắt thì đã thấy bản thân nằm trên chiếc giường êm còn về phần Lục Tây, hiện anh đang nằm yên vị trên ghế sofa mà ngủ ngon lành. Khóe môi Mạc Phi khẽ cong ngay khi nhìn vào gương mặt vẫn đang say sưa ngủ của Lục Tây. Chẳng hiểu tại sao lúc này trông anh có nét quyến rũ cực kì khiến cô không kiềm lòng được mà chậm rãi bước lại gần, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc không vào nếp của anh, mỉm cười nói khẽ:
- "Anh đẹp trai thật đấy."
- "Vậy sao?"
Giọng nói trầm khàn cất lên bên tai khiến Mạc Phi giật mình mà lùi ra xa. Cô nhanh chóng xoay người, toan bước trở ra ngoài thì bị bàn tay của Lục Tây giữ chặt lại sau đó kéo người cô ngã xuống ghế. Hiện tại, Mạc Phi đang ở trên thân của Lục Tây. Cô chưa kịp định thần đã bị anh dùng tay giữ chặt phía sau gáy mà kéo lại gần mình, nhẹ nhàng hôn lấy Mạc Phi khiến cô tròn xoe mắt.
Hơi thở mới tỉnh dậy vào sáng sớm khiến Mạc Phi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô cố gắng vùng vẫy tách ra khỏi người Lục Tây nhưng lại càng khiến anh giữ chặt người cô hơn. Lục Tây hơi thở nóng rực, anh khẽ cắn nhẹ lên cánh môi của người trước mặt sau đó trầm khàn nói:
- "Tôi rất thích nghe người khác khen mình. Đặc biệt là em. Thế nên đây chính là phần thưởng vì đã khen ngợi tôi."
Lúc này, Mạc Phi mới chợt nhớ chuyện xảy ra vào tối hôm qua cho nên cô dõng dạc nói với Lục Tây rằng:
- "Tôi không muốn ở đây nữa. Tôi sẽ quay trở về nhà của mình."
Nghe những lời này, hàng lông mày Lục Tây khẽ chau lại, vẻ mặt anh tỏ ra không vui, liền sau đó lạnh giọng nói:
- "Tôi đối xử không tốt với em sao?"
- "Không phải. Chỉ là tối hôm qua tôi bị rắn cắn."
Ngay lập tức, người trước mặt không nhịn được mà bật cười:
- "Là Dennis sao? Em yên tâm, nó không làm hại em đâu. Hơn thế nữa, vết cắn của nó không nguy hiểm đối với những người mà nó thích cho nên sẽ lành lại rất nhanh."
- "Dennis? Anh nuôi rắn làm thú cưng sao?"
Mạc Phi giật mình ngay khi nhận ra sở thích kì lạ này. Cô đưa tay khẽ chạm vào vết cắn. Quả thật đúng như những gì mà Lục Tây nói. Cô không còn cảm thấy đau nhức nữa, liền sau đó đó đảo mắt tìm kiếm xung quanh căn phòng.
- "Em làm gì vậy?"
Lục Tây giọng nói lắp bắp, vẻ mặt tỏ ra lo lắng.
- "Tôi tìm Dennis. Chẳng phải anh nuôi nó làm thú cưng sao, cho nên tôi phải tìm nó để làm quen dần."
Lục Tây khá bất ngờ trước những lời này. Anh lúng túng lên tiếng:
- "Em sẽ không bao giờ nhìn thấy Dennis vào ban ngày đâu cho nên đừng cất công tìm kiếm nó làm gì."