Mạc Phi vô tư, mỉm cười gật đầu khiến Lục phu nhân vô cùng hài lòng. Tuy nhiên, người đàn ông đứng cạnh lại tỏ ra vô cùng lo lắng sau những lời nói ẩn chứa nhiều ngụ ý của mẹ mình. Cho nên, nhân lúc Lục phu nhân trở lên trên phòng nghỉ ngơi, Lục Tây đã lẳng lặng theo sau bà. Khẽ khép kín cửa, hàng lông mày Lục Tây lập tức nhíu lại, nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi thư thả trên sofa, lạnh giọng hỏi rõ:
- “Câu nói khi nãy của mẹ rốt cuộc là có ngụ ý gì?”
Nghe con trai hỏi, Lục phu nhân vẫn tỏ ra bình thản, mà tựa người lên thành ghế, ung dung trả lời:
- “Con sợ mẹ sẽ hại Mạc Phi à?”
Lục Tây vẻ mặt đầy căng thẳng đến mức vầng trán nổi cả gân xanh, trầm giọng lên tiếng nói:
- “Con biết nguyên nhân mẹ quay trở về là muốn hóa giải lời nguyền truyền kiếp dành cho xà vương. Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa, con không muốn mẹ làm bất cứ điều gì gây hại cho Mạc Phi.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lục phu nhân tỏ ra không hài lòng mà đập mạnh bàn, lạnh giọng nói:
- “Con không có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn cho Mạc Phi, mà chính cô ta mới có trách nhiệm bảo vệ sự an nguy cho con khỏi kẻ thù truyền kiếp. Con nên nhớ, trách nhiệm cao cả của con chính là thần hộ mệnh của cả khu rừng.”
Trước những lời này, Lục Tây lạnh giọng lên tiếng cắt ngang:
- “Cuộc đời của Mạc Phi đã quá khốn khổ rồi. Con không muốn cô ấy phải tiếp tục hi sinh cho bất cứ ai nữa, kể cả con.”
Dứt lời, Lục Tây xoay người, dõng dạc mở cửa rời khỏi phòng trước vẻ mặt ngơ ngác của người ở lại. Lục phu nhân siết chặt hai tay, cương quyết nói:
- “Lục Tây, cho dù con có nói gì đi nữa thì cũng không làm thay đổi quyết định của mẹ đâu.”
Biệt thự Nam Cung gia…
Xoảng…
- “Lại là lũ ăn hại. Rốt cuộc chẳng có lấy một người có đủ bản lĩnh để săn lùng xà vương sao?”
Nam Cung Thống giận dữ ném mạnh chiếc bình hoa đắc tiền xuống sàn, đanh giọng mắng chửi những tên thuộc hạ đang cúi thấp đầu chịu trận.
Sau một hồi mắng nhiếc, lúc này Nam Cung Thống chợt nhớ đến một người mà lạnh giọng lên tiếng nói:
- “Về phía Viễn Thanh, đã tóm được nó hay chưa?”
Nghe hỏi, tên thuộc hạ đứng gần đó cất giọng, chậm rãi trả lời:
- “Thưa ngài Nam Cung, chúng tôi đã cắt đứt lưỡi, đồng thời chặt đứt cánh tay và ném xác hắn xuống sông cả rồi.”
Khóe môi Nam Cung Thống khẽ nhoẻn nụ cười hài lòng, lạnh giọng lên tiếng nói:
- “Rất tốt. Kết cục của Viễn Thanh cũng là lời cảnh cáo mà tao dành cho tất cả chúng mày. Bất cứ tên nào không hoàn thành nhiệm vụ, cho dù là thân tín, cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của Nam Cung gia.”
Nam Cung Thống vừa dứt lời liền bên tai truyền đến giọng nói khàn đục của một ông lão cao tuổi khiến Nam Cung Thống lập tức xoay người nhìn ra phía cửa lớn đã nhìn thấy dáng người trong bộ trang phục của một vị thầy pháp. Ông lão trên người mang đầy bùa chú, bên tay run run giữ lấy chiếc gậy gỗ, chậm rãi tiến vào bên trong, trầm giọng lên tiếng nói:
- “Tôi biết cách làm thế nào để thu phục xà vương.”
Hai mắt Nam Cung Thống bỗng sáng bừng ngay khi nghe lời tuyên bố này mà vui mừng tiến lại gần vị thầy pháp, tò mò lên tiếng hỏi:
- “Lão nói thật không? Quả thực có cách tóm gọn xà vương sao?”
Vị thầy pháp không trả lời mà chỉ đưa mắt quan sát chung quanh ngôi biệt thự, sau đó gõ mạnh gậy gỗ xuống sàn, khàn giọng trả lời:
- “Sở dĩ, ngài Nam Cung năm lần bảy lượt cho người đi khắp nơi săn lùng xà vương đều thất bại là do bên cạnh hắn có vị cứu tinh bảo vệ. Hơn hết, quyển chú ma thuật khiến hắn hiện nguyên hình vốn chưa được đọc hết.”
Hàng lông mày Nam Cung Thống khẽ chau lại. Ông ta khó hiểu hỏi:
- “Ý…ý của lão là gì? Chẳng phải xà vương đơn thuần chỉ là một con hắc xà sao? Nó…nó còn có hình dạng nào khác nữa chứ?”
Hahaha…
Vị thầy pháp bất ngờ phá lên cười, nhàn nhạt lên tiếng đáp:
- “Thực ra xà vương luôn hiện diện dưới hình dạng của một con người nhằm tránh bị kẻ thù để mắt đến.”
- “Cái gì chứ? Vậy…cơ thể xà vương là nửa người nửa thú sao?”
- “Đúng vậy. Nếu ngài muốn biết người đó là ai thì chỉ việc tìm ra vị cứu tinh của hắn, đe dọa tính mạng của người đó. Thì chắc chắn, xà vương sẽ lộ nguyên hình. Sau khi biết được thân phận xà vương, thì việc đánh bại hắn sẽ trở nên đơn giản hơn.”
Nghe đến đây, sắc mặt Nam Cung Thống cảm thấy bắt đầu có hi vọng mà nở nụ cười đắc ý, bĩu môi nói:
- “Hóa ra xà vương đang ẩn mình dưới hình dạng con người. Nếu vậy, chỉ cần vị cứu tinh của hắn nằm trong tay Nam Cung Thống này, thì chắc chắn, bộ mặt thật của xà vương sớm ngày sẽ được tiết lộ.”